Chủ nhân của bàn tay ấy là người Tiểu Dã đã kiên quyết không gặp suốt nửa tháng nay, mặc cho ba ngày sau lần khắc khẩu đó anh ta đã bắt đầu tìm cớ xuất hiện trong nhà Quý Mộc.
Tiểu Dã đóng cửa không muốn gặp ai, A Dương đành chịu đựng Quý Mộc lải nhải bên tai để tranh thủ đến ngồi mỗi ngày một chút.
Con gái giận dỗi rất dai.
Đây chính là bài học đầu tiên mà A Dương nhận được.
Trước giờ cậu vẫn tưởng phụ nữ nào cũng giống như người mẹ dịu dàng dễ mềm lòng của mình, dỗ một chút sẽ không sao.
Thế nhưng lần này A Dương đã đụng phải đá cứng rồi, người ta tức giận đến mức cự tuyệt không nhìn mặt cậu luôn rồi.
May mà lần này xem như kịp thời cứu mạng hai cô gái rắc rối này, xem ra có một chút hy vọng có thể tranh thủ được.
Lúc A Dương đưa hai cô gái với tình trạng hết sức thê thảm trở về nhà gỗ đã khiến Quý Mộc hoảng hồn đến nỗi nói năng lắp bắp, cậu ta lập tức sai người đi tìm bác sĩ.
Liếc mắt thấy trên vai A Dương thấm một vệt màu đỏ, cậu ta ngạc nhiên hỏi:
- Anh cũng bị thương sao? Lúc nào, ở đâu vậy?
Tiểu Dã hoảng hồn nhìn về phía vai của anh ta.
Đã qua hơn mười ngày mà vết thương ấy vẫn chưa lành hay sao? Hay vì cứu bọn cô mà vết thương vỡ ra rồi?
Nhìn thấy vẻ hốt hoảng xen lẫn tò mò của Quý Mộc, Tiểu Dã không đợi A Dương tìm lý do đã giành trả lời:
- Là máu của tôi.
Ban nãy anh ấy bế tôi lên nên bị giây vào đấy.
Nói xong, cô đung đưa cánh vẫn còn vết thương sâu hoắm rỉ máu trước mặt cậu ta, mặt lại đỏ hồng.
Quý Mộc nhìn vết thương rồi nhìn về phía A Dương, đánh giá hồi lâu rồi bỏ qua không hỏi nữa.
A Dương lẳng lặng ngồi trên ghế chứng kiến hết thảy, khóe miệng im lặng kéo lên thành một nụ cười hài lòng.
Bác sĩ đến rất nhanh, đầu tiên là xử lý cánh tay trầy trụa của Tiểu Dã, sau đó là đến lượt Tiếu Nhiên.
Tiểu Dã cứ xuýt xoa kêu đau, bảo ông ta cho mình rất nhiều thuốc giảm đau lẫn kháng sinh, đến cả thuốc bôi lành sẹo cô cũng lấy không ít.
Quý Mộc không so đo tính toán, vung tay lên bảo bác sĩ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Cứ nghĩ đến khả năng Tiếu Nhiên sẽ gặp khi không có sự giúp đỡ bán mạng khi nãy của Tiểu Dã, cậu cảm thấy dù cô có xin cả gia tài cũng xứng đáng.
Gần đây Quý Mộc cũng biết được giữa hai người A Dương và Tiểu Dã đã xảy ra chuyện.
Đừng tưởng cậu tin Anh Dương mỗi ngày tìm cậu nói chuyện là vì quý mến gì cậu.
Trước giờ dù anh ấy đối xử rất tốt với cậu nhưng luôn cảm thấy phiền khi nghe cậu liên thiên mãi bên tai, thế mà dạo gần đây cứ ngồi lì trong phòng khách nhà cậu cả buổi.
Quý Mộc là một cậu trai thông minh, sau buổi đầu tiên đã lập tức đoán ra nguyên nhân, chẳng qua cậu cũng muốn nhân cơ hội này để hưởng thụ cảm giác được anh em đeo bám một lần mà thôi.
A Dương không ở lại lâu, bảo rằng có việc rồi xoay người rời đi ngay sau đó.
Buổi tối, sau khi hai cô gái được hầu hạ cơm nước đầy đủ, lúc Tiếu Nhiên đã ngủ say thì Quý Mộc gõ cửa phòng Tiểu Dã:
- Chị Tiểu Dã, có thể nói chuyện với chị chút không?
Tiểu Dã nghe cậu gọi thế thì ngẩn ra.
Trước giờ vẫn bị gọi là “Cô gái rắc rối”, hôm nay lại được gọi “chị Tiểu Dã” nghe chân thành như thế này cô lại cảm thấy không quen.
Cuối cùng Tiểu Dã vẫn theo chân cậu ra sân nhỏ, ngồi trên xích đu nhìn cậu, ý bảo cứ việc nói.
- Cảm ơn chị hôm nay đã cứu Tiếu Nhiên, nếu như không có chị…
- Là Anh Dương đã cứu hai chúng tôi, cậu cứ việc cảm ơn anh ta đi.
Quý Mộc bật cười, với thái độ này của cô ấy xem ra vẫn chưa có ý định làm hòa.
- Thật ra em cũng nợ anh ấy một mạng rồi đấy.
Thấy vẻ bất ngờ của cô, Quý Mộc thở dài kể tiếp:
- Trận bố ráp vào bốn năm trước không chỉ tước đi mạng sống của Quý Lâm, anh trai của em.
Nếu như không nhờ A Dương che chở thì giờ này bố em đã không còn đứa con nào cả, mạng của em là do anh ấy liều mạng nhặt về.
Đôi khi anh ấy nói chuyện hơi chói tai và thẳng thừng, nhưng thật ra anh ấy luôn đối xử rất tốt với những người anh ấy quan tâm.
Nếu như anh ấy quát chị hay mắng chị, đó cũng là vì anh ấy lo lắng cho chị mà thôi.
- Cậu nói tốt về anh ta với tôi để làm gì? Chẳng phải cậu luôn chướng mắt khi tôi xuất hiện bên cạnh anh ta sao? Nói cho cậu biết, tôi không cần người đàn ông xua đuổi và cay nghiệt với mình đâu.
- Vậy chị có biết số trái cây mang vào phòng chị mỗi ngày là ai lặn lội đi hái không?
Đôi mắt cậu hấp háy với vẻ tinh nghịch, bĩu môi nói xấu ông anh:
- Lần nào cũng bảo tiện đường hái được.
Ai mà không biết chỉ có cây ổi mọc tít trong bãi sau núi mới có quả to như thế.
Hai người chỉ được cái mạnh miệng thôi.
Ha ha ha.
Tiểu Dã bối rối trước thái độ trêu chọc của Quý Mộc, hừ khẽ rồi vội vàng vào nhà.
Tựa trên cánh cửa, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, tim thì đập rộn rã.
Thật sự là không có lập trường gì hết, nghe thêm nữa chắc cô tha thứ lập tức cho anh ta mất thôi.
Nhưng cô chưa kịp gặp lại thì hôm sau Quý Mộc bảo rằng A Dương đã ra ngoài làm việc cho cha anh ta, phải mất vài ngày mới trở về.
Trên bàn trong phòng khách để một chiếc làn tre, bên trong là những quả ổi chín mọng vàng ươm, không cần nói cũng biết là ai gửi cho ai.
A Dương đi vắng rất đúng dịp, Tiểu Dã vui vẻ nhặt lấy cơ hội ấy để tĩnh tâm lại.
Thế nhưng ngày thảnh thơi ấy cũng kéo dài không được bao lâu.
Hai ngày sau khi A Dương đi, có một cô gái tên Mai Hoa từ bản Sóc Đầu đến tìm, bảo là đến đưa tin rằng đoàn người từ thành phố trú tại bản họ hôm qua đã ra về.
Họ nhận được tin nhắn từ một thành viên nữ thất lạc là cô ấy đã về đến thành phố an toàn, vì vậy quyết định kết thúc chuyến thực địa này sớm.
Từ thái độ và lời nói của cô gái, Tiểu Dã nhận ra cô ta có vẻ thân thiết với A Dương hơn những người khác.
Thậm chí khi biết được cô là cô gái mà A Dương mang về, ánh mắt Mai Hoa nhìn cô còn mang theo khiêu khích cùng sự thù địch trắng trợn nữa kìa.
Nhưng chuyện này không quan trọng lắm, chuyện khiến Tiểu Dã tức giận lúc này chính là cô đã biết A Dương đã gạt mình, cố ý cắt đứt mọi liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.
Anh ta nói dối cô về sự xuất hiện của đoàn thực địa ở bản Sóc Đầu, họ có đến và đã ở tại đó cho tới tận hôm qua.
Nếu như hôm nay cô gái kia không đến đúng lúc anh ta đi ra ngoài thì cả đời này cô sẽ không bao giờ có cơ hội biết được sự thật.
Cô nghi ngờ anh ta ngầm có ý muốn cầm tù mình ở nơi này.
Thế nhưng thủ phạm nói dối lúc này đang ở chỗ xa tít mù nào đó, Tiểu Dã tức giận không có chỗ trút bỏ, chỉ đành nén lại cho qua ngày.
Trong những ngày thơ thẩn lang thang ở bên ngoài nhà gỗ, Tiểu Dã phát hiện một chiếc hồ nhỏ trong rừng vắng, hai bên bờ mọc vô số hoa linh lan trắng xinh đẹp.
Cô hay đến đó tắm rửa, thậm chí có lần còn kéo Tiếu Nhiên đến đó tắm tiên nữa.
Quý Mộc hết sức đau đầu, nhưng nhìn vẻ mặt tươi tắn hơn của Tiếu Nhiên khi trở về sau mỗi lần ra ngoài cùng cô, cậu ta chỉ có thể tặc lưỡi cho qua.
Ngày cứ thế trôi đi, cho đến mười ngày sau thì A Dương trở về, đột ngột cũng giống như lúc anh ta đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...