Bà Diêm yên lặng nhìn Diêm Quan Thương một lát, sắc mặt cực kỳ phức tạp, thậm chí còn có hai phần biểu cảm của bà tỏ ra ghét bỏ, nhưng vất phần ghét bỏ đi vẫn nhìn ra được tám phần vui mừng.
Hai mắt bà đầy cảm động nhìn Diêm Quan Thương, cuối cùng con trai cũng chịu lớn rồi.
Nghe thấy người ngồi bên vui mừng thở dài một tiếng lại một tiếng.
Diêm Quan Thương hơi mất tự nhiên, giọng điệu cứng đờ, không khác gì cái đầu gỗ đang cố gắng nói chuyện: "Sao thế mẹ?"
Bà Diêm lau giọt nước mắt không hề tồn tại, "Không có gì, chỉ là mẹ con đang cảm thấy vui mừng thôi".
Diêm Quan Thương:...
Sắc mặt Diêm Quan Thương đen sì, mà nội tâm của hắn lúc này cũng không khác gì mới bị chó cắn.
Dù sao người nói lời khen mà chẳng khác gì đang mắng người trên đời này chắc cũng chỉ có duy nhất một mình mẹ hắn.
"Mẹ mừng cái gì?"
Bà Diêm hít một hơi thật sâu: "Trước đây mắt con bị thương, mẹ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho con, thuận tiện mỗi ngày có thể gặp được cả Đông Lâm nữa.
Nhưng bố con nói phải cho hai đứa các con nếm trải khó khăn, không cho mẹ ở lại, mẹ còn cãi nhau với ông ấy nữa cơ.
Mẹ thật không ngờ lời ông ấy nói thế mà lại thành thật, con trai mẹ đã thay đổi tốt hơn rồi".
Nói xong bà cầm quả quýt nhét vào tay Diêm Quan Thương: "Thay đổi tốt hơn nhiều như vậy".
Diêm Quan Thương nắm quả quýt trong tay, trong lúc nhất thời cảm thấy thà rằng bị ăn mắng còn hơn.
Hắn lạnh mặt: "Mẹ nghĩ nhiều rồi".
Nói xong lại đem quýt bỏ ra.
Bà Diêm dường như đang ở trong một bộ phim tình cảm đắng cay: "Sao có thể.
Con là con của mẹ, đừng nói con đã thay đổi tốt đến thế này, con chỉ cần có một chút xíu biến hóa thôi là mẹ đã biết, dáng hình con từ bé đến giờ luôn lưu giữ ở trong đầu mẹ".
Vẻ mặt Diêm Quan Thương chết lặng: "Nửa năm trước con để kiểu tóc gì?"
Bà Diêm:...
Ai mà nhớ được chứ?
Bà Diêm giả vờ không nghe thấy: "Ăn quýt đi".
Bà nhìn Diêm Quan Thương cười nói: "Thật đấy, con của mẹ đã thay đổi, trở nên tốt hơn rồi, mẹ khen con tốt con còn không vui".
Diêm Quan Thương im lặng.
"Nghe con miêu tả cậu hộ lý xong mẹ rất vui mừng".
Bà Diêm: "Con nói coi ba mươi năm qua con nào có từng nói tiếng người như vậy".
Diêm Quan Thương:...
Hắn hiểu mẹ mình mà.
Bà Diêm vỗ vỗ cánh tay con trai: "Mặc dù cậu hộ lý đi rồi, nhưng con yên tâm, khoảng thời gian tới mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt.
Năm ngoái bố con được mẹ chăm sóc một lần, sau đó không hề bị ốm thêm lần nào nữa".
Diêm Quan Thương: "Không dám ốm thì có".
Bà Diêm:...
Tại sao bà lại sinh ra một đứa con chó đến mức độ này.
Bà Diêm cầm quả quýt lên, móng tay khía vào lớp vỏ làm một phần nước trên đó bắn ra, mùi hương thơm ngào ngạt: "Dù sao con cứ yên tâm đi, khoảng thời gian mẹ ở đây chăm sóc cho con, nhất định là khoảng thời gian con thoải mái nhất hạnh phúc nhất".
Rốt cuộc thì trên đời này chỉ có mẹ là tốt thôi~
Bà Diêm bóc quýt xong đặt vào lòng bàn tay con trai, Diêm Quan Thương: "Con không thích ăn".
Bà Diêm: "Chậc".
Diêm Quan Thương:...
Mẹ có tình thương nhưng không nhiều lắm.
Người đàn ông đưa tay nhét bừa mấy miếng quýt vào miệng, sau đó đứng dậy đi lên tầng ba.
Tiếng bước chân trên sàn nhà tiếng sau lại mạnh hơn tiếng trước, sắc mặt Diêm Quan Thương càng lúc càng nặng nề, vừa rồi trước mặt mẹ hắn không thể hiện, lúc này nhìn qua đã không khác gì Sát Thần khiến người ta sợ hãi.
Hắn đi tới phòng sách, ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật đối diện cửa sổ sát đất, đôi chân dài đan chéo, mu bàn tay chống dưới cằm, không nói một lời, ngồi đến tận chiều.
Hai mắt hắn bắt đầu nhận biết được sự thay đổi của ánh nắng, mặc dù không thể nhìn thẳng, nhưng khi nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được độ mạnh yếu của ánh sáng, từ màu da cam cho đến sắc màu tối sẫm hơn.
Trong lòng muôn dòng suy nghĩ ùa về, hắn muốn tìm cho cậu hộ lý một lý do, không phải hắn không tìm ra được, nếu như Diêm Quan Thương thật lòng muốn tìm cớ cho cậu ấy, hắn có thể tìm ra một trăm cái cớ.
Nhưng dù hắn nghĩ được thì ngọn lửa giận trong lòng vẫn không thể nào tắt đi, ngược lại nó càng thêm mạnh mẽ, bởi vì cậu hộ lý không từ mà biệt.
Xưa nay hắn không thích nghe nhất là những lời mượn cớ của người khác, nó làm lãng phí thời gian của hắn.
Nhưng lúc này trong đầu đã có đủ cái cớ được đặt ra rồi, hắn lại không muốn tin, hắn muốn đối phương chính miệng nói với hắn, hắn cần cậu hộ lý tự mình kiếm cớ trước mặt hắn, cho dù cậu ấy bảo rằng đó là bí mật không thể nói ra.
Thậm chí dùng cái cớ cậu ấy bị ép rời khỏi hắn cũng được.
Nếu đối phương có thể quay trở về, những quy định lập ra trước kia một điều cũng không giữ lại, cậu ấy muốn thân mật với hắn hơn hắn cũng có thể cùng cậu ấy thử xem.
Nắm tay, ôm, hôn...
Yết hầu Diêm Quan Thương nhấp nhô, trong phòng sách rõ ràng chỉ có một mình hắn, không còn một người thứ hai nào, nhưng hắn lại cố tình hắng giọng.
Diêm Quan Thương ngửa đầu hít sâu, hắn nhớ cậu ấy...!nhớ đến gan ruột cồn cào.
Tựa như hắn đã học được tình yêu từ trong quyển sách nọ.
Buổi tối Diêm Quan Thương xuống tầng ăn cơm, mẹ Diêm mang canh từ trong nhà bếp ra ngoài: "Ăn đi".
Đây là món canh năm ngoái bà học được, chồng bà nói ăn rất ngon, nhân dịp ở đây bà cũng cho con trai hưởng một ít lộc.
Diêm Quan Thương không phát hiện ra chuyện khác thường, cầm thìa uống một ngụm.
Diêm Quan Thương:...
Cánh tay cầm thìa của hắn cứng lại, cố gắng lắm mới khống chế được nét mặt mình không vặn vẹo.
Bà Diêm: "Thế nào, thế nào?"
Âm thanh của bà mang theo mong chờ, từng chữ từng chữ đều lộ ra sự mời gọi mau khen mẹ.
"Mẹ muốn con mau khỏe nên cố ý nấu canh cho con đấy".
Diêm Quan Thương lạnh nhạt: "Sau này mẹ đừng làm những việc như thế này nữa".
Bà Diêm: "Tại sao?"
Diêm Quan Thương: "Không phải mẹ muốn con mau khỏe à?"
Mẹ Diêm:...
Thằng con bất hiếu.
Mẹ Diêm đầy mặt khó hiểu: "Không ngon?"
Diêm Quan Thương: "Không..."
Bà Diêm: "Con chỉ có một cơ hội".
Diêm Quan Thương: "...!mùi vị rất kích thích ạ".
Sau bữa cơm, Diêm Quan Thương hết cả tâm trạng dẫn chó đi bộ, trong miệng vẫn còn thoang thoảng vị tanh của canh.
Bà Diêm cầm dao gọt trái cây, bắt đầu gọt quả táo, nhưng lớp vỏ bà gọt ra cứ thành từng miếng từng miếng một.
Golden ghé vào chân người đàn ông, Diêm Quan Thương mở miệng: "Số điện thoại cậu hộ lý là bao nhiêu?"
Bàn tay cầm dao gọt trái cây của bà Diêm tạm dừng: "Cái này mẹ cũng không biết".
Diêm Quan Thương: "Vậy trước đó hai người liên lạc với nhau bằng cách nào?"
Bà Diêm kiên trì: "Dùng bình trôi sông đó".
Diêm Quan Thương:...
Bà Diêm vội vã thả bom khói: "Phương thức liên lạc cũ trên ứng dụng Penguin".
Bà nhất định phải giữ bí mật thân phận của Tô Chiết, bà hiểu đứa con này nhất, trong mắt nó không chứa nổi một hạt cái, nếu bà thực sự nói thân phận của Tô Chiết ra, thì tiền đồ sau này của đứa nhỏ ấy chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Bố mẹ nào cũng có tấm lòng yêu thương, cho dù đó là con trai nhà người khác.
Một đứa trẻ có tiền đồ như vậy, không biết người trong nhà đã vui mừng đến cỡ nào.
Bà Diêm đổi vị trí của mình suy nghĩ, nếu như bà làm lộ thân phân người ta, hậu quả thế nào chỉ nghĩ thôi đã khó chịu.
Mà đại sư đã nói, chuyện tình kiếp là chuyện một mình Diêm Quan Thương phải độ, người thân không được nhúng tay, không thì tất cả sẽ hỏng.
Lần này mà độ không thành, số mệnh của Diêm Quan Thương sẽ không còn một mối nhân duyên nào nữa.
Vậy chẳng phải con trai bà sẽ cô độc cả đời hay sao! Con trai bà sinh ra không người nào muốn, Diêm Quan Thương mất mặt ok, bà mất mặt thì không được.
Cho nên chuyện của Tô Chiết có đánh chết bà cũng không thể nói, chờ khi về phòng bà phải dặn dò Diêm Đông Lâm, nhất quyết không được lỡ miệng.
Nghĩ xong, ánh mắt bà hơi trốn tránh con trai: "Đang êm đang đẹp con hỏi số điện thoại thằng bé làm gì?"
Diêm Quan Thương: "Có lời muốn hỏi cậu ấy".
"Hỏi tại sao nó lại đi?"
Diêm Quan Thương không nói lý do, thuận theo mẹ "Vâng" một tiếng.
"Cái này có gì hay mà hỏi, hợp đồng người ta hết hạn, bên kia lại có nhà cần.
Một cậu hộ lý có phải thần tiên gì đâu mà phân thân ra được, công việc kiếm sống cần thì phải rời đi".
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Lúc trước con từng muốn giữ cậu ấy lại".
"Vậy con có nói thẳng với nó chưa?"
Diêm Quan Thương nhất thời bị chặn miệng không trả lời được, tựa như đã thành người câm điếc.
Lời này đúng thật là hắn chưa từng nói thẳng ra với người ta, chỉ ám chỉ bóng gió, có ý không muốn để người ta rời đi.
Bà Diêm nhìn con trai, nét mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép, trước năm mươi tuổi kiếm được bạn già ư, tám mươi tuổi cũng khó đấy.
Bà Diêm lại tiếp tục gọt táo: "Ngay cả một câu nói con cũng không nói với người ta, làm sao người ta biết được? Trên đời này hứa hẹn rồi còn có lúc quay lưng, huống chi là một lời hứa hẹn cũng không có".
"Cậu ấy cần phải sống, xã hội hiện giờ hiện thực lắm con trai, không có tiền nửa bước đi cũng khó.
Đứa bé đó chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ cần con bày tỏ ra một chút không thích, sao nó có thể đặt cược ở chỗ con, đến cùng ai mà chẳng phải tính toán cho mình chứ".
"Nếu như nó thật sự vì tình mà ở lại, từ chối hoàn toàn công việc hộ lý nhà người khác, nhưng con lại không vui không muốn giữ người, thế thì chẳng phải cả người cả tiền của nó đều đã mất rồi sao".
Diêm Quan Thương càng nghe tâm trạng càng hỏng bét, nghe lời mẹ dạy dỗ nét mặt hắn đã mất kiên nhẫn, nhưng đến cùng vẫn không cãi lại.
Bà Diêm nhìn hắn, cảm thấy không nằm ngoài dự đoán.
Diêm Quan Thương mà biết hối hận thì đã không phải chuyện bình thường.
Đứa con trai này của bà xấu tính có tiếng, bà và chồng đi du lịch bốn phương không ở trong nhà, nhiều năm trôi qua không ai dám nói lỗi ở chỗ nó.
Nó tự cao tự đại, người khác có chỗ nào không chấp nhận được nó, nó không thèm tranh chấp cùng người mà sẽ dùng quyền lợi đưa đến để đối phương không thể không nghe lời nó, nịnh nọt lại nó.
Thật ra bà cũng biết tại sao Diêm Quan Thương lại biến thành người như thế này, trong đó cũng có một phần lỗi lầm của bà.
Nếu như năm ấy bà ý thức được nội tâm con trai vốn rất yếu ớt, thì bà đã không an ủi con bằng mấy lời vui đùa.
Đến giờ bà vẫn còn nhớ lần giáo viên gọi điện đến nhà báo chuyện Diêm Quan Thương đánh nhau.
"Mẹ em Quan Thương, con trai chị đánh nhau trên trường, phiền chị nhanh chóng tới đây một chuyến".
Nếu không phải đối phương gọi thẳng mẹ của Quan Thương thì bà còn tưởng đối phương gọi nhầm máy.
Trước lần ấy, Diêm Quan Thương luôn là một đứa trẻ lễ phép có thành tích vượt trội.
Bà đến trường học, thấy Diêm Quan Thương mặt mũi bầm dập đứng trong phòng giáo viên.
Lúc ấy trái tim bà siết chặt, về sau bà mới biết con trai bị bạn học chế giễu nên xảy ra xô xát.
Mặt mũi Diêm Quan Thương bị thương không nhẹ, nhưng hắn xuống tay cũng độc ác, cộng thêm từ bé đã được học Taekwondo, vậy nên đứa trẻ đánh nhau cùng hắn đã có một đứa bị đưa thẳng đến bệnh viện.
Bà hỏi con trai tại sao lại đánh nhau, gương mặt non nớt của Diêm Quan Thương lúc này đã chỗ xanh chỗ tím, "Bọn họ cười con".
Bạn học chê cười Diêm Quan Thương thích búp bê, giễu cợt hắn thích món đồ chơi của con gái.
Lý do này nghe vào tai người trưởng thành thì rõ ràng rất ngây thơ rất buồn cười, đến mức khi dắt con về nhà, bà cũng an ủi con bằng giọng điệu cười đùa vui vẻ.
Vì chuyện của công ty, ngày đó trong nhà có không ít người tới, sau khi an ủi con trai, bà Diêm tới bệnh viện thăm đứa bé bị con trai đánh, lúc trở về liền nghe thấy Diêm Đông Lâm khi ấy hẵng còn rất nhỏ đứng trong phòng khách lớn giọng gào lên y như một con heo con.
"Các người không được cười anh trai cháu!!!!"
"Không được cười!!!"
Nhưng những người thân khác chỉ đứng nhìn, cảm thấy đó là một chuyện vui đùa, không ai quá quan tâm.
"Các bác chỉ cười anh trai con thích búp bê thôi".
"Tôi cười chết mất, không ngờ một đứa nhỏ ngoan ngoãn như Quan Thương lại đánh nhau vì một con búp bê đấy".
Diêm Đông Lâm quơ cào cánh tay ngắn ngủn cái chân ngắn ngủn, phẫn nộ đập xuống ghế, muốn dọa những người khác: "Cười anh trai, đánh! Đánh!"
Một đứa bé nhỏ con như thế tức giận tiếng cười sao có thể ngừng.
Thấy Diêm Đông Lâm tức giận khóc to đến mức sắp suy sụp, đầu của bà Diêm như bị đánh một gậy.
Cũng chính vì Diêm Đông Lâm còn nhỏ, tình cảm của cậu bé rất đơn thuần nên mới có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác.
Vui vẻ là vui vẻ, khổ sở là khổ sở, không bao giờ trộn lẫn những thứ tình cảm bên ngoài.
Trong mắt trẻ em không có thành kiến và kỳ thị, cậu bé Diêm Đông Lâm tức giận là bởi vì Diêm Quan Thương đau lòng, còn Diêm Quan Thương thì không hiểu được tại sao không có ai hiểu mình ngược lại mình còn bị chế giễu.
Trong mắt người lớn chẳng qua đây là mấy chuyện vui đùa, nhưng với một đứa bé như Diêm Quan Thương, đó lại là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Thứ hắn yêu thích không được tôn trọng, ngay cả người thân cũng cảm thấy đây chẳng phải chuyện to lớn gì.
Khuôn mẫu cứng nhắc đè chặt Diêm Quan Thương, trong những năm tháng thiếu niên, hắn không còn cách nào xoay người lại.
Ngay cả Diêm Đông Lâm bé nhỏ còn biết Diêm Quan Thương đau lòng buồn tủi, nhưng những người lớn như họ không ai hiểu ra.
Chờ đến khi tỉnh táo lại tất cả đều đã muộn, tính tình Diêm Quan Thương càng lúc càng phản nghịch nóng nảy, giống như chỉ có làm vậy người khác mới hiểu tâm tình của hắn.
Sau đó Diêm Quan Thương thường xuyên đánh nhau trong trường học, khi ở cạnh những người thân không bao giờ nói một câu gì.
Bà Diêm nhìn quả táo đã gọt trong tay, không biết đây là năm thứ mấy Diêm Quan Thương không còn chia sẻ thứ hắn yêu thích với bà nữa, ngay cả chuyện vui hắn cũng không kể bà nghe.
Tựa như ban nãy bà hỏi tại sao hắn nhất quyết phải tìm cậu hộ lý, thằng bé cũng không nói ra nguyên nhân thực sự.
Phần thịt quả táo bị oxy hóa bắt đầu biến sắc.
Mà tại sao Diêm Quan Thương lại thích cậu hộ lý nhỏ, thật lòng chính hắn cũng không rõ.
Nhưng nếu Tô Chiết ở đây, anh có thể trả lời được đáp án chính xác.
"Bởi vì tôi biết được ngài ấy thích gì".
Cho dù đến tận bây giờ Diêm Quan Thương vẫn chưa từng nói với anh.
Thích bất cứ thứ gì đều không cần phải xấu hổ, nhưng một người muốn bày tỏ thứ mình yêu thích ra lại bị người khác chặn ngang miệng, đó mới là chuyện đáng xấu hổ.
Tô Chiết cho hắn sự tôn trọng công bằng, là thứ cả thời thanh xuân của hắn trông mong mà không chờ đợi được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...