Trăng mười sáu vằng vặc lúc này đã treo giữa trời soi rõ mọi lối đi, tiếng quạ kêu sương thi thoảng vang lên trong rừng vắng khiến núi đồi càng thêm vẻ hoang sơ lẫn chút thê lương.
Cánh cửa ngôi nhà tranh nhỏ lọt thỏm giữa bìa rừng mở ra rồi khép lại nhanh chóng.
A Dương thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, buông bàn tay như gọng kìm vẫn túm chặt lấy cô gái đi cùng mình nãy giờ.
Vai trái cậu đã bắt đầu có cảm giác đau nhức, thử hoạt động cánh tay thấy không có vấn đề gì lớn, hẳn là đạn chỉ găm vào phần mềm mà thôi.
Người thanh niên cảm thấy may mắn vì đã sớm lưu ý đến thái độ khác thường của hai cô gái, nhất là cô gái rắc rối mình đã đưa về này.
Sự thật chứng minh A Dương không lo lắng thừa, cô ấy vậy mà to gan đến nỗi bỏ lời cảnh báo của cậu ở ngoài tai mà chạy đến chỗ người phụ nữ kia, lại còn thiếu chút xíu nữa là bị bọn người canh gác bắt được.
A Dương theo chân Tiểu Dã từ lúc cô lén lút rời căn nhà của Quý Mộc cho đến khi thấy cô thậm thụt nép một bên chờ hai gã kia rời khỏi chỗ canh gác.
Cô gái ấy vậy mà to gan đi gặp người phụ nữ bị Quý Thành Chí trông giữ đặc biệt kia, với một thái độ quyết phải được.
Bây giờ mà gọi cô ấy ra thì cũng đã muộn rồi, thế nên Anh Dương đành ở bên ngoài âm thầm làm nhiệm vụ cảnh giới cho cô.
Lúc tiếng khóc thảm thiết của Phòng Cuối vang lên, A Dương biết mình phải hành động rồi.
Cậu lập tức tóm lấy cô gái đang hốt hoảng chạy ngang góc nhà rồi lẩn nhanh vào trong bụi rậm gần đó.
Vẫn là không kịp.
Nghe tiếng đạn lên nòng, A Dương không thể làm gì khác hơn là đẩy cô ngã xuống rồi che cho cô bằng cả thân mình.
Mấy tiếng súng vang lên liên tiếp, theo sau là cảm giác bỏng rát của đạn găm vào da thịt, A Dương biết mình xui xẻo tận mạng rồi.
Nén đau không rên một tiếng nào, A Dương dùng chiếc khăn to ém chặt vết thương rồi xốc cô gái lên, rời khỏi bụi cỏ ấy bằng tốc độ nhanh chóng nhất.
Lợi dụng trăng rằm đang từ từ lên cao, cậu kéo cô gái nhỏ xuyên qua rừng bụi nhỏ, không chút chần chừ đưa cô về căn nhà nhỏ của mình.
Giờ phút này, khi đang ngồi trên chiếc giường nhỏ duy nhất trong nhà, A Dương vừa nhìn cô gái với khuôn mặt căng thẳng đứng trước mặt vừa bận biu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
- Em giúp tôi lấy vài đồ vật, được không?
Tiểu Dã từ trong hốt hoảng tỉnh táo lại, hơi thở bấn loạn khiến cô nhìn xộc xệch vô cùng, nghe A Dương hỏi như vậy thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
A Dương chỉ về chiếc tủ gỗ bé xíu trong góc phòng.
Ngăn tủ không có khóa, Tiểu Dã ngồi xổm xuống lôi ra chiếc hộp hình chữ nhật dài khoảng năm tấc dưới đáy tủ, cô nhìn về A Dương với vẻ phân vân, đợi A Dương gật đầu mới bê lên giường đặt bên cạnh anh ta.
A Dương mở chiếc hộp bằng cánh tay phải lành lặn, lôi từ bên trong ra một số dụng cụ cứu thương cơ bản, lại kéo con dao từ dưới ống giày ra.
Cầm một xấp băng gạc đặt bên cạnh con dao đã được tẩm sơ qua bằng cồn y tế, A Dương gọi cô đến bên cạnh, lời nhờ vả mang tính chất không thể thương lượng được thốt lên nhẹ hẫng.
- Giúp tôi kéo "nó" ra.
- Ha...!ả, kéo...!gì chứ?
Tiểu Dã lắp bắp, chắc không phải như cô nghĩ đâu.
Thế nhưng lời A Dương vang lên dập tắt hy vọng của cô ngay.
- "Kẹo đồng".
Bây giờ mà giả ngây ngô nữa thì miễn cưỡng quá, nhưng tay chân cô lóng ngóng như thế, Tiểu Dã sợ mình sẽ làm tình hình trở nên tệ hơn nữa.
- Tôi không có kinh nghiệm, tôi sợ, tôi...
Tiểu Dã gấp đến đỏ cả mắt, cô không sợ cảnh máu me nhưng chỉ sợ mình sơ suất ảnh hưởng đến A Dương.
Nhưng giọng anh ta cứ vang lên đầy vẻ quyết đoán.
- Nhanh lên.
Hay em muốn tôi phải bê nó đi nhờ bác sĩ trong căn cứ lấy ra rồi bị Cao Sơn xét hỏi linh tinh? Tôi phải giải thích về nguồn gốc "viên kẹo" này thế nào?
Tiểu Dã bị anh ta nói đến mức ngớ người ra, dĩ nhiên là chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Vì thế cô gái lì lợm này liền đưa bàn tay run rẩy cầm lấy cán dao.
- Rạch một đường xuôi theo bả vai rồi dùng mũi dao nạy nó ra.
Em làm nhanh chừng nào thì tôi đỡ đau chừng đấy.
Vừa trấn an cô gái, A Dương vừa dùng bàn tay còn lại rút chiếc áo qua khỏi đầu rồi tiêm một mũi thuốc có sẵn trong chiếc hộp, nhìn tình hình này thì chắc đó là thuốc tê.
Nhìn động tác quen đường quen nẻo này thì chắc hẳn đã tự làm qua nhiều lần rồi.
Tiểu Dã hít sâu một hơi, bàn tay cầm dao dần dần không còn run nữa, cô bắt đầu nhẩm tính độ dài và độ nông sâu của vết rạch mình sắp thực hiện, sau đó bậm môi quyết đoán rạch một đường.
Theo độ mở dần của da thịt dưới sự thúc đẩy của miếng kim loại sắc bén ấy, đôi mày A Dương chau lại, gân xanh trên trán nổi lên dày đặc.
Thời gian quá gấp để thuốc tê có thể thấm vào cơ thể mà giảm đa số đau đớn được.
Tiểu Dã nhìn mớ cơ bắp căng cứng dưới tay mình và biểu cảm ẩn nhẫn lúc này của A Dương mà cảm nhận được mí mắt dần trĩu nặng, tầm nhìn như bị phủ một màn sương mờ mịt.
Thế nhưng cô vẫn nhớ lấy lời A Dương, nhanh tay nạy vật kim loại màu vàng nâu lẫn trong mớ da thịt lùng nhùng đó ra ngoài, sau đó dùng băng gạc vụng về lau xung quanh rồi khâu lại bằng ba mũi khâu xiêu vẹo.
Mọi việc xong xuôi, cô im lặng băng chéo bả vai anh bằng chiếc băng vải dài rồi thu dọn đồ đạc cho vào hộp, thỉnh thoảng trong không gian yên tĩnh của căn nhà vang lên tiếng hít mũi nghèn nghẹn.
Lần nào cũng vậy, kể từ khi bọn họ bị cột chặt vào nhau thì những vết thương trên người A Dương đều liên quan đến cô.
Mình quả thật là sao chổi...
- Đừng khóc! Em đừng khóc! Tôi chẳng đau chút nào cả, thật đấy!
Lời dỗ dành nhẹ nhàng này của A Dương chẳng khác nào chiếc chìa khóa mở đập nước tràn, Tiểu Dã cúi đầu, những giọt nước nóng hổi bắt đầu rơi xuống mặt chiếc hộp đang ôm trong lòng.
A Dương chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm đang rót vào trong lòng, nóng bỏng đến tận tâm can.
- Ôi chao, cô gái ngốc nghếch của tôi!
Chiếc hộp bị anh rút đi, lời nói cũng lặng chìm vào trong bờ môi run run nức nở của Tiểu Dã.
Bờ mi ướt đẫm đang rũ xuống của Tiểu Dã nâng lên với vẻ sửng sốt.
A Dương thế mà hôn cô trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, mà lại còn là một nụ hôn quá đỗi dịu dàng và mềm mại.
Môi anh nóng bỏng vờn lấy cánh môi mềm hồng hào rồi nhẹ nhàng quyện lấy, đôi khi khẽ mút trêu chọc.
Tiểu Dã từ trạng thái sững sờ dần dần bị A Dương cuốn vào trong sự ngọt ngào không thể từ chối.
Bóng cô gái mảnh mai cúi người trước giường bị một người đàn ông ngẩng mặt hôn được ánh đèn in lên vách tường, ảnh cắt dập dờn theo từng động tác nghiêng đầu và bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt cô gái.
Tiểu Dã dần dần trầm luân, bị A Dương bế lên ngồi nghiêng trên đùi mình, hai bàn tay thon mềm lúc này đã quấn quýt lấy cổ anh, chiếc hôn dần trở nên sâu và nóng cháy.
Đang lúc hai người chìm trong cơn mê đắm, cánh cửa gỗ bên ngoài vang lên tiếng gõ "lộc cộc" đầy gấp gáp, giọng Cao Sơn vang lên lành lạnh không cảm xúc.
- Anh Dương! Anh Dương đã ngủ chưa? Tôi làm phiền một chút!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...