BLOOD STAINED (VẾT MÁU)
__________
"Sue cô làm gì...?"
"Phải là Sue Lee," cô ta vội sửa lời cũng nhanh như bước chân tiến gần đến Rin với mỗi lời cô ta thốt ra. Chỉ riêng đôi mắt đen tối của cô ta cũng đủ làm Rin phải lùi lại dựa sát người vào lều, nhưng khi cô ta bắt đầu cất giọng nói với âm điệu rát tai thì hai tay Rin đã chuyển từ khô hanh, lạnh giá sang nóng nực đổ mồ hôi.
"Tôi..." Rin lúng búng không thành câu. Cô đã biết chính xác tại sao Sue lại ở đây, và điều tệ hơn là cô không thể trách mắng người phụ nữ đang rất giận dữ này. Tuy nhiên, những gì đã làm thì cũng đã xong rồi và Rin vẫn sẽ làm lại điều đó lần nữa để tránh cho Sesshomaru không phải đối mặt với bất cứ cuộc xung đột nào.
Ít ra ngài ấy không có ở đây.
Nếu tình hình trở nên gay go và Sesshomaru cảm thấy không có lòng thương xót đối với phụ nữ thì Rin có thể nhìn thấy viễn cảnh đầu của Sue đang nằm trên chiếc đĩa. Rin không muốn chuyện này xảy ra mặc dù người phụ nữ đứng trước cô đây chẳng để lại cho cô điều gì hơn hương vị tệ hại trong miệng cô ta. Rin chỉ hi vọng cô có thể thuyết phục theo cách của mình về vấn đề này và tránh xa Sue mãi mãi.
"Sue..."
Cái nhìn của Sue trở nên thâm hiểm hơn, Rin ngập ngừng.
"Ý tôi là Sue Lee...nghe này tôi biết là..."
"Cô nghĩ tôi sẽ không quay trở lại?" cô ta bẻ ngón tay tanh tách trong khi tiến thêm một bước về phía Rin. "Cô nghĩ là tôi không nhận ra sự dối trá của cô hả?"
2
Giọng cô ta rất to và cộc cằn, Rin ngạc nhiên khi không thấy ai bước ra ngoài lều của bọn họ với tất cả sự náo loạn mà Sue đang tạo ra; đặc biệt là Inuyasha. Người phụ nữ này thực chất định bắt đầu cuộc đối đầu vào giữa đêm, và tồi tệ hơn nữa là ở giữa ngôi làng này mà cô đã yêu quý gọi là nhà?
Cô ấy quẫn trí mất rồi...
"Sao nào!" Sue thét lên khiến Rin lại rùng mình, nhưng lần này cô thực sự tìm thấy những lời thích hợp để đáp lại. "Tôi...tôi chỉ là không thể để cô đi giết yêu quái mà không cần biết chúng thực sự có đáng chết hay không," Rin kết thúc câu trả lời khi mắt cô chuyển hướng từ mặt đất đến vết sẹo trên khuôn mặt Sue.
"Chúng đáng phải chết!" Sue lặp lại. "Mỗi một sinh vật bẩn thỉu bọn chúng đều đáng chết!" Tay của Sue rờ tới chuôi kiếm trong khi cô ta vẫn tiếp tục nói. "Tôi không hiểu tại sao cô lại đi mạo hiểm cuộc đời mình để bảo vệ lũ sinh vật đó?"
Tình hình thực tế nghiêm trọng hơn Rin tưởng tượng. Cô đã chuẩn bị để hét lên trước những lời lẽ gây tổn thương liên tục mà cô biết đang ném vào mình, nhưng điều này..."Có phải...cô đang nói cô sẽ làm hại tôi vì nhữn gì tôi nói ra?" Rin hỏi với đôi mắt mở to, nghĩ đến việc Sue thậm chí muốn gây tổn thương cô, "Cô sẽ làm tôi bị thương, một con người ư?"
Thanh kiếm sắc lạnh đã hé ra, Rin đọc được suy nghĩ của cô ta khi Sue trượt thanh kiếm lên rút ra khỏi vỏ, ngay lập tức mũi kiếm chĩa thẳng về phía Rin.
"Tự cô đã kết giao với yêu quái," cô ta vừa nói vừa đưa thanh kiếm lên sẵn sàng tấn công. "Và như vậy cô cũng đáng phải chết!" Lưỡi kiếm vung xuống chỉ chém vào không khí. "Cái gì?" Sue ngạc nhiên nhìn xuống đất chỗ mà cô ta đã nên chém xuống cô gái.
Bởi tiếng thở nặng nhọc nên ánh mắt Sue đảo sang hướng khác thì thấy Rin đang thở hổn hển nằm sóng xoài trên mặt đất với bàn tay của cô đặt lên ngực. "Tôi sẽ phải thừa nhận khá ấn tượng đó," cô ta khen ngợi. "Hầu hết yêu quái không thể né được đòn tấn công, nhưng ta thấy cô đã làm được."
Rin thấy tim mình đập thình thịch. Cô chưa bao giờ nhận thấy cô lại ở gần cái chết đến như vậy, và cả 2 lần khác nữa cô đã trải qua cảnh hồn lìa khỏi xác. Mắt cô vẫn mở to và thậm chí vẫn còn thấy ngạc nhiên việc cô có thể tránh được đòn tấn công đó. Sự đào tạo của Sango thực sự có ích, và nó sẽ chứng minh là hữu ích hơn nếu cô có vũ khí.
2
Rin nhìn Sue lại bước đến gần cô với thanh kiếm đang giơ lên phía trên cơ thể đang run rẩy của Rin. "Tôi không thể tin cô sẽ làm chuyện này," Rin cất lời. "Giết đồng loại của mình...Bác cô sẽ nghĩ gì chứ? Còn những người của cô thì sao, cha mẹ cô họ sẽ..."
"Cha mẹ tôi không liên quan đến cô!" cô ta phun ra; Rin biết hình ảnh này rõ ràng thể hiện trạng thái thần kinh của cô ta bị kích động. "Cô không gì hơn là mối phiền toái ngay từ lần đầu chúng ta gặp, chỉ cần giết cô thì không ai sẽ còn cản đường tôi lần nữa!" Sue vung lưỡi kiếm của mình thì Rin đã mau lẹ lăn người sang bên với đôi chân hành động nhanh chóng để thử ngáng ngã Sue bằng cách gạt thẳng chân mình vào hai chân cô ta.
Sue nhảy lùi lại né được đòn tấn công với thanh kiếm vẫn cầm trong tay. "Tôi không thể hình dung nổi một người mỏng manh như cô lại có được kỹ năng chiến đấu thế này," cô ta nói, tỏ rõ thái độ muốn đánh nhau thêm lần nữa. "Nhưng cô cũng chẳng làm chủ kỹ năng quái quỉ nào ngoài việc chỉ biết tránh đòn, và phòng thủ là thứ duy nhất cô học được cho đến giờ."
4
Sue chắc chắn đã nói đúng. Sau mỗi đòn tấn công Rin chỉ có thể cố gắng tránh đòn ngoài việc cũng bị mất vài sợi tóc. Cô thậm chí còn dùng cả thanh củi để ngăn chặn đòn đánh, nhưng rồi nó bị xẻ làm đôi trong một nhát chém để sau đó thành đồ vô dụng.
Mình không biết mình còn trụ được bao lâu nữa...Mình nên làm gì đây? Chẳng lẽ gọi Sesshomaru? Không, mình không muốn kéo ngài vào chuyện này...nhưng nếu không làm thì không nghi ngờ gì nữa mình sắp bị giết...VÀ MÌNH SẼ KHÔNG CÒN GẶP LẠI NGÀI NỮA!
Suy nghĩ cuối cùng là tất cả những gì cần để thuyết phục được cô, nhưng thời gian đã không đứng về phía cô trước khi cô thậm chí có thể mở miệng, Rin cảm thấy một cơn đau nhức nhằm ngay chân mình. Cô nằm sóng xoài trên mặt đất, hầu như không nhận ra là Sue đã đá thẳng vào chân của cô, và tất cả những gì Rin có thể nhìn thấy là một thanh kiếm vung vẩy về phía cô.
_~~~xox~~~_
Để ngồi lại trong căn phòng đầy con người chỉ là việc không thể cắt bỏ được trong danh sách "hạn chế những kỹ năng xã hội" có sẵn của hắn. Hắn thích ngồi trên đỉnh công trình màu đỏ lố bịch đó ở bên ngoài hơn là trong căn phòng kín mít đầy người mà hắn thấy rằng thật khó chịu; dĩ nhiên không gồm cả Rin vào, dù vậy cô đã bị áp đảo với cô gái phiền nhiễu kia cộng thêm Kohaku và lão đầy tớ của hắn đã khó chịu sẵn rồi.
Vị Hoàng tử băng giá nhận thấy rằng màn đêm của hắn sắp được lấp đầy với làn hơi ấm áp đang thoát ra từ miệng hắn theo cùng cơ hội ngắm nhìn hàng triệu triệu ngôi sao trên bầu trời, và hắn hài lòng với điều đó.
Dù chưa bao giờ một lần, hắn đã từng mong đợi bắt được một mùi con người quen thuộc đang lao thẳng về làng. Mùi kim khí và mùi đồng của chiếc áo giáp bẩn thỉu ướt đẫm máu của bọn yêu quái. Hắn nhận ra mùi này; nó lấp đầy mũi hắn khi hắn tập trung sự chú ý của mình vào đám đội quân thảm hại, những kẻ mong muốn tóm được hắn.
Bằng mùi hương hắn có thể nhận ra chỉ có một kẻ duy nhất đang tiến đến chỗ hắn, và với hắn nó chẳng có gì quan trọng vì kẻ đang đi đến gần chỗ hắn là một phụ nữ. Chỉ có một câu hỏi lúc này là hắn nên chuẩn bị hành động như thế nào.
Giết chết kẻ quấy rầy bây giờ chỉ khiến cho toàn bộ đội quân ấy có cớ tiến đánh, nhưng xử lý người phụ nữ sẽ dễ dàng hơn loại bỏ hết bọn chúng. Hắn có thể đưa toàn bộ chuyện này đến hồi kết, nhưng với cái giá hắn sẽ phải trái với mong muốn của Rin là không được có xung đột nào xảy ra.
Những gì cô ấy nghĩ thật ngốc nghếch, nhưng hắn thấy hơi phí lời để nói với cô điều đó. Dù bằng cách nào thì cuộc chiến cũng sẽ bắt đầu từ tất cả những người này chỉ là sớm hay muộn, và sẽ có ai đó bị giết. Người đó sẽ không phải là hắn; hắn thà chết dưới bàn tay của thằng em trai vô nghĩa của hắn còn hơn chết dưới bàn tay của bọn con người đáng khinh.
Sesshomaru nhảy từ chỗ hắn đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất, mắt hắn nhìn đến căn lều nơi hắn có thể ngửi thấy mùi thức ăn và nghe được tất cả cuộc trò chuyện đang diễn ra. Bàn tay móng vuốt đeo găng trắng của hắn đã đưa thanh Bạo Toái Nha ra sẵn sàng tiêu diệt và kết thúc cuộc chiến vô bổ này.
Để giết một con người hầu như không xứng là một thử thách với hắn, và khi hắn nhắc lại điều đó trong đầu thì hắn lại tra kiếm vào vỏ, bởi chỉ dựa vào móng vuốt của mình cũng thừa đủ để hoàn thành công việc. Đôi mắt hoàng ngọc đưa cái nhìn của mình theo hướng người phụ nữ đến từ đâu, nhưng các giác quan khác của hắn lại nói dối ở nơi khác.
Trong khi hai tai hắn phải nên lắng nghe tiếng bước chân của đám binh sĩ thay vì lại nghe thấy tất cả tiếng cười đùa và nói chuyện đến từ mỗi căn lều. Hắn nghe thấy giọng nói của người cha đang nói với con trai về vài điều mà Sesshomaru thấy không quan trọng, trong khi đó bà mẹ trò chuyện với những đứa con gái về nhiều điều mà Khuyển chúa thấy cũng chẳng quan trọng nốt.
Hắn có thể ngửi được bầu không khí yên bình tỏa ra từ mỗi gia đình, những cư dân đã trưởng thành của làng hoàn toàn không biết đến sự ác liệt hắn sắp gây ra đêm nay. Chuyện gì sẽ xảy ra với hắn nếu tất cả con người trong ngôi làng này bằng cách nào đó bị buộc kéo vào cùng? Tuy nhiên, điều đó không ngăn thính giác nhạy bén của hắn vẫn đang nghe ngóng tất cả mọi âm thanh phát ra từ những chiếc lều.
Hắn nghe tiếng cười, hắn nghe điệu hát ru, và thậm chí hắn nghe được giấc ngủ an lành đến từ những người trẻ tuổi, những người đã bước vào thế giới của giấc mơ.
"Hmm," Hắn nghe từ chính miệng mình. Móng vuốt của hắn được rút lại và hắn hạ cánh tay xuống. Theo như những gì hắn thấy thì phải thừa nhận là ngôi làng sẽ chỉ làm vướng chân hắn. Nếu có ai nghe thấy tất cả tiếng ồn họ sẽ chỉ làm phiền hắn mà thôi.
"Sesshomaru-sama đâu rồi?" hắn lắng nghe. Hắn nhìn tới căn lều, tự động nhận ra giọng nói của Rin. Nếu người phụ nữ đó lại tới chỗ Rin với hắn thì cô ta sẽ chỉ nhìn thấy một điều từ Rin như là mối đe dọa, và hắn từ chối để điều đó xảy ra.
Ngay bây giờ hắn có thể kết thúc tất cả chuyện này, vậy tại sao hắn còn không làm? Tại sao hắn không gây đổ máu như hắn đã quen với việc đó trong quá khứ? Đã có điều gì rất khác hiện nay?
Hình ảnh của Rin và cái ôm nồng ấm của cô chiếm trọn trong tâm tưởng hắn đến mức hắn hồ như có thể cảm thấy cơ thể của cô nóng bừng lên lần nữa. Cô ấy đã làm gì với hắn, hắn nghĩ ngợi. Điều chưa từng xảy ra với hắn, đã bao lần hắn thực hiện việc giết chóc đều phải chắc chắn là cô không có ở nơi nào xung quanh hắn để nhìn thấy sát thủ chính là hắn, hay vì sao hắn không bao giờ muốn tham gia vào những cuộc chiến vô nghĩa kể từ khi cô bước vào cuộc đời hắn.
Cô đã làm gì với hắn vậy?
Những cảm xúc hạn chế vốn bị đóng chặt của hắn bỗng bật mở trong đầu hắn chỉ để lại cho hắn những gì hắn có thể miêu tả là "đầu đau như búa bổ". Hắn không muốn đánh nhau; không phải ở đây và không phải bây giờ. Để lúc khác hắn sẽ làm cho cả cái đội quân đó phải nằm dưới chân hắn.
Với sự sắp xếp trong đầu, Sesshomaru lao vòng trong rừng với ý muốn để coi xem chính xác về kẻ theo sau hắn. Hắn không phải là yêu quái trốn chui nhủi, nhưng để thêm hiểu về đối thủ của mình hắn thấy hắn có thể làm được điều đó. Với lập trường của mình hắn chọn ngồi trên một nhánh cây lớn, Khuyển chúa tìm hiểu phạm vi xung quanh chờ đợi người phụ nữ đi tới cho đến khi hắn bắt được nhiều mùi hôi thối cùng đến từ một khoảng cách khá xa về phía bắc ngôi làng.
"Vậy là đội quân không ở xa quá?" hắn tự nói với mình. Với cái nhìn lần cuối về làng, Sesshomaru quay gót để hướng thẳng đến phía đám kẻ ám sát yêu quái còn lại. So sánh với một con người yếu ớt thì toàn bộ đội quân này cũng xứng đáng hơn theo quan sát của hắn.
Sesshomaru không hề hay biết đến mối nguy hiểm rình rập mà hắn để lại cho Rin.
_~~~xox~~~_
Rin mở mắt ra tự hỏi vì sao cô vẫn chưa cảm thấy bất cứ điều gì xảy ra, nhưng dĩ nhiên với cái chết thì Rin biết là nó xảy đến rất nhanh, đôi lúc ta chưa kịp cảm thấy đau đớn. Ít nhất những gì cô thấy đã không làm cô ngạc nhiên, nhưng cô vẫn phải thở hắt ra trước vị cứu tinh của mình.
"Kohaku," Rin thì thầm khi thấy vũ khí của cậu đã chặn lại đòn tấn công của Sue. Mắt cậu quét qua Rin để chắc chắn cô không bị làm sao cho đến khi cậu tập trung vào kẻ tấn công cô sau đó. "Tôi nghĩ là trưởng lão pháp sư đã cảnh báo các người không được gây ra bất kỳ cuộc chiến nào quanh đây rồi mà," cậu đe dọa, còn Sue bật lùi lại về sau.
"Cậu cũng là người diệt yêu," cô ta nói. "Tại sao lại bảo vệ cô ta? Tại sao lại đi bảo vệ yêu quái? Điều đó đi ngược lại tất cả đạo đức của cậu đó!"
"Trên con đường của một người diệt yêu không phải là giết bừa bãi mọi yêu quái trong cuộc sống. Đó là gìn giữ hòa bình và tiêu diệt bất cứ kẻ nào mang tới rắc rối. Chúng tôi tin vẫn có những yêu quái tốt bụng ngoài kia; một bài học mà cô nên hiểu được."
Sue tỏ ra sửng sốt trước lời nói của cậu, nhưng chẳng có lời nào thấm vào trong đầu cô ta. "Và bởi vì Rin," Kohaku biết khuôn mặt cậu đã chuyển đỏ. "Tôi sẽ không để cô làm tổn thương cô ấy."
Nếu như lúc đó trời sáng hơn một chút cô sẽ phải mỉm cười trước những lời nói của cậu, nhưng lúc này cô chỉ nhanh chóng đứng lên ở phía sau cậu để được che chở. "Ami đâu rồi?"
"Anh bảo cô bé ở lại bên trong với Jaken rồi," cậu trả lời khi tay cậu giữ lấy cô lại gần hơn. "Xin lỗi anh đã hơi lâu quá. Anh đã có thể ở đây sớm hơn, nhưng anh phải tránh cho bà Kaede gặp phải bất cứ điều gì."
"Ngài Sesshomaru đâu rồi?" cậu hỏi, có chút lớn tiếng làm cho Rin đã nhận thấy cái hơi nhướng mày của Sue. Rin ghìm chặt cánh tay của Kohaku để có ý cảnh báo, Kohaku sớm nhận ra sai lầm của mình và chỉ hi vọng Sue đã không nghe thấy rõ.
"Ngài ấy đi rồi," Rin thì thào, và cậu gật đầu đáp lại. "Tốt lắm, tốt nhất là ngài ấy không có ở đây lúc này."
"Tôi có thể nghe thấy từng từ mà đôi tình nhân các người đang thì thầm ở bên đó đấy," cô ta hét lên, "và nếu Sessh...mà bất kể thứ gì thì đó có vẻ là một trong những yêu quái các người yêu mến như bạn bè nhỉ, vậy thì tôi nên xem xét cho hắn ta là người tiếp theo trong danh sách của tôi."
"Cô để ngài ấy ra khỏi chuyện này đi!" Rin thét lại trong khi đó khuôn mặt của Kokaku đã hoàn toàn đỏ ửng khi cậu lẩm nhẩm. "Đôi tình nhân..."
Sue nắm chặt chuôi kiếm của mình và bắt đầu di chuyển tốc độ về phía hai người bọn họ, Kohau đẩy Rin ra để khóa đòn tấn công. Chiếc xích lưỡi hái khổng lổ của cậu mạnh hơn nhiều so với thanh kiếm đơn giản của cô ta, và chỉ bằng cú lia mạnh cậu đã hất văng thanh kiếm khỏi tay cô ta.
"Tôi đã nghe nói về vũ khí đặc biệt của cậu," cô ta vừa nói vừa bẻ ngón tay răng rắc. "Và tất nhiên loại vũ khí nặng nề này lại làm người sử dụng nó bị chậm lại," dứt lời cô ta tấn công vào cậu với tốc độ mà cậu thậm chí không biết liệu con người có thể bắt kịp được không.
"Cô ta nhanh thật!" Rin thốt lên khi cô nhìn thấy Sue mở hết tốc lực chạy quanh Kohaku còn cậu chỉ nhanh vừa đủ để xoay đầu lại. Ngay lập tức cô ta đã nhìn thấy được sơ hở, Kohaku cảm thấy một cú đấm trí mạng vào xương gò má bên phải của mình bởi một bàn tay rắn chắc mạnh mẽ. Cú ra đòn đủ làm cậu chao đảo đôi chút, nhưng cậu vẫn đứng vững.
"Tôi thấy hầu hết đàn ông ở đây đều chỉ học về kiếm thuật, nhưng ở nơi tôi đến chúng tôi lại tập trung nhiều hơn vào võ thuật," cô ta giải thích khi chân và hai lòng bàn tay tạo ra một tư thế khác thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...