Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc Nhật Bản

A!" Dương Cương giật mình tỉnh lại thở hổn hển "Thì ra là ác mộng. . ."
Vừa dứt lời, trong lúc hắn vô tình quay đầu thì nhìn thấy cái hủ trên tủ đầu giường đè trên tờ giấy bạc 100 tệ. Không phải là mơ, tất cả mọi thứ đều là thật!
Trong lúc Dương Cương đang kinh ngạc, điện thoại hiện lên tin tức: Chủ tịch tập đoàn Pham Toàn đột nhiên chết trong nhà đêm qua, pháp y giám định vì ngạt thở mà chết, cảnh sát đã điều tra, không ngoại trừ bị giết bởi nhân tình.
Phạm Toàn…ngạt thở
Dương Cương vội vàng ngồi dậy, mở máy tính ra tra tư liệu về Phạm Toàn. May là người đàn ông này cũng là truyền kỳ trong giới thương nhân, chuyện quá khứ của Phạm Toàn đã sớm được các web đăng tải:
Phạm Toàn vốn là tên vô tích sự, nhưng năm ba mươi tuổi đột nhiên lại giàu sụ, đầu tiên kiếm được tiền từ bất động sản, sau đó trong vòng một năm như có thần giúp, bất kể làm ăn gì cũng kiếm được rất nhiều. Không chỉ có như vậy, mấy năm trước ông ta bị đối thủ kinh doanh chơi xấu, lúc gần như sắp phá sản lại đột nhiên may mắn tay trắng khôi phục lại cơ nghiệp, không chỉ thuận lợi vượt qua khủng hoảng còn phản kích lại đối thủ cạnh tranh. Nhưng tim con gái Phạm Toàn luôn không khỏe, gần đây đã mấy lần báo nguy kịch. . .
Đột nhiên giàu, khủng hoảng, con gái… vừa đúng là ba lần. Đây có phải ứng với ba lần đến tiệm gà ngâm vàng mà Phạm Toàn nói hay không?
Dương Cương vội vội vàng vàng chạy tới ngõ hẻm kia. Đúng như dự đoán, trong ngõ hẻm chỉ trơ trụi hai vách tường, thứ duy nhất ở đó là hai con chó hoang.
Đi vào trong tiệm gà ngâm vàng, có vài người đàn ông đang uống bia, cộng thêm mấy người bảo vệ tiểu khu vừa quay kuaishou video vừa vui vẻ ăn cơm. Người phụ nữ trung niên tay mang nhẫn vàng đang đứng trước quầy luôn tay luôn chân thu tiền, thỉnh thoảng la lớn về phía sau bếp một câu: "Một phần gà không cay!"
Dương Cương kinh ngạc đi tới: "Bà chủ, bà chủ trông tiệm tối qua đâu ?"
"Tối qua?" người phụ nữ trong lúc bận rộn nói một câu, "Tiệm chúng tôi 8h đã đóng cửa, buổi tối không mở."
"Nhưng tôi vừa ăn cơm ở tiệm nhà bà lúc 12h ngày hôm qua xong..” Dương Cương do dự giây lát, cuối cùng vẫn không đem những chuyện xảy ra lúc sau nói ra "Bà chủ kia còn mặc áo hoa bông!"
Lời vừa ra khỏi miệng, bà chủ đột nhiên sững sờ, nửa ngày sau mới phản ứng: "Đi đi, đi mau, ở đây không có người này!" Bà ta vừa nói vừa đẩy Dương Cương ra ngoài cửa. Dương Cương dường như phát giác cái gì đó, vừa định quay đầu tiếp tục hỏi thì bất chợt bị một bà lão đến xem náo nhiệt kéo lại.
"Này nhóc " bà lão cười híp mắt hỏi, "Người cậu nói có phải chừng 40, mặc áo hoa bông không?" Dương Cương gật đầu liên tục.

"Mười mấy năm trước, lúc tiệm này còn chưa mở, nơi này tiệm bán nhang đèn vàng mã. Bà chủ trước rất thích mặc áo hoa bông. Nhưng mà đã sớm hóa thành tro cùng với mấy người giấy trong một trận hỏa hoạn rồi. Cái mà cậu thấy chỉ sợ không phải là người đâu!"
Dương Cương khó khăn nuốt nước miếng một cái: "Cám ơn bà…tại sao bà lại nói cho cháu biết những chuyện này chứ ?"
Dáng vẻ tươi cười của bà lão dần dần biến mất: "Nếu như cậu thật sự có thể nhìn thấy ma, nếu ngày nào đó thấy một lão già trên tay có một vết bớt hãy nói cho hắn biết, đừng lo Uyển Dung đã nuôi con khôn lớn, còn nuôi rất tốt, mấy năm nữa sẽ đến làm bạn với hắn”
Bà lão lẩm bẩm mấy câu rồi lảo đảo bước đi.
Trong bệnh viện thành phố, Dương Cương vừa ôm túi vừa hỏi thăm y tá: "Cho hỏi phòng bệnh của cô Phạm Ngưng Ngưng ở đâu ạ?" Phòng bệnh VIP sang trọng, một cô gái vóc dáng ốm yếu đang cố gắng ngồi dậy từ trên giường rót cho mình ly nước. Dương Cương vội vàng đi tới, đỡ mỹ nhân sắp ngã xuống: "Cô là bệnh nhân, sao lại tự mình rót nước? Người thân của cô đâu?"
"Anh nói mẹ ghẻ của tôi?" Phạm Ngưng Ngưng khinh thường cười một tiếng "Vội trở về tranh gia sản rồi. Bọn họ đều nói ba tôi và nhân tình chơi quá sức mới xảy ra sự cố khiến mình nghẹt thở chết.  À, mà anh là ai?"
"Tôi. . ." Dương Cương nhất thời cứng họng "Tôi là bạn của ba cô." Phạm Ngưng Ngưng dường như không tin lắm nhưng cũng không truy cứu. Chắc hẳn ở trong lòng cô ấy, mình đã là người không có gì đáng giá để lừa gạt.
"Ba cô.. vì đi tìm cách chữa bệnh cho cô mới xảy ra chuyện..." Dương Cương cảm thấy dù mình và Phạm Toàn chỉ có duyên gặp gỡ 1 lần nhưng hắn cũng có nghĩa vụ giúp người ba này giải bày "Ông ấy trước khi chết bận tâm nhất cũng là cô. . ."
Đôi mắt Phạm Ngưng Ngưng bất chợt ngấn lệ, nhìn chằm chằm Dương Cương: "Ba tôi tối hôm qua trước khi đi có nói, ông ấy có cách chữa cho tôi. Nhưng chuyện này chỉ có ông ấy và tôi biết, ngay cả vệ sĩ của ông cũng không mang theo!"
"Tại sao anh lại biết rõ như vậy? Có phải anh là hung thủ giết ông ấy phải không!" Phạm Ngưng Ngưng kích động, nhào tới muốn liều mạng với Dương Cương nhưng sức lực của cô bây giờ quá yếu, Dương Cương chỉ tiện tay cản lại đã ôm thân thể gầy yếu của cô vào trong ngực. Cô đấm liên tục vào ngực nhưng lực còn không bằng mấy cô đấm bóp massage
"Anh trả ba cho tôi…” Phạm Ngưng Ngưng vừa khóc vừa đấm, dần dần thì im bặt. Dương Cương cúi đầu xuống thì thấy cô gái khóe mắt ngấn lệ vì kích động quá độ mà ngất đi. Dương Cương đỡ Phạm Ngưng Ngưng lên giường, hít một hơi, lấy cái hũ giấu trong túi xách.
Không sai, từ khi hắn biết bệnh của Phạm Ngưng Ngưng trong lòng đã muốn làm như vậy. Nếu như hắn không đoán sai, mục đích của Phạm Toàn chính là vật này. Ai bảo trời xui đất khiến, hắn có nhiều trái tim như vậy chứ. Nhớ đến ánh mắt của Phạm Toàn trước khi chết. Coi như hắn đã làm xong chuyện đi…
Mở cái hũ ra, đè nén cảm giác buồn nôn xuống móc ra quả tim trơn nhẵn, Dương Cương không biết nên sử dụng thế nào. Hắn thử lại đặt lên ngực của Phạm Ngưng Ngưng, quả tim thoáng rung lắc một cái liền ẩn vào cơ thể của Phạm Ngưng Ngưng không thấy tăm hơi.
Chắc là…thành công rồi chứ ? Dương Cương nhìn vào vết máu không cẩn thận làm rơi xuống giường cảm thấy hơi đau đầu. Nên xử lý như thế nào đây. . .

"Cô Phạm, tới giờ uống thuốc rồi... A a a! Người đâu!" Một y tá vừa đẩy cửa vào.
Một cô gái hôn mê, trên giường có máu, một thằng đàn ông sờ ngực cô ta…
Tiêu đời rồi.. Dương Cương nghĩ
Bệnh nhân phòng bệnh kế bên và bác sĩ xông vào, ép Dương Cương ngã xuống đất. Mặc dù hắn không ngừng giải thích, nhưng không ai tin hắn.
"Mau đưa bệnh nhân đi kiểm tra! Tôi lo là bệnh tình sẽ nặng thêm!" Bác sĩ hét to với y tá.
Sau khi Phạm Ngưng Ngưng bị đưa đi, bác sĩ tức giận nhìn Dương Cương nói: "Nếu bệnh nhân có chuyện gì thì cậu chờ mà ngồi tù đi, đồ biến thái!"
Một lúc lâu sau cuối cùng cửa phòng bệnh cũng mở ra, Phạm Ngưng Ngưng nhẹ nhàng đi tới.
"Buông anh ta ra đi, anh ta là bạn của ba tôi, tôi ngất xỉu không liên quan đến anh ta." Cô khẽ mỉm cười, dường như tâm trạng không tệ.
Y tá cầm một tấm phim chụp CT sắc mặt kì quái đi đến bên cạnh bác sĩ: "Bác sĩ trưởng, anh xem cái này một chút. . ."
Bác sĩ hít một hơi lạnh nói: "Cô Phạm, mời đi theo tôi, chúng tôi cần làm cuộc kiểm tra toàn diện”
Phạm Ngưng Ngưng phất tay với Dương Cương: "Đừng đi, chờ tôi ở đây!"
Lúc Phạm Ngưng Ngưng quay lại lần nữa, đem đến một tin tức nằm trong dự đoán, bệnh của cô đã khỏi. Tuy nhiên, bệnh viện vẫn yêu cầu nằm viện quan sát, Phạm Ngưng Ngưng cũng không có ý kiến dù sao thì cô cũng không muốn về nhà đối mặt với đám người nhà xấu xa kia.
"Nói đi" Phạm Ngưng Ngưng nằm trên giường bệnh, hai tay chống đôi gò má gầy gò, chớp đôi mắt to nói "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Có lẽ vì chuyện kia trải qua quá mức ly kỳ, giấu ở trong lòng khó chịu, cũng không có người nào để bày tỏ nên Dương Cương liền phát tiết đem chuyện tối qua kể ra. Dĩ nhiên, kết cục sau cùng đã đổi thành hắn cố gắng muốn cứu sống Phạm Toàn nhưng rốt cuộc thất bại. Thất vọng là Phạm Ngưng Ngưng dường như cũng chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, chỉ im lặng nghe chuyện không hề nói gì.

"Cộc cộc" tiếng gõ cửa vang lên nhưng không kịp đợi Phạm Ngưng Ngưng đáp lại, người gõ cửa đã tự nhiên đẩy cửa vào, là một cô gái xinh đẹp tầm hai mươi mấy tuổi.
"Là bạn thân của Phạm Ngưng Ngưng sao?" Dương Cương vừa nghĩ như vậy thì giây sau đã phát hiện mình đã nghĩ sai rồi. "Ngưng Ngưng, nghe nói con khỏi bệnh rồi?" Cô gái cố gắng tạo ra dáng vẻ vui mừng khoa trương "Làm mẹ vui quá, A Toàn ở thiên đường hẳn cũng rất vui."
Phạm Ngưng Ngưng chán ghét nhíu mày: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi, ba tôi nhận cô làm vợ nhưng tôi không nhận cô làm mẹ!"
"Được, được! đừng nóng giận" vẻ mặt cô gái có chút khó coi nhưng vẫn cố gắng cười "Nếu con đã khỏi bệnh rồi, mẹ và con bàn bạc một chút về cổ phần công ty của A Toàn đi!"
"Ba tôi vừa mới đi hôm qua, hôm nay cô đã đòi chuyển ra?" Phạm Ngưng Ngưng đẩy cô gái, gào vào mặt cô ta không chút khách khí "Cút! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Rốt cuộc cô gái cũng không nhịn được nữa, dáng vẻ tươi cười biến mất, sầm mặt nói: "Bệnh của con vừa khỏi, cảm xúc không ổn định mẹ có thể hiểu. Mấy ngày nữa mẹ lại đến tìm con, con hãy suy nghĩ thật kỹ mình lấy đi bao nhiêu đi!"
Nhìn thấy cô gái sập cửa bỏ đi cảm xúc Phạm Ngưng Ngưng đột nhiên vỡ òa, nằm khóc trên gối, bỗng dưng trong lòng Dương Cương xuất hiện một ý nghĩ. Hắn kiềm chế đứng lên: "Tôi đi trước, cô nghỉ ngơi cho tốt đi"
"Dương Cương” Phạm Ngưng Ngưng kêu hắn lại từ phía sau "Anh còn quay lại gặp tôi không ?" Dương Cương bước chân cứng lại, ý nghĩ trong lòng hắn lại hiện lên mạnh mẽ lần nữa. Hắn quay mặt sang, nhìn Phạm Ngưng Ngưng khóe mắt ngấn lệ, khuôn mặt mong chờ, nặng nề gật đầu một cái.
Hắn xoay người đi, không nhìn thấy Phạm Ngưng Ngưng ở sau lưng hơi nhếch mép cười.
Dưới ánh đèn đỏ máu, Dương Cương không nhịn được run rẩy. Nhưng nghĩ tới kế hoạch trong lòng, hắn vẫn nhắm mắt đi vào trong quán. Bà chủ nhìn hắn, mỉm cười lộ ra vẻ quái dị: "Ngồi đi, quay lại là tốt rồi."
Dương Cương nhìn tiệm trống không mặt lộ vẻ khó xử: "Xin hỏi…Tôi phải ngồi ở đâu?" Bà chủ nghiêng tai dường như nghe thấy gì đó, sau đó thì chỉ một cái bàn. Dương Cương vừa ngồi xuống, gà ngâm vàng đã bưng lên.
Dương Cương nghĩ đến Phạm Toàn giãy giụa đêm hôm đó, hơi dợm miệng. Nhưng nhớ tới Phạm Ngưng Ngưng, hắn vẫn cắn răng gắp một đũa, nhắm hai mắt nuốt xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa thì quả nhiên nhìn thấy khách ở khắp phòng, mặt không biến sắc đang ăn cơm. Hắn vừa quay đầu lại, lại phát hiện ngồi bên cạnh là một ông lão, chính là ông lão lần trước ghép bàn.
"Ha ha" Ông lão cười một tiếng, hé ra cái miệng đỏ thẫm đã rụng hết răng. Dương Cương hơi khó chịu, vội vã đứng lên, đưa tờ giấy bạc cho bà chủ. Xong xuôi liền chạy vào cái hẻm nhỏ. Những hàng quán kia vẫn như cũ, mọi ánh mắt của chủ quán đều tập trung trên người Dương Cương. Hắn cảm thấy hơi không được tự nhiên, chọn một tiệm có một cây nến đỏ đi tới.
Chủ tiệm là một phu nhân mặc một bộ kì bào màu đỏ, trên mặt đầy phấn, còn cố ý điểm một nốt đỏ giữa trán. Bà ta nhìn Dương Cương đi đến, che miệng cười một tiếng: "Khách nhân, tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Dương Cương do dự hỏi: "Nếu như tôi muốn một người yêu tôi đến chết, bà có thể làm được không ?" Khóe mắt phu nhân quyến rũ, ngón tay nhẹ nhàng chỉ một cái: "Xem như cậu đến đúng chỗ rồi." Bà ta lấy một bọc giấy nhỏ từ trong ngực ra: "Chỉ cần uống nó, trái tim của cô gái ấy đều hoàn toàn thuộc về cậu."

Dương Cương gật đầu một cái, móc ra tờ giấy bạc trả tiền. Đương lúc chuẩn bị đi thì đột nhiên bị gọi lại.
"Khách nhân, thật ra tôi có một câu hỏi" phu nhân thản nhiên cười một tiếng "Nếu cậu hoàn toàn không yêu cô ấy, cần gì phải khiến cho cô ấy yêu cậu?" Dương Cương cả người cứng đờ, dường như bí mật lớn nhất trong lòng đã bị nhìn thấu. Nhưng nghĩ lại, chỗ này trừ hắn ra không có người sống thứ hai, lúc này mới yên lòng lại: "Đúng, tôi không yêu cô ấy. Nhưng…"
Hắn bỏ đi không quay đầu lại, chỉ để lại một câu nói tản mát trong hẻm nhỏ.
"Gia tài Phạm gia trăm vạn, cho cô ấy cũng không giữ được, chi bằng giao vào tay tôi."
Chủ các cửa tiệm trong hẻm nhỏ dường như nghe được chuyện gì thú vị, sôi nổi bật cười, cùng một lúc 7,8 tiếng cười hoặc ma mị hoặc sắc bén đan xen vào một chỗ, vô cùng quái dị.
Mới vừa ra tới đầu hẻm, Dương Cương đã bị một hình bóng ngăn cản. Hắn định thần nhìn lại, chính là ông lão ngồi cùng bàn với hắn hai lần.
"Tiểu tử, hai ta thật có duyên" ông lão toét miệng cười một tiếng "Xuống bầu bạn với lão già ta đi, ta cô đơn quá."
"Không. . . Không được. . ." Dương Cương bị dọa đến răng va lập cập "Tôi…Tôi phải đi. . ."
Ông lão không có ý nhường đường: "Ha ha, chúng ta ngồi cùng bàn hai lần, mùi của cậu ta đã nhớ. Cậu không đi được rồi."
Nhìn ông lão thất khiếu chảy máu từng bước tiến lại gần mình, Dương Cương không thể lui được nữa, trong lòng tuyệt vọng vô cùng. Kế hoạch của mình, sẽ chôn vùi theo tính mạng này ư?
Ông lão giơ móng vuốt khô héo, trong tích tắc khi ông ta sắp chạm vào cổ Dương Cương, hắn đột nhiên nhìn thấy một cái bớt trên cánh tay ông ta. Dương Cương chợt tỉnh ngộ, vội vàng hô to: "Uyển Dung bảo tôi nói cho ông biết, bà ta đã nuôi con khôn lớn, mấy năm nữa sẽ tới tìm ông!"
Móng vuốt đột nhiên dừng lại, sau đó từ từ thu về. Ông lão khôi phục dáng vẻ bình thờng, hai hàng nước mắt dọc theo gò má nhỏ xuống.
"Uyển Dung. . ." Hắn tự lẩm bẩm, nửa ngày mới ngẩng đầu lên "Cậu đi đi."
Dương Cương vội vã chạy một mạch đến đầu hẻm, sau lưng vang lên tiếng của ông lão
"Đừng quay trở lại nữa. Vận số của cậu đã còn lại không nhiều"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui