Sesshomaru & Rin Story

TAKE A CHANCE (NẮM LẤY CƠ HỘI)

___________

Hắn bắt đầu cảm thấy bực mình, đây là lần thứ ba hắn đưa tay sờ lên cổ. Chẳng có gì ở đó; hắn đã biết quá rõ điều ấy. Cái vật không còn trên cổ hắn nữa thực sự khiến hắn khó chịu.

Chiếc vòng cổ Rin tặng hắn nhiều năm về trước, ngày hắn rời đi chinh chiến. Tuy nó chỉ là một món quà nhỏ, nhưng nó là quà cô tặng. Ngày đó cô vẫn còn là đứa bé khi cô trao nó cho hắn, đó là cái ngày đáng nhớ với những khoảnh khắc dịu ngọt họ đã chia sẻ cùng nhau.

Nếu Inuyasha có chót dại mà kể lể với ai về cử chỉ tình cảm nhỏ nhoi mà hắn đã dành cho Rin vào cái ngày ấy thì hắn sẽ đá thẳng vào mông tên bán yêu bay tới cùng trời cuối đất luôn.

Không phải bởi hắn bỏ quên nó, mảnh lụa bện giản dị nhỏ bé ấy chính là nguồn an ủi động viên hắn trong suốt cả cuộc chiến tranh. Chỉ tại có quá nhiều việc xảy ra trong mấy ngày qua thực sự làm hắn đã chẳng để ý đến là nó đã biến mất. Cô bé ồn ã năm nào cứ bám chặt vào túm lông hắn giờ đây và luôn là người đầu tiên hiện lên trong tâm trí vị Khuyển Chúa, "Rin không còn là cô bé con nữa, Rin đã trở thành một thiếu nữ."

Từ lúc món quà của hắn bị hủy hoại, hắn cảm thấy mình cần phải...dám nói lên...lời xin lỗi.

"Rõ ngớ ngẩn," hắn thầm nghĩ. Hắn...chưa từng xin lỗi ai từ trước đến nay. Thực ra hắn thậm chí còn chẳng nhớ nổi lần cuối hắn xin lỗi là lúc nào hoặc nếu hắn từng có làm việc đó trong đời. Hắn là Lãnh chúa, hắn là Chúa tể, hắn là kẻ chuyên quyền vô cùng kiêu ngạo. Nếu có ai phải nói lời xin lỗi thì đó nên là những kẻ ở quanh hắn, ngay cả khi hắn có phàn nàn về việc gì.

Tuy nhiên hắn lại không coi Rin là "những kẻ khác". Nếu có hắn đã không phải trải qua hàng tá rắc rối chỉ để kiếm được một bộ đồ mới cho cô, hắn sẽ chẳng thèm bận tâm nếu cô mặc đồ đẹp hay xấu. Thực tế mà nói hắn thậm chí sẽ không nhìn đến cô lần thứ hai. Cô đã làm món quà tặng hắn mà ở địa vị của cô thì làm gì có tiền để mà mua quà tặng hắn.

Thông thường mọi người chỉ làm việc đó như một cái cớ vì chưa lấy được của ai đó cái gì, nhưng cô đã lựa chọn cách khác là tự tay làm một món quà cho hắn...và hắn đã phá hỏng nó. À thì cũng không hẳn tại hắn, nhưng nếu hắn cẩn thận hơn thì mảnh lụa sẽ vẫn còn trên cổ hắn.

Một lời xin lỗi đã được nói ra, cô đã liên tục xin lỗi bởi những bộ đồ hắn mua cho cô đã bị thiêu rụi trong vụ hỏa hoạn. Dẫu vậy đó không phải lỗi tại cô nên cô đâu cần thiết xin lỗi về việc đó. Nếu cô có thể nói được thì tại sao hắn lại không thể? Cô xứng đáng nghe được một lời xin lỗi.

"Hmm," hắn băn khoăn khi mắt nhìn đến gói bọc bằng lớp rơm bện bên trong chứa bộ đồ mới của Rin. Cái vật này có thể thay lời xin lỗi được chăng? Có lẽ nếu hắn đưa nó cho cô, hắn sẽ thấy không nhất thiết xin lỗi về chuyện chiếc vòng cổ nữa. Liệu có hiệu quả không?
1


Dĩ nhiên lúc này hắn lại miên man suy nghĩ về việc Rin xứng đáng nhận được lời xin lỗi từ phía hắn...

Cái đêm hắn bỏ cô lại làng mà không nói với cô chuyện gì sẽ xảy đến...hắn đã không hề xin lỗi về chuyện ấy.

Rất nhiều lần cô bị rơi vào chốn hiểm nguy bởi cứ quanh quẩn bên hắn...ờ mà đó là do cô lựa chọn ở bên hắn, nhưng hắn vẫn thấy hối lỗi bởi đã cho phép cô đi theo mình. Chưa bao giờ có lời xin lỗi nào cho việc đó,

Ồ và đừng quên ký ức sẽ luôn ám ảnh niềm kiêu hãnh của hắn. Khoảnh khắc Rin chết trong minh đạo tất cả bởi sự bất cẩn của hắn...hắn thực lòng đã tự trách bản thân mình cho cái chết của cô. Tính ra hắn chưa từng trách mắng bản thân về bất cứ chuyện gì, nhưng ai là kẻ đã tự đổ lỗi cho mình vào cái ngày đó. Sau đó hắn cũng không thể có một lời xin lỗi cô.

"Dẫu vậy cô vẫn cứ mỉm cười," hắn thầm nghĩ. Cô vẫn mỉm cười và trao hắn tất cả niềm tin cùng sự sùng bái mà cô luôn dành cho hắn. Phải chăng cô không nhận ra hắn đã đổ lỗi cho mình bởi khiến cô chết lần thứ hai, hay cô chỉ là bỏ qua vì trong thực tế hắn đã cứu sống cô rất nhiều lần trước kia. Dù vậy, có lẽ tại Rin không biết chuyện gì thực sự đã xảy ra, và có lẽ hãy để quá khứ được ngủ yên sẽ là tốt hơn.

Dù sao thì hắn sắp làm một việc. Hắn sắp nói lời xin lỗi không phải vì chiếc vòng cổ, mà Rin xứng đáng nhận được lời xin lỗi cho mọi thứ đã xảy ra. Hắn sẽ chỉ phải gạt bỏ niềm kiêu hãnh của mình trong tích tắc và khẽ nói câu đơn giản "Ta xin...," hắn đang cố nói ra.
1

"Ta xin...," sau đó hắn lại thử thì thào với chính mình. Tiếng sột soạt của quần áo và tiếng rì rào của cơn gió khiến Jaken khó mà nghe được Sesshomaru đang nói cái gì. Tuy nhiên không có nghĩa Khuyển Chúa không biết lão đang làm gì...hoặc không thể nghe lén được.

Hắn có thể thốt lên những lời đó... Như hắn nhớ thì hắn chưa bao giờ nói ra cả. Có gì mà khó khăn đến vậy, chỉ là 3 từ còn tùy thuộc vào việc hắn muốn nói ra làm sao.

Nhưng lòng kiêu hãnh của hắn lại như nghe thấy mấy lời châm chọc của mẹ mình, nghe thấy tiếng cười cợt của đám kẻ thù, và nhìn thấy cha khẽ nhếch miệng cười từ bên kia nấm mồ vì rằng vị Đại Lãnh chúa uy quyền của miền Tây sắp sửa xin lỗi một người.

Một con người, không, một cô gái loài người mới là vấn đề. Dù vậy hắn sẽ làm, ngay cả khi nếu hắn có phải đập vỡ vài cái hộp sọ chỉ để cơn giận được nguôi đi trước lúc hắn có thể nói xin lỗi.

HẮN SẼ XIN LỖI RIN!

Jaken sợ hãi dõi theo vị Lãnh chúa dường như căng thẳng hơn bình thường rất nhiều. Cứ như thể có một cuộc chiến đang diễn ra trong đầu vị Chủ nhân lão, và những giọt mồ hôi lấm tấm nhỏ xuống từ cái đầu xanh ngắt của lão.


"Mình thấy sợ quá," lão thầm nghĩ

X X X

Bóng chiều tà bắt đầu đổ xuống, nhưng cũng chưa đủ làm bầu trời xanh biến mất hoàn toàn. Cơn gió nhẹ khẽ thổi làn hơi ấm luồn qua mái tóc nâu sẫm của Rin khi cô nhìn tới cánh đồng với đôi mắt mang đầy hi vọng. Bất cứ lúc nào Sesshomaru cũng có thể đi đến chỗ cô, hoặc có lẽ hôm nay hắn sẽ không quay về.

"Mình không thể đuổi theo ngài ấy được," cô nghĩ ngợi rồi cười buồn bã. Cô ngồi tựa vào hàng cây mọc ở bìa rừng. Cô nhìn về phía cánh đồng, trông thấy có hàng ngàn những nụ hoa bé nhỏ sắp hé nở.

"Không biết chúng sẽ nở ra hoa gì nhỉ?" cô thầm nghĩ, với tay ra khẽ chạm nhẹ lên nụ hoa màu xanh bé nhỏ. Dẫu cho mùa xuân chỉ vừa mới qua đi thì vẫn còn rất nhiều cỏ cây hoa lá sắp đâm chồi nẩy lộc, và sớm thôi cánh đồng xanh sẽ ngập tràn muôn hoa, đua nhau khoe sắc thắm.

"Đoán xem, mình sẽ phải chờ xem sao," cô chìm trong suy nghĩ, bất chợt bàn tay cô đập mạnh vào một chồi non nhỏ xíu khiến nó bật ra khỏi gốc. "Oop, xin lỗi nhé...," cô thốt lên trước khi cảm thấy có thứ gì chợt nảy lên trong đầu với điều cô vừa nói. "Mình vừa mới xin lỗi một cái cây,"

Kagome là một nữ pháp sư đầy linh lực, Sango là một taijiya rất mạnh mẽ.

"Mình chỉ là cô gái đi xin lỗi cây cỏ," cô thở dài với đôi mi khép hờ. "Mình thực sự chẳng giỏi bất cứ việc gì khác."

Cô nấu ăn cũng ngon, nhưng bà Kaede còn nấu ngon hơn nhiều. Kiến thức của cô về thuốc thang và các loại thảo dược cũng tốt, nhưng cả Kagome và bà Kaede còn biết nhiều hơn thế nữa khi liên quan đến vấn đề này. Hiện tại cô có thể là một người chiến đấu giỏi, nhưng những đứa con của Sango thì không nghi ngờ gì nữa, trong tương lai không xa chúng sẽ lĩnh hội được nhiều kỹ năng hơn cả cô.

"Thực tình mình chẳng vượt qua được việc gì hết, giờ thì mình sẽ không bao giờ biết loài hoa sắp nở kia là loại hoa gì nữa."

Rin tựa lưng vào cây tìm kiếm sự thanh bình trong không gian tĩnh mịch mặc cho tinh thần có đôi chút thất vọng. Dường như mọi thứ quá im lìm. Cô chưa bao giờ là người coi sự im ắng là yên bình, để bù lại cho việc thiếu đi những âm thanh, cổ họng cô ngân nga một giai điệu hết sức quen thuộc.

Một gian điệu quen thuộc gọi tên của Khuyển yêu. Đã muộn, đã muộn rồi Sesshomaru-sama về muộn rồi.


Đó không hẳn là bài hát mà cô biết hắn sẽ thích nghe, nhưng nó lại thật phù hợp một cách hoàn hảo với bầu trời đang bắt đầu chuyển sang màu cam và vẫn chưa thấy dấu hiệu của tên yêu quái kiệm lời đâu cả.

"Mình có nên nói ra hết với ngài không đây," cô trầm tư suy nghĩ. "Hay mình nên nói sau?" Cô không chắc mình sẽ nói ra thông tin ấy bằng cách nào, nó lại được mở đầu từ phía cô. "Thành thật đi Rin," cô tự nói với mình theo điệu bộ rất giống Jaken, "ngươi thừa biết Sesshomaru-sama sẽ chẳng thèm bận tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế đâu."

"Vậy những điều nhỏ nhặt có thể là gì vậy," Rin nghe thấy có tiếng nói ở sau lưng. Cô chồm dậy trước giọng nói thình lình vang lên, liền quay lại bắt gặp hai con mắt vàng ệch to bự của Jaken. "Ông Jaken, tôi không nghe thấy tiếng chân ông," cô lắp bắp nói cùng nụ cười gượng gạo, nhưng khi Sesshomaru bước hẳn ra khỏi cánh rừng cũng là lúc trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.

"Sesshomaru-sama," cô mỉm cười chạy đến bên hắn. "Ngài đã về," cô rạng rỡ nói. Sesshomaru nhìn lại cô và quan sát toàn người cô. Cô vẫn mặc bộ đồ kinh khủng đó, sớm thôi nó sẽ được thay đổi. "Jaken," hắn nói với lão tiểu yêu quái đứng bên cạnh. "Để chúng ta lại với nhau."

Jaken nhìn với đôi chút ngạc nhiên vì rằng mình bị đuổi đi, nhưng lão vẫn phải lủi thủi lùi ra xa cặp đôi. "Nhưng thiếu gia," lão nói qua vai hắn, và lão chỉ gặp được ánh mắt cảnh cáo của Sesshomaru. Nỗi sợ sệt chạy xuyên qua cả người lão, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mình Sesshomaru và Rin đứng trên cánh đồng.

Rin tự hỏi liệu có thể đây là cơ hội tốt nhất để nói ra và giải thích cho vị Lãnh chúa toàn bộ ý định của cô không nữa, cô thậm chí còn tự thuyết phục mình rằng có lẽ hắn sẽ chẳng coi đó là việc gì quá to tát. Hắn có thể ghé thăm một ngôi làng con người mỗi lần một lúc có được không? Cô rất muốn hắn tới thăm mỗi ngày, nhưng cô biết đó là một đòi hỏi quá nhiều.

"Ừm...Sesshomaru-sama," cô gợi chuyện khi cất bước trở lại chỗ hàng cây lúc trước. Hắn bước đi bên cô, đợi cho cô nói tiếp. Món quà của cô ở trong ống tay áo hắn, giờ hắn chỉ cần nghe những gì cô nói trước khi đưa nó cho cô.

"E-em có chuyện muốn nói với ngài," Rin mở đầu, những ngón tay cô mân mê tay áo kimono. "Nó không mất quá lâu đâu...nên em chỉ mong ngài hãy để em nói xong hết đã trước khi ngài nói lên ý kiến của mình nhé." Cho đến lúc này thì ổn, cô suýt nữa đã muốn vỗ nhẹ vào lưng mình bởi đã nói ra được những lời đầu tiên.

"Tiếp tục đi," cô nghe thấy tiếng hắn đáp lại. Được thôi, cô sẽ nói.

"Hôm nay bà Kaede đã nói với em vài chuyện rất thú vị." Hắn không nói gì, điều đó có nghĩa hắn muốn cô tiếp tục nói. "Bà nói rằng em đã bước vào độ tuổi trưởng thành và rằng em có thể tự mình đưa ra những quyết định riêng. Thậm chí em có thể tự quyết định mình sẽ sống ở đâu, tại làng hoặc trở về đồng hành cùng với ngài...Ý-ý em là nếu nó không có quá nhiều rắc rối."

Sesshomaru không mấy ngạc nhiên từ lúc hắn đã có cảm giác cô sắp nói ra chủ đề này sớm hay muộn mà thôi. Ngay cả khi hắn không hề biết câu trả lời là gì, nhưng kể từ ngày hắn để cô ở lại làng thì hắn đã luôn tò mò muốn tìm ra. Và hắn sẽ phải thừa nhận...nếu cô quyết định trở về với hắn...thì cô sẽ xua tan đi sự im lặng triền miên.

"Em quyết định thế nào?" hắn hỏi nhưng không phải theo kiểu hối thúc cô. "À...," Rin lầm bầm bởi đây mới là phần khó khăn nhất. Cô thấy vị Lãnh chúa ngồi xuống đám cỏ, cô cũng làm theo rồi ngồi cạnh hắn với hai gối co lại để nghiêng sang một bên.

"Ngài biết đó...Hiện giờ bà Kaede đang bị ốm rất nặng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với bà, rất khó nói nếu bà có qua khỏi không nữa." Hắn vẫn không nói gì vậy nên cô tiếp tục. "Bà bị ốm nặng lắm Thiếu gia à...E-em không thể bỏ đi được."

Cô hít một hơi thật sâu sẵn sàng nói ra quyết định hi vọng mình không làm thất vọng hắn. "Em chưa thể bỏ bà mà đi vào lúc này. E-em quyết định ở lại làng để theo dõi sức khỏe của bà."


Đầu của Sesshomaru, cứ như thể không phải chính nó muốn, đột nhiên xoay đi chỗ khác. Không phải là hắn không biết được câu trả lời của cô là gì, tuy vậy tại sao như thể hắn cảm thấy mọi việc đã không diễn ra theo ý hắn. Cô im lặng một lúc, hắn coi đó như dấu hiệu cô đang chờ đợi hắn nói gì đó.

"Nếu chuyện khác đi, em sẽ vẫn ở lại làng hả?" hắn lên tiếng hỏi. Hắn không chắc mình cảm thấy thế nào với tất cả mọi chuyện này, và với một cảm giác không chắc chắn như thế khiến hắn tránh nhìn cô. Dù vậy có một điều chắc chắn, đó là Rin sẽ không đi cùng với hắn. Lại một đêm yên ắng khác, nhưng hắn vốn thích tĩnh mịch mà...chẳng phải sao?

Rin thấy hắn nhìn đi chỗ khác khi hắn hỏi cô liệu cô sẽ vẫn ở lại làng nếu chuyện có khác đi. Cô đang nghĩ đến việc quay về với hắn, nhưng nếu bà Kaede không bao giờ bị ốm thì cô có thực tâm đi cùng hắn đột ngột như vậy. Cô đã lớn lên ở làng, cô sẽ không khi nào quên được những kỷ niệm về hành trình đi cùng hắn nhưng cuộc sống làng quê cũng đã trở nên rất quan trọng.

"E-em muốn được đi cùng với ngài lần nữa," cô lặng lẽ nói, chiều hoàng hôn dần tan đổ bóng đen phủ kín cả cánh rừng phía sau họ, để lại chút ánh sáng tàn dư le lói trên cánh đồng. "Em sẽ đi?" hắn hỏi khi đôi mắt giấu dưới tóc mái.

Muốn và thực lòng là hai điều khác nhau, và cô hiểu hắn đang muốn hỏi gì. Nếu bà Kaede không bị ốm thì liệu cô sẽ đi cùng hắn không.

"Em chưa bao giờ có nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện đó," cô trả lời với tất cả lòng mình.

Cô từn nghiêng về việc quay trở lại với hắn, nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ làm như vậy. Lúc cô nói về chuyện bà Kaede bỗng đổ bệnh, cô thực sự đã không có nhiều thời gian để nghĩ về việc ấy.

Ngày hắn rời đi chinh chiến, cô đã nhớ hắn nhiều hơn bất cứ điều gì, rồi khi hắn trở về cô không nhớ mình đã hạnh phúc đến thế nào. Khi cô nghĩ hắn đã chết, cô thấy như chính mình chết theo, hắn có ý nghĩa rất lớn với cô, thậm chí còn khiến cô ngạc nhiên với cả bản thân mình.

Giữa họ là một khoảng im lặng, Rin không nghĩ mình lại thấy quá căng thẳng thế này. Có lẽ hắn chẳng mấy bận tâm về quyết định của cô, việc cô có đi cùng hắn hay không thực sự có thể không hề ảnh hưởng tới hắn. Cô chỉ mong hắn không nổi cáu, và nghĩ rằng tốt hơn hết tiếp tục nói nốt phần còn lại trong dự tính của mình.

"Em chọn ở lại," hắn đột ngột nói trước chứ không hỏi nữa. Tất cả những gì Rin có thể nhìn thấy chỉ là tóc mái đã che đi đôi mắt hắn, chỉ không biết chuyện này có khiến hắn bị tổn thương hay hắn không muốn nhìn vào cô nữa. Cô chầm chậm gật đầu cùng tiếng, "Mmm, hmm," và cũng cố tránh nhìn hắn.

Hắn ngoảnh hẳn đầu đi trước câu trả lời của cô, không hiểu điều gì lại khiến trong lòng hắn cảm thấy bị...cự tuyệt. Đây không phải là lần đầu hắn có cảm giác như vậy. Khi Thiết Toái Nha từ chối hắn đã tạo nên vết gợn trong lòng kiêu hãnh của hắn. Tuy nhiên, lần cự tuyệt này lại là đòn giáng thẳng vào tim hắn, cái thứ giữ cho hắn được sống.

Hắn chưa từng đối diện với một cảm giác nào như thế trước kia, tại cái cảm giác này mà tim hắn càng đập nhanh hơn khiến cho sự ngoan cố trong hắn bắt đầu bộc lộ.

Hắn khó mà phủ nhận sự thật việc Rin không muốn quay trở về với hắn là có đôi chút...bất ngờ. Trong thâm tâm hắn đã luôn tự phụ cho rằng cô sẽ quay về bên hắn bởi nhận thấy tình cảm cô dành cho hắn ngày còn thơ bé, và lúc cô gái pháp sư kia trở lại với Inuyasha lại càng làm suy nghĩ xuẩn ngốc của hắn tăng lên.

Không, điều này không nên là vấn đề quá nặng nề với hắn. Nếu cô muốn ở lại thì đó là quyết định của cô, không bao giờ hắn bắt buộc cô phải đi đâu cả. Ừ thì ngôi làng là nơi tốt nhất cho cô vào thời điểm đó nên không tính đến, nhưng quyết định đã được đưa ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận