Đêm đến, Câu Tử Minh ngồi ở trên giường lớn, gọi Vương Đình vừa mới quét dọn xong căn phòng chuẩn bị đi ra ngoài: "Đứng lại."
Vương Đình mặc "quần áo người giúp việc" nghe vậy, xoay người lại nghi ngờ nhìn anh, chờ anh phân phó.
"Cô đi đâu?" Câu Tử Minh liếc xéo cô một cái, hỏi.
"Đi ngủ." Vương Đình đáp nói, bây giờ cũng đã trễ như vậy, cô còn có thể đi đâu.
"Tôi nói cô có thể ra khỏi phòng rồi hả?" Câu Tử Minh đứng dậy, áo ngủ thoải mái chỉ buộc một dây đai lỏng loẹt, với động thái của anh, để lộ ra làn da màu đồng, ở dưới ánh đèn mờ tối, cả người toát ra hơi thở vô cùng
nguy hiểm.
Vương Đình theo bản năng liền dựa vào cạnh cửa, nhưng
động tác của cô làm sao nhanh hơn Câu Tử Minh, anh bước hai ba bước đã
xoải tới trước mặt của cô, bàn tay khẽ chống, ấn chặt cánh cửa, kèm theo cúi người, nói ở bên tai của Vương Đình: "Tối nay cô ngủ ở đây."
Vương Đình cả kinh, tức giận ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh, lại giật mình
vì khoảng cách của hai người quá gần, cô cuống quýt dịch sang bên cạnh,
lại bị Câu Tử Minh ôm chặt eo thon, thuận thế kéo vào trong ngực.
"Anh buông tôi ra!" Vương Đình đẩy anh, lại không lay động được anh chút nào.
"Vẫn là nói lời kịch này không ngán sao, đổi lại câu dễ nghe chút." Câu Tử
Minh ngả ngớn mà dùng ngón tay vẽ hình dáng môi của cô, khóe miệng mang
theo nụ cười tà tứ.
"Rốt cuộc anh muốn gì? Đùa giỡn tôi rất vui
phải không?" Cả ngày tức giận, Vương Đình không biết lấy dũng khí từ đâu đến, ngừng giãy giụa, mắt to như quả bồ đào tức giận trừng mắt nhìn
người đàn ông trước mặt, kèm theo tức giận hỏi.
"Yo, còn phát cáu ư, nếu cô không nổi giận, tôi thật sự là đã quên tiểu bạch thỏ cũng là
có móng vuốt." Câu Tử Minh trêu tức nói, bàn tay lại khống chế càng chặt hơn.
"Anh đã nói đơn giản chỉ là muốn tôi chăm sóc anh, xin anh
giữ đúng lời hứa." Vương Đình nhấn mạnh hai chữ "đơn giản", nhắc nhở
nói. Đúng vậy, cô sợ Câu Tử Minh, nhưng đó là bởi vì cô vốn không mong
muốn gặp lại anh, nếu quả thật ép cô, cô cũng sẽ làm ra hành động không
thể tưởng tượng được. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Là chăm sóc không sai, nhưng cô không biết ngoại trừ chăm sóc về đi lại,
còn có 'chăm sóc' về sinh lý sao?" Câu Tử Minh hà hơi thở mờ ám ở bên
tai cô, tà ác nói.
Vương Đình khẽ cắn răng, hạ quyết tâm, lại muốn đánh vào vết thương trên ngực của anh.
Câu Tử Minh làm sao để cô được như ý lần thứ hai? Anh nhanh tay nhanh mắt
giữ chặt lấy tay của cô, đè ở trên cánh cửa, đáy mắt thoáng hiện một tia tàn ác, giọng đột nhiên trở nên lạnh băng: "Còn muốn làm vết thương của tôi nứt ra lần nữa sao? Cô thật đúng là một người phụ nữ độc ác."
"Tôi tàn nhẫn bằng anh sao?" Đôi mắt như thủy tinh của Vương Đình thoáng
hiện một tia bị thương, đáp lại nói, "Ngay cả giết người anh cũng không
cảm thấy áy náy, còn có tư cách gì nói tôi?"
"Còn học được già
mồm rồi hả?" Câu Tử Minh cười lạnh một tiếng, "Rất tốt, nếu nói tôi tàn
nhẫn, vậy không ngại sẽ làm chút chuyện để chứng minh là được rồi."
Nói xong, lòng ngón tay của anh vuốt ve tới lui trên da thịt mịn màng như
trẻ con của cô, giọng nói ra rõ ràng nhẹ nhàng nhất, nhưng mang theo tí
ti lạnh lẽo khiến người ta ớn lạnh ngấm vào tận xương tủy.
"Anh
đừng làm bậy!" Tim Vương Đình trở nên hoảng loạn, khí thế kiên cường
chống đỡ cũng mất, cô hiểu rất rõ Câu Tử Minh, biết người đàn ông này
tàn nhẫn cỡ nào, ngoan độc cỡ nào, mà cô, hoàn toàn không phải là đối
thủ của anh.
"Tôi sẽ không làm bậy, tôi muốn cô cam tâm tình
nguyện 'hầu hạ' tôi." Anh tác phong không đứng đắn mà cười khẽ, vô tình
tàn khóc giống như quỷ sa tăng vậy, "Nếu như đêm nay cô không thể làm
tôi 'thỏa mãn', cuộc phẫu thuật vào ngay mai của bà ngoại cô tôi cũng
không dám bảo đảm sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn gì."
"Sao anh có
thể máu lạnh vô tình như vậy!" Vương Đình trợn to hai mắt, trái tim đột
nhiên co thắt lại, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
"Vì cái gì tôi
không thể?" Câu Tử Minh hỏi ngược lại, "Máu lạnh ư? Không phải cô vẫn
luôn nói tôi như vậy sao? Về phần vô tình, giữa tôi và cô lại có tình
nghĩa gì, không ngại cô hãy nói cho tôi biết."
Vương Đình cắn môi dưới, răng ngọc để lại dấu vết thật sâu ở cánh môi mềm mại, giống như dùng sức cắn đứt nó vậy.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi đã từng cứu anh một mạng."
"Tốt lắm, tôi sẽ dùng mạng của bà ngoại cô để đổi lấy ân tình của cô." Xuất
phát từ dự liệu của Vương Đình, Câu Tử Minh lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng không đợi trên mặt cô lộ ra vui mừng, lại nghe anh nói: "Tôi không còn nợ cô, vậy cô nợ tôi làm thế nào để trả đây?"
"Tôi nợ anh cái gì?" Vương Đình sửng sốt, không hiểu hỏi.
"Cô nợ tôi một lời giải thích." Có trời mới biết, anh lớn như vậy, đây
chính là lần đầu tiên bị một người phụ nữ bỏ rơi, còn bị bỏ rơi đến
không giải thích được, bảo anh làm sao không khắc ở trong tim.
Vương Đình im lặng, không hiểu tại sao anh nhất định phải cố chấp với cái vấn đề này, "Cũng đã qua lâu như vậy rồi, còn cần phải đề cập tới sao? Hơn
nữa, mấy năm nay không phải anh sống rất tốt sao?"
Anh là "khách
quen" trên tạp chí giải trí buôn chuyện, cho dù cô không bận tâm đi thăm dò, cũng biết anh sống "bừa bãi vui sướng" đến cỡ nào.
"Đúng,
không sai, quả thật tôi rất tốt." Đáy mắt anh thoáng hiện một tia cảm
xúc làm người ta nhìn mà không hiểu, nhớ ngày đó, cô là người phụ nữ đầu tiên khiến anh muốn thật lòng, lại không ngờ tới, một đêm tỉnh lại, cô
chỉ để lại một tờ giấy "chúng ta đừng gặp lại nữa", từ đó bốc hơi khỏi
nhân gian, khiến anh bây giờ nhớ tới cũng cảm thấy nổi cơn tam bành.
"Tôi cũng sống rất tốt." Vương Đình không cam chịu yếu thế đáp lại, lúc mới
đầu rời khỏi anh, lòng của cô thật sự rất đau, vì để quên anh, cô không
chút do dự lựa chọn đi Vân Nam dạy học, thậm chí ngay cả bà ngoại cũng
không liên lạc, chính là sợ nghe được bất kỳ tin tức gì có liên quan tới anh, làm dao động quyết tâm của cô. Nhưng sau khi đến thời gian lâu
dài, cô cũng đã nhận ra, người đàn ông như Câu Tử Minh quả thật không
thích hợp với cô, sau khi rời xa anh, cô không cần tiếp tục hốt hoảng lo sợ, không cần tiếp tục đau lòng rơi lệ vì thấy anh ôm người phụ nữ
khác, cho nên, trái lại, quả thật cô sống càng vui vẻ hơn.
"Vậy
sao?" Bàn tay của anh đặt ở bên hông cô đột nhiên dùng sức, sít chặt
thân thể của cô, đôi mắt rét lạnh như sương, "Có phải có người đàn ông
khác hay không, cho nên lúc đầu mới vội vã rời khỏi tôi như vậy?"
Anh tuyệt không cho phép đoạn tình cảm này chỉ có anh rơi vào, cho tới bây
giờ chỉ có anh mới có thể quyết định khi nào nên kết thúc trò chơi, làm
thế nào cũng không tới phiên cô!
"Nếu như tôi nói phải thì sao?"
Có phải anh sẽ thả tôi rời đi hay không? Trong lòng Vương Đình bổ sung
thêm một câu, quả thật anh vẫn không thay đổi, vĩnh viễn không biết tìm
nguyên nhân từ trên người mình, tình cảm theo anh, chỉ cần anh muốn,
người khác phải cho, người đàn ông như vậy, hà tất đàm luận về vấn đề
tình cảm chân thật gì đó với anh, bởi vì anh vốn không hiểu.
Anh bật cười lạnh, ánh mắt toát ra âm hàn, "Vậy tôi sẽ khiến cô hoàn toàn quên người đàn ông đó!"
Nói xong, ôm ngang cô lên, ném đến trên giường lớn.
Cô vội vàng bò dậy, lui về phía sau, hoảng sợ nhìn anh cởi áo ngủ, áp sát về phía của cô.
"Anh tới nữa, tôi sẽ không khách sáo với anh." Vương Đình nhìn anh, có chút
khiếp đảm, lại lớn tiếng nói, bình thường có lẽ cô sẽ sợ anh, nhưng bây
giờ anh có vết thương trong người, cô biết làm thế nào để đối phó với
anh.
"Cô đừng quên, cô không chỉ có một mình bà ngoại là người
thân." Câu Tử Minh vốn không xem uy hiếp của cô vào trong mắt, sự đe dọa còn ác hơn so với cô, "Người nhà của cô, bạn bè, học trò, nếu như cô
muốn một trong những bọn họ xảy ra bất kỳ chuyện gì, thì phản kháng lại
tôi thử xem."
Vương Đình biết anh nói được làm được, không dám liều mạng với anh, nhảy xuống giường liền chạy vào phòng tắm.
Câu Tử Minh lại không cho cô có cơ hội, nhanh chóng đuổi theo cô, đè cô ở
trên giường, giọng khàn khàn mất tiếng đồng thời vang lên: "Tốt nhất cô
đừng có lộn xộn nữa, nếu vết thương của tôi nứt ra, tôi bảo đảm trên
người cô cũng sẽ xuất hiện những vết thương giống vậy!" Truyện được cập
nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Anh là đồ ma quỷ!" Cả người Vương Đình cứng đờ, giống như rơi vào hầm băng.
"Không phải cô đã sớm biết rồi sao?" Câu Tử Minh cười lạnh xé quần áo trên người cô ra, không hề thương hoa tiếc ngọc.
"Đừng!" Cô muốn chạy trốn, lại bị anh dùng đai lưng trói chặt hai tay, cột vào trên cột giường.
"Hà tất giả bộ làm ra bộ dáng liệt nữ trong trắng, trên người của cô có chỗ nào chưa bị tôi sờ qua, nhìn qua?" Tay Câu Tử Minh giữ chặt nơi đầy đặn của cô, tùy ý xoa nắn.
"Tôi hận anh!" Nước mắt bị áp bức và sỉ
nhục từ khóe mắt trượt xuống, Vương Đình chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân
lông trên người đều nhơ nhuốc bẩn thỉu không chịu nổi, hô hấp càng lúc
càng dồn dập, thân thể không kiềm được run rẩy.
Nhận ra được sự
khác lạ của cô, Câu Tử Minh từ dưới cổ của cô ngẩng đầu lên, thấy cô đã
chán ghét nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng mím chặt, vẻ mặt ghét bỏ giống như nuốt phải con ruồi vậy, khiến anh càng cảm thấy lửa giận ngút trời
hơn, "Chán ghét tôi đụng chạm như vậy sao? Được, hôm nay tôi cũng muốn
nhìn xem rốt cuộc cô chán ghét thế nào!"
Nói xong, cởi vật che đậy cuối cùng của cô ra, thân thể nóng bỏng đè lên người cô, không hề có khúc dạo đầu liền tiến vào.
Cô đột nhiên quay đầu đi, miệng nôn mửa liên tu.
"Cô!" Dục vọng tràn ngập cứ như vậy bị dập tắt, Câu Tử Minh lùi lại hai bước, nhìn cô giống như phát điên, liều mạng giãy giụa thoát khỏi trói buộc,
vọt vào trong nhà vệ sinh.
Nghe thấy bên trong truyền tới tiếng
nôn khan, lại nhìn lướt qua đống bừa bãi trên giường, Câu Tử Minh đột
nhiên ý thức được gì đó, xông vào nhà vệ sinh, kéo Vương Đình ói đến mức kiệt sức, tức giận nói: "Cô có ý gì?"
"Có ý gì?" Vương Đình nhìn anh, vốn là hôm nay không có ăn thứ gì, hoàn toàn không có ói được bao
nhiêu, cô cười lạnh nói, "Chê anh bẩn!"
"Nói lại lần nữa xem!" Câu Tử Minh siết chặt nấm đấm, nhịn xuống kích động muốn bóp chết người phụ nữ này.
"Nói một trăm lần nữa cũng được." Vương Đình hoàn toàn mất kiểm soát, nước
mắt cứ như vậy chảy xuống, giống như nhìn thấy cảnh tượng trước đây lúc
anh phản bội, cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy anh ra, khóc và hét lớn: "Tôi ghét anh bẩn! Còn bẩn thỉu hơn so với rác bẩn nhất trên đời này!
Bị anh chạm qua, tôi liền muốn chết!"
Câu Tử Minh cũng đã hoàn
toàn bị chọc giận, anh bóp chặt cổ của cô, cũng hét lớn nói: "Muốn chết
phải không? Vậy tôi thành toàn cho cô!"
Nói xong, sức lực trong tay dần dần siết chặt hơn, kèm theo rất nhiều lửa giận, dường như muốn bóp chết người trước mắt.
Vương Đình dần dần không thở nổi, dưỡng khí trong não càng lúc càng mỏng
manh, toàn thân cô không có sức, dần dần ngừng giãy giụa.
Cũng
được, chết như vậy cũng tốt, cô cũng không cần mỗi ngày mỗi đêm tái diễn những cơn ác mộng nghĩ lại mà kinh ấy, không cần sống trong nỗi đau và
bi thương vô tận, ở trên thiên đường, có lẽ cô có thể nhìn thấy bố mẹ,
cũng gặp được đứa con chưa từng gặp mặt ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...