Bạn đã từng ăn món gà ngâm vàng chưa?
Yên tâm, tôi không có viết sai chính là chữ "闷" này (đúng ra là chữ này 焖: nghĩa là nấu, hầm, om)
Từ cửa bên tiểu khu đi ra là một cái hẻm nhỏ, cửa hàng đầu tiên trong hẻm là tiệm cơm gà om vàng. Có lẽ tiệm đã mở cửa lâu rồi, bảng hiệu LED của cửa tiệm đã có chút cũ nát, thiếu một chữ "火" bên cạnh chữ "闷" khiến nó biến thành cơm gà ngâm vàng.
Trong bóng đêm, ngõ hẻm không có đèn đường tựa như một con quái thú đang chờ đợi người qua đường vô tội nuốt vào trong cái miệng đen ngòm của nó. Biển hiệu đèn đỏ trước cửa tiệm lại giống như một lá bùa khắc trên mặt con quái thú, ngập tràn sắc đỏ như máu
Dương Cương là một lập trình viên, ngày ngày làm thêm giờ đến rạng sáng mới lê tấm thân mệt mởi trở về nhà. Hắn ta sờ lên cái bụng đang réo rắt cơn đói, lại mò mẫm tủ chén nhưng trống không, mì gói đã hết rồi. Hắn do dự hồi lâu cuối cùng cũng cắn răng cầm ví tiền cùng với chìa khóa đi ra cửa bên của tiểu khu
Tiệm "Gà ngâm vàng" bất ngờ mở cửa, ánh đèn mờ nhạt bên trong dường như bị cái gì đó trói buộc dừng lại trước cửa sổ, một tia cũng không chiếu ra tới bên ngoài. Chỉ có một biển hiệu cũ nát phản chiếu xuống mặt đường một màu đỏ máu. Dương Cương nhìn cửa tiệm tràn ngập dấu vết của năm tháng thoáng do dự, ăn món ăn ở cửa tiệm này sẽ không đau bụng chứ? Một trận gió rét thổi qua khiến người lạnh đến run lẩy bẩy, cái bụng lại kêu lên không đúng lúc, hắn thở dài siết chặt dây nịt bước vào
Trong tiệm rất lạnh dường như không có máy sưởi, vắng ngắt không có một khách hàng. Trong quầy, bà chủ mặc áo khoác bông đang cúi đầu ngủ gà ngủ gật nghe được tiếng động Dương Cương bước vào khẽ ngước mặt lên.
Người phụ nữ này hình như cơ thể không khỏe lắm sắc mặt hơi trắng bệch, bà ta đánh giá Dương Cương ra vẻ như nhìn thấy món đồ gì mới lạ rồi nghiêng đầu không nói tiếng nào.
"Một phần gà om vàng" Dương Cương bị bà ta nhìn chằm chăm đến phát sợ không nhịn được mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Bà chủ gật đầu một cái ý bảo đã biết, lại không chịu nhận tờ 100 tệ Dương Cương đưa tới mà khàn giọng nói: "Thối không được"
Dương Cương nhíu mày. Bây giờ ở cái thời đại này còn ai mang tiền lẻ ra ngoài nữa? Trong túi chỉ còn tờ tiền lớn này, mà tiệm này nhìn cũng không giống có thể thanh toán online được. Khi Dương Cương đang lúc cuống quýt bà chủ miệng giật giật một cái giống như là đang cười: "Cậu ăn trước đi, một lát đi tới mấy tiệm nhỏ trong hẻm đổi tiền lẻ là được"
Đây cũng là ý kiến hay, Dương Cương gật đầu cảm ơn đi đến trước bàn thầm nghĩ: "Trong hẻm này còn có tiệm nào nữa sao? Sao ban ngày mình lại không thấy..."
Dương Cương vừa định ngồi xuống đột nhiên bị bà chủ gọi lại: "Khách nhân, đừng ngồi ở chỗ ấy, ngồi ở sát vách đi"
Ngồi ở đâu còn có quy định nữa sao? Rõ ràng trong tiệm không có người nào. Dương Cương vừa định nổi giận thì lại đổi ý, mới vừa rồi còn nhận ân tình của người ta vẫn nên là nhẫn nhịn ngồi ở bàn mà bà ấy đã chỉ định vậy. Dương Cương lấy điện thoại ra ván game còn chưa đánh xong thì bên tai đã vang lên tiếng khàn khàn của bà chủ: "Gà ngâm vàng tới"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, một chén cơm và món ăn đã được đặt ngay ngắn trên bàn, bà chủ thì vẫn còn đứng cách mấy mét ở trong quầy. Kỳ lạ, bà ta dường như chỉ luôn ở chỗ đó, vậy thì món ăn ai làm, ai đem lên đây? Nhưng Dương Cương bụng đói ùng ục không nghĩ nhiều được như vậy, nhìn thức ăn bốc hơi nóng liền cầm đũa lên ăn ngấu nghiến. Thịt vừa vào miệng, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Rõ ràng thức ăn còn bốc hơi nóng nhưng ăn vào lại lạnh như băng, nhai một hơi miệng cũng cảm thấy sai sai, cho dù là thịt ức gà cũng không thể vừa dai vừa cũ như vậy. Dương Cương phun miếng thịt trong miệng ra, đập bàn một cái chuẩn bị chửi rủa thì cảnh trước mắt đã làm cho hắn cứng họng.
Quán cơm mới vừa nãy còn vắng tanh, bây giờ lại trở nên đầy ắp người, trừ bàn của hắn ra những bàn khác đều đã đầy người, trẻ có già có không nói một lời cứ cắm cúi ăn. Trong tiệm ngồi mấy chục người, đáng lẽ phải rất náo nhiệt nhưng bây giờ lại yên tĩnh đến dọa người, ngay cả tiếng chén đũa va chạm nhau cũng không có. Tất cả thực khách đều cúi đầu yên lặng ăn, thậm chí bọn trẻ con ngồi chung một ánh mắt cũng không trao đổi với nhau.
Có gì đó không đúng, có gì đó không đúng! Dương Cương lúc này đã không còn tâm trạng nào để ăn cơm, để đũa xuống muốn đứng dậy, thì đột nhiên từ cửa đi đến một lão già đang run rẩy. Ông ta nhìn vòng quanh trong tiệm, phát hiện đã không còn chỗ ngồi mới dời ánh mắt đến bàn Dương Cương, lảo đảo đi đến, nhẹ nhàng ngồi ở đối diện Dương Cương
"Tiểu tử, ghép bàn đi"
Ông lão mặt dù có chút kì quái nhưng dù sao cũng chịu nói chuyện. Dương Cương đến gần vừa định hỏi một câu thì ông lão lại đột nhiên ngậm miệng lại
"Cạch!" Một phần gà ngâm vàng bày ra trước mặt ông lão. Dương Cương ngẩng đầu nhìn lên, là một người phục vụ mặc áo khác ngoài màu đỏ bưng một cái mâm trống lướt về phía nhà bếp. Không sai, là lướt. Người bán hàng này sắc mặt tái nhợt, chỉ có một mảng đỏ trên hai tai. Phía dưới áo khoác dài, hai ngón chân chỉa xuống đất gót chân nhô cao, cơ thể hoàn toàn nghiêng về phía trước.
Dương Cương hít vào một hơi lạnh, ngồi trên ghế nửa ngày cũng không nói nên lời, vất vả lắm mới nắm lấy cánh tay của lão già: "Ông này, xảy ra chuyện gì vậy?" Ai ngờ, cánh tay của ông lão vừa nhẹ lại vừa dễ gãy, hắn chỉ dùng lực một chút thì nghe "rắc" một tiếng cánh tay phải của ông lão buông thõng xuống nhẹ tênh. Ông lão trợn mắt nhìn Dương Cương một cái, tay trái nắm tay phải "rắc" một cái lại yên ổn kéo về. Dường như đã bị làm phiền, ông lão không quan tâm đến Dương Cương nữa, chỉ vùi đầu ăn cơm. Không biết có phải lắp đặt lại cánh tay làm tiêu tốn năng lượng hay không mà ông ta càng ăn càng nhanh, thoáng chốc đã dứt khoát bưng cái đĩa lên, dùng móng tay rạch một đường rộng 1/3m trên cổ, đổ dĩa thịt vào trong đó.
Dương Cương bị dọa sợ đến nhảy cẫng lên, vội vàng xô ngã ghế chạy hoảng loạng chạy ra cửa. Đang lúc Dương Cương muốn chạy trốn thì bà chủ đột nhiên nghiêng người chắn cửa lại. Dương Cương thở hỗn hển ngừng lại, sắc mặt tràn ngập sự kinh hoàng. Rốt cuộc bà chủ này là người hay ma? Tại sao bà ta ngăn mình lại?
"Khách nhân, cậu vẫn còn chưa đưa tiền" Mép miệng bà chủ vẫn giật giật, lộ ra nụ cười quái dị.
Dương Cương đưa tờ 100 tệ kia ra: "Khỏi thối"
Bà chủ lắc đầu, kiên định không nhúc nhích: "Xin lỗi, không thối được"
"Tôi nói khỏi thối!" Dương Cương hét lớn, nhìn dáng vẻ bất di bất dịch của bà chủ thở dài, "Dù tôi phải đến mấy tiệm nhỏ trong hẻm đổi tiền bà cũng phải để tôi đi trước đã"
Bà chủ cười hì hì: "Cậu chạy mất thì sao, để lại ít đồ thế chân đi". Bà ta đưa tay đặt lên ngực Dương Cương, Dương Cương chỉ vừa cảm thấy một cơn đau nhức còn chưa kịp kêu thành tiếng thì cảm giác đau đã như nước thủy triều rút đi, nhưng lại cảm thấy có chút trống rỗng
Khi định thần nhìn lại, trong tay bà chủ đã cầm một cục thịt đỏ to như nắm đấm vẫn còn đang nhúc nhích trên tay. Đó chính là trái tim của Dương Cương.
"Đổi tiền xong thì quay về đổi" bà chủ nhường đường nói "Đi đi". Dương Cương che ngực, lảo đảo đi vào ngõ hẻm tối
Vào ban ngày Dương Cương cũng thường đi qua con hẻm nhỏ này, rõ ràng nhớ đây là ngõ cụt trừ một số phế liệu xây dựng đã được chất đống trong nhiều năm thì không còn gì cả. Nhưng giờ phút này khi Dương Cương bước vào, trước mắt lại rộng mở thông suốt. Tổng cộng mấy chục mét trong hẻm hai bên có đến bảy, tám cửa hàng nhỏ, tiệm mì cũ nát không có bảng hiệu, ánh đèn cũng kì quái vô cùng, một số tiệm có nến, một số thì treo đèn lồng, chỉ có duy nhất một tiệm bình thường đèn sáng là đèn của thợ mỏ
Dương Cương do dự bước đi mấy bước, đột nhiên có tiếng người vang lên bên cạnh: "Tiểu tử, mua đồ không?"
Dương Cương quay đầu nhìn lại thì thấy đây là một sạp nhỏ, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngoài màu trắng dựa vào kệ hàng, phía trên bày đầy chai lọ nhưng những thứ bên trong lại mơ hồ nhìn không rõ. Một ngọn đèn đỏ nhấp nháy treo trong cửa hàng từng chùm sáng di chuyển qua lại, thỉnh thoảng quét qua mặt của ông chủ. Dương Cương nhìn thấy rất quen, sau khi nhìn một lúc lâu mới phản ứng được: đây là không phải đèn báo động của xe cứu thương sao?
Dương Cương nuốt nước miếng tự an ủi mình: "Đã như vậy rồi, còn có gì phải sợ chứ?" Hắn lấy can đảm nói: "Ông chủ, tôi muốn đổi tiền lẻ"
Ông chủ cười ha hả hai tiếng: "Ngại quá, vốn nhỏ làm ăn không đổi không, cậu phải mua ít đồ mới được"
Dương Cương quét mắt nhìn đống hàng trên kệ, do dự nói: "Tôi không thiếu gì cả. Ông nói xem chỗ này rẻ nhất là cái gì?"
Ông chủ cười giống như một con quạ già đậu trên cánh đồng: "Sao lại không thiếu?" Hắn chỉ vào ngực của Dương Cương "Chỗ này không phải thiếu đi một thứ sao?" Hắn quay đầu lấy một cái hũ từ trên kệ đưa cho Dương Cương: "Đây, một viên trái tim, cảm ơn cậu đã đến quán"
Dương Cương nhận lấy cái hũ cũng không biết nên để chỗ nào, chỉ có thể nhắm mắt đưa ra 100 tệ. Ông chủ cầm tờ 100 tệ tham lam ngửi lấy nó: "Nhận của cậu 83 tệ, thối cho cậu tiền thừa" Rồi trong ánh mắt nghi ngờ của Dương Cương, ông ta đem trả tờ tiền lại cho hắn.
"Thế này là có ý gì?" Dương Cương không hiểu "Của tôi là 100 tệ mà, có phải ông nhầm rồi hay không? Rồi còn đem trả lại cho tôi"
"Không sai, không sai" Ông chủ khoát tay, xong xoay người đóng cửa tiệm lại. Dương Cương lúc này mới phát hiện cửa hàng này có hình dáng của xe cứu thương. Không biết có phải là ảo giác hay không, tờ giấy bạc trở lại trong tay, đột nhiên có một loại huyết mạch tương liên rất ấm áp. Giống như là....đang cầm một bộ phận cơ thể của mình. Tiếng huyên náo bên cạnh đột nhiên lớn dần, nguyên nhân là do các chủ tiệm khác xung quanh đang lớn tiếng rao hàng.
"Người anh em, tới chỗ này xem một chút đi" "Người anh em, tôi có hàng tốt"
Dương Cương giấu cái hũ trong áo, không quay đầu lại đi đến tiệm gà ngâm vàng ở đầu hẻm. Chỉ trong chốc lát, khách ngồi trong tiệm đã đi 7,8 phần, chỉ còn sót lại một cô gái vẫn còn ngồi uống canh ngấu nghiến.
Nhìn cô gái thè cái lưỡi dài hơn 1m, Dương Cương rùng mình 1 cái, mắt nhìn thẳng đi qua cô ta. Không ngờ là bà chủ lại không có ở trong tiệm, trước quầy lại là một người đàn ông trung niên đang sốt ruột. Nhìn thấy Dương Cương đi tới, người đàn ông theo bản năng lui về sau mấy bước, giây sau đã lại mừng rỡ kêu lên: “Người anh em, cậu cũng là người sống”
Cũng? Dương Cương theo bản năng nhìn ông ta, người đàn ông sắc mặt hông hào bước chân vững vàng, đúng là người bình thường.
"Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi không có ăn gà ngâm vàng, sao lại có thể nhìn thấy cậu " người đàn ông dường như là để hóa giải nỗi sợ hãi, tiến lại chuyện trò "Tôi tên là Phạm Toàn, lần thứ ba tới đây, hạnh ngộ hạnh ngộ!"
"Đợi chút” Dương Cương hơi giật mình, "Ông biết chỗ này không tốt, còn tới tận ba lần?"
Sắc mặt Phạm Toàn đột nhiên kém đi, thở dài: “Con gái tôi…không nhanh thì không được, trừ chỗ này ra tôi nghĩ không ra cách nào khác…”
Dương Cương vừa định hỏi tiếp, bà chủ đã từ nhà bếp đi ra, nhìn Phạm Toàn cười một tiếng quỷ dị: "Ngồi đi." Dương Cương mặc kệ Phạm Toàn đưa tờ tiền tới: “Tim của tôi đâu”
Bà chủ giống như ông chủ trước vậy, nhận lấy tờ tiền liền ngửi một cái, mặt thỏa mãn trả lại cho hắn: “Tiếp xong vị khách này sẽ vào nhà bếp lấy cho cậu”
Dương Cương quay đầu nhìn lại, Phạm Toàn đang ngồi bên cạnh cô gái lưỡi dài, dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, liền vội vàng đi đến kéo ông ta: “Đừng ngồi chỗ này”. Lôi Phạm Toàn đến một bàn khác ngồi, phục vụ liền lập tức mang một phần gà ngâm vàng lên. Phạm Toàn không thèm đợi ăn một miếng, ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy cô gái lưỡi dài bàn kia sợ hết hồn: "Cám ơn người anh em! May là vừa rồi có cậu”. Ông lau miệng, dường như ăn một miếng đã đủ rồi: "Tôi phải đi vào trong hẻm, phải làm chuyện chính, bệnh của con gái tôi không thể kéo dài được”
Phạm Toàn đi tới cạnh bà chủ, đưa tờ giấy bạc tính tiền. Không ngờ bà chủ nhận lấy tiền lại cười: “Tiền, hàng hai thứ đã xong, vừa kịp lúc”
Nhìn thấy dáng vẻ bà chủ không trả lại tờ tiền cho mình, Phạm Toàn dường như đã gặp phải chuyện kinh khủng nhất cuộc đời: “"Không thể nào, không thể nào! Thân thể tôi rất khỏe mạnh, con gái vẫn còn ở bệnh viện chờ tôi trở về, tôi không tin!" Ông ta đây bà chủ ra, chạy ra cửa. Bà chủ không hoảng hốt không vội vàng đưa tay vỗ một cái vào ót của Phạm Toàn, cả người ông ta mềm nhũn té xuống đất. Một giây trước khi ngã xuống đất, Phạm Toàn nhìn Dương Cương với ánh mắt cầu xin, Dương Cương cắn răng quay đầu giả bộ như không nhìn thấy. Bà chủ một tay xách Phạm Toàn như là xách một cọng hành: ‘Khách nhân, theo tôi đến nhà bếp lấy tim đi”
Trong lòng Dương Cương xuất hiện một suy đoán kinh khủng, nhưng hắn hoàn toàn không dám nói gì, chỉ có thể nhắm mắt đi vào nhà bếp. Cảnh tượng máu me trong tưởng tượng khống xuất hiện, trong nhà bếp chỉ có mấy bộ dụng cụ nhà bếp bình thường, điều đặc biệt duy nhất là một bể nước khổng lồ được chạm khắc hoa văn chứa đầy một chất lỏng lạ màu vàng nhạt, tỏa ra một mùi thơm đặc biệt, giống như nước sốt. Bà chủ lấy trái tim Dương Cương từ trong tủ chén ra, nhẹ nhàng vỗ một cái đưa vào ngực của hắn. Trong lòng Dương Cương ấm áp, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác nằng nặng. Tìm được trái tim Dương Cương nào dám ở lại lâu liền quay đầu bước đi. Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe được từ sau lưng tiếng thở dốc đau đớn.
Theo bản năng hắn quay đầu nhìn lại, Phạm Toàn bị lột sạch quần áo ngâm mình ở trong chậu nước, đang bị bà chủ dìm đầu xuống dường như chưa chết hẳn, cố sức vẫy vùng.
Gà ngâm vàng thì ra là ngâm từ người chết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...