Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi


Các nam đồng nghiệp khác cứ như vậy ngồi ở suối nước nóng, sắc mặt phức tạp nhìn hai người đang ở trên bờ.
Xoa lưng thì xoa lưng thôi, một người cứ cúi đầu thật thấp, còn một người độc tác lại rất nhẹ và chậm, rốt cuộc là thế nào vậy...
Xoa được vài lần, Đàm Tự dừng lại.
Hắn đặt chiếc khăn sang một bên, "Được rồi, chúng ta xuống thôi."
"...!ngài xuống trước đi, một lát tôi sẽ xuống sau." Túc Duy An nói.
Đàm Tự nhướng mày tiếp tục cầm ống nước sang, cũng không có đứng dậy, hai người cứ như thế ngồi tắm vòi sen bên cạnh hồ.
Những người khác đều ngồi tới chán chường ở suối nước nóng, không dám nói thêm lời nào.
"...!thôi, tôi ngâm xong rồi, mọi người tiếp tục nhé."
Cuối cùng, một nam đồng nghiệp cũng không thể chịu nổi bầu không khí xấu hổ này nữa, anh đứng dậy gượng cười bảo.
Lập tức có người đứng lên theo, "Tôi cũng ngâm gần xong rồi, chúng ta cùng nhau đi thôi."
"Tôi cũng vậy..."
Bọn họ tuỳ ý vọt lên người một chút nước rồi đi ra ngoài, toàn bộ khu nam chỉ còn lại có mỗi hai người là Túc Duy An và Đàm Tự là đang ngồi lại.
Buổi tối thời tiết chuyển lạnh, Túc Duy An không khỏi rùng mình.
"Xuống ngâm đi." Đàm Tự bắt gặp được động tác này, hắn đứng lên bảo, "Nếu không sẽ bị cảm đấy."
Túc Duy An vẫn lắc đầu, "Tôi...!ngồi thêm một lúc."
"Cậu vào trước đi, tôi xoay người, không xem cậu." Đàm Tự nhìn cậu một lúc lâu, sau đó chậm rãi bảo, "Nếu không chúng ta sẽ ngồi ở đây cả đêm đấy."
"..."
Túc Duy An không nói gì, cậu có chút xấu hổ sau khi bị nhìn thấu.
Đàm Tự xoay người.
Túc Duy An vội vàng chạy đi gấp khăn tắm đội lên đầu, an ổn ngồi xuống hồ nước nóng.
Tác dụng của nước nóng quả thật tuyệt vời, cậu vừa ngồi xuống đã thấy cơ thể của mình thả lỏng hơn không ít.
"...!Tự ca, tôi xong rồi." Cậu nói với người đàn ông đang xoay lưng kia.
Đàm Tự nói "ừ" rồi đứng dậy sải bước đi tới, một tay đưa đến eo chuẩn bị cởi khăn tắm ra.

Túc Duy An cũng không có thời gian để né tránh, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.
Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng nước mới lén lút mở mắt mình.
Đàm Tự nằm ở đối diện cậu, mân mê chiếc khăn ướt ở trên tay, "Sao lại phải đội thứ này lên đầu?"
Túc Duy An: "Khăn ướt có thể giúp hạ nhiệt độ ạ."
Sau khi xếp lại khăn tắm, Đàm Tự chống hai tay lên thành hỏi người đối diện, "Ngày mai muốn đi đâu?"
"...! không đi đâu hết ạ." Có lẽ vì suối nước nóng quá hiệu quả, Túc Duy An cảm thấy toàn thân mình đều rất thả lỏng, cậu cúi người khoanh chân, đưa ra một lý do từ chối rất chính đáng, "Ngày mai tôi muốn làm việc."
Đàm Tự không hỏi nhiều, hắn tựa lưng ra sau, đuôi lông mày nhướng lên, cực kỳ giống địa chủ thời phong kiến, "Hai người hàng xóm kia của cậu quay về rồi?"
Giọng điệu của người ông bình thường, bày ra một bộ dạng muốn tâm sự.
"Vâng ạ." Túc Duy An nghĩ một lát, "Hình như đã về rồi."
"Nếu bọn họ lại tiếp tục gây chuyện, cậu phải gọi điện thoại cho tôi trước sau đó thì báo ngay với cảnh sát đấy." Đàm Tự nói.
Dù thế nào cũng vẫn nên báo cảnh sát trước mà...
"Vâng ạ." Túc Duy An đồng ý.
"Đúng rồi, cậu không biết nhỉ, tôi là đàn anh của cậu." Đề tài đột nhiên thay đổi, Đàm Tự khép lại hai mắt, "Cấp ba tôi cũng học ở trung học B, nhưng chỉ học được nửa tháng thì ra nước ngoài."
Những lời này được nói ra, ước chừng không gian yên lặng khoảng hai phút.
Đàm Tự nghi ngờ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của đối phương, bên trong dường như có mang theo một ít bất lực.
"Sao thế?" Đàm Tự nhíu mày lại, "Cậu không phải học ở trường trung học B à?"
"...!phải chứ ạ." Túc Duy An ấp úng nói.
Đàm Tự nhạy bén nhận thấy được cảm xúc của đứa nhóc này có điểm không đúng, hắn hơi híp mắt nhưng lại không nói gì thêm.
Khi mở mắt ra một lần nữa, hắn phát hiện Túc Duy An khi ở suối nước nóng thì làn da đều biến thành một màu hồng.
"Da của cậu sao lại mẫn cảm như thế?" Tiếng Đàm Tự cười khẽ.
Túc Duy An mơ màng mở mắt, "...!dạ?"
Đàm Tự lúc này mới phát hiện ra chuyện không đúng.
"Đừng ngâm nữa." Hắn lập tức đứng dậy đi sang bên này.
Túc Duy An mặc dù có hơi choáng, nhưng khi nhìn thấy người đối diện đang muốn đứng lên, theo bản năng vẫn cậu vẫn nhắm lại mắt.

Khi một người nhắm mắt lại, cảm giác thăng bằng sẽ trở nên không tốt, Túc Duy An vì vậy mà thấy mình đang sắp ngã sang hướng bên phải.
Một bàn tay to lớn vững vàng đỡ được cậu.
Đầu vẫn đang choáng, nhưng xúc cảm vẫn rất rõ ràng, Túc Duy An cảm thấy trên người mình rất nóng, người kia cũng nóng, da thịt dán vào nhau, cậu đột nhiên cảm thấy...!cứng đờ, dựa vào cũng không cảm thấy thoải mái.
Đàm Tự không mất nhiều sức đỡ được Túc Duy An ra tới bờ suối nước nóng, vừa định đi lên thì Túc Duy An đột nhiên lại cúi người, cầm lấy khăn đang được đặt ở trong hộp quần áo lên, nhanh chóng trùm kín cơ thể, rất chắc chắn.
Dưới tình huống như vậy còn bận tâm tới cái này, Đàm Tự không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, "Nếu cậu đứng vững rồi thì tôi buông ra nhé?"
Hắn vốn dĩ chỉ định đùa, không nghĩ rằng Túc Duy An lại gật gật đầu, sau đó chậm chạp tự mình vùng vẫy đi lên.
Đàm Tự: "..."
Túc Duy An quả thật là có hơi choáng váng sau khi ngâm mình, vừa rồi là Đàm Tự khơi mào trước, chuyện trước đây thì không cần nói, nó lập tức hiện lên trong đầu cậu.
Nghĩ về chuyện đó, cậu không rõ tại sao mình lại quá trớn đến thế này.
Cậu lên bờ, cũng không đợi Đàm Tự, lảo đảo đi ra khỏi khu nam.

Ở trong phòng thay đồ còn có một cái ghế dài để cho mọi người nghỉ ngơi, cậu mặc áo choàng tắm, nằm xuống ghế.
Đàm Tự cũng đã đi theo ra tới, Túc Duy An khép hờ mắt, một bên cánh tay đặt lên trán mình, nhỏ giọng bảo, "...!Tự ca, ngài đi về trước đi, tôi nghỉ ngơi rồi lát sẽ đi sau."
Người đàn ông nhìn cậu một cái, không nói lời nào mà mặc áo choàng tắm lên đi ra ngoài.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Túc Duy An nhắm mắt lại suýt nữa là muốn ngủ đi mất.
"Đừng ngủ."
Một giọng nói trầm thấp ở phía trên vang lên, Túc Duy An vừa định mở mắt thì đã cảm thấy có một thứ lạnh lẽo dán lên gương mặt của mình.
Đàm Tự không biết đã quay lại từ lúc nào, trên tay còn cầm theo một chai nước, áp vào mặt của cậu.
"Dậy uống đi rồi về phòng." Đàm Tự nói.
Túc Duy An mờ mịt gật đầu, "Vâng ạ."
Cậu cố gắng nhướng người tới nhưng cơ thể không còn chút sức lực, Đàm Tự đặt lòng tay của mình sau gáy cậu, chống đỡ giúp cậu, sau đó ngồi xuống ghế trống ở phía sau, dùng vai đỡ lấy người của cậu.
"Uống nước đi." Đàm Tự mở nắp chai đưa sang, "Từ từ thôi."

Túc Duy An nhận lấy, "...!cảm ơn ạ."
Nước mát lạnh cuốn trôi đi cảm giác nóng rát nơi cổ họng, Túc Duy An cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nghỉ ngơi một lúc lại bị Đàm Tự ôm eo đỡ dậy, "Sắp đóng cửa rồi về phòng trước thôi, ôm cổ tôi nếu đứng không vững."
Túc Duy An lúc này đã tỉnh táo không ít, cậu cúi đầu thật thấp, gật đầu bừa hai cái.
Khi cả hai người đi ra khỏi khu ngâm mình thì vừa lúc gặp Trầm Thần và một nữ đồng nghiệp khác tình cờ đi ra.
Nhìn thấy bọn họ, cả hai người đều sửng sốt, "Phó tổng, An An làm sao vậy?"
"Ngâm lâu nên chóng mặt." Đàm Tự nói.
Nữ đồng nghiệp nhìn sang đồng hồ được treo trên tường, "Không đến mức đó chứ..."
"Có lẽ là quá mệt rồi." Trầm Thần nói, "Mấy ngày hôm trước em ấy làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày quầng thâm ở dưới mắt càng nặng hơn."
Đàm Tự cũng nhận ra, nhưng trong thời gian thực hiện dự án thì luôn phải gấp rút, không thể nói là không muốn có quầng thâm được.
"An An, chị có mang theo kem mắt tới, giúp giảm thâm, một lát chị đem sang cho em nhé?" Trầm Thần hỏi cậu.
Túc Duy An vội vàng lắc đầu, giọng nói đã không còn giống như trước, "Không cần đâu ạ."
Lúc mặc áo tắm vì vội nên Túc Duy An không buộc chặt thắt lưng, bây giờ cậu đang hơi cúi người, trên ngực lộ ra một mảng da thịt lớn.
Trầm Thần nhìn thấy thì buột miệng thốt ra, "Sao em trắng vậy, ngày thường có dùng kem dưỡng thể sao?"
Túc Duy An ngạc nhiên một lúc, cậu nhỏ giọng đáp, "Không có ạ..."
"Về nghỉ ngơi thôi." Đàm Tự đột nhiên xen vào lời của bọn họ, sau khi để lại những lời này thì lập tức đỡ Túc Duy An đi.
Trở lại phòng, Túc Duy An ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, khoanh chân nhìn Đàm Tự đang trải đệm.
Đàm Tự thì từ trước tới giờ chưa từ nghĩ tới, bản thân mình sẽ có một ngày đi trải giường cho người khác.
"...!Ngày mai tôi sẽ trải." Túc Duy An ngồi ở một bên nhỏ giọng nói lúc Đàm Tự đang bận rộn.
"Ừ." Đàm Tự đặt chăn bông lên giường, trải lên.
Hai tấm đệm được đặt gần nhau tới nỗi dường như là quá sát.
Đàm Tự nằm ở trên một tấm đệm, ấn mở tivi lên rồi vỗ vỗ chăn bông còn lại ở bên cạnh mình, "Nằm một lát đi."
Túc Duy An gật đầu đi tới bên cạnh đệm, lén lút nắm lấy góc cố gắng kéo ra.
Nhưng chăn đệm bất động.
Ngẩng đầu thì thấy một bên chân của Đàm Tự đang đè lên mặt trên, bắt gặp ánh mắt của cậu, hắn còn nhướng mày với cậu một cái.
Đàm Tự cảm thấy chính bản thân của hắn cũng rất kinh ngạc, hắn vẫn hiểu rằng tính tình của mình không được tốt, cũng không hề thân thiện, từ nhỏ tới lớn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ chủ động tiếp cận với ai.
Nhưng Túc Duy An là người đầu tiên.
Túc Duy An do dự một lát, vẫn đành phải nằm xuống chăn bông.

Cậu ngủ ở bên mép đệm, vừa nằm xuống đã lập tức kéo chăn lên đến ngực, tay buông thõng ở bên hông, dáng vẻ tựa như muốn mau chóng đi vào giấc ngủ.
Đàm Tự cũng không nói thêm gì nữa, TV ở bên phía của Túc Duy An, Đàm Tự đối mặt với cậu xem chương trình tạp kỹ.
Chương trình Nhật Bản nối tiếng là biến thái, đặc việc là vào đêm khuya, tất cả các loại hình đùa giỡn đều mang theo chút yếu tố sắc tình.
Túc Duy An nhắm chặt mắt, vẫn không thể ngủ được.
Không phải là vì âm lượng của TV, ngừng lâu như vậy nên bây giờ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại rồi, bây giờ vừa nhắm mắt thì lại nhớ tới lúc hai người tiếp xúc ở suối nước nóng.
Túc Duy An không có nhiều kinh nghiệm trong việc giả vờ ngủ, chỉ có lần ở văn phòng trước đó.

Lúc ấy mặt của cậu chôn ở trong cánh tay cũng bị Đàm Tự phát hiện ra được, càng đừng nói về tình huống hiện tại.
Đàm Tự buồn cười nhìn hàng mi của Túc Duy An run run, "Mệt thì dậy đi."
Túc Duy An vẫn nhắm mắt thêm hai phút nữa, cuối cùng đành phải từ bỏ mà mở mắt ra.
Đàm Tự không phải đang xem TV mà là xem cậu.
Sau đó hắn đưa điều khiển sang, "Muốn xem gì cậu tự chọn đi."
Túc Duy An xoay người đi đối diện với TV, để lại cho Đàm Tự một bóng lưng.
Cậu nhìn chăm chăm vào chương trình tạp kỹ, nhưng hoàn toàn không xem được vào đầu, ngoài miệng vẫn trả lời, "...!không cần đâu, xem cái này là được rồi."
Trong chương trình có một người đàn ông đang nhìn địa chỉ trên tay mình để tìm đường, sau đó rẽ trái rồi đi tới được một cửa tiệm.
Ông chủ ở trong tiệm đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, một hiệu ứng vòng tròn đặc biệt được xuất hiện trên màn hình, khoanh ông chủ lại, còn bên cạnh thì có một dòng tiếng Nhật hiện ra.
"Phiên dịch đi." Giọng nói lười nhác của người phía sau vang lên.
Túc Duy An lúc này mới nghiêm túc xem chương trình.
Sau đó cậu bỗng sững người.
Bởi vì, dòng tiếng Nhật đó được dịch lại thì là 一一 người đàn ông không bao giờ nằm dưới VS vua kỹ năng khẩu chắc chắn sẽ làm cho cậu nằm dưới!
*Khẩu : Khẩu giao
Vấn đề là, một cái chủ đề vàng khè* thế này, hai vị vai chính lại còn đều là đàn ông!
*Vàng: Ở Trung Quốc thì màu vàng được chỉ cho những vấn đề không trong sáng, thường là các chủ đề nhạy cảm 19+
Không được trả lời, Đàm Tự lại cất tiếng thúc giục, "Hửm?"
Chỉ thấy Túc Duy An đột nhiên xoay người, đoạt lấy điều khiển thật nhanh rồi chuyển kênh mất.
Đàm Tự:?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận