Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Không biết khóc bao lâu, mãi đến khi có một đôi tay mềm mại đặt ở trên vai của cô, gọi: "Tòng Thiện?"

Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn rõ người nọ là Vương Đình.

"Quả nhiên là chị!" Vương Đình kinh ngạc hỏi, "Chị làm sao vậy? Tại sao lại ngồi khóc ở đây?"

Tòng Thiện lau nước mắt trên mặt, đứng dậy, giả vờ không có chuyện gì cười cười: "Không có gì, áp lực công việc quá lớn, tôi nhất thời kìm không được."

Vương Đình sao có thể tin, cô biết Tòng Thiện là cô gái kiên cường cỡ nào, làm sao có thể vì một chút áp lực công việc mà mất khống chế khóc nức nở ở trên đường.

"Tòng Thiện, chị đừng gạt tôi, có chuyện gì, nói ra, nói không chừng tôi cũng giúp chị nghĩ cách." Vương Đình an ủi nói.

"Tôi thật sự không sao." Tòng Thiện lắc đầu, đáp.

"Lau nước mắt trên mặt trước đi đã." Vương Đình thấy cô không chịu nói, cũng không tiện hỏi nữa, mở túi của mình, muốn lấy khăn giấy ra, nhưng lại không ngờ cũng kéo ra giấy báo cáo trong túi xách.

Tòng Thiện lập tức giúp cô nhặt lên, vừa cầm, chỉ kịp nhìn thấy ba chữ "bệnh trầm uất", đã bị Vương Đình giật lại.

"Lấy báo cáo giúp người khác." Vương Đình cười cười, có chút mất tự nhiên nói. Nhắc tới cũng vừa khéo, cô cũng là làm giám định tinh thần ở cơ quan này, cho nên mới gặp phải Tòng Thiện ở cửa bệnh viện.

"Cô có bệnh trầm uất?" Tòng Thiện nhìn ra được, Vương Đình giống như cô, cũng có chuyện giấu diếm, cho nên sẽ không tin lời Vương Đình nói.

Vương Đình im lặng một lúc, cho rằng Tòng Thiện nhìn thấy tên phía tên, cho nên gật đầu, thừa nhận nói: "Đúng vậy, tôi có bệnh trầm uất, đã hai năm rồi."

"Sao lại như vậy?" Tòng Thiện có chút giật mình, trông Vương Đình khỏe mạnh và vui vẻ như vậy, tại sao có thể có bệnh trầm uất.


"Thật ra thì nữa năm trước tôi đã gần như tốt hơn, nhưng mấy ngày trước lại có dấu hiệu tái phát, cho nên tôi mới tới tái khám." Vương Đình thẳng thắn đáp.

"Không phải là vì Câu Tử Minh chứ?" Tòng Thiện một câu trúng đích, hỏi mấu chốt.

Vương Đình không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, đôi mắt to sáng trong của cô nhìn Tòng Thiện chằm chằm, không đáp hỏi ngược lại: "Vậy còn chị? Hàn thiếu đối với chị tốt như vậy, tại sao chị lại ở đây khóc luống cuống?"

"Xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết." Tòng Thiện ổn định lại, kiên quyết trả lời, chuyện này cô không muốn có quá nhiều người biết.

"Vậy được rồi." Vương Đình cũng không truy hỏi, cô biết, đáy lòng mỗi người đều cất giấu một vết thương không thể đụng vào, giống như cô, Tòng Thiện cũng vậy, cô có điều cất giữ, đương nhiên cũng không thể yêu cầu người khác nói hết ra.

"Vương Đình, chuyện ngày hôm nay tôi hy vọng cô đừng nói cho bất kỳ ai biết, tôi thật sự..." Tòng Thiện không biết nên nói như thế nào nữa, cô không tìm được một lý do thích hợp nào để hình dung tâm trạng lúc này của mình, cô rất khổ sở nhưng chỉ muốn một mình chịu đựng. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Vương Đình khéo hiểu lòng người tiếp lời nói: "Tôi hiểu."

Tòng Thiện cảm kích cười cười với cô, "Vậy tôi đi về nhà trước, cô cũng chú ý giữ gìn sức khỏe nhé."

"Ừm. Có rảnh lại ra ngoài dạo phố." Vương Đình vẫy vẫy tay chào tạm biệt, nhìn bóng lưng Tòng Thiện rời đi, trong lòng muôn ngàn cảm xúc hỗn loạn, sao cô ấy lại lao lực quá độ? Thật ra thì cô vốn không có tinh lực dư thừa để quan tâm đến người khác.

Về tới nhà, trong nhà lại không có ai, Tòng Thiện gọi điện cho Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền cũng không có ai nhận máy, cô kiên nhẫn ở nhà chờ, đoán là bọn họ đi ra ngoài vay tiền hoặc là gì đó.

Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng Tòng Thiện dần dần nổi lên một dự cảm không ổn, mà lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông.

Là số của Thẩm Tòng Nghĩa, bắt máy lại là giọng khóc lớn của Thẩm Tòng Như: "Mau tới cứu bố của em!"

"Đã xảy ra chuyện gì? Mọi người ở đâu?" Tòng Thiện vừa nghe, đột nhiên bật dậy khỏi ghế sofa, mặt liền biến sắc, vội hỏi.


"Bọn em ở..." Thẩm Tòng Như nói một chuỗi dài đứt quãng, Tòng Thiện chỉ phân biệt ra được bọn họ là bị tập kích, Thẩm Tòng Nghĩa bị người đa đánh tới mức phát bệnh tim, rất nguy hiểm.

Tòng Thiện lập tức dặn dò cô ấy báo cảnh sát, sau đó chạy như bay vọt ra khỏi cửa.

Lúc cô lái xe cảnh sát chạy tới, thì Thẩm Tòng Nghĩa vừa được đẩy vào phòng mổ, Thẩm Tòng Như và Trương Thục Hiền đang ngồi ở trên ghế khóc lóc.

Tòng Thiện bước nhanh tới, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Em." Thẩm Tòng Như nức nở, khuôn mặt khóc bù lu bù loa, mascara dính lại với nhau, trông rất chật vật.

"Nói mau!" Tòng Thiện phát cáu, quát lớn.

Thẩm Tòng Như bị dọa sợ cả người run lên, run rẩy nói: "Em bị người ta bắt cóc, bọn họ gọi điện muốn bố mẹ tới, chờ họ chạy tới, bọn chúng liền đánh bố bị thương."

"Là ai bắt mày?" Tòng Thiện lại hỏi.

"Không biết, người đột nhiên xuất hiện." Thẩm Tòng Như lắc đầu, cô cũng không rõ lắm, cô và bạn bè đang chơi ở HIGH, nhưng không ngờ có mấy người đàn ông giả vờ cưỡng ép kéo cô đi, sau đó đã xảy ra chuyện này.

"Sao không gọi cho chị biết?" Tòng Thiện hít một hơi thật sâu, hỏi.

"Bọn họ nói nếu như nói cho chị biết, thì đánh gãy chân của em" Thẩm Tòng Như sợ hãi nói.

Tòng Thiện đột nhiên bắt lấy cô, chặn cô ấy ở trên vách tường, giơ tay lên, muốn đánh xuống một cái tát: "Bảo mày về nhà sớm, mày không về! Bây giờ tốt rồi, đã xảy ra chuyện, mày hài lòng chưa!"


Trương Thục Hiền vừa nhìn thấy, sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng xông tới đẩy Tòng Thiện ra, che chắn con gái của mình, chỉ trích Tòng Thiện nói: "Bây giờ cô mắng con bé có tác dụng gì? Cô thân là cảnh sát, không biết đi bắt người xấu, chỉ biết nổi giận với em gái của cô, cô mà cũng được coi là cảnh sát gì chứ!"

Tòng Thiện vừa nghe, cơn giận chịu đựng nhiều năm trong nháy mắt bộc phát, cô giơ quả đấm, hét lại với Trương Thục Hiền: "Mợ câm miệng! Nếu không phải là mẹ con các người, cậu sẽ rơi vào tình cảnh vào bệnh viện sao? Mợ thua sạch tiền không tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, còn chỉ biết bao che con gái, có người làm mẹ như mợ sao? Làm vợ như thế sao! Tôi nhịn các người đã lâu rồi, nếu không phải là cậu, tôi sẽ luôn chùi đít giúp các người? Hôm nay tôi nói cho các người biết, nếu như cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho các người!"

"Ầm ĩ gì thế, ở đây là bệnh viện, muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài!" Giọng của Tòng Thiện quá lớn, dẫn tới y tá trách mắng.

Có lẽ là Tòng Thiện gầm lên có tác dụng, từ trước tới nay chưa từng thấy bộ dáng này của Tòng Thiện, Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như đều ngây ngẩn cả người, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Tòng Thiện không muốn để ý tới bọn họ, ngồi ở trên ghế, chờ Thẩm Tòng Nghĩa làm xong phẫu thuật.

Bị Tòng Thiện gào lên một trận, Trương Thục Hiền có chút không phục, nghĩ đến từ khi nào thì bà đã bị Tòng Thiện chèn ép, đang định mở miệng muốn dạy dỗ Tòng Thiện, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tòng Thiện liếc nhìn bức lui, xám xịt ngồi xuống.

Ngược lại, Thẩm Tòng Như thức thời, cô biết nay Tòng Thiện không còn là cô gái yếu đuối bị ức hiếp ở nhà họ Thẩm giống như trước kia nữa, có lúc cô còn có chút sợ cô ấy, cho nên không nói hai lời liền theo Trương Thục Hiền ngồi xuống, ngay cả âm thanh hít thở cũng không dám quá lớn, chỉ sợ chọc giận người đối diện.

Qua nửa tiếng, bác sĩ đi ra, nói cho bọn họ biết, bệnh nhân mắc bệnh tim nghiêm trọng, phải nhanh chóng làm phẫu thuật tim, thời gian kéo càng lâu, ông sẽ càng nguy hiểm, bảo họ nhanh chóng đi chuẩn bị tiền.

"Mười mấy ngàn, chúng tôi nào có nhiều tiền như vậy!" Trương Thục Hiền gấp đến độ xoay vòng vòng.

Đầu óc Thẩm Tòng Như xoay chuyển nhanh chóng, cô nói với Tòng Thiện: "Chị hỏi mượn Hàn Dập Hạo ấy."

"Anh ấy đang thi hành nhiệm vụ, chị không liên lạc được với anh ấy." Nhớ tới Nhạc Thanh Lăng đã từng nói, thẻ ngân hàng Hàn Dập Hạo cho đã bị đóng băng, cho nên bây giờ cô cũng không rút tiền ra được.

"Vậy hỏi mượn bạn của anh ta, chỉ mười mấy ngàn, không thể không mượn được của bạn anh ta chứ." Thẩm Tòng Như biết quan hệ của Hàn Dập Hạo với đám người của Đường Tuấn rất tốt, về sau Đường Tuấn còn truyền lệnh "niêm phong" cô với cả làng giải trí của thành phố A, có lẽ đều là Tòng Thiện giở trò quỷ, cô và đám người Đường Tuấn nhất định là biết nhau, mười mấy ngàn cũng không khó mượn lắm.

Lần trước vì cứu Thẩm Tòng Như, Tòng Thiện cũng đã nợ Tiễn Thiểu Kiệt một món nợ nhân tình, chẳng lẽ bây giờ cô còn phải lại tìm bọn họ sao?

Trong lòng của cô có chút đấu tranh, không muốn mỗi lần đều phiền đến người ta, nhưng mà, đúng như Thẩm Tòng Như nói, đây là cách duy nhất.


Lúc này, điện thoại của Tòng Thiện lại reo lên, nhìn dãy số quen thuộc này, Tòng Thiện có chút kinh ngạc, tại sao Nhạc Thanh Lăng lại đột nhiên gọi điện tới?

Kinh ngạc thì kinh ngạc, cô vẫn nhận.

"Thẩm tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Giọng của Nhạc Thanh Lăng vang lên, tao nhã cao quý.

"Xin lỗi, bây giờ cháu có việc." Tòng Thiện nói xong định cúp máy.

Nhạc Thanh Lăng lại nói: "Tôi biết bây giờ cô cần một khoản tiền chữa trị, muốn nói chuyện một chút không?"

"Làm sao bác biết?" Tòng Thiện lập tức cảnh giác mà ngắm nhìn bốn phía, chẳng lẽ Nhạc Thanh Lăng là bàn tay đen tập tích phía sau?

"Đừng hiểu lầm, tôi không có liên quan gì đến việc cậu cô bị tập kích." Dường như có thể nhìn thấu tâm sự của Tòng Thiện, Nhạc Thanh Lăng nói, "Chỉ là tôi vẫn luôn để ý chặt chẽ đến tình hình của cô, cho nên mới nhanh như vậy thì đã biết chuyện này."

Không cần hỏi, Nhạc Thanh Lăng là phái người liên tục theo dõi cô, vừa rồi nhất định là vẫn tránh ở đâu đó giám sát, mới có thể nhanh như vậy thì đã báo cáo tin tức.

Nghĩ vậy, trong lòng Tòng Thiện nổi giận, lúc này Nhạc Thanh Lăng còn muốn tới gây chuyện, cô không muốn nhiều lời với bà, "Thật xin lỗi, cháu không nói nhiều nữa."

"Đợi một chút." Nhạc Thanh Lăng tiếp tục nói, "Tôi còn biết hôm nay cô lấy được báo cáo kiểm tra, xác nhận quả thật cô có bệnh di truyền, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ nói chuyện với tôi, không bằng thì thừa cơ hội này nói chuyện một chút, tiền tôi đã gửi vào tài khoản của bệnh viện, bọn họ lập tức sẽ sắp xếp làm phẫu thuật."

Tiền trảm hậu tấu ép người không còn đường lui, quả nhiên là thủ đoạn trước sau như một của Nhạc Thanh Lăng.

Quả nhiên, rất nhanh đã có áo blouse trắng đi vào phòng mổ, đèn trên cửa lại sáng lên.

Mà lúc này, có người từ phía không xa đi tới, lễ phép mời Tòng Thiện đi nơi nào đó.

Vẻ mặt của Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như đều mụ mị, không hiểu sao đột nhiên thì có phí phẫu thuật, càng không hiểu, người trước mặt này tìm Tòng Thiện đi làm cái gì.

Đến bước này, Tòng Thiện cũng không thể không đi, cô dặn dò Thẩm Tòng Như, cậu vừa tỉnh thì lập tức gọi điện cho cô, sau đó liền đi theo người được cử tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui