Diêm Đông Lâm vung vẩy tay khắp chốn giữa không trung, lời trong miệng vang dội đầy lý lẽ, bởi vì uống say nên đầu óc quay cuồng, cậu ta khó chịu một mực cau mày.
Ngoại trừ đường viền khuôn mặt và dáng hình cái mũi giống với Diêm Quan Thương, hai anh em họ Diêm mỗi người lớn lên thành một vẻ.
Tướng mạo của Diêm Đông Lâm thuộc về dạng đẹp trai tiêu chuẩn, nhưng khí chất của bản thân cậu ta luôn mang đến cho người ta cảm giác của một phú nhị đại chuyên chơi bời lêu lổng, mà bản thân cậu ta cũng đúng là như vậy thật.
Tô Chiết nhìn Diêm Đông Lâm, nếu đối phương được di truyền một nửa tướng mạo giống anh trai mình, thì cũng không mấy người dám rót rượu vào trong cốc.
Dù sao Diêm Quan Thương chỉ cần nhíu mày có người đã run rẩy.
Tô Chiết nhấp một ngụm nước lọc: "Có cần an ủi cậu ấy một chút không?"
Ngụy Mẫn gặm bắp ngô, nhìn cũng không thèm nhìn Diêm Đông Lâm một cái, hiển nhiên đã ghét bỏ đối phương đến cùng cực: "Một thằng đàn ông lớn tướng thế này còn cần an ủi gì chứ?"
Nhưng mà ngay sau đó, thằng đàn ông lớn tướng đột nhiên "Oa" một tiếng, khóc lên.
Diêm Đông Lâm: "Sao mệnh của tôi lại khổ thế này!!!"
Tô Chiết:...
Ngụy Mẫn:...
Nhìn thằng nhóc thối này xem.
Có lẽ do khoảng thời gian này áp lực bị dồn nén lại quá nhiều, Diêm Đông Lâm đã hoàn toàn bùng nổ.
Trước kia cậu ta luôn sống một cuộc sống tự do tự tại, có tiền có thời gian, muốn đi chơi đâu thì chơi, hiện giờ lại phải chịu nỗi khổ cực của cuộc sống một người thuộc tộc đi làm.
Tô Chiết nhìn cậu ta, trong lòng cũng thấu hiểu.
Nơi làm việc luôn có nhiều chuyện phức tạp và áp lực nặng nề, hơn nữa vị trí cậu ta ngồi vào lại là vị trí của tổng giám đốc, "Hay là tìm cách để cậu ấy bình tĩnh lại trước đi".
Ngụy Mẫn khẽ gật đầu: "Được".
Tô Chiết ho khan một tiếng, định tiến lên an ủi vài câu.
Một giây sau, giọng nữ âm trầm truyền ra từ bên phía đối diện, "Còn khóc nữa tôi sẽ bóp chết cậu".
Diêm Đông Lâm lập tức im như thóc.
Tô Chiết:...
Nhìn xem cậu dọa thằng nhỏ sợ rồi kìa.
Tô Chiết vỗ vỗ vào bụng cậu trai: "Làm một thời gian, quen rồi sẽ ổn".
Diêm Đông Lâm mạnh mẽ mở to đôi mắt nhìn Tô Chiết: "Còn lựa chọn nào nữa không anh?"
Tô Chiết: "Đương nhiên là có."
Diêm Đông Lâm sáng lên một tia hi vọng: "Thật?"
Tô Chiết khẽ gật đầu: "Cậu cũng có thể tiếp tục giữ trạng thái không quen nổi như hiện tại".
Diêm Đông Lâm:...
Nhưng mà cứ sống trong kìm nén thế này Diêm Đông Lâm thực sự không thể chịu đựng được nữa, cậu đột nhiên ngồi dậy bổ nhào vào lòng Tô Chiết: "Trợ lý Tô, anh có biết bao giờ anh trai em về không, em sắp không sống nổi nữa rồi!!!"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm".
Tô Chiết giữ cậu ta ngồi vững lại.
"Lúc trước anh em có nói anh ấy sẽ nhanh chóng quay lại thôi, nhưng đã hai tháng rồi, vết thương của anh ấy còn chưa khỏi sao.
Biết thế em đã chẳng nghe lời, đồng ý với anh ấy".
Tô Chiết nghe được lời này, con ngươi co rụt lại, không thể tin nhìn về phía Diêm Đông Lâm: "Cậu nói, quyền điều hành công ty là do tổng giám đốc Diêm cố ý chuyển cho cậu?"
Diêm Đông Lâm nghe xong, đột nhiên vui vẻ: "Anh cảm thấy em có thực lực đó không?"
Tô Chiết: "Không có".
Diêm Đông Lâm:...
Em biết mà.
Diêm Đông Lâm tựa như quà cà tím phơi sương, ỉu xìu: "Lúc trước anh trai em bảo em tới, em cũng không biết lý do tại sao, nhưng bây giờ em đã biết rồi".
Tô Chiết hướng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sang: "Cậu biết gì?"
Diêm Đông Lâm: "Anh ấy muốn em tới chịu khổ".
Tô Chiết:...
Mặc dù đối phương nói thế, nhưng Tô Chiết lại không cảm thấy như vậy.
Diêm Quan Thương tuy rằng có muôn vàn thói hư tật xấu, nhưng trong chuyện công việc tư duy của hắn vô cùng kín kẽ.
Lúc trước anh cứ tưởng Diêm Nhị là một cậu thiếu gia ăn chơi biết giấu giếm lòng riêng, nhận công ty về tay do thủ đoạn của mình.
Ai ngờ quyền điều hành công ty là do Diêm Quan Thương nhường tới, mà điều kiện tiên quyết là hắn đã biết rõ tính cách và năng lực của Diêm Đông Lâm, thái độ tựa như muốn mặc kệ công ty sống hay chết.
Anh không nghĩ ra, cũng không thể hiểu tại sao Diêm Quan Thương lại làm ra chuyện này.
Tô Chiết còn đang suy nghĩ, Diêm Đông Lâm bên cạnh đã tuyệt vọng: "Em không muốn làm, em không có uy phong như anh trai em, dù em làm gì cũng có người chỉ trỏ!"
Tô Chiết nhìn cậu ta, "Tại sao người ta lại chỉ trỏ cậu?"
Diêm Đông Lâm nghe anh hỏi, tựa như trong nháy mắt đã tìm ra người có thể tố cáo: "Em cũng không biết, ngoại trừ thích ném đồ ra, thì em không còn khuyết điểm nào hết".
Tô Chiết tò mò: "Cậu đã ném những thứ gì rồi".
Diêm Đông Lâm: "Không nhiều, chỉ có ba thứ thôi".
Lúc này Ngụy Mẫn ngồi một bên mở miệng: "Mặt mũi cha mẹ, mặt mũi anh trai, mặt mũi của cả công ty này".
Tô Chiết:...
Khá lắm, vừa đủ ba thứ, không ít không nhiều, mặt mũi người một nhà chỉnh tề rơi rớt.
Diêm Đông Lâm đau lòng muốn chết: "Em không còn gì hết".
Tô Chiết vội vàng an ủi đối phương: "Cậu đừng nghĩ như vậy, mặc dù cậu có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm".
Diêm Đông Lâm mở to mắt nhìn anh: "Ví dụ như?"
Tô Chiết:...
Im lặng là chốn cầu Khang đêm này.
Diêm Đông Lâm thấy người chậm chạp không nói, nhếch miệng lên.
Tô Chiết nhìn thấy cậu quái vật cao to một mét tám chuẩn bị khóc òa, lông mày giật giật: "Có, có".
Ánh mắt Diêm Đông Lâm ngập tràn hi vọng.
Tô Chiết cố nhẫn nại: "Ưu điểm của cậu cũng giống như ưu điểm của anh trai cậu vậy".
Hai mắt Diêm Đông Lâm lập tức sáng bừng, trong lòng cậu ta, anh trai Diêm Quan Thương có thể sánh ngang với nhân vật vĩ đại như Tiga vậy: "Thật ạ?"
(*) Tiga: Siêu nhân điện quang.
Tô Chiết khẽ gật đầu
Giống anh trai cậu, không có ưu điểm nào.
Diêm Đông Lâm khó hiểu: "Ý anh là, em thông minh, có năng lực giống anh trai em?"
"Hay ý anh là, em có uy phong giống anh ấy vậy?"
Ngụy Mẫn ngồi một bên hết nghe nổi: "Trong lòng cậu không tự biết được bản thân mình hay sao?"
Dứt lời, cậu trai lập tức cứng đờ người, mắt thường cũng có thể trông thấy được.
Không nói còn may, nói xong rồi Diêm Đông Lâm lập tức gào càng lớn giọng: "Tại sao em lại đáng thương thế này, ôi, em đáng thương quá đi mất!"
Tô Chiết có chút không đành lòng: "Chuyện đó..."
Diêm Đông Lâm kêu trời kêu đất: "Em chính là người đáng thương nhất thế gian này, trừ tiền ra em không còn gì hết".
Ngụy Mẫn:...
Tô Chiết:...
Ngụy Mẫn trưng gương mặt chết lặng nhìn về phía Tô Chiết: "Còn thương nó nữa không?"
Tô Chiết không biết nên nói gì.
Tốt lắm, đột nhiên anh không thấy cậu ta đáng thương chút nào nữa.
Cuối cùng, người đã náo loạn xong rồi, Tô Chiết đỡ Diêm Đông Lâm đến phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc, đặt người lên giường liền đi ra.
Anh lấy điện thoại di động xem thời gian, thấy không còn sớm, đã gần mười giờ đêm.
Anh cất bước tới gần bàn làm việc thu dọn lại tài liệu, nhìn sang chỗ Ngụy Mẫn: "Tôi đi trước, có gì cứ gọi điện cho tôi nhé".
Ngụy Mẫn nhìn anh: "Uống nhiều như thế rồi có thể về một mình được không?"
Tô Chiết: "Không sao đâu, cậu trở về cũng chú ý an toàn đấy".
Sau trận náo loạn lúc nãy của Diêm Đông Lâm, đầu óc Tô Chiết đã tỉnh táo hơn kha khá, chỉ có điều sức mạnh của chất cồn đã đi qua, đầu óc đau đớn hơn một chút, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng.
Anh tạm biệt Ngụy Mẫn, ra khỏi tòa nhà công ty.
Cũng coi như gặp may, kịp bắt chuyến xe bus cuối cùng.
Ngồi ở trên xe, Tô Chiết nhớ tới lời nói ban nãy của Diêm Đông Lâm, Diêm Quan Thương không thể quản lý công ty, nguyên nhân vì đôi mắt của hắn, nhưng nhường quyền điều hành cho Diêm Đông Lâm, tuyệt đối không phải lựa chọn hàng đầu.
Lúc này điện thoại di động trong túi rung lên, Tô Chiết nhận điện thoại.
Giọng nói của Tiểu Điềm Điềm bên đầu kia điện thoại vang tới: "Sao hôm nay không thấy cậu đến?"
Sáng hôm nay anh ta nhận được đồ chuyển phát nhanh Tô Chiết gửi đến, gần như bao gồm hết tất cả những thứ anh ta yêu cầu hôm trước.
Anh ta nhớ tới chuyện đồ đệ của mình có khẩu vị nhạt nên đã chọn lựa giữa vịt quay và vịt hầm, chọn ra vế phía sau, ai ngờ hầm xong vịt rồi mà người không thấy đến, hơn bảy giờ gọi điện còn không thấy có người nhận.
Tô Chiết dựa vào lưng ghế trên xe bus, tháo kính xuống, nhắm mắt dưỡng thần: "Có một chút chuyện nên không đến được".
Tiểu Điềm Điềm: "Thế à, hôm nay tôi cố ý hầm canh vịt, một nồi thật lớn, vậy mà cậu không tới".
Tô Chiết nghe xong, nói: "Không sao, canh vịt hầm thừa bữa sau có thể ăn tiếp".
Tiểu Điềm Điềm: "Không cần phải thế".
Tô Chiết sững sờ, không ngờ người keo kiệt như đối phương lại nói ra lời như vậy, "Anh không sợ lãng phí à?"
"Sợ chứ".
Tiểu Điềm Điềm: "Cho nên tôi ăn hết rồi".
Tô Chiết:...
Không hổ là anh.
Tiểu Điềm Điềm hỏi thăm, "Đang về nhà hả?"
Tô Chiết thở dài một hơi: "Ừ, còn đang ở trên đường".
"Chú ý an toàn".
"Được".
"Thế nhé, tôi cúp máy đây, tới nơi nhớ nhắn tin cho sư phụ đấy".
Bàn tay cầm điện thoại của Tô Chiết cứng đờ, nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại, khóe miệng vẽ thành nụ cười thản nhiên: "Biết rồi".
Sau khi cúp điện thoại, Tô Chiết đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Quả nhiên người thiếu cái gì thì sẽ mong mỏi cái đó, tựa như ban nãy nói chuyện điện thoại, giọng điệu cuối cùng của đối phương khiến cho anh nhớ tới bố của người bạn cùng phòng thời đại học, lúc đó ông ấy cũng dùng giọng điệu này nhắc nhở con trai.
Xe bus dừng lại tại bến đỗ, Tô Chiết xuống xe, nhìn về phía cửa hàng tiện lợi 24h bên đường, đột nhiên nhớ tới cháu trai lớn đang ở nhà gào khóc đòi ăn.
Có lẽ là do rượu bốc lên đầu, gương mặt nho nhã lạnh lùng hơi hồng hồng, nhưng sắc mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, lại càng thêm thu hút sự chú ý của người ta.
Khi anh tiến đến, ánh mắt cô nhân viên của cửa hàng vô thức dán chặt lấy.
Tô Chiết bước tới quầy thu ngân, lịch sự hỏi cô nhân viên rằng: "Xin hỏi nơi này có Himalaya không vậy?"
Cô nhân viên cửa hàng:???
Thấy nét mặt cô gái vô cùng khó hiểu, Tô Chiết mới nhận ra mình đã nói sai: "Ngại quá tôi nói nhầm rồi, ý tôi là bên mình có Everest chứ?"
Cô nhân viên cửa hàng:...
Cuối cùng cô đành lặng lẽ mở miệng: "Anh muốn hỏi Alpes có phải không?"
Tô Chiết nghe xong, khẽ gật đầu: "Đúng, chính là nó".
Cô nhân viên cửa hàng:...
(*) Alpes: Tên một loại kẹo trùng với tên một dãy núi.
Sau đó cô nhân viên cửa hàng lấy cho Tô Chiết hai túi kẹo, quét mã tính tiền.
Tô Chiết lịch sự nhận đồ: "Cảm ơn".
Sau đó xách túi ra cửa.
Cô nhân viên lắc đầu.
Anh trai đẹp đến vậy, tiếc là lại bị ngốc.
Ở một nơi khác, nhà họ Diêm đèn đuốc sáng trưng, chú cún mang mái đầu Ranh giới ngày hè nơi Địa Trung Hải buồn ngủ quá, đang gà gật ở bên chân anh trai nó.
Lúc này cô giúp việc đi ra, nhìn Diêm Quan Thương ngồi trên ghế sofa, do dự nửa này mới cả gan mở miệng: "Cậu chủ, tôi thấy tối muộn rồi, ngài có muốn đi ngủ không?"
Người đàn ông từ chối thẳng thừng: "Không vội".
Thấy Diêm Quan Thương mở miệng từ chối, cô giúp việc sợ hãi, không dám nói nhiều thêm, vội vàng lùi xuống.
Cũng bởi vì thời gian không còn sớm nên Diêm Quan Thương mới ngồi ở chỗ này.
Sáng nay trước khi cậu hộ lý ra khỏi cửa, cậu ta đã hẹn với hắn chín giờ tối sẽ trở về.
Mà bây giờ đã mười một giờ khuya, đối phương vẫn còn lang thang ngoài đường chưa thấy về đến.
Hắn ngồi đây chờ đợi không phải vì lo lắng cho đối phương.
Mà là hắn không muốn bỏ qua một cơ hội tốt, cơ hội để sa thải cậu hộ lý kia.
Đối phương không về nhà đúng hạn, chính là đã nói dối hắn, không trung thành với hắn.
Một lần không trung thành, cả đời này không thể dùng được nữa.
Diêm Quan Thương nhếch miệng nở nụ cười.
Chờ đối phương về đến nơi, hắn sẽ bắt người cuốn gói xéo đi.
Ngay lúc người đàn ông thầm gảy bàn tính trong lòng, trước cửa truyền tới tiếng động.
Diêm Quan Thương lập tức đứng dậy.
Tới rồi, tới rồi.
Một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần, ai ngờ câu quát xéo đi còn chưa kịp tìm được lối ra, một giọng nói mềm mại lại truyền tới bên tai trước: "Cậu chủ, tôi về rồi".
Giọng nói của đối phương quanh quẩn bên tai hắn: "Tôi mua kẹo về cho ngài đấy".
Diêm Quan Thương:...
Cũng không hẳn là không thể để người ở lại thêm vài ngày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...