CALL THE BATTLE (TIẾNG GỌI CHIẾN TRƯỜNG)
__________
"Chuyện này nghĩa là sao?" Sesshomaru hỏi khi đọc lá thư được gửi tới hắn bởi một tên yêu quái diều hâu. Lá thư đến từ mẹ, và đó là yêu cầu hắn đến gặp bà ở lâu đài của họ. Vì lý do gì, thì nó chưa nói rõ ra.
"Tôi rất tiếc phải nói với ngài thưa Thiếu gia, nhưng Phu nhân đã không cho tôi bất kỳ thông tin nào khác hơn là yêu cầu ngài đến gặp bà càng sớm càng tốt," tên yêu quái diều hâu nói. Hắn là một kẻ đưa tin riêng của vị Phu nhân tại lâu đài, và trông giống như một con diều hâu thông thường. Điều nổi bật duy nhất là kích cỡ rất lớn của hắn, những chiếc móng vuốt lớn cùng mỏ và đôi mắt đỏ ngầu.
"Thiếu gia, bây giờ nếu ngài đi, cho phép tôi được hộ tống ngài," hắn nói khi hạ lưng thấp xuống để Sesshomaru leo lên. Dù vậy nó chẳng có ích gì, vì vị Khuyển Chúa đã bay lên không hướng về lâu đài. Tên yêu quái diều hâu trông như hoảng sợ, sau đó hắn dang rộng đôi cánh sẵn sàng để bay và đuổi theo hắn.
"Ưm...," một tiếng nói vang lên và hắn nhìn vào một cách kỳ lạ tên tiểu yêu quái trông như đang hờn dỗi trên mặt đất.
"Ta có thể đi một chuyến trở lại lâu đài được không?" Jaken hỏi, hờn dỗi với cả trái tìm mình với ý nghĩ bị vị Lãnh chúa bỏ lại phía sau.
X X X
Sesshomaru đã đến được lâu đài, vừa vào đến đầu cầu thang khiến hắn nghĩ trong mấy tháng qua đã bao lần hắn đến những bậc cầu thang này.
Quá nhiều lần so với sở thích của hắn, hắn nghĩ. Khi là một đứa trẻ, hắn cảm thấy bị mắc kẹt ở nơi tồi tệ này mà những kẻ xung quanh gọi là "nhà hắn". Khi đã đủ tuổi để đi rèn luyện và tuần tra những vùng đất bên dưới, hắn hầu như không bao giờ quay trở lại.
"Sesshomaru, vậy ra cuối cùng ngươi đã quyết định đến," mẹ nói khi hắn hiện ra trước cái nhìn của bà.
Sesshomaru nhận thấy một tên yêu quái kỳ dị đứng cạnh mẹ. Tên yêu quái chắc chắn trông già hơn cả hắn, nhưng không phải quá già để được coi là lão. Kẻ lạ mặt mặc một chiếc áo giáp cùng với chiếc mũ trong tay. Hắn cũng cầm một thanh kiếm, nên dễ dàng để kết luận rằng hắn là một chiến binh.
"Sesshomaru, ta muốn ngươi gặp tướng Chinatsu. Hắn là tướng lĩnh của đạo quân yêu quái trên biển," bà giải thích với con trai mình, biết rõ chỉ bằng cái cách hắn nhìn chòng chọc khó chịu lẫn tò mò vào kẻ lạ mặt.
"Hắn cũng từng là một đồng minh của cha ngươi, có lẽ ngươi còn nhớ một vài chuyến viếng thăm của hắn trong quá khứ."
"Hmm, không thể nói ta nhớ được," hắn trả lời, lâu đài của họ luôn được nhiều Lãnh chúa và các tướng lĩnh đến thăm trong suốt hàng thế kỷ. Tất cả đều mong muốn bắt đầu mối liên minh với cha hắn, hoặc thực hiện một thỏa thuận. Có quá nhiều kẻ đến thăm để mà nhớ được.
"Tôi dĩ nhiên không thể trách ngài ấy được," Chinatsu nói, cuối cùng cũng lên tiếng. "Sesshomaru – sama, lần cuối cùng tôi gặp ngài thì ngài vẫn còn bám vào sữa mẹ".
Tướng quân hay không, Sesshomaru vẫn cho hắn một cái nhìn lạnh băng vì đã dám gợi hắn nhớ tới những năm tháng tuổi thơ yếu đuối của hắn.
Khi Lãnh chúa Khuyển yêu trẻ tuổi đưa ra kết luận, hắn thậm chí không thèm nói một lời nào với tên yêu quái này và Sesshomaru tỏ ra khinh dễ hắn.
"À, có vẻ như rằng bây giờ ngài đã thực sự là một yêu quái trưởng thành, Sesshomaru – sama." Chinatsu khen ngợi, không muốn vị Khuyển Chúa có ấn tượng xấu về mình, không nên khi mà sức mạnh của Sesshomaru có ý nghĩa rất lớn đối với tương lai của Chinatsu.
"Hmm," Sesshomaru đáp lại, ít ra thì tên yêu quái đó biết ai chỉ là tướng, và ai là Chúa tể.
"Giải thích mục đích sự hiện diện của ngươi đi," Sesshomaru nói, muốn đi thẳng vào vấn đề. Hắn nhìn mẹ, nhưng bà lại cho hắn cái tín hiệu "Ta không biết". Vậy ra không ai trong số họ biết tại sao tên tướng này lại ở đây, nhưng họ cũng sẽ sớm biết.
"Xin yên tâm, ý định của tôi có tầm quan trọng," hắn nói, trong giọng nói của hắn giữ lấy sự nghiêm túc. "Và vì chính ngài, Sesshomaru – sama, mà tôi đã phải đi một chuyến xa xôi để đến gặp," hắn tiếp tục.
Sesshomaru thấy mẹ hắn đứng dậy, bà biết nếu chuyện thực sự không liên quan gì đến mình thì chẳng có lý do nào để mà lắng nghe. Một thói quen đã truyền lại cho con trai mình.
"Thưa Phu nhân, tôi cũng mong người cùng nghe," Chinatsu nói, và vị Đại phu nhân lại ngồi xuống ghế một lần nữa. Một cái nhìn nhàm chán nhất định đang dán trên khuôn mặt bà, vì bà thật sự không muốn quan tâm đến những gì mà cuộc trò chuyện sắp nói ra đây.
"Sesshomaru – sama, trên vùng biển phía Bắc vĩ đại thuộc về lãnh thổ của riêng Lãnh chúa chúng tôi," hắn mở lời, "và gần đây đất đai của người đã bị những yêu quái từ các vùng đất khác quấy phá". Chinatsu nhìn xuống, không chắc lắm về biểu cảm trên khuôn mặt Sesshomaru, nếu có thậm chí là một phần biểu cảm. Đôi mắt của cha hắn, hắn thầm nghĩ.
"Nhiều yêu quái của chúng tôi đã ngã xuống, và nhiều đất đai đang bị xâm chiếm," hắn nói với đôi chút phẫn nộ kèm trong giọng nói. "Lãnh chúa tôi đã chiến đấu bằng lòng dũng cảm và cả danh dự, chúng tôi đã có đủ chiến thắng trong các trận chiến. Tuy nhiên, các trận đánh đang dẫn tới một cuộc chiến tranh toàn diện, và Lãnh chúa tôi không chắc chắn về chiến thắng của người," hắn nhìn Sesshomaru.
"Sesshomaru – sama, thậm chí ngài cũng biết cảm giác khó chịu khi lãnh thổ của mình đang bị tàn phá," hắn nói, và chỉ được trả lời tiếp với một ánh mắt lạnh băng.
"Chuyện đó thì liên quan gì đến ta," Sesshomaru hỏi, cảm thấy không có sự thương cảm nào cho kẻ mà Chinatsu gọi là chúa.
Nếu một kẻ không có khả năng thống trị bằng bàn tay sắt, thì chúng có thể không khi nào cai trị tốt được. Câu nói từ người cha mình, một trong số ít những lời khuyên Sesshomaru đã được truyền lại mà không cãi lời xưa kia khi trái tim cha hắn đã trao cho người đàn bà loài người.
"Sesshomaru – sama." Chinatsu đột nhiên quỳ xuống và bắt đầu cúi lạy trước Sesshomaru, khiến cả hắn và mẹ đều bất ngờ.
"Tôi cầu xin ngài, hãy làm ơn vì những vùng đất nơi tôi cư trú, xin hãy cùng tôi trở về phương Bắc và giúp chúng tôi chống lại những kẻ xâm nhập".
Chinatsu không hài lòng với hành động cầu xin, nhưng hắn đã tuyệt vọng. Đó là mệnh lệnh của Lãnh chúa là phải đi tìm Lãnh chúa Sesshomaru của vùng đất phía Tây. Hắn đã nghe lời đồn về sức mạnh của Sesshomaru đã tăng lên vượt qua cả cha hắn.
Kể từ khi Chinatsu từng cảm nhận được yêu khí mạnh mẽ của Đại Lãnh Chúa Khuyển Yêu một lần trước kia, hắn liền thực hiện sứ mệnh của riêng cá nhân mình đi tìm gặp người thừa kế của Khuyển Tướng quá cố, và tự mình xem chú khuyển con từng được chăm chút xưa kia đã trở nên mạnh mẽ thế nào.
Không thể nào nhầm được, cái lúc hắn nhìn thấy sự hiện diện của Sesshomaru thì không còn nghi ngờ gì nữa đứa bé còn ẵm ngửa nhỏ xíu trước đây đã trưởng thành mạnh mẽ. Mạnh hơn cả cha hắn về sau, và sự thật là hắn đã gần như run lên vì sợ hãi.
Thật khó cho Chinatsu phải thừa nhận rằng một kẻ trẻ hơn hắn rất nhiều đồng thời cũng mạnh hơn hắn nhiều lần. Thậm chí là mạnh hơn cả Lãnh chúa của hắn. Sức mạnh của Sesshomaru chắc chắn sẽ là chìa khóa cho chiến thắng của họ, đó là nếu như hắn đồng ý.
Khuôn mặt Sesshomaru không có bất ngờ mấy, hắn đã có cảm giác đó là điều mà gã tướng quân sẽ yêu cầu. Còn lý do nào khác mà hắn lại tới thăm sau đó là thiết lập một liên minh.
"Sao lại là ta, đâu có phải cuộc chiến của ta để mà chiến đấu," hắn trả lời, và Chinatsu cho hắn một cái nhìn thất vọng lẫn kinh ngạc. "Làm ơn, Sesshomaru – sama. Tôi cầu xin ngài hãy xem xét lại. Những tin tức về thanh kiếm và sức mạnh của ngài đã lan rộng khắp lãnh thổ của chúng tôi. Với ngài về phía chúng tôi thì chúng tôi không thể nào thua được," hắn cầu xin
"Cha ngài sẽ vội đi ngay để giúp đỡ đồng minh," hắn nói, và liền bắt gặp cái nhìn trừng trừng chết chóc của Sesshomaru.
"Ta không phải cha ta," hắn gầm gừ.
Sesshomaru thấy mệt mỏi với việc bọn yêu quái nói hắn đã chiến đấu như cha hắn, hắn tàn nhẫn như cha, hắn mạnh bằng cha.
Sesshomaru ghét tất cả, và khi là một cậu bé hắn sẽ làm bất cứ điều gì để được nghe những lời nhận xét đó. Nhưng bây giờ, sau khi nhận được Bạo Toái Nha, hắn đã có vị trí yêu quái của riêng mình. Một Khuyển Chúa hùng mạnh, không phải là cái bóng của một vị tướng quá cố.
Mong muốn thời thơ ấu của Sesshomaru là làm được mọi thứ giống như cha mình, chỉ như mong muốn của hắn đã từng có với thanh Thiết Thoái Nha.
"Sesshomaru," mẹ hắn gọi, phá tan dòng suy nghĩ của hắn.
"Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được không," bà nói khi bà ra hiệu cho hắn đi theo bà đến chỗ lan can phía bên phải lâu đài. Hắn đứng cạnh bà rồi cả hai nhìn vào những đám mây.
Đây là nơi hắn luyện tập lần bay đầu tiên của mình, hắn nhớ chính mẹ đã ném hắn ra khỏi lan can khi hắn không thể bay được ngay lần đầu tiên. Hắn đã đưa ra một cái nhìn tự mãn lẫn tức giận khi nghĩ về điều đó, cho đến khi người phụ nữ này lên tiếng.
"Rất nhiều yêu quái đã tấn công để giành đất của ngươi, đúng không," bà nói, không ai trong họ nhìn nhau.
"Chẳng là gì cả rặt một lũ yếu ớt," hắn nói, nghĩ rằng thậm chí bà nên biết điều đó.
"Hãy biết điều này con trai, người có thể đợi những trận chiến đến với người," bà nói với một nụ cười trên môi vì bà biết mình đã đúng. Nụ cười chợt tắt để được thay thế bằng một cái nhìn nghiêm túc. "Người không thể cho phép điều đó xảy ra với cuộc chiến này". (N/D: Ý mẹ Sesshomaru nói về cha hắn)
Sesshomaru chớp mắt trước câu nói của bà, và suy nghĩ về điều bà đang cố nói.
"Sesshomaru, ngay bây giờ nếu ngươi từ chối lời đề nghị này, sau đó cũng chính những tên yêu quái kia sẽ sớm giành quyền kiểm soát các vùng đất phương Bắc, chắc chắn sẽ đến cả miền Tây," bà nhìn từ những đám mây đến đôi mắt con trai mình.
"Ngay cả khi ngươi phải biết lý do đằng sau ý định của chúng," bà tiếp tục.
Sesshomaru nhìn vào mắt bà, và cuối cùng hắn đã hiểu. Hắn nên nhìn thấy trước điều đó, trong khi liên minh cũng quan trọng như sức mạnh. Một sự thật dành cho một Lãnh chúa như hắn, dù hắn có thích nó hay không.
Yêu quái từ những vùng lãnh thổ khác đã tấn công phương Bắc, đặc biệt cho việc đạt được nhiều hỗ trợ và các đội quân của vùng đất đó. Hắn không biết nếu như lãnh thổ miền Tây của hắn là mục tiêu tiếp theo hay không.
Có lẽ một khu vực cụ thể đã kết hợp chính nó với các vùng đất khác chỉ để tấn công miền Tây, và nếu chuyện đó xảy ra thì đó sẽ là khởi đầu của một cuộc chiến tranh quy mô lớn.
Sesshomaru chưa bao giờ nghi ngờ sức mạnh của mình, nhưng ý niệm về vùng đất của mình bị xâm chiếm bởi rất nhiều yêu quái không phải là một suy nghĩ dễ chịu.
"Giờ ngươi đã thấy chưa," mẹ hắn hỏi, mắt vẫn nhìn vào hắn. "Tiêu diệt các vấn đề hiện nay, ngươi sẽ không phải đối mặt với một thứ lớn hơn trong tương lai".
Hắn xem thường khi bà biết điều gì đó trước khi hắn nhận ra.
"Lãnh thổ phương Bắc huh," hắn tự nghĩ. Không phải là một chuyến đi nửa vòng thế giới, nhưng nó cũng không phải là một vùng đất sẽ có một chuyến đi ngắn để đến được.
Hắn sẽ được đi vào vùng lãnh thổ mới, vùng đất mới mà hắn chưa từng xem xét tới. Hắn sẽ phải chiến đấu tất cả các trận đánh, thử thách sức mạnh của mình trước những đối thủ mới.
Thậm chí có thể là vài kẻ ghê gớm. Có lẽ hắn sẽ được dâng một phần đất đai tốt để đổi lại sự trợ giúp, hoặc mang về một số đội quân gia nhập vào đế chế tương lai của chính mình.
Sesshomaru đã có mọi thứ hắn cần để bắt đầu đế chế của mình, cuộc chiến tranh này hắn có thể tham gia vào có lẽ là cơ hội mà hắn thấy cần thiết.
Với một con người, suy nghĩ về chiến tranh là buồn bã và đáng sợ. Tuy nhiên với hắn, một yêu quái, ý nghĩ về máu đổ, chiến trường gào khóc, và yêu khí phẫn nộ thật sự kích thích hắn. Hành trình đi tới phương Bắc có lẽ sẽ mang đến những hành động mà hắn đã khao khát trong mấy tháng gần đây.
Hắn phải thừa nhận, với Naraku đã chết, và... đặc biệt là Rin, những chuyến đi của hắn trở nên yên ắng và buồn tẻ. Việc nhiều yêu quái tấn công hắn chỉ mang lại một ít giải khuây nhất định. Dù sao, tham gia vào cuộc chiến này sẽ mang lại cho hắn chuyến phiêu lưu mà bất cứ một chiến binh nào cũng tìm kiếm. Để chứng minh cho mỗi chúng sinh trên thế giới rằng hắn là kẻ mạnh nhất.
Đột nhiên một cái tên nào đó hiện trong suy nghĩ của hắn đã khiến hắn tạm gác lại mong muốn tiếp tục cuộc hành trình. Chuyến đi đến phương Bắc, và tham gia vào cuộc chiến tranh, sau đó quay về.
Sesshomaru biết hắn sẽ không rời đi chỉ một vài tháng cho chiến trường. Trận chiến có lẽ có thể mất vài năm, và một cái tên bình dị khiến ngực hắn nhói đau, biết rằng sự vắng mặt của mình sẽ là về lâu về dài.
"Rin," hắn nghĩ.
"Ngươi đi và giải quyết vấn đề này bây giờ là tốt nhất," mẹ hắn lên tiếng, dù hắn không nhìn bà.
"Nếu ngươi chờ đợi nó đến với mình thì đất đai của ngươi có thể phải chịu đựng sự tàn phá," bà dừng lại một chút và đợi cho tới khi hắn bắt gặp mắt mình.
"Và cô gái quý giá của ngươi cũng phải chịu cùng," bà nói, và thấy mắt hắn hơi giật nhẹ trước ý kiến của mình.
Nếu cô gái đã trở nên quý giá nhiều hơn cả ham muốn quyền lực của con trai bà, thì vị Đại phu nhân biết chắc rằng Rin là người duy nhất có thể ngăn cản hành trình đi tới phương Bắc của Sesshomaru. Dù vậy, tốt nhất là hắn nên đi.
Đó là điều tốt nhất cho đất đai của Sesshomaru cùng tất cả những kẻ sinh sống ở đó khi mà hắn đi và hoàn thành nhiệm vụ của mình là một Lãnh chúa và là một chiến binh. Tuy vậy bà biết mình phải thuyết phục hắn, và nếu có một điều mà bà thích làm là kích thích phản ứng của con trai.
"Nếu chiến tranh tới đây thì cô bé chắc chắn có thể bị thương," bà ngừng lại để nhìn vào khuôn mặt Sesshomaru và mắt hắn đang nhìn xuống.
"Thậm chí có lẽ cô bé sẽ chết," bà kết thúc câu nói.
Ngay lúc đó bà nghe tiếng bước chân của con trai bỏ đi và quay trở lại chỗ Chinatsu.
Tên tướng lĩnh yêu quái vẫn quỳ gối và chờ đợi Sesshomaru quay lại. Khi hắn thấy một đôi ủng đen trước mặt, hắn nhìn lên, đôi mắt tràn đầy hy vọng.
"Ta đã quyết định chấp nhận yêu cầu của ngươi, ta sẽ cùng ngươi trở về phương Bắc và tham gia vào trận chiến," Sesshomaru thông báo với hắn, và Chinatsu liên tục cúi đầu trước câu trả lời cuối cùng của hắn.
"Sự chấp thuận của ngài trước yêu cầu của Lãnh chúa tôi thật sự đáng cảm kích, thưa Sesshomaru – sama", hắn cảm ơn lần nữa.
Sesshomaru nhìn tên yêu quái đang cúi đầu trước hắn, hắn có thể chấp nhận nhưng mọi thứ phải được chơi theo luật của hắn.
"Ngươi hãy trở về lãnh thổ của ngươi và chuẩn bị chờ sự xuất hiện của ta. Sau đó trong thời gian một tháng ngươi trở lại đây cùng với một con tàu cho sự hiện diện của ta," hắn điềm tĩnh nói.
Sesshomaru có lẽ chỉ là trợ giúp cho tên Lãnh chúa phương Bắc. Dù vậy, Sesshomaru có thể nói hắn còn mạnh hơn thế để rồi thấy buồn thay cho tên Lãnh chúa đó, và hắn đảm bảo rằng tất cả mọi người ở vùng đất mới đó đều biết và thấy rõ điều ấy. Bọn yêu quái, đám tướng lĩnh, các đội quân, đặc biệt là tên Lãnh chúa phương Bắc.
"Talon về rồi," hắn nghe mẹ nói khi bà ám chỉ đến tên yêu quái diều hâu đang bay thẳng đến chỗ họ cùng với Jaken, kẻ đang ngồi trên lưng tên diều hâu.
"Sesshomaru – sama," Jaken la toáng lên khi lão "đáp mặt" xuống trước Sesshomaru.
"Tôi đã giữ cái này an toàn cho ngài," lão nói khi giơ lên món quà mới nhất và gần đây nhất của Rin.
Một bộ kimono màu hồng mới tinh, với thiết kế nhiều màu sắc trên đó.
"Sesshomaru, ta chưa bao giờ hình dung ra ngươi thuộc loại nuông chiều ai đó," mẹ hắn chế giễu khi bà giấu tiếng cười khúc khích của mình một cách dở tệ. Sesshomaru cho bà một cái trừng mắt khó chịu, và chỉ đơn giản phớt lờ lời nhận xét của bà.
"Thưa Đại thiếu gia và Phu nhân," Chinatsu đột nhiên lên tiếng. "Bây giờ tôi xin phép đi, tôi có quá nhiều thứ cần chuẩn bị và tin tức để thông báo cho Lãnh chúa của mình. Tôi sẽ trở lại trong vòng một tháng như ngài đã đề nghị, thưa Sesshomaru – sama," hắn nói khi cúi đầu lần cuối.
"Talon sẽ hộ tống ngươi về," vị Phu nhân nói, và ngay sau đó tên tướng lĩnh yêu quái cưỡi trên cổ yêu quái diều hâu khi hắn bay trở lại tàu của mình.
Sesshomaru và mẹ hắn trông theo cho tới khi Chinatsu biến mất còn Jaken nhanh chóng đến bên cạnh Lãnh chúa.
"Thiếu gia, tất cả những chuyện này là sao," lão hỏi.
"Ta sẽ giải thích sau, giờ chúng ta đi thôi," hắn nói khi cầm lấy bộ kimono màu hồng của Rin và bắt đầu bước xuống cầu thang.
"Ồ, và khi trở về ngươi đừng như một chú cún con hằn học nhé," bà nói với theo, nhìn hắn từ trên đầu cầu thang. Sesshomaru dừng lại, chỉ có bà được phép dùng từ đó quanh hắn và thật sự sống...Thế đấy bà ta và dĩ nhiên cả Rin nếu như Rin đã từng thô lỗi với hắn như vậy.
Làm sao để giải thích cho Rin về chuyến hành trình mới của mình, hắn suy nghĩ khi tiếp tục bước xuống cầu thang.
"Người mẹ yêu quý của ngươi muốn biết về sự trở về an toàn của con trai mình, thậm chí hắn nên trở về," bà chế giễu với một nụ cười, bà thích khích tướng hắn đó là một trong những sở thích của bà.
Bà nghe tiếng "hmm" đáng ghét của hắn, nhưng đó không phải là một giọng điệu thô lỗ, mà chính là thanh điệu "Hiểu rồi". Khi hắn bay lên trời để bà lại một mình trông theo con trai bà bay xa đến đâu ai mà biết được. Đầu óc bà lan man tự hỏi khi nào bà sẽ gặp lại chú cún con hay nổi giận của mình lần nữa.
Hắn đã từng tự mình tham gia vào cuộc chiến trước đây, bà nghĩ. Tuy nhiên không phải sẽ kéo dài như lần này, cũng không dẫn hắn đi xa thế. Bà nhắm mắt lại và để cho mùi hương của đứa con trai duy nhất làm đầy giác quan mình.
"Tốt hơn hết con hãy trở về," bà thì thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...