Trời nắng ráo sáng sủa hơn nữa không hề có một gợn mây,giữa vùng ngoại ô chim hót hoa nở nổi bật một tòa giáo đường màu trắng thần thánh mà trang nghiêm, ở tại vùng ngoại ô này có vẻ đặc biệt gây chú ý, nhưng cũng không hề bất ngờ, cô dâu chú rể đứng bên trong cùng với một đám thân bằng hảo hữu.
Như mọi khi, cha sứ diễn cảm đọc lời thề không hề cải biến, sự tin tưởng cũng sẽ không thay đổi.
“Nhan Thi Lâm tiểu thư, xin hỏi con có nguyện ý hay không cùng Bạch Hạo Lãng tiên sinh kết làm vợ chồng hợp pháp, cũng hứa hẹn từ nay về sau, vô luận hoàn cảnh tốt xấu, khi khỏe mạnh hay lúc ốm đau, nghèo khó hay phú quý, con sẽ mãi mãi yêu thương anh ấy, tôn trọng anh ấy, cả đời không thay đổi chứ? Nếu thực bằng lòng, nói con nguyện ý”
Đôi ánh mắt sinh động đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, nữ nhân đáng yêu mặc áo cưới thuần trắng, tay cầm bó hoa xinh đẹp, vẻ mặt hạnh phúc mà nói “Con nguyện ý”.
Vừa lòng gật đầu, cha sứ đưa ánh mắt chuyển sang phía bên kia, nét mặt tươi cười hỏi “Bạch Hạo Lãng tiên sinh, xin hỏi con có nguyện ý hay không cùng Nhan Thi Lâm tiểu thư kết làm vợ chồng hợp pháp, cũng hứa hẹn từ nay về sau, vô luận hoàn cảnh tốt xấu, khi khỏe mạnh hay lúc ốm đau, nghèo khó hay phú quý, con sẽ mãi mãi yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, cả đời không thay đổi chứ? Nếu thực bằng lòng, nói con nguyện ý”
Nhìn lão bà đáng yêu của mình, Bạch Hạo Lãng đương nhiên không có nửa điểm do dự “Con nguyện ý”.
“Đông đông đông” thanh âm liên tiếp vang lên…
Chờ một chút, không phải là thanh âm vỗ tay “Ba ba ba” đấy sao?
Đợi Bạch Hạo Lãng phục hồi tinh thần lại, đập vào mắt không còn là vợ yêu xinh đẹp của cậu nữa, mà biến thành một bộ tây trang màu đen được may ôm sát người, một nam nhân dáng người cao gầy.
Ngẩng đầu hướng bên trên nhìn kĩ, người nọ có một mái tóc đen mềm mại, đôi mắt dài nhỏ, cái mũi cao thẳng, trên mặt đeo một cặp kính mắt không gọng, bờ môi dày vừa phải, nhìn qua thật nhã nhặn ôn nhã, chính là đối phương lại hơi nhíu mi tâm có chút trướng mắt.
Ách, người đàn ông này là sếp của cậu – Ôn Nhã Nho.
Cậu sau ba năm liền tốt nghiệp đại học, cho rằng đống đơn xin việc gửi đi sẽ như là lông ngỗng nhẹ bay, nhất định sẽ đá chìm đáy biển, có đi không có về, sẽ có một khoảng thời gian rất dài vẫn không tìm được việc, nhưng lại không nghĩ tới mới một tháng liền được mời phỏng vấn.
Tuy rằng công ty này không tính quá lớn, nhưng trong giới quảng cáo lại rất có danh tiếng, trên cơ bản cứ hai, ba tháng thì có một vụ làm ăn lớn, kim ngạch trung bình cao bảy trăm vạn đến tám trăm vạn khối.
Thân là viên chức nho nhỏ như cậu, tiền lương cũng có một vạn tám ngàn khối, so với mong muốn một vạn khối thì cũng dư ra không ít.
Cho nên, có phòng ở – mặc dù tiền thuê hàng tháng ba nghìn khối, ở một tòa nhà cũ nhỏ, có xe – mặc dù chỉ là chiếc xe đạp giá trị bảy trăm năm mươi khối, có lão bà – tuy rằng là trong tương lai… Nhưng là, cho dù là như vậy, cậu không phải đã vô cùng hạnh phúc sao? Hơn nữa, cậu tin tưởng rất nhanh thôi, chính mình có thể có được một gian phòng ở thuộc về mình, có xe, rồi mới cưới vợ!
Ha ha…
“Ba~” một tiếng, cái ót của cậu rất không may mắn mà bị một vật cứng ném trúng.
Ahh, rất đau!
“Bingo!” Người ném vẫn cavat cong vẹo, áo sơ mi buông thả, người đàn ông bày ra tư thái, vẻ mặt đắc ý nhìn qua “Xem ra bổn đại gia nhãn lực còn rất chuẩn xác đấy, hì hì…”
“Lâm Húc chết tiệt, anh tại sao lại dùng văn kiện đánh tôi!” Vừa lấy tay sờ cái bánh bao nổi lên sau đầu, cậu một bên hung dữ trừng mắt đối phương.
Lâm Húc giả bộ bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, biểu tình khoa trương nói “A, ai bảo cậu đột nhiên kêu to “Con nguyện ý”, đem cảm hứng của tôi hù dọa đi!”. Tiếp theo, dùng cằm hướng phía Ôn Nhã Nho nhắc một chút “Hơn nữa, Boss hắn chính là đã đứng ở trước mặt cậu thật lâu, tôi xem linh hồn của cậu không biết bay đến nơi nào rồi, tựa hồ còn không có ý định trở về, nên mới liền hảo tâm nhắc nhở cậu. Ai da, bất quá không cần cảm tạ, chỉ cần về sau lúc cậu nằm mơ đừng nói ra khiến cho nhiều người đều biết, chúng tôi liền vô cùng cảm kích”.
“Đúng rồi, tôi vừa rồi thiếu chút nữa bị sặc chết” Đồng sự giáp lập tức gật đầu đồng ý, vừa vội lau sạch cà phê ban nãy phun trên mặt bàn.
“Tôi tình nguyện bị sặc chết” Đồng sự Ất khóc lóc ôm lấy máy tính của hắn, ánh mắt ai oán, trên mặt thiếu điều viết lên bốn chữ “Đền tôi bản báo cáo!”.
Xem ra hắn mới vừa rồi là bị giật mình, bởi vậy mà không cẩn thận đem văn kiện quan trọng xóa bỏ.
“Hừ”.
Cậu là đại nhân, mới không cùng lũ tiểu nhân so đo.
Ách…Cậu hình như quên cái gì.
Khi cậu đem ánh mắt quay lại trước máy vi tính, phát hiện sếp còn đứng bên cạnh cái bàn, lập tức đáng thương hề hề mà gãi đầu “Thật xin lỗi…Sếp, anh tìm tôi có việc sao?”
Ánh mắt phía sau mắt kính tựa hồ hiện lên một tia bất đắc dĩ, đưa tay xoa giữa chỗ cậu bị nện vào “Đau không?”
Hì hì, vẫn là sếp đối với cậu ôn nhu nhất.
Thấy cậu ngây ngô cười lắc lắc đầu, Ôn Nhã Nho tay kia liền đem văn kiện đưa cho cậu “Hôm nay trước khi tan việc giúp tôi xử lí tốt”.
Cái gì?
Theo phản xạ liếc nhìn đồng hồ trên tường, phía trên chuẩn xác cho thấy hiện tại đúng 5 giờ 25 phút, tức là cách lúc tan việc còn có năm phút đồng hồ.
“Cái kia…Sếp, còn có năm phút nữa liền tan việc a”. Mau nhìn xem, đồng sự bên cạnh đã thu dọn đồ đạc này nọ chuẩn bị rời đi! Cho nên, cậu đương nhiên muốn tốt bụng mà nhắc nhở.
Lại nhìn phía sếp, chỉ thấy đối phương không có bất kỳ biểu lộ nào, vẫn bình tĩnh “Tôi biết, vậy cậu liền tăng ca a”
Tăng ca?
Cậu kinh ngạc mà mở trừng hai mắt, miệng há thật lớn, khó có thể tin nhìn chòng chọc đối phương.
Tuy rằng tăng ca đối với nhân viên mà nói là rất bình thường, quả thực là việc cực kì bình thường, giống như hô hấp tự nhiên, giống như mỗi ngày cũng phải ăn cũng phải uống, không có cái gì đáng kinh ngạc cả, nhưng cậu tuyệt đối không phải đang ngạc nhiên, bởi vì ở công ty này tăng ca chính là không bình thường.
Công việc trong công ty tuy gần đây bận rộn, mối hàng cũng tới ùn ùn liên tục, nhưng lại chưa từng xuất hiện tình huống tăng ca, nghe nói đây là tự công ty sáng lập sau giữ lại, không quy định truyền thống “tốt đẹp” này.
Cho dù không tăng ca, bọn họ cũng có thể đúng giờ, thậm chí hoàn thành công tác trước thời hạn, hơn nữa sếp cho tới bây giờ cũng không nhận quá nhiều hợp đồng, lượng công việc thường thường theo tình huống mà điều chỉnh, chưa từng xuất hiện thời điểm vội tới mất ăn mất ngủ, tuy rằng cũng không hẳn có thời gian nhàn rỗi mà đếm kiến nhưng thời gian khá ư là thoải mái.
Cho nên, cậu không rõ, cũng không biết đây là tình huống gì nữa.
Chẳng lẽ phần văn kiện kia thật sự rất trọng yếu? Thế nhưng mà… Vì cái gì hết lần này tới lần khác là cậu!
Ai oán mà liếc nhìn sếp, nội tâm của cậu giãy giụa làu bàu không thôi.
Dù sao, sếp mở miệng kêu cậu tăng ca, thân là công nhân nhỏ bé, sao dám cự tuyệt? Thế nhưng mà, cậu hẹn Tiểu Lâm! Cho nên, cậu chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt sếp, dù sao cũng là con người nha, nhất là động vật giống đực, chính là không ai không có nhu cầu nha, tuyệt đối không thể trách cậu.
Ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị mở miệng muốn cự tuyệt…
“Có phí tăng ca a”
Một quả bom hạng nặng nện xuống, làm cho nội tâm của cậu sinh ra dao động, cái gọi là “Quyết tâm” lung lay sắp đổ.
“Sau tăng ca, tôi mời cậu ăn cơm”
Lại một viên đạn đột kích.
Cuối cùng, “Quyết tâm” cự tuyệt sếp của cậu triệt để bị đập nát, ngay cả một mảnh vụn nhỏ cũng không chừa, cậu chỉ có thể giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, ủ rũ mà tiếp nhận văn kiện.
Ai, ai kêu cậu nhanh nhẵn túi!
Vốn là cậu định đêm nay cùng Tiểu Lâm hẹn hò tới khuya, sau khi cơm trưa ăn bánh mì, đến bữa tối thì ăn mì úp, một mực nhịn đến ngày phát lương tháng sau.
Nhưng là, sếp hắn rất đáng giận! Cư nhiên hấp dẫn cậu…Cho nên, cậu lúc này đây chỉ có thể cúi đầu trước thế lực hung ác, Tiểu Lâm phải ủy khuất một chút.
Trông thấy Bạch Hạo Lãng tiếp nhận công việc, Ôn Nhã Nho khóe miệng nhếch lên thành một độ cong xinh đẹp, vui vẻ mà nói “Làm phiền cậu rồi”.
Hết chương 1.
Lời tác giả:
Các độc giả tốt, Hinh ta lần đầu đào hố, hoan nghênh mọi người đến giẫm >V
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...