Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!
"Phòng Cuối" được Quý Thành Chí mang về đây sau một chuyến đi ra ngoài vào bốn năm trước.
Những kẻ từng được gặp cô ta lúc đó hiện giờ đều không còn nhớ rõ ràng khuôn mặt cô ta thế nào, chỉ nhớ đó là một người phụ nữ rất cuốn hút.
Cô ấy không có dáng vẻ rực rỡ mỹ miều như người vợ xinh đẹp của Quý Thành Chí, thứ thu hút đàn ông là khí chất tỏa ra từ vẻ đẹp trí thức, nét thanh xuân đầy sức sống của cô ấy.
Cô ấy là một họa sĩ nghiệp dư, cô ấy không tự nguyện đến đây.
Không ai rõ Quý Thành Chí là mua từ bọn buôn người hay có được cô ấy từ nguồn nào, chỉ biết sau khi ông chủ Quý đưa người vợ có vấn đề về thần kinh của mình đi an dưỡng ở bên ngoài thì xem như đã trở thành một người đàn ông độc thân trống vắng.
Thế cho nên sự xuất hiện của cô gái này đã khơi dậy ý muốn chinh phục của ông ta một cách mãnh liệt.
Quý Thành Chí bắt đầu dệt một tấm lưới mềm mại, dùng vẻ ngoài ôn hòa của mình để trấn an cô gái, làm cho cô ấy tin rằng ông ta chỉ là tiện tay làm phước cứu cô ấy khỏi bọn buôn người, rằng ông ta sẽ đưa cô ấy quay lại xã hội bên ngoài khi hoàn cảnh cho phép.
Ban đầu cô ấy được sắp xếp ở trong một gian phòng ngủ loại tốt nhất khu nhà chính này, gần kề với phòng khách treo đầy những bức họa Quý Thành Chí thu gom từ mấy chục năm nay.
Ông ta đối xử với cô ấy vô cùng lịch sự, luôn giữ khoàng cách đúng mực, cũng không vồn vã mà tấn công làm cô ấy sợ hãi.
Dần dà cô gái không còn ác cảm với người đàn ông trung niên có thân phận nhạy cảm này nữa, thậm chí đôi khi chấp nhận ăn cơm tối thưởng thức tranh mỗi khi ông ta có lời mời.
Cứ như thế, Quý Thành Chí đã dùng nước ấm từ từ nấu đến gần chín chú ếch xinh đẹp kia.
Sự phòng bị ban đầu của cô gái dần dần lơi lỏng, nhất là sau khi "vô tình" nghe được về cảnh đời éo le của người đàn ông nho nhã lịch thiệp này.
Cô ấy quyết định sẽ thử kết bạn với ông ta, nhưng tất cả chỉ giới hạn ở mức bạn bè, bởi vì cô ấy đã có một người chồng sắp cưới đang đợi cô ấy trở về.
Sau khi phát hiện dù mình đã sử dụng hết mọi biện pháp lung lạc lẫn khổ nhục kế mà vẫn không khiến cô ấy chấp nhận lao vào vòng tay mình, Quý Thành Chí rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn.
Hai tháng sau khi đưa cô ấy về đây, vào một đêm trăng sáng, cô ấy đã bị Quý Thành Chí chuốc say rồi giở trò đồi bại.
Hậu quả là Quý Thành Chí bị một vết đâm vỡ lách vào buổi sáng hôm sau.
Niềm tin bị đánh cắp khiến cô ấy như điên dại và làm đủ trò để kết thúc mạng sống của mình, khiến Quý Thành Chí phải tiêm thuốc an thần và cho người trông giữ ngày đêm.
Đỉnh điểm của bi kịch cuộc đời là khi cô ấy phát hiện mình mang thai vào một tháng sau đó.
Không hiểu người phụ nữ mềm yếu như nước ấy lấy đâu ra can đảm để làm một việc rợn cả người: Cô ấy tự đâm sầm vào góc nhọn của chiếc bàn trong phòng để kết thúc mầm sống nhỏ nhoi, cũng là bằng chứng nhơ nhuốc kia.
Quý Thành Chí nổi giận triệt để, sai thuộc hạ lôi người phụ nữ đang trong thời điểm yếu ớt xuống căn phòng tăm tối cuối dãy nhà kia.
Từ đó, cô gái đánh mất tên tuổi của chính mình để bị biến thành đồ chơi có được gọi gọn lỏn bằng hai từ "Phòng Cuối".
Mỗi khi ông ta cảm thấy bức bối cần người phát tiết hả giận thì sẽ sai người lôi cô ấy lên làm đủ trò nhục mạ, nhưng đổi lại chỉ là sự phản kháng trong im lặng.
Cô gái ngày xưa nói cười dịu dàng với người bạn vong niên nho nhã ấy đã chết, chỉ còn lại cô gái câm lặng hứng chịu những trò hành hạ tàn độc vì cay cú của ông ta.
Sự tức giận của Quý Thành Chí đem đến cho cô sự thòa mãn, biến thành nguồn năng lượng để cô ấy tiếp tục cuộc đời giam cầm không có tự tôn kia.
Bốn năm qua đi, người người dần quên lãng sự tồn tại của cô ấy.
A Dương mỗi khi gặp cô ấy thân tàn ma dại trở về từ căn phòng của Quý Thành Chí đều không nỡ nhìn, lại cũng không thể giúp ích được gì ngoài việc cho bọn người canh giữ chút lợi ích để cho cô ấy chút ưu đãi, ít nhất là không bị đói.
Cậu biết rằng nếu như một ngày nào đó cô gái ấy từ bỏ chống đối Quý Thành Chí, có lẽ đó là ông ta sẽ chấm dứt mạng sống của cô ấy một cách nhanh chóng.
Khát vọng chinh phục đã hoàn thành, trong bốn năm này Quý Thành Chí cũng có vô số đồ chơi tươi mới, ông ta giữ cô lại chỉ vì muốn xem cô có thể thi gan đến mức nào mà thôi.
Dưới ánh trăng sáng, A Dương ngồi trên một tảng đá to ven đường nhẹ giọng kể lại cho Tiểu Dã nghe những gì anh biết.
Nhìn thái độ và phản ứng muốn hỏi lại thôi của cô lúc nãy thì anh đã đoán được cô gái tò mò này nhất định đã động đậy ý định gì.
Thay vì để cô tự mình tìm hiểu rồi vướng vào rắc rối, chẳng thà anh tự mình khai báo thành khẩn còn hơn.
- Em nhất định phải chú ý một điều quan trọng này: Toàn bộ căn cứ em muốn đi đâu cũng được, nhưng phải tuyệt đối tránh xa hai chỗ.
Thứ nhất là dãy nhà và người trong căn phòng đó, thứ hai là xưởng sản xuất dược liệu ở phía Đông.
Chuyện gì thì tôi cũng có thể gánh, nhưng dính vào những chỗ đó thì chẳng ai có thể cứu nổi em.
Đã hiểu chưa?
Tiểu Dã vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện về cô gái mà A Dương vừa kể, lúc này nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta thì chỉ biết đờ đẫn gật đầu.
A Dương thở dài bất lực rồi kéo cô đi về phòng.
Lúc này Tiếu Nhiên cũng đã trở về phòng mình từ lâu, cô gái vẫn còn trong tâm trạng bàng hoàng lại muốn tắm rửa một mình.
Quý Mộc hết lời khuyên lơn vẫn không có tác dụng, thế nên đành chiều theo ý cô.
Tiếng nước chảy từ vòi sen ồ ồ át đi tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ đang ngồi bó gối dưới sàn.
Tiếu Nhiên nhớ đến khoảnh khắc nhìn thấy vết bớt màu đỏ lộ ra ở bả vai người phụ nữ kia, cảm giác mừng như điên dần biến mất để lại chua chát lẫn đau đớn cuộn trào trong cô.
Người kia không lừa cô, "người đó" thực sự ở chỗ này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...