Soạt!
Tập hồ sơ cùng những tấm ảnh chụp hiện trường rơi tung tóe trên mặt bàn, Tần Tranh im lìm ngồi dựa vào chiếc ghế nhìn người cảnh sát hung hăng đang đi qua đi lại một cách nôn nóng trước mặt mình.
Đây chính là tác phong quen thuộc của Đường Thành, đội trưởng đội cảnh sát đặc biệt của thành phố C, cũng là bạn học cùng khóa ở học viện cảnh sát của anh.
Đường Thành vốn không vừa mắt Tần Tranh đã lâu, là điển hình của việc kèn cựa giữa học sinh giỏi với nhau.
Anh ta tốt nghiệp trung học với số điểm xuất sắc, lý lịch cũng trong sạch lại phải thi sứt đầu mẻ trán mới chen được một suất vào lớp A của học viện, vì thế luôn chướng mắt tên bạn học công tử bột nghe nói được tuyển vào nhờ quan hệ này.
Trong một năm đầu với vô số lần khiêu khích ganh đua, thế mà Đường Thành lần nào cũng chỉ xếp thứ hai với số điểm sát nút, bất kể đó là kỳ thi văn hóa hay thể lực hoặc thực chiến, Tần Tranh luôn lấy ưu thế chỉ chênh một hay hai điểm mà xếp trên anh ta.
Ban đầu Đường Thành không tin tà, cho rằng chỉ là mình chưa cố gắng đủ nên anh ta điên cuồng ra sức luyện tập, thế mà lần nào cũng đành phải ngậm ngùi xếp sau.
Đến khi anh ta dần dần nhận ra khoảng cách mong manh đó là đòn trả đũa cố ý của Tần Tranh cho sự khiêu khích của mình, Đường Thành mới cam lòng thừa nhận thực lực chênh lệch giữa hai người.
Chỉ là đến năm học thứ hai thì Tần Tranh đột nhiên biến mất không tăm tích, bạn học cùng lớp kháo nhau có lẽ anh đã chán môi trường học viện mà tìm thú vui chỗ khác rồi.
Ngày khen thưởng công trạng phối hợp tiêu diệt căn cứ sản xuất hàng cấm lớn nhất nhì lãnh thổ kia, Đường Thành gặp lại người bạn học cũ.
Bốn năm sương gió dạn dày khiến Tần Tranh trở nên gai góc và trưởng thành hơn cả anh ta, lúc đấy trong lòng anh ta không chỉ có đố kỵ mà còn thêm sự ngưỡng mộ.
Vốn cùng là nhân vật xuất sắc số một số hai học viện, bản thân Đường Thành cũng từng được đề cập qua về chương trình bí mật kia, nhưng anh ta không dám mạo hiểm con đường công danh sự nghiệp của mình nên đã từ chối ngay khi được ngỏ lời.
Nhưng Tần Tranh lại dám.
Hơn thế nữa, ngay ở giờ khắc phong quang bậc nhất thì Tần Tranh lại từ chối vị trí ngon nghẻ dành cho mình để chọn một nơi khỉ ho cò gáy bắt đầu lại sự nghiệp như một cảnh sát bình thường, điều này khiến Đường Thành cảm thấy anh có lẽ là đã bị điên rồi.
Giờ đây gặp lại đối thủ truyền kiếp đang sa cơ thất thế, nếu nói Đường Thành không cảm thấy hả hê thì chính là nói dối.
- Tóm lại là dù anh có làm hay không, các vật chứng cùng nhân chứng đều đang bất lợi cho anh.
Có người nhìn thấy hai người quấn lấy nhau lên lầu, cũng có tin nhắn cầu cứu của nạn nhân khi bị bạo hành, quan trọng nhất là trên hung khí có vân tay của anh.
Tần Tranh chịu đựng một tràng lời hùng hồn của Đường Thành mới hừ khẽ rồi hỏi lại anh ta:
- Chỉ có vây tay của tôi chứ gì?
- Đúng vậy.
- Hai Điểm à, anh leo lên tới vị trí đội trưởng đội điều tra bằng cách nào đấy? Hối lộ ư? Anh không cảm thấy tình tiết này vô lý ở điểm nào sao?
Tần Tranh nhìn Đường Thành khựng lại ra chiều suy nghĩ, anh nhướng mày làm phúc luôn.
- Một con dao, từ lúc sản xuất đến đưa ra thị trường đến tay người mua phải trải qua bao nhiêu công đoạn, trải qua tay bao nhiêu người.
Đến cuối cùng khi biến thành hung khí lấy mạng người khác, có thể nào trên đó lại chỉ có mỗi dấu vân tay của hung thủ mà thôi?
Biệt danh Hai Điểm này chọc giận Đường Thành, anh ta cũng không yếu thế cúi xuống kề sát mặt anh, gằn từng tiếng:
- Không phải là không nghĩ tới.
Có điều, với trí tuệ và trình độ nghiệp vụ được đào tạo bài bản của anh, chúng tôi có lý do nghi ngờ anh cố tình tạo ra nhưng chi tiết phản điều tra nhằm có lợi cho mình.
Dù gì đi nữa, bây giờ chúng tôi chính thức tạm giam anh vì anh là tình nghi số một trong vụ sát hại công dân mười chín tuổi Thái Ân Ân.
Anh có thể mời luật sư để bảo vệ quyền lợi cho mình, cũng như có quyền giữ im lặng.
Tần Tranh nhếch môi nhìn điệu bộ kẻ bề trên làm dáng này của anh ta, rốt cuộc cũng không nói nữa.
Cửa phòng bị gõ vài tiếng, cấp dưới của Đường Thành gọi anh ta ra ngoài nói có việc muốn thương lượng.
Tần Tranh nhắm mắt lại suy nghĩ tiếp theo nên làm những gì.
Đây chắc chắn là món quà mà Quý Mộc dành tặng cho anh, muốn bó chân anh để anh trơ mắt nhìn hắn hủy hoại những gì anh trân quý nhất.
Anh sẽ không bao giờ để cho hắn ta được toại nguyện!
Cửa phòng bị mở ra một lần nữa, Thường Thanh rón rén nhìn trước nhìn sau rồi bưng hai cốc cà phê đặt xuống bàn, nhỏ giọng gọi:
- Đội trưởng…
Bởi vì thân phận và chức vụ hiện tại của Tần Tranh khá nhạy cảm, cấp trên đã quyết định giao toàn bộ việc xử lý vụ án mạng này cho đội điều tra của Đường Thành, bọn người Thường Thanh lòng nóng như lửa đốt cũng chỉ có thể đứng ngó, lâu lâu dành chút việc đưa trà nước để thám thính tình hình.
- Thanh à, cậu nhắn dùm với Tư Mỹ một câu giúp tôi.
Nói là “Trong phòng này chói mắt quá, tôi thà nhìn thẳng vào mặt trời còn hơn”.
Thường Thanh còn đang lơ ngơ muốn hỏi, thoáng thấy bóng Đường Thành mở cửa quay trở lại liền lớn tiếng giả lả:
- Đội trưởng Đường, anh vất vả rồi.
Uống chút cà phê tỉnh táo tinh thần ha!
Đường Thành lừ mắt cảnh cáo cậu ta không được tự ý tiếp xúc nghi phạm, Thường Thanh cười hi ha vâng dạ rồi ôm khay lủi ra khỏi phòng.
Kể từ giờ phút đó, Tần Tranh không hề trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh ta nữa.
Khuya hôm đó, toán bác sĩ pháp y vẫn miệt mài làm việc khám nghiệm hiện trường, một cô gái ăn mặc đơn giản ló đầu vào phòng thản nhiên chào hỏi.
- Anh Chu, anh Trình, đã lâu không gặp.
- Tư Mỹ, sao cô lại ở đây?
Trần Tư Mỹ nở nụ cười nhạt, trả lời với vẻ bâng quơ:
- Tôi đến xem một chút.
Dù sao chuyện xảy ra cũng ở sản nghiệp của nhà họ hàng, tôi quan tâm nên đến xem có giúp được gì không.
Quán bar này là do Thiệu Húc Khanh, anh kế của tôi mở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...