JEALOUSLY & ASSUMPTION (GHEN TUÔNG & GIẢ THIẾT)
___________
"Sue, đã muộn rồi," vị tướng cất lời, âm thanh trong giọng nói sâu trầm của ông đã mang cô cháu gái ra khỏi giấc mơ ban ngày của mình. Sue ngẩng đầu lên; giật mình bởi giọng nói của người bác , cô gật đầu đồng ý. "Vâng thưa bác," cô đáp lại.
Mặt trời từ lâu đã bị lãng quên, và được thay thế bằng màn trời trắng xóa mặc cho cơn gió đang nổi lên và mang trở về bầu không khí của mùa thu theo sau là những chiếc lá nâu, cam dập dờn trong gió. Sue nhìn chăm chú một vài chiếc lá đang nhảy nhót trước mắt cô, và kết quả là tâm trí cô lại đi lang thang lần nữa với những ngón tay cô lần tìm tới mái tóc mình.
Cô mân mê và xoắn xoắn những lọn tóc mình cho tới khi rối lên, những ngón tay xoắn đầy tóc một cách hết sức ngớ ngẩn, nhưng Sue hồ như không nhận ra điều đó.
"Cháu lại làm thế," vị tướng nhắc nhở. Sue lại giật mình bởi tiếng nói của ông, đưa cho ông cái nhìn bối rối khi ông buột ra tiếng thở dài vì sự thiếu chú ý của cô cháu. "Những ngón tay của cháu," ông nói bóng gió, ngay lập tức cô gái trẻ nhận ra việc đang làm, cô liền rút tay ra khỏi tóc mình và cúi đầu xuống để giấu đi khuôn mặt ửng đỏ.
"Cuối cùng cháu sẽ dứt ra hết cả tóc nếu cháu cứ làm như vậy," ông trêu chọc như để giải tỏa cô khỏi nỗi ngượng ngùng. "Không có gì hơn một thói quen xấu mà cháu cần phải chấm dứt từ lúc nó bắt đầu nhen nhóm." Sue vừa nói vừa cau mày để tiếp tục chứng minh quan điểm của cô về những hành động trước đó của mình mà cô "bất đắc dĩ" làm.
"Chẳng có gì phải xấu hổ cả, một số người cắn móng tay của họ, trong khi có những người khác không thể ngồi yên. Cháu tự làm rối tóc mình cũng không khác gì hơn đó là vì tâm trí của cháu đang đi lang thang hoặc các dây thần kinh đã căng lên vì giận dữ."
Sue quay đi không muốn tiếp tục nói chuyện về thói quen của mình, nhưng thật không may khi bác cô vẫn chưa muốn kết thúc chuyện này. "Nếu ta nhớ không nhầm thì mẹ cháu cũng có thói quen như thế..."
"Đó chính là lý do tại sao cháu muốn bỏ thói quen ngu ngốc này!" Sue ngắt lời; tính nóng giận của người cha quá cố đã thấm vào cô. Vị tướng nghiêm khắc nhìn cháu mình để chỉ ra ai mới là người có thể hét lên với ai, và Sue nhận ra được thông điệp của ông khi cô cúi đầu xuống. "Cháu xin lỗi vì sự bộc phát của mình."
Với cái gật đầu nhẹ người bác đã xua đi cơn nóng giận của cô trong khi ông gò ngựa đi đến gần cô. Sau khi khoảng cách giữa họ rút ngắn lại chỉ còn vài phân ông đặt tay lên vai cháu gái mình. "Nếu cháu đã bao giờ có hi vọng để thực hiện mong muốn của cha cháu thành sự thật thì cháu phải tha thứ cho sai lầm trong quá khứ của mẹ cháu."
"Làm sao cháu có thể tha thứ cho người đàn bà đó...?" Sue thì thào như là cô thấy căng lên khi nghĩ về sự phản bội của mẹ mình. "Thế bác có dễ dàng tha thứ cho lũ yêu quái đã giết anh trai bác không?" Sue thêm vào, "Vì ta biết ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng, sớm thôi "Kẻ tàn sát tuyệt mĩ" đó sẽ bị hủy diệt, cuối cùng chúng ta sẽ tạo ra thế giới mà cha cháu hằng mơ ước."
Sue thấu hiểu được lời an ủi của bác mình, và phi nước đại về phía trước để dẫn quân đội về làng, từ đôi mắt đen láy của cô toát ra cái nhìn đầy căm thù. Vị tướng thở dài thườn thượt trước sự kiêu ngạo của cô, nhưng ông biết đôi khi điều đó chỉ là càng làm cô mạnh mẽ hơn.
Ông dễ dàng bắt kịp cô và nắm lấy vị trí dẫn đầu, bỗng ông thấy hai tay Sue co giật. Mỗi lần cô mất hút trong thực tại thì hai tay cô sẽ chống lên đầu mình, nhưng cô đã dừng lại chúng ngay khi cô nhận ra mình đang làm gì.
"Cháu đang nghĩ gì vậy?" ông hỏi vì biết cô sẽ ngừng co giật nếu cô nói ra. Bốn con mắt gặp nhau khi ánh mắt của Sue nhìn từ bác mình đến chiếc túi đeo trên yên ngựa.
Vị tướng nhìn đến chiếc túi, "Có phải bức tranh vẫn còn trong đầu cháu?"
"Cháu không thể ngừng nghĩ về hình ảnh đó. Dù vậy cháu không thể không cảm thấy yêu quái mà chúng ta đang tìm kiếm và yêu quái trong bức vẽ là có liên quan." Sue ghì chặt dây cương trên con ngựa của mình. "Bác có cho rằng chính Sát thủ hoàn hảo đã giết yêu quái trong bức vẽ không? Bác đã bao giờ nghe tên của Đại Yêu Quái đó chưa? Có lẽ họ là đồng mình một thời gian," Sue gần như ngừng thở vào câu nói cuối cùng, mắt bác cô mở to trước hàng loạt câu hỏi đưa ra cho mình.
"Một lần một câu hỏi thôi," ông tủm tỉm cười. "Không, ta không biết tên của yêu quái đó chỉ biết hắn được gọi chung chung là Đại tướng miền Tây. Ta cũng không biết liệu hắn có bất kỳ liên quan nào với Sát thủ hoàn hảo không nữa, có lẽ chúng là đồng minh, nhưng nếu chúng là kẻ thù của nhau thì điều đó chỉ để giải thích ý niệm về cái chết của hắn ta đã đến như thế nào."
Sue gật đầu đồng tình với suy nghĩ của bác mình, cô nói thêm vào. "Ngoài ra, cháu tự hỏi về sự sụp đổ của tộc Khuyển yêu. Bác đã nói với cháu là có một nữ Khuyển yêu đã sống sót đúng không?"
Vị tướng gật đầu khi ông nhìn về phía trước khoảng rừng. "Đúng vậy, ta đã được nghe kể từ ông của ta là ngoài Đại yêu quái cũng có một nữ khuyển yêu đã sống sót trước sự tuyệt diệt của gia tộc."
"Chính là nó?" cô hỏi với giọng đầy tò mò. "Không còn ai khác sống sót?"
Bác cô nhún vai. "Sue, thành thật mà nói ta không biết. Ta biết chắc về loài Khuyển nói chung còn tồn tại, và cũng có thể là cả nữ Khuyển yêu nữa. Ngoài ra còn có rất nhiều câu chuyện cho thấy các thành viên khác còn sống sót, nhưng tất cả chúng có thể chỉ là tin đồn."
1
"Những thành viên khác nữa?" cô lặp lại. "Những thành viên khác giống loại gì chứ."
Vị tướng cúi đầu tránh khỏi một cành cây thấp, cô cháu tiếp tục cuộc trò chuyện. "À, ngay lần đầu ta đã nói về một đứa trẻ đã được sinh ra. Ta tin ta đã nói về nó với cháu trước đó."
"Ồ, vâng," Sue thốt lên như là cô đã nhớ lại bác cô nói cái gì đó về một đứa trẻ. "Con trai của nữ Khuyển yêu?"
"Ta chỉ có thể đoán vậy," ông đáp. "Không có nhiều người nói về đứa trẻ sơ sinh. Ta thậm chí còn không biết được nếu nó có tồn tại hoặc có thể nó đã chết khi sinh."
"Nhưng chuyện gì nếu nó có tồn tại," Sue nhắc đến như những suy nghĩ của cô bắt đầu tiến đến càng lúc càng gần hơn theo đúng hướng. "Còn cha của đứa trẻ sơ sinh thì sao?"
"Gì chứ, cháu nghĩ nó là Đại Yêu Quái? Đừng đặt giả thiết vội vàng, ta nghe kể lý do duy nhất cô ta thoát khỏi cái chết là vì cô ta được nhận lệnh để thoát khỏi bất kỳ cuộc đối đầu nào trong cuộc chiến do tình trạng của cô ta. Cô ta đã mang thai sẵn rồi; nó có thể là của bất kỳ người đàn ông nào từ cái gia tộc đã bị tuyệt diệt đến chết."
Sue thở dài trước luận chứng hợp lý rồi cúi đầu mình xuống. Sát thủ hoàn hảo; đang tự do đi lại quanh những vùng đất này và cô thậm chí không có lấy một manh mối nào để dẫn đến chỗ hắn. Sue nghĩ về hình ảnh của Đại yêu quái theo như các thông tin mô tả về Kẻ tàn sát tuyệt mĩ đó tranh giành loanh quanh trong suy nghĩ của cô để có thể đọc được một cách thấu đáo những nội dung trong tâm trí cô.
Những hình ảnh của bức vẽ có chứa tên yêu quái với mái tóc trắng như tuyết và Sue cũng nhớ lại khi nhìn thấy được sự liên quan của màu sắc thêm vào đồng tử mắt như thể họa sĩ đã rất quan tâm cụ thể ở các chi tiết như là đôi mắt rực lửa của hắn ta.
Vẻ ngoài chính của yêu quái là một mô tả hoàn hảo về kẻ mà họ đang tìm kiếm, ngoài ra màu da trên bức vẽ bản chất có một chút màu thuộc da ít hơn so với những gì miêu tả về Kẻ tàn sát tuyệt mĩ; nhưng sau cùng thì nó cũng chỉ là một bức vẽ.
"Loại yêu quái chúng ta đang tìm kiếm là gì đây?" Sue bất ngờ hỏi. Cô nghe thấy bác mình đang cười khùng khục vào câu hỏi của cô, coi đó là một câu hỏi ngây thơ như nó có thể được bày ra. "Tại sao chứ, một sức mạnh được định sẵn."
Sue thở dài khi đưa ra một cái nhìn khó chịu. "Phải, chính xác đó là loại gì?"
Ngay khi cô bị vướng vào những chi tiết cụ thể trong suy nghĩ chung thì mặt cô lại trở nên căng thẳng. Một câu hỏi như vậy cần phải được ở đầu câu trả lời của bọn họ, nhưng họ đã không thể có được câu trả lời đó.
"Bác?" Sue lại gọi lúc ông đã không trả lời câu hỏi đầu tiên. "Ta...không biết...," ông đáp lại, cố gắng tránh ánh mắt cô cháu. Là một người lớn tuổi đó là sự xấu hổ với ông khi ông không thể trả lời câu hỏi của cô. Cuộc hành trình của họ đã bắt đầu từ 3 năm trước, nhưng đó không phải là lý do cho việc có quá ít thông tin.
Nữ chiến binh có thể cảm nhận được nỗi buồn đến từ phía ông, và vượt ra khỏi mong muốn không muốn làm phiền bác của mình với những suy nghĩ nhỏ mọn như vậy cô quyết định tự cho mình kết luận về vấn đề này.
"Bác..." Sue lại bắt đầu khi cô cưỡi ngựa đi bên cạnh ông để thu hút sự chú ý của ông. "Nếu...nếu nó là Khuyển yêu chúng ta đang tìm kiếm...?"
Vị tướng dành cho cô cái nhìn có thể được miêu tả như là nghi ngờ, tò mò.
"Cháu nói thật đấy bác. Vẻ ngoài của yêu quái trong bức tranh hoàn toàn phù hợp với mô tả về yêu quái mà chúng ta đang tìm kiếm. Nó có thể không phải là cùng một người, nhưng nó không chỉ có nghĩa Kẻ giết người tuyệt mĩ kia là một Khuyển yêu, cũng nên xem xét việc Đại khuyển yêu có sức mạnh như thế nào đã không được nhắc đến, chúng cũng có mái tóc và màu mắt tương tự nhau."
"Ta đã bảo cháu gia tộc đó đã bị tiêu diệt, và một số yêu quái có xu hướng giống nhau."
"Cháu biết, nhưng thậm chí bác cũng nói là có các lời đồn về những thành viên đang tồn tại."
"Ta không chắc về việc đó Sue, cháu biết là ta ghét tin vào những lời đồn thế nào. Ta đã có khoảng thời gian khó khăn để tin có Kẻ tàn sát tuyệt mỹ."
"Những nếu như đó không phải là đồn đại, thưa bác? Nếu đó chính là Khuyển yêu chúng ta đang tìm? Có lẽ nữ yêu đó đã chạy trốn từ lâu đã gia tăng sức mạnh và..."
"Bây giờ cháu đang nói chuyện vô nghĩa đó," vị tướng ngắt lời. "Ta thấy nghi ngờ một nữ yêu lại có được sức mạnh nhiều như thế để làm cho những con yêu quái đáng sợ nhất phải run rẩy."
Vị tướng cười cợt vào cái suy nghĩ đó còn Sue chỉ gửi trả ông một trong những cái nhìn nhăn nhó bí mật của mình. Với bác của cô thì đàn ông luôn luôn vượt trội hơn, cô mong một ngày nào đó phụ nữ sẽ vùng lên để được nhìn nhận ngang bằng thay vì chỉ xếp thứ hai.
Sue lắng nghe tiếng cười cay nghiệt của bác cô khi ông nổi giận một hồi. "Một người đàn bà trở nên mạnh mẽ, điều tiếp theo ta biết cháu sắp nói với ta cũng có thể về đứa trẻ sơ sinh..."
Âm thanh của tiếng vó ngựa phi nước kiệu đột ngột chấm dứt cùng tất cả tiếng cười đang vang lên trong không gian bỗng dưng biến mất, được thay thế bởi vầng ánh sáng ớn lạnh đã gửi xuống hai cánh tay chiến binh. Hơi thở của họ tắc lại trong cổ họng, và mỗi người bọn họ nhìn chằm chặp vào nhau với cùng chúng ý nghĩ trong đầu.
Hai đôi mắt đen lại gặp nhau, Sue nhìn chằm chằm vào, "Bác – bác có nghĩ..." cô có thể cảm thấy dạ dày mình như đang sôi lên, thình lình nghĩ về đứa trẻ sơ sinh; đứa trẻ đã được sinh ra sau cái chết của cả gia tộc.
"Điều đó...nhất định không bao giờ...chúng ta không biết chắc chắn những gì..."
"Vậy nếu giả thiết của chúng ta là sự thật!" Sue lập luận.
Vị tướng cân nhắc suy nghĩ về những gì cô nói khi mà ngay cả ông cũng không nhận ra những người lính ở phía sau đang trở nên bồn chồn với tất cả những vụ cướp gần đây.
"Gia tộc đó đã bị tiêu diệt hàng trăm năm trước..." ông thì thầm.
"Đứa trẻ đó sẽ không còn là đứa nhỏ nữa," Sue nói khi cô cảm thấy một nụ cười tự mãn trên môi mình đang kéo ra. "Nếu những gì chúng ta giả thiết là đúng, vậy thì cháu tin là chúng ta đã tìm thấy loại yêu quái mà chúng ta đang kiếm tìm."
Môi Sue đã hình nên nụ cười thỏa mãn hoàn toàn; một mảnh khác đã được thêm vào câu đố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...