THE TRUTH IN HER HEART (SỰ THẬT TRONG TIM CÔ)
__________
"Làm sao hắn còn sống được!" Chinatsu nghĩ khi Sesshomaru tiến thẳng về lâu đài. Đôi mắt tên Khuyển Yêu chứa đầy căm phẫn, còn tên tướng đang run lên cầm cập biết mình sắp phải chết. "Ta nên biết hắn sẽ không chết dễ dàng như thế." Chinatsu cảm thấy muốn bỏ chạy, nhưng có ích gì. Gã không còn trên lãnh thổ của mình nữa, gã đang ở trên đất của Sesshomaru. Tên Khuyển Yêu chắc chắn biết chặn đầu gã ở đâu, nếu cảm nhận về mùi của hắn không dẫn lối hắn tới chỗ Chinatsu đầu tiên.
"Nếu mình có thể biến hình, có lẽ mình sẽ có cơ hội tốt hơn...," dù vậy tính toán của hắn chỉ làm mất thời gian. Sesshomaru đã ở lưng chừng trên sân lâu đài, hai chân hắn nhanh chóng hạ xuống đất. Jaken bị đập mặt xuống đất cách đó vài bước, rồi lão vội vàng ẩn nấp tránh cơn thịnh nộ từ Lãnh chúa. Chinatsu nhìn tên yêu quái đang nổi giận, hai con mắt đỏ ngầu của hắn nhìn xoáy thẳng vào gã.
Rõ ràng cả người hắn đang sôi máu lên; cứ như thể sức nóng từ cơn sôi máu của Sesshomaru cũng đủ làm hai hang lông mày tên tướng phải đổ mồ hôi. Cả hai chỉ đơn giản nhìn nhau một lúc, nhưng với hai cái nhìn hoàn toàn khác nhau. Không cần thiết phải nói ra lời nào bởi hai kẻ đó đều biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo, vài hai tên chiến binh thủ thế sẵn sàng giao đấu.
"Có chuyện gì với ngươi thế?" một giọng đàn bà đột ngột xen ngang. "Ngươi trông thật kinh khủng!" Đại phu nhân nói khi bà đưa tay lên che mũi rồi nheo mắt lại. Tóc tai hắn rối bời, chiếc áo giáp bị rạn nứt tứ tung, quần áo rách rưới, và trên hết là người hắn nồng nặc mùi nước biển.
3
Sesshomaru bắn tia nhìn giận dữ vào bà, nhưng bà càng che mũi kín hơn. Hắn sắp xử lý đích xác kẻ phản bội, còn bà lại chọn đúng thời điểm để bình phẩm về vẻ ngoài của hắn. Chinatsu cũng không tin được những lời vừa nói của bà ta, người đàn bà này thật quá quắt.
"Cái nhìn nhẹ nhõm của mẹ là không thể phủ nhận được," Sesshomaru hờ hững đáp trả, ánh mắt giận dữ của hắn chiến đấu với đôi mắt khoái trá của bà. "Ồ, đừng cau có nữa, ta thừa biết ngươi lúc nào chả còn sống." bà tiếp lời, nhưng Sesshomaru không định tin điều đó.
3
"Hmm..." mắt hắn dời khỏi bà, và nếu có một điều Đại phu nhân không thích đó là bị phớt lờ. Sau khi bà đã thực sự mong mỏi hắn trở về bình an.
Gương mặt bà chuyển từ thích thú sang bực bội. Đôi môi son tím biến thành cái bĩu môi quen thuộc, "Thành thật đi, chính con trai ta đã mắc sai lầm để mình bị lừa gạt. Giờ đây nó lại trút hết lên người mẹ đáng thương khi mà tất cả những gì ta làm là lo lắng cho sự an toàn của con mình," hàng lông mày của bà nhướng lên, trên gương mặt hiện lên cái cau mày buồn bã.
"Nó vẫn luôn là đứa trẻ hằn học như vậy đấy," bà nói với Chinatsu như thể gã là người cố vấn của gia đình. Và cho đến lúc này nghe có vẻ như hai kẻ trong cái gia đình này cần đến những sự giúp đỡ nghiêm túc.
"Toàn những lời không thực tâm của mẹ không có ảnh hưởng đối với ta đâu," Sesshomaru đáp một cách lạnh lùng khi hắn lại đảo mắt nhìn đến Chinatsu.
Tên tướng lĩnh nhìn tên Khuyển Yêu, và họ lại thủ thế chiến đấu. Chinatsu biết gã không có cơ hội sống sót, nhưng là một vị tướng gã sẽ chiến đấu đến cùng. Gã thà chết trong trận đánh còn hơn là chạy trốn khỏi cuộc chiến và rồi dù sao đi nữa cuối cùng gã vẫn sẽ chết. Sức mạnh yêu quái cùng với tinh thần chiến đấu của họ được đặt lên cao nhất. Không nghi ngờ gì nữa, họ đã sẵn sàng giao chiến.
"Còn cái thái độ ngạo mạn của ngươi cũng chẳng ảnh hưởng tới sự bình tĩnh nhã nhặn vốn có của ta," bà phun lại cùng với giọng điệu cao ngạo giống hắn.
Chinatsu lại nhìn Đại phu nhân lần nữa, gã không thể tin nổi. Có phải bà ta muốn lời qua tiếng lại liên tục để ngắt ngang trận đánh chăng? Hoặc điều họ hi vọng là sớm tiến đến đánh nhau.
Jaken nhìn chằm chằm Đại phu nhân, bà cư xử thật không giống người trưởng thành. Tiểu yêu quái cười nửa miệng bởi chắc chắn Lãnh chúa Sesshomaru của lão sẽ không để bản thân bị kéo vào lối cư xử trẻ con như thế.
"Hmm, ta không nhớ hành động xen ngang ấu trĩ lại được coi là phần tao nhã," Sesshomaru cãi lại ngay. Mắt hắn không còn nhìn Chinatsu nữa, nhưng lúc này đang nhìn vào "kẻ thù thật sự".
Cả Jaken và Chinatsu suýt té ngã, họ phải biết Sesshomaru cũng không khác gì trong việc muốn có được tiếng nói cuối cùng về vấn đề này. Đối với một gia đình mọi người giống nhau đến vậy, hiển nhiên bọn họ có vấn đề cả.
"Ồ, nếu là hành động ấu trĩ như vậy sao ngươi không chịu thua đi?"
"Ngay từ đầu ta chỉ muốn bịt miệng kẻ đã bắt đầu cư xử như một đứa trẻ con thôi."
"Ý ngươi là làm chú cún con kiêu ngạo im miệng lại? Ai, ai là kẻ hoàn toàn lờ đi nỗi lo âu của mẹ hắn hả?"
"Ta thì lại nhìn thấy tương tự kiểu người đàn bà, kẻ tìm thấy sự khoái trá trong cái chết của con trai mình."
"Ồ ồ, ta xin lỗi nhé vì lại đi tìm một tiếng cười nho nhỏ, theo những gì ta biết thì đó là lời nói dối hiển nhiên rồi. Ở trong tòa lâu đài lớn thế này đôi lúc cũng phải thấy cô đơn." Đại phu nhân đặt tay lên trán trong giọng điệu buồn bã nói tiếp, "Ngươi biết không, con trai của người ta mỗi khi đến gặp mẹ họ, họ coi đó là niềm vinh hạnh."
"Con người ta không thể đạt được yêu lực và sức mạnh như ta có. Mẹ của kẻ đó nên hãnh diện khi là một thành viên của cái gia đình có người con như thế," Sesshomaru đáp trả ngay lập tức.
Đại phu nhân nhìn đứa con trai kiêu ngạo, dùng đến kế sách cuối cùng của mình. "À ít ra là ta không bốc mùi!"
Sesshomaru gầm gừ trước lời nói khó nghe của bà. Đúng là hắn bốc mùi của biển. Cứ như thể đang có một cái bảng điểm treo trên đầu họ với Mẹ = 1, Sesshomaru = ...0. Sự kiên nhẫn của hắn đi tới hồi kết thúc.
Cần phải nói rằng hắn ghét điều đó.
Chinatsu đứng một bên theo dõi, mặt hắn dán chặt vào cái cảnh nực cười trước mắt. Tên tướng cứ đờ người ra chứng kiến. Đây là cái kiểu chào đón Con Mẹ trở về quái quỉ gì thế? Đây có phải là cách họ biểu lộ tình cảm với nhau? Chẳng lẽ đây là cách họ chào đón nhau sau một thời gian dài không gặp mặt, bằng cách ném vào nhau mọi ngôn từ?
Hắn chỉ đơn giản tiếp tục chứng kiến "mối thù gia đình truyền kiếp", đầu óc gã hình dung ra cảnh hai mẹ con nhà này đang ném trả nhau những lời hận thù và thô lỗ. Không ai muốn bỏ cuộc, mà đều muốn mình giành chiến thắng để có được tiếng nói cuối cùng.
Cả hai đều cư xử như trẻ ranh! Gã chưa bao giờ biết là Sesshomaru lại chứa nhiều lời như thế trong người. Tên Khuyển Yêu tuyệt đối giữ câm lặng trong suốt trận chiến. Không thể tin được người đàn bà được biết đến là mẹ đẻ của hắn lại có thể khiến hắn mở miệng. Thiếu gì dịp để những vấn đề trong gia đình họ tiếp tục tranh luận, bây giờ không phải lúc.
"Chờ đã," gã chợt nghĩ, "có lẽ đây là cơ hội của ta." ". Việc họ cứ "phun xối xả ngôn từ" vào nhau có lẽ chính là cơ hội để gã tẩu thoát và hoàn thành nhiệm vụ của mình. Với đầu óc của một vị tướng, gã có thể nghĩ ra kế hoạch trong chưa đầy một phút, điều quan trọng bây giờ là làm sao để gã thực hiện được nó. Mọi việc phải thật chuẩn xác, nếu không gã sẽ bị không chỉ một mà những hai con Khuyển Yêu tức giận truy sát.
Sesshomaru dành cho mẹ hắn cái liếc mắt chết người lần cuối, còn mẹ hắn cũng đáp trả tương tự. Thường thì hắn sẽ bỏ qua mọi lời nói của bà, bởi biết quá rõ bà có ý muốn khích tướng hắn.
Tuy nhiên, sau tất cả mọi chuyện hắn đã trải qua trong cuộc chiến, chưa kể đến việc bị lừa trong khi đó cùng lúc còn bị lôi xuống biển. Trên hết, hắn còn bị mất một thanh kiếm, và không có thứ cảm xúc nào tồi tệ hơn cái cảm giác bị đánh bại. Đối với người mẹ ngạo ngược trước mặt hắn đang thử thách giới hạn của hắn...sự kiên nhẫn của hắn đã bị đẩy đến bước đường cùng.
Nhắc đến trận chiến và lừa gạt, suýt nữa thì hắn quên luôn kẻ phản bội đã dám gạt hắn vẫn còn ngay gần hắn. Đôi mắt Sesshomaru khó chịu nhìn qua Chinatsu, và bản năng yêu quái của hắn tự động nhanh chóng nhận thấy mùi ngọn lửa phóng về phía hắn. Một quả cầu lửa cháy rực lao tới hắn và mẹ, nhưng họ dễ dàng né được nó. Phản xạ nhanh nhẹn và khẽ nghiêng người khiến họ tránh được ngọn lửa như không có gì xảy ra.
Khi ngọn lửa vừa biến mất thì Chinatsu đã vội lao tới tấn công Sesshomaru. Móng vuốt của tên tướng nhằm vào mặt hắn, nhưng với một thế khẽ nghiêng cổ nhanh chóng thì Sesshomaru lại tránh được đòn tấn công khác.
"Ngươi nghĩ ngươi lại lừa ta được lần thứ hai," Sesshomaru lạnh lùng nói. Đôi mắt tên tướng liếc về phía tên Khuyển Yêu bởi đã nhìn ra bí mật của gã, Sesshomaru nhanh chóng cắt phăng qua ngọn lửa ảo ảnh. Nhưng kẻ thật sự thì ở đâu?
Sức mạnh chủ yếu của Chinatsu là tấn công bằng lửa, trong khi của hắn có độc hoa trảo là chủ chốt. Mũi và tai hắn vẫn còn đầy nước, nhờ vào tên khốn khiếp kia, hắn không thể đợi để cắm vuốt vào gã.
Hắn có thể ngửi được một ngọn lửa khác đang hướng thẳng vào mình, nhưng không né được nữa. Sesshomaru thấy mình bị nhấn chìm trong ngọn lửa. Dĩ nhiên hắn không hề bận tâm. Hắn đã từng đương đầu với rất nhiều Quỷ lửa trong quá khứ. Hắn thậm chí còn đánh bại cái kẻ được mệnh danh là Đại Hỏa Thần mà không hề chớp mắt. Chinatsu không phải là một đối thủ mạnh.
Đại phu nhân đứng cách đó không xa ngọn lửa, hai sắc đỏ và vàng hòa vào nhau đang lập lờ trước mắt bà. Jaken vội vã chạy ra khỏi chỗ trốn kỹ càng khi lão nhận thấy Lãnh chúa của mình đang bị chìm trong biển lửa. "Phu nhân, chúng ta nên làm gì đi chứ!" lão rít lên, tay lão quơ lên quơ xuống hoảng loạn ra ám hiệu.
Jaken ngước lên nhìn vào mắt Đại phu nhân, lão trông thấy một chút nghiêm trọng ẩn chứa trong đó. "Thực tình..." bà cất lời. Jaken nhìn bà với một chút tò mò, chắc hẳn bà phải đang nghĩ cách để giúp Sesshomaru-sama.
"Thực tình, bây giờ thì ta phải ngồi ở đâu đây," bà nhìn chằm chằm vào chiếc ghế giờ đây đã bị cháy tan tành chỉ còn nước vứt đi. "Ta sẽ lại phải kêu người làm cái khác. Ồ nhưng bắt đầu từ đâu đây..." bà phàn nàn về chiếc ghế của mình. Mắt Jaken như muốn lồi ra và cả người lão suýt ngã ngửa xuống sàn.
"Phu nhân, người không nghĩ là nên đi giúp Sesshomaru-sama sao!" lão la hét, và có vẻ đã nhận được sự chú ý của bà. "Ta chắc hắn ổn thôi, ta biết hắn nhất định không muốn ta ở đó đâu," bà hờ hững nói, khiến cho Jaken há hốc miệng ra vì choáng.
Phản xạ của Đại phu nhân trỗi dậy vào thời khắc khi bà nhận thấy có cái gì đó đang vun vút lao tới chỗ mình. "Tránh ra, đồ ngu!" bà lập tức đá Jaken tránh xa ra, còn mình thì né đòn tấn công từ hướng ngược lại. Jaken ngã lăn quay, đầu lão nổi lên cục u bầm tím như thường lệ. Lão gần như thấy buồn cười bởi cách xử sự của bà dành cho lão cũng không khác vị Lãnh chúa của lão là bao.
1
Đòn tấn công của Chinatsu bị hụt, nhưng không phải không có kết quả. "Đòn nhắm đánh của ngươi thật thảm hại," bà sỉ nhục trong khi Chinatsu gồng mình chống bằng một gối cùng đầu gã cúi gằm xuống. Bà sẽ phun ra nhiều hơn những lời lăng mạ nếu như gã không đột ngột bật ra tiếng cười khùng khục. "Có gì thú vị lắm sao?"
"Đại phu nhân đáng kính," hắn cất tiếng khi giơ viên đá Minh Đạo lên trước mắt bà. "Điều gì khiến người nghĩ là tôi nhằm vào bà." Đại phu nhân nhìn xuống cổ mình thì thấy chiếc vòng đã biến mất. Không có gì lạ khi đòn tấn công của gã lại né được quá dễ dàng như vậy. Đại phu nhân gầm gừ, cái cảm giác bị lừa làm bà cảm thấy mình cũng chẳng khác gì hơn thằng con mình.
"Quân lính đâu!" bà thét gọi, và lập tức tất cả đạo quân yêu quái đang canh gác lâu đài cùng bao vây Chinatsu. Từng tên một chờ đợi mệnh lệnh của Đại phu nhân trước khi hành động.
"Bà nghĩ là một vài tên lính gác có thể... huh?" gã nhìn sang biển lửa mình đã tạo quanh Sesshomaru. Đám lửa bắt đầu tàn lụi, và đột nhiên một luồng yêu khí bắn xuyên qua màn lửa khiến chúng tắt lịm. Tất cả biến mất chỉ còn lại Sesshomaru đứng đó; hai mắt hắn đỏ như máu, những vết sọc trên má trở nên lởm chởm, yêu khí ma quái của hắn báo hiệu một điều có nghĩa là hắn sắp biến hình.
"Nhanh thật!" Chinatsu ngẫm nghĩ. Chưa từng có ai thoát được cơn lốc xoáy lửa của gã trước kia, nhưng gã cũng chưa bao giờ chạm trán tên Khuyển Yêu trước đây cả.
"Khá lắm" gã hét lên với Sesshomaru, "nếu như đó là cách ngươi muốn chiến với ta." Hai mắt Chinatsu bắt đầu chuyển đỏ, và yêu khí của gã bốc lên cuồn cuộn. Toàn bộ cơ thể hắn nâng lên khỏi mặt đất không chỉ là một cách để biến hình, mà cũng có ý để thoát thân khi hắn sẵn sàng.
Có khả năng biến đổi hình dạng không phải là điều không phổ biến, mà chỉ phụ thuộc vào sức mạnh và khả năng. Một số yêu quái yếu ớt đã không thể làm được điều đó, còn những yêu quái khác chỉ đơn giản là biết có khả năng. Trong khi những yêu quái như gã và Sesshomaru biến hình được, thì một số yêu quái mạnh khác lang thang trên khắp vùng đất cũng làm được.
Lãnh chúa phương Bắc không chọn đại kẻ làm tướng lĩnh cho đội quân của mình. Chinatsu rất tự hào về dòng máu yêu quái của gã như là sự kế thừa, và điều đó chứng mình rằng gã không phải là một yêu quái bị lẫn với ai. Tuy nhiên, Sesshomaru cũng vậy....
Yêu khí của Chinatsu bắt đầu giảm đi, và qua lớp yêu khí cuồn cuộn là bộ lông đen, những chiếc móng guốc đen rực lửa, và một cặp sừng cực lớn trông rất chắc khỏe đủ để nghiền nát cả một ngọn núi.
"Một con yêu Hắc Dương sao? Thảm hại làm sao..." Sesshomaru nghĩ khi hắn quan sát kẻ thù của mình biến đổi. "Có mang hình hài yêu quái hay không, thì một con quỷ yếu ớt vẫn chỉ là một con quỷ yếu ớt. Ta không cần phải biến hình nữa khi mà Bạo Toái Nha là quá đủ." Yêu khí của hắn hạ bớt xuống và chẳng bao lâu hắn trở lại hình dáng lãnh đạm. Hắn nhấc mình khỏi mặt đất và phóng về phía con cừu.
"Sesshomaru, hắn có viên Minh đạo của ta," mẹ hắn đột nhiên nói to. "Ngươi phải mang nó về ngay lập tức". Cứ như thể hắn là kẻ phải nhận lệnh từ một người như bà vậy, nhưng nếu Chinatsu nghĩ gã có thể trốn thoát cùng thứ đồ đánh cắp từ chính lãnh thổ của hắn thì gã đã phạm sai lầm lớn.
"Ta chỉ hứng thú với cái chết của gã," hắn đáp khi chuẩn bị lao thẳng vào tên yêu quái. Nhưng bất chợt hắn đứng khựng lại khi nhận ra điều gì đó.
"Ngươi đang chờ gì nữa!" Đại phu nhân nói khi bỗng thấy con trai mình vẫn đứng yên.
Sesshomaru cho tay vào trong áo, và đưa lòng bàn tay lên để thấy một nhúm tro đen cùng bốn viên ngọc đen trơ trụi. Ngọn lửa khi nãy... đã hoàn toàn phá hủy chiếc vòng cổ Rin tặng hắn. Chiếc vòng giờ chỉ còn là đống tro tàn, và các hạt bị nứt ra trong khi bị nhuốm màu đen sạm.
"..." Rin đã trao nó cho hắn vào cái ngày hắn ra trận. Cô không đòi hỏi lại điều gì, cô làm ra nó khi nghĩ về hắn. Ngoài thanh Thiên Sinh Nha ra, chưa từng có món quà nào khác dành tặng hắn bởi ai cũng cho rằng hắn đã có tất cả mọi thứ. Hoặc bọn họ chắc chắn không muốn dâng biếu thứ gì đó mà hắn không quan tâm. Món quà nhỏ bé được tết lại đơn giản là nguồn an ủi duy nhất làm hắn vơi bớt phần nào trong suốt 5 năm dài ròng rã nơi chiến trường đổ máu với những tiếng gào thét. Và giờ đây...nó đã cháy rụi...
Không có từ nào để diễn tả được cơn giận sục sôi mà hắn đang cảm thấy lúc này. Hắn thấy mình giống như một đứa trẻ 6 tuổi có chiếc bánh sinh nhật bị đập nát vụn. Hắn không còn kiểm soát cơn thịnh nộ của mình được nữa; cơn sôi máu khiến hắn bóp nát nốt phần còn lại của món quà đã bị hủy hoại trong tay hắn. "Tên khốn đó..." một luồng yêu khí hình thành bao quanh hắn, "sẽ phải..." mắt hẳn chuyển đỏ và đồng tử hóa thành hai vệt đen, "TRẢ GIÁ!" hắn gầm lên khi sự biến hóa bắt đầu diễn ra.
Một luồng yêu khí màu tím bắn xuyên qua những đám mây trắng. Đại phu nhân trông theo cơn thịnh nộ của con trai mình đã vượt qua cả trạng thái lãnh đạm của nó, hắn lập tức phóng qua luồng yêu khí của mình trong hình hài thật sự khi vội vã đuổi theo hướng của Chinatsu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...