Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Mà trong phòng lúc này, Tô Nhị Hà đang định bấm số, điện thoại đột nhiên đổ chuông, quản gia nói cho bà biết, nhị tiểu thư muốn đi ra ngoài dạo phố, có cần thông báo cho người của tổ bảo vệ chuẩn bị một chút hay không?

Tô Nhị Hà thiếu chút nữa chửi ầm lên, lúc này đi dạo phố gì chứ, bà sắp sửa phải yêu cầu đứa con hoang Thẩm Tòng Thiện này chuyển đi, nào còn có cái tổ bảo vệ gì đó đi dạo phố với nó.

Nhưng quản gia nói cho bà biết, An Bối Bối đang nổi giận ở trong phòng, ầm ĩ muốn đi ra ngoài.

Tô Nhị Hà tức giận xông lên lầu, bộ dáng nổi giận đùng đùng của bà thiếu chút nữa dọa An Bối Bối khóc.

"Mẹ, mẹ làm gì hung dữ với con vậy?" Nói xong, trong hốc mắt đã tràn đầy nước mắt, An Bối Bối chỉ trích nói.

Ý thức được mình phản ứng thái quá, Tô Nhị Hà vội vàng thu lại vẻ giận dữ, mềm giọng vỗ về con gái: "Không phải mẹ đây lo lắng cho con sao? Con nói xem, mấy hôm trước con suýt xảy ra chuyện, bây giờ lại muốn đi ra ngoài, ngộ nhỡ xảy ra bất trắc, thì làm thế nào?"

"Con mặc kệ, con mặc kệ!" An Bối Bối nổi quạo, khóc lóc nói, "Người ta bị kìm hãm ở nhà cũng đã mấy ngày rồi, nếu không đi ra ngoài sẽ chết mất! Hơn nữa, ban ngày nào có bọn bắt cóc tống tiền gì đó, còn có người của cảnh sát bảo vệ con, con sẽ không gặp nguy hiểm. Con muốn đi ra ngoài, con muốn đi ra ngoài!"

"Ngày mai rồi đi có được không?" Tô Nhị Hà đề nghị.

"Không được! Con muốn hôm nay đi ra ngoài!" Hai cô con gái này của nhà họ An, từ nhỏ đã bị Tô Nhị Hà làm hư, từ trước đến này đều là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hiển nhiên không chịu thỏa hiệp. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Tô Nhị Hà bị cô ấy làm cho đau đầu, vừa định quát mắng, lại nghe thấy An Bối Bối tùy hứng nói: "Nếu mẹ không cho con đi, con sẽ tự mình lén đi ra ngoài."

Trong đầu Tô Nhị Hà bỗng lóe lên một ý nghĩ, bà thầm nghĩ, nếu Thẩm Tòng Thiện là người phụ trách hành động bảo vệ lần này, nếu An Bối Bối xảy ra điều bất trắc gì đó, dĩ nhiên là bà có lý do làm khó dễ. Vừa rồi giọng điệu đó của cô ta thật sự bà nuốt không trôi, không bằng để cho đứa con hoang ấy ở lại, bà sẽ tìm cơ hội trả thù.

Nghĩ vậy, Tô Nhị Hà nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay của con gái, đồng ý nói: "Được rồi, con cứ đi đi."


An Bối Bối thấy đạt được mục đích, một giây trước bộ dáng còn hoa lê đẫm mưa, một giây sau đã mặt mày rạng rỡ, không thể không khiến người ta bội phục, thật sự là diễn viên thiên phú.

Lúc đi dạo phố, An Bối Bối khiến bọn cảnh sát mặc thường phục hoàn toàn thấy được cái gì gọi là tiêu tiền như nước.

Một tiếng ngắn ngủi, cô đã mua năm chiếc váy, ba cái túi, bảy đôi giày!

"Tiểu thư nhà họ An này thật đúng là tiêu tiền phung phí, nếu sinh ở trong một gia đình bình thường, không chừng đã sớm bại sản." Tiểu Kha đi ở bên cạnh Tòng Thiện, hạ thấp giọng nói.

Tòng Thiện cười cười, "Những chuyện này không có liên quan gì đến chúng ta, đừng để ý là được rồi."

Lúc An Bối Bối đi vệ sinh, Tòng Thiện và Tiểu Kha cũng đi theo, bởi vì không muốn dẫn tới sự chú ý của người khác, cho nên hai người nhìn xem hoàn cảnh bên trong, thấy chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, hơn nữa ở đây là tầng năm, sẽ không có ai ban ngày ban mặt mà trèo tường, cho nên hai người liền lùi ra ngoài cửa vừa chờ vừa trò chuyện.

Thím quét dọn vệ sinh khom lưng đẩy xe rác đi vào, sau khoảng mười phút lại đi ra.

"Đợi một chút!" Ánh mắt Tòng Thiện loé lên sự lạnh lùng, đột nhiên ra tay, chụp lấy bả vai của bà thím, "Bà thím" chợt quay đầu, rõ ràng là một khuôn mặt đàn ông!

Hắn ta nhanh chóng móc súng giấu ở trong tay áo ra, nhưng còn chưa có nhắm trúng đã bị Tòng Thiện đá một đá vào nơi cổ tay, khẩu súng rơi xuống mặt đất.

"Không được nhúc nhích!" Dùng súng chỉ vào đầu của người đàn ông, Tòng Thiện lớn tiếng quát.

Đồng nghiệp cách đó không xa cũng lập tức chạy tới, người đàn ông thấy thế, đành phải giơ tay lên khoanh tay chịu trói.

Tòng Thiện mở nắp thùng rác ra, quả nhiên bên trong là An Bối Bối đã bị đánh bất tỉnh.


Bảo tiểu Hà ôm An Bối Bối xuống, Tòng Thiện và tiểu Kha đi theo ở phía sau.

"Chị Thẩm, vừa rồi chị làm thế nào phát hiện bất thường vậy?" Vẻ mặt tiểu Kha kinh ngạc hỏi, cô và Tòng Thiện cùng tuổi, nhưng cũng theo tiểu Hà cùng gọi là chị Thẩm vì kính trọng.

"Găng tay của hắn." Vừa đi, Tòng Thiện vừa giải thích nói, "Nếu quả thật là công nhân làm vệ sinh, tại sao sau khi thu gom rác đi ra, găng tay vẫn còn sạch như vậy? Hơn nữa, bên trong còn có người, hắn cũng nên chờ sau khi người ta đi ra mới lại thu gom rác. Chỉ có thể nói bọn bắt cóc tống tiền này quá không chuyên nghiệp."

"Wow, trong thời gian ngắn như thế, chị đã nghĩ đến nhiều như vậy sao?" Tiểu Kha khâm phục nói, "Tôi thấy không phải bọn bắt cóc tống tiền đó không chuyện nghiệp, mà là hắn gặp phải chị cũng chỉ có thể xem như là xui xẻo."

Tòng Thiện cười cười, không có nói gì thêm. Thật ra thì lúc người công nhân làm vệ sinh ấy đi vào, cô cũng đã đoán ra manh mối, cô biết rõ, khoảng thời gian này, có lẽ công nhân làm vệ sinh đã dọn dẹp qua mấy tầng lầu, trên găng tay tuyệt đối không thể không để lại vết bẩn, về phần tại sao cô phải chờ hắn đi ra mới vạch trần, dĩ nhiên là muốn để cho người của nhà họ An chịu chút đau khổ.

Trở về nhà họ An, quả nhiên Tô Nhị Hà giận tím mặt, song, khi bà nghe được là Tòng Thiện cứu An Bối Bối, thì sắc mặt của bà thay đổi liên tục, cuối cùng không có nói một lời.

Đến buổi tối, An Đạo Ninh mở cuộc hội nghị video cả ngày trở về nhà, mà lúc này, đúng lúc người của tổ bảo vệ kết thúc công việc, hai chiếc xe chạy lướt qua nhau ở ngoài cửa lớn của nhà họ An.

Chuyện đầu tiên của An Đạo Ninh chính là đi xem con gái bảo bối, dụ dỗ hồi lầu, rốt cuộc An Bối Bối ngừng khóc, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, nói với ông: "Bố, có phải con muốn cái gì, bố cũng sẽ mua cho con đúng không."

"Đương nhiên rồi, con là tiểu tâm can bảo bối mà." An Đạo Ninh cưng chìu véo cái mũi của cô, cười nói.

"Tốt quá, con muốn bố mua lại nữ cảnh sát hôm nay, làm cận vệ của con!" An Bối Bối vung tay lên, lớn tiếng nói.

"Nữ cảnh sát nào?" An Đạo Ninh nghi ngờ hỏi.


"Tên của cô ấy là..." An Bối Bối đang định nói ra tên của Tòng Thiện.

Tô Nhị Hà đứng ở bên cạnh sắc mặt lập tức thay đổi, bà ngắt lời nói: "Bối Bối, hôm nay con cũng mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi, mẹ và bố con còn có chút chuyện cần phải bàn bạc."

"Bố, bố đã đồng ý với con rồi, vậy thì không được đổi ý đâu đấy." An Bối Bối chu cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng nói.

"Được, được, chỉ cần tâm can bảo bối của bố vui, con muốn bố mua cái gì cũng được." An Đạo Ninh sờ sờ đầu của con gái, yêu thương nói.

"Ông nói nhăng gì vậy, người này có thể tùy tiện mua sao?" Tô Nhị Hà sợ An Đạo Ninh thật sự đồng ý, vội vàng kéo ông ấy đi ra khỏi phòng.

"Bà làm sao vậy?" Vừa ra khỏi cửa, An Đạo Ninh nhíu mày, vẻ mặt nặng nề khó hiểu hỏi Tô Nhị Hà.

"Về phòng rồi hãy nói." Kéo An Đạo Ninh về phòng, Tô Nhị Hà vội vàng đóng cửa lại.

"Chuyện gì phải nói riêng vậy?" An Đạo Ninh lại hỏi.

"Ông có biết, vừa rồi con gái của ông bảo ông mua nữ cảnh sát đó là ai hay không hả?" Tô Nhị Hà không vui mở miệng nói.

"Không phải là một nữ cảnh sát thôi sao, chẳng lẽ tôi không muốn được người của cục trưởng Trần sao?" An Đạo Ninh xua tay, cảm thấy bà chuyện bé xé ra to.

"Cô ấy là Thẩm Tòng Thiện!" Tô Nhị Hà hạ thấp giọng, lên tiếng nói.

An Đạo Ninh kinh ngạc, chau mày, cho là mình nghe nhầm, "Bà nói cô ấy là?"

"Chính là đứa con gái mà Thẩm Tòng Tâm sinh cho ông đấy!" Tô Nhị Hà oán hận trừng mắt liếc ông một cái, nói lại lần nữa.


"An Ninh?" An Đạo Ninh gọi ra cái tên này.

"An Ninh gì chứ, bây giờ nó tên là Thẩm Tòng Thiện, đã sớm không có một chút dính líu gì tới ông." Tô Nhị Hà chua chát nói.

"Sao lại là nó?" An Đạo Ninh hiển nhiên vẫn còn đắm chìm ở trong kinh ngạc, suy tư nói.

"Sao lại không phải là nó cơ chứ, lần trước cứu Bối Bối ở ngoài quán bar chính là nó, cho nên cảnh sát cử nó tới bảo vệ Bối Bối, hôm nay nó lại cứu Bối Bối lần nữa, ông xem, bây giờ Bối Bối ỷ lại vào nó cỡ nào." Tô Nhị Hà có chút lo lắng nói, trong lời nói không có chút lòng biết ơn vì Tòng Thiện đã cứu con gái của bà.

"Quả thực tôi không biết chuyện này." An Đạo Ninh ngồi ở trên sofa, nhớ đến cô bé gầy yếu trong ký ức, hóa ra cứu Bối Bối lại chính là con bé.

"Vậy ông còn không nghĩ cách đuổi nó đi!" Tô Nhị Hà thúc giục nói.

"Nó liên tục cứu Bối Bối hai lần, chúng ta cũng phải tìm lý do thích hợp chứ." An Đạo Ninh nói, "Bằng không ngày mai tôi tìm nó nói chuyện."

"Ông muốn bảo nó đi hay là muốn gặp con gái ruột vậy?" Tô Nhị Hà bất mãn hỏi.

"Bà đang nói cái gì vậy." An Đạo Ninh nghe thấy lời bà nói, có chút bực mình, "Tôi muốn gặp còn phải chờ tới bây giờ sao?"

"Vậy ông nhớ đuổi nó đi sớm một chút, nhìn thấy nó tôi đã không được thoải mái." Tô Nhị Hà không quên dặn dò nói.

"Biết rồi, bà đi ngủ đi." An Đạo Ninh gật đầu, nói một câu có lệ. Trong lòng lại nảy lên một cảm giác khó tả, đã nhiều năm như vậy, con bé cũng đã lớn, hình dáng thế nào?

Lúc này, Tòng Thiện nằm ở trên giường vẫn còn chưa có ngủ, thật ra thì cô đã đoán được ngày mai sẽ có người muốn gặp cô.

Trên đường đưa An Bối Bối về, Tòng Thiện vô tình hay cố ý truyền thụ cho cô bé đang kinh hãi quá độ, nói có mình ở đây cô sẽ rất an toàn, tin rằng nếu như Tô Nhị Hà vẫn còn muốn đuổi cô đi, chỉ sợ An Bối Bối sẽ không dễ dàng đồng ý.

Nói không rõ lúc ấy trong lòng mình là như thế nào, Tòng Thiện chỉ biết, nếu như nhà họ An có thể ầm ĩ, cô xem náo nhiệt cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui