Sếp Tưởng Tôi Là Con Trai

Sếp Lương đi đỗ xe rồi vào trong trung tâm.

Nhìn thấy sếp, mấy chị đồng nghiệp đang vui vẻ buôn chuyện liền im lặng, sau đó nở một nụ cười và chào sếp.

Sếp Lương gật đầu với họ rồi đi về phía phòng làm việc của giáo viên.

Không ngờ vừa bước tới cửa phòng, anh đã nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện sôi nổi.

“Gì vậy chứ Vi Đông? Em đuổi người ta đi thật ấy hả?”

“Trời ơi! Người ta đẹp trai thế, sao em nỡ làm vậy chứ?”

“Cái con bé này, chị đây ế chỏng chơ không ai tán, mày được người ta theo đuổi thì lại đuổi người ta đi. Phí thế không biết!”

“Em bảo rồi, người đó đến tìm em có việc chứ không phải theo đuổi em mà!” Vi Đông đã nhắc lại câu này đến lần thứ ba rồi.

Mấy chị đồng nghiệp vẫn không tin:

“Định lừa chị hả con nhóc này!”

“Không phải theo đuổi mà hơn tuần qua ngày nào cũng tặng hoa hả?”

“Phải đó! Người ta mang hoa đến tận đây tặng mà còn đuổi người ta đi, xong bảo người ta không theo đuổi là sao?”

Vi Đông nghe mấy chị nói mà bất lực. Cô muốn kể cho mọi người biết Phan Thanh Khải chẳng phải người tốt lành gì, anh ta là một play boy chính hiệu đó. Nhưng mà lôi chuyện người ta ra để kể thì cũng không tốt, cho nên Vi Đông chỉ đành im lặng thôi.

Mấy chị đồng nghiệp vẫn chưa định buông tha cho Vi Đông, nhưng may mà lúc này sếp Lương đã bước vào phòng.

Với khuôn mặt lạnh lùng khó ở của mình, sếp Lương đã khiến cho các chị đồng nghiệp im thin thít, không dám hé miệng nói một câu nào.

Bình thường sếp Lương ít khi ở trung tâm, sếp Thanh thì rất thoải mái, giờ giải lao mọi người buôn chuyện thế nào cũng được. Thỉnh thoảng sếp Lương đến trung tâm và bắt gặp mọi người nói chuyện với nhau, nhưng anh cũng chẳng bao giờ tỏ thái độ gì cả.

Vậy mà hôm nay, sếp Lương lại có vẻ rất giận dữ, khiến cho nhân viên cả phòng đều thấy bồn chồn, căng thẳng. Vi Đông cũng không phải ngoại lệ, cô cảm thấy hôm nay tâm trạng của sếp cực kỳ bất ổn.

Chẳng lẽ mấy hôm nay trời bắt đầu nóng nên tính sếp cũng nóng lên rồi sao?

Vi Đông mong sếp hạ hỏa, nhưng tới khi tan làm và về nhà, sắc mặt sếp Lương cũng chẳng khá hơn là bao.

Buổi tối, Vi Đông ngồi ăn cùng sếp. Cô muốn hỏi han sếp vài câu, nhưng sợ sếp lại nổi giận với mình nên không dám hỏi.

Không ngờ rằng đến giữa bữa ăn, sếp Lương lại là người mở lời trước.


“Này, cái người hôm nay đến gặp em đang theo đuổi em hả?”

Vi Đông trả lời: “Không phải đâu ạ, anh ta đến tìm em có việc thôi.”

“Thế chuyện hoa thì sao?” Sếp Lương nói, “Anh nghe mọi người bảo hơn tuần qua ngày nào em cũng nhận được hoa.”

Vi Đông thở dài. “Sao em biết được? Có lẽ anh ta thừa tiền nên tặng hoa cho em thôi.”

Sau đó, cô bổ sung thêm: “Anh ta nói muốn làm bạn bè bình thường với em.”

“Bạn bè bình thường?” Sếp Lương cười nhạt, “Chắc chắn nó lừa em đó, bạn bè cái gì chứ? Nó muốn cưa em đó, đừng có đồng ý! Vừa nhìn anh đã biết thằng đó là người xấu rồi, chắc chắn nó là trai tồi đó!”

Vi Đông ngạc nhiên, sao con mắt sếp Lương tinh tường vậy trời?

Thực tế là mắt sếp Lương cũng chẳng tinh đến vậy. Hôm nay dù có là ai đến gặp Vi Đông thì cũng sẽ bị sếp Lương gắn mác “trai tồi” thôi.

Sếp Lương vẫn còn tiếp tục: “Bây giờ ngoài đời nhiều kẻ tồi tệ lắm, em phải cẩn thận vào. Hãy tránh xa mấy người đàn ông ra, nhất là mấy đứa hay nói lời ngon ngọt và cả mấy thằng đẹp trai nữa. Mấy đứa con gái ngây thơ chưa trải đời như em dễ bị nhắm vào lắm đấy!”

Vi Đông: Ủa? Sao nghe quen quen ta?

Đây không phải những lời mẹ Vi Đông nói với cô sao?

Vi Đông gật đầu. “Vâng, em cũng bảo cái người kia đừng đến tìm em nữa rồi. Em biết anh ta không phải là người tốt.”

Sếp Lương nghe vậy thì mỉm cười hài lòng. “Đúng đó! Thằng đó không phải người tốt.”

“Nhưng mà sếp.” Vi Đông thắc mắc, “Anh bảo em né cả mấy người đàn ông đẹp trai, vậy là em phải né cả sếp hả?”

Nghe thấy thế, sếp Lương ngây người trong giây lát. Sau đó, anh đưa tay lên che miệng rồi nở nụ cười đắc ý: “Rồi, không phải khen anh, anh biết anh đẹp trai.”

Vi Đông: “...”

“Nhưng mà em không phải lo, tuy đẹp trai nhưng anh vẫn là người tốt, em có thể tin tưởng.” Sếp Lương tự hào nói, “Mai sau có chọn bạn trai thì em cũng nên chọn người như anh, tốt gỗ tốt cả nước sơn. Anh cảm thấy mẹ em cũng là một người có tiêu chuẩn cao, nếu em không chọn bạn trai như anh thì bà ấy sẽ không đồng ý đâu.”

Nói dứt lời, sếp Lương liền vui vẻ ăn cơm tiếp.

Vi Đông thật sự cạn lời, sếp của cô không những ngáo mà còn tự luyến nữa.

Nhưng mà… Kể ra sếp nói cũng đúng ha.

Đúng là sếp vừa đẹp trai lại vừa có nhân cách tốt nữa. Vi Đông cảm thấy mẹ cô chắc chắn sẽ ưng một chàng trai như sếp Lương.


Mặc dù sếp vừa ngáo vừa tự luyến, trông lạnh lùng nhưng thực chất lại trẻ trâu, nhưng nói chung những điều đó không phải là điểm xấu. Ngược lại… Dường như còn có hơi dễ thương.

Nghĩ đến đây, Vi Đông bất giác mỉm cười. Nhưng ngay sau đó, cô liền nghiêm mặt lại.

Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Cô nghĩ sếp Lương dễ thương sao?

Vi Đông cảm thấy mình cũng bị ngáo rồi, ngáo thật rồi.

Sau khi ăn xong, Vi Đông rửa bát, còn sếp Lương cho quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó đi ra ngoài vứt rác.

Đến khi Vi Đông rửa bát xong thì sếp Lương đã lên trên tầng.

Vi Đông vào phòng đọc sách ở tầng một để tìm sách đọc. Trong phòng sách của sếp Lương có rất nhiều cuốn sách hay và bổ ích, ngoài ra còn có cả sách dành cho học sinh ôn thi Tiếng Anh nữa.

Ngồi đọc khoảng ba mươi phút, Vi Đông quyết định mang vài quyển về phòng mình để đọc tiếp. Nhân tiện, cô cũng muốn mượn cuốn sách ôn thi IELTS cho học sinh.

Tuy nhiên, Vi Đông tìm mãi mà không thấy cuốn sách cô cần đâu. Hôm nọ cô vừa nhìn thấy nó đặt ở chỗ này, sao hôm nay kiếm mãi mà không thấy nhỉ?

Suy nghĩ trong giây lát, Vi Đông đoán chắc sếp Lương đang cầm. Thế là cô liền rời khỏi phòng đọc sách và đi lên tầng hai, định bụng đến phòng sếp Lương để mượn.

Ai ngờ vừa bước chân lên tầng, cửa phòng đã mở ra. Không phải cửa phòng ngủ sếp Lương mà là cửa nhà tắm!

Sếp Lương bước từ phòng tắm ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi phần dưới, còn phần trên cơ thể thì hoàn toàn lộ ra ngoài.

Vi Đông tròn mắt nhìn.

Cơ ngực! Cơ bụng! Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt thấy ngoài đời đó!

Lúc này, sếp Lương lơ đãng nhìn về phía cầu thang thì liền trông thấy Vi Đông.

Thoáng chốc, người anh cứng đờ lại, không hề nhúc nhích. Mắt anh thì nhìn chằm chằm vào mặt Vi Đông, còn mắt Vi Đông thì nhìn chằm chằm vào cơ thể anh.

Đến khi di chuyển ánh mắt lên trên và phát hiện anh đang nhìn mình, khuôn mặt Vi Đông liền lộ rõ vẻ chột dạ, xấu hổ.

Sếp Lương cố gắng giả bộ bình tĩnh mà hỏi cô: “Lên đây làm gì?”

“Em… Em… Không có gì…” Chính Vi Đông cũng quên mất mình lên đây làm gì rồi.

“Thôi, chào sếp, em đi đây.” Nói xong, Vi Đông liền ba chân bốn cẳng chạy xuống tầng, không để ý đến hai tai sếp Lương đã đỏ bừng lên.


Sếp Lương nhìn theo bóng lưng Vi Đông cho đến tận khi cô đi khuất, sau đó thì mới từ từ bước vào phòng mình.

Trong phòng ngủ của sếp có một chiếc gương lớn. Anh đi đến trước chiếc gương, ngắm nghía cơ thể của mình thật kỹ.

May quá, dạo này không tập tành gì nhưng vẫn còn cơ bụng.

Sếp Lương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Vi Đông nhìn thấy hết phần trên cơ thể mình, anh lại thấy ngượng c/hết đi được.

Vi Đông cũng ngượng ngùng lắm, nhưng nếu cho cô lựa chọn lại…

Cô vẫn sẽ lựa chọn lên tầng.

Cũng vẫn sẽ lựa chọn… nhìn “cảnh đẹp” vừa nãy.

Ngồi trong phòng mình, Vi Đông cố gắng chú tâm đọc sách, nhưng trong đầu cô lại toàn là hình ảnh cơ bụng, cơ ngực của ai đó.

Đến tối đi ngủ, cô còn nằm mơ thấy ai kia đang ở trong phòng tắm, tự tin khoe cơ thể rắn chắc của mình.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt Vi Đông đỏ y như trái cà chua. Chính cô cũng không ngờ, đầu óc trong sáng 22 năm đã đen tối sau khi nhìn thấy cơ thể của sếp mình.

Mất mặt quá!

Đến lúc ăn sáng, Vi Đông không dám nhìn thẳng vào sếp Lương, mà sếp Lương cũng không dám nhìn thẳng vào cô luôn.

Bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu bất thường rồi.



Hôm nay Vi Đông có tiết học lúc mười giờ, cho nên đến tận lúc chín rưỡi cô mới đi từ nhà đến trung tâm.

Không ngờ rằng vừa đến nơi, cô đã thấy Phan Thanh Khải ngồi ở khu vực dành cho khách.

Cô tưởng anh ta lại đến làm phiền mình nên nhíu mày, đi đến chỗ anh ta. Nhưng khi đi đến gần, cô lại phát hiện ra anh ta đang ký hợp đồng đăng ký khóa học.

“Anh định học ở đây?” Vi Đông không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào đơn đăng ký.

Phan Thanh Khải nghe thấy giọng cô thì liền ngẩng đầu, nở nụ cười. “Chào Vi Đông, lại gặp em rồi.”

Chị tư vấn viên tươi cười cầm lấy đơn đăng ký rồi nói với Vi Đông: “Đây là anh Khải, anh ấy vừa đăng ký lớp Tiếng Anh B1 của em. Chị sẽ điền thông tin anh ấy vào file điểm danh, chốc nữa 10h anh ấy sẽ vào học luôn, em nhớ điểm danh nhé!”

Vi Đông mím môi, không nói lời nào.

Chị tư vấn viên đứng dậy, dặn Vi Đông đưa Phan Thanh Khải đi lấy sách và lên lớp. Sau đó, chị ấy còn nói thầm với cô: “Anh ấy chỉ đích danh em làm giáo viên đó.”

Trung tâm cho phép học sinh chọn giáo viên.

Vi Đông ghét Phan Thanh Khải lắm nhưng bây giờ chẳng làm gì được anh ta cả, anh ta đã là học viên của trung tâm rồi.


Cô hậm hực đưa anh ta đi lấy sách rồi lên lớp. Trên đường đi anh ta không nói gì mà chỉ nhìn cô và mỉm cười.

Chị tư vấn viên vừa nãy thì đã hớn hở đi buôn chuyện với đồng nghiệp.

“Đúng là cái anh hôm nọ đến đây tặng hoa cho Vi Đông rồi.”

“Cái anh đó tên là Khải, đăng ký ba tháng học, chắc chắn là để theo đuổi Vi Đông đó.”

“Chứ còn sao nữa! Theo đuổi Vi Đông là cái chắc!”

“Ngầu nhỉ! Có anh nào theo đuổi tôi như vậy là tôi đổ luôn rồi!”

Mọi người trong trung tâm vui vẻ thảo luận, nói chuyện.

Sếp Thanh - chị của sếp Lương đi từ trong phòng giám đốc ra. Mấy chị đồng nghiệp thấy thế thì liền gọi: “Sếp Thanh ơi, có tin hot!”

Sếp Thanh là người hòa đồng và thân thiện, cho nên các nhân viên rất thân thiết với chị ấy.

Chị ấy nhanh chóng đi đến nghe mọi người kể “tin hot”. Bình thường nghe mấy tin như vậy là chị ấy hào hứng, vui vẻ lắm. Vậy mà hôm nay nghe xong, chị ấy lại nhíu mày rồi thở dài một cái.

Mọi người cảm thấy khó hiểu, hỏi sếp Thanh: “Sao hôm nay có vẻ chị không vui thế?”

Sếp Thanh không trả lời mà chỉ lắc đầu, thầm nghĩ: Em trai mình có tình địch rồi.

…………..

Mẩu truyện nhỏ: Sau khi sếp Lương biết Vi Đông là con gái, anh đã gọi điện cho sếp Thanh.

Sếp Thanh vừa nghe máy, sếp Lương ở đầu dây bên kia đã chất vấn: “Chị biết Vi Đông là con gái mà, chắc chắn là chị biết. Sao lần trước em nhắc đến chuyện Vi Đông ở nhà em, chị lại không nói cho em biết em ấy không phải là con trai?”

Sếp Thanh: “Em có hỏi đâu mà nói.”

Sếp Lương tức đen mặt, đang định lớn tiếng với sếp Thanh thì chị ấy đã hỏi: “Bây giờ em mới biết em dâu chị là con gái hả? Sao chậm vậy? Sống cùng nhau bao lâu thế mà đến bây giờ mới biết, em có ngốc không thế?”

“Gì chứ? Chị bảo em ngốc á? Mà khoan đã, em dâu nào? Vi Đông á? Chị coi Vi Đông là em dâu à? Thế nên chị mới cố tình giấu chuyện em ấy là con gái đúng không?”

“Ờ, thì đương nhiên là thế rồi, đến cả chuyện này mà em cũng phải hỏi hả?”

“Chị nói gì cơ?”

“Tút tút…”

“Này, sao không nói gì mà lại cúp máy hả?” Sếp Lương tức lắm rồi, đến lúc gọi điện thoại lại thì chị gái không thèm nghe máy.

Sếp Thanh ở phía bên kia thì thoải mái ngồi nhâm nhi ly trà, sau đó nhắn tin với bố mẹ ở bên nước ngoài.

[Bố mẹ ơi, bố mẹ sắp có con dâu rồi đấy.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận