Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Cửa chính lần nữa đóng lại, Câu Tử Minh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cảnh giác của Vương Đình, ngoắc ngoắc ngón tay, nửa trêu tức nửa tùy tiện nói:
"Lại đây."

Nhưng theo bản năng Vương Đình lại lùi về sau hai bước, muốn giữ một khoảng cách với anh.

Câu Tử Minh lại sải một bước dài bước tới, kéo lấy tay của Vương Đình, hơi
dùng sức, dễ dàng vây khốn cô ở trong ngực, khớp ngón tay rõ ràng ngả
ngớn mà nâng cằm cô lên, tác phong không đứng đắng nói: "Bây giờ mới sợ
sao, muộn rồi."

Bị anh kìm kẹp, Vương Đình đột nhiên nổi lên dũng khí, muốn tránh thoát khỏi anh, "Buông tôi ra!"

Câu Tử Minh lại đột nhiên ôm lấy eo cô, Vương Đình còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã bị anh ném vào trên ghế sofa, người đàn ông thon dài theo đó
chụp lên, cánh tay chống ở hai bên, cười lạnh nói: "Tiếp tục gọi lớn
tiếng hơn một chút, cô càng gọi tôi càng hưng phấn."

"Anh vô
sỉ." Hốc mắt Vương Đình ửng đỏ, cô thật quá ngu xuẩn, mới tin lời của
người đàn ông này, vừa rồi thật sự nên nghe theo Tòng Thiện.

"Cô
cũng không phải không biết tôi vô sỉ." Câu Tử Minh cười lưu manh, lòng
ngón tay vuốt ve ở trên mặt của Vương Đình, mập mờ nói, "Da thịt quả
nhiên sờ tốt hơn so với trước đây, không biết có phải những chỗ khác
cũng như vậy?"

Nói xong, tay của anh chầm chậm dời xuống, dừng ở trên vị trí cao vút của cô.

Vương Đình sợ tới mức lập tức vòng hai tay ôm ngực, khẩn cầu nói: "Xin anh, đừng như vậy."

Bị ánh mắt giống như con nai con của cô nhìn chằm chằm, Câu Tử Minh cảm
thấy trái tim như bị cái gì đó đâm vào, cho nên có chút không đành lòng.


Vương Đình nhân cơ hội đẩy anh ra, nhưng còn chưa có chạy được hai bước, đã
bị anh đuổi kịp, thân thể bỗng nhẹ bẫng, sợ hãi kêu lên bị anh khiêng ở
trên đầu vai.

"Câu Tử Minh, thả tôi xuống!" Vương Đình sợ hãi kêu to, Câu Tử Minh cũng phớt lờ không đáp, khiêng cô thẳng lên lầu hai,
ném cô ở trên chiếc giường lớn.

Cái ót đụng vào giường mềm mại,
tuy không đau, nhưng vì sức lực của anh mà có chút ngất đi, đợi cô chống người ngồi dậy, thì Câu Tử Minh đã cởi nút áo sơ mi ra.

Vương
Đình giống như con thỏ bị kinh sợ, bò dậy, nhảy xuống giường, muốn xông
ra ngoài, Câu Tử Minh lại ngăn ở cửa, cô buộc phải chỉ có thể lui về
phía bên cửa sổ. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Câu Tử Minh nhướn cao mày, từng bước tiến tới gần, môi mỏng từ từ cong lên: "Cô lui cái gì?"

"Anh đừng tới đây." Dưới tình thế cấp bách, Vương Đình nắm lấy rèm cửa sổ
che ở trước người, dường như làm như vậy Câu Tử Minh sẽ không nhìn thấy
được cô.

Câu Tử Minh bị phản xạ "đà điểu" của cô chọc cười, cất
tiếng cười to một hồi, Vương Đình khó hiểu nhìn anh, không biết anh đang cười cái gì, nhưng lại không dám hỏi.

"Tới đây." Ngừng tiếng cười, Câu Tử Minh lại lên tiếng.

Vương Đình nhanh chóng lắc đầu, tỏ rõ thái độ của mình.

"Tôi đếm tới ba, cô lại tiếp tục không tới..." Câu Tử Minh híp đôi mắt sâu, cố ý kéo dài âm cuối, nghe có vẻ tràn đầy nguy hiểm.

"Anh muốn làm gì?" Vương Đình vô thức buột miệng hỏi, nhưng đồng thời càng quấn chặt mình hơn.

Câu Tử Minh lấy điện thoại ra, không nói hai lời liền bắt đầu bấm số.


Vương Đình nghi ngờ nhìn anh, nghe tới mấy chữ "Không cần đến bệnh viện
đón...", thì lập tức giống như chim sợ cành cong, từ phía sau rèm cửa sổ vọt tới, hét lớn: "Đừng!"

Thấy cô gái nhỏ đứng ở trước mặt, vẻ
mặt lo lắng, Câu Tử Minh cất điện thoại vốn không có gọi đi, cười gian
nắm chặt cằm của cô, đe dọa: "Lại tiếp tục không nghe lời tôi thử xem."

Ánh mắt đong đầy nước mắt của Vương Đình biểu lộ ra khủng hoảng, gật đầu.

"Cô thật sự sợ tôi như vậy sao?" Câu Tử Minh không những không vì ngoan
ngoãn nghe theo của cô mà vui mừng, trái lại dâng lên một cơn tức giận.

Vương Đình khó hiểu ngửa đầu nhìn anh, không hiểu tại sao lúc muốn cô nghe
lời của anh, lúc lại không hài lòng câu trả lời của cô, nhưng không đợi
cô suy nghĩ, cằm truyền tới một lực lớn khiến cô nhíu chặt mày, đáng
thương kêu đau: "Anh làm tôi đau."

"Cô cũng biết đau? Tôi còn
tưởng cô là một người phụ nữ không tim không phổi, làm sao có thể có cảm giác?" Câu Tử Minh khẽ cười nói, trong mắt lại lạnh băng như sương.

"Anh có ý gì?" Sắc mặt Vương Đình hơi tái nhợt, hỏi ngược lại.

"Lúc trước, tại sao chạy trốn khỏi tôi?" Câu Tử Minh thu lại nụ cười, giống
như con báo săn nhìn chòng chọc vào người phụ nữ trước mắt, dường như
chỉ cần cô trả lời một câu không đúng, anh sẽ xé nát cô không chút lưu
tình.

Vương Đình lại cắn môi, cái gì cũng không nói, mắt to dần
dần dâng lên một mảng mờ mịt, không biết là bị sức lực của anh làm khóc
hay là bị quá nhiều uất ức giấu trong lòng.


"Cô đừng làm ra bộ
dáng này!" Câu Tử Minh lại mơ hồ có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến đây là thủ đoạn cô thường dùng, lại cứng lòng thầm trách mắng.

Bị anh
quát, một hàng nước mắt trong suốt như bông tuyết lập tức lăn xuống, men theo gương mặt có chút tái nhợt này, nhỏ giọt rơi xuống bàn tay ấm áp
của Câu Tử Minh.

"Đừng khóc!" Câu Tử Minh quát khẽ nói.

Vương Đình lại càng khóc càng dữ dội hơn, Câu Tử Minh thấy tình thế không thu lại được, vội vàng buông cô ra, mới vừa muốn an ủi, lại bị cô dùng sức
đẩy ra.

Trái lại anh vẫn không nhúc nhích, cô lại thiếu chút nữa
bị lực tác dụng ngược làm hại ngã nhào, Vương Đình khóc hét lên: "Anh
tránh ra!"

"Được, được, tôi không tới." Câu Tử Minh giơ tay lên, tỏ ý nói.

Vương Đình nhân cơ hội vọt vào phòng vệ sinh, giành trước một bước khóa cửa lại.

Câu Tử Minh đứng ở bên ngoài đợi một lúc, thấy cô vẫn không chịu ra ngoài,
cuối cùng mất đi kiên nhẫn, thốt ra lời uy hiếp: "Tôi cảnh cáo cô, sự
kiên nhẫn của tôi là có hạn, nếu không ra, chuyện phẫu thuật của bà
ngoại cô vì vậy hủy bỏ!"

Cánh cửa quả nhiên từ từ mở ra, Vương Đình đi ra với đôi mắt thỏ ửng đỏ, nhìn Câu Tử Minh, cái gì cũng không nói.

Anh hận nhất chính là cô cái gì cũng giấu ở trong lòng, chỉ dùng đôi mắt to vô tội nhìn anh, mà anh mỗi lần đều không hạ tâm tàn nhẫn được.

Ngồi ở mép giường, Câu Tử Minh tức giận nói: "Giúp tôi đổi thuốc."

Vương Đình ngẩn ra, mãi cho đến thấy anh cởi áo khoác ngoài, lộ ra lồng ngực
quấn băng vải, thì mới hiểu được anh chỉ cái gì: "Tôi cũng không phải là bác sĩ."

"Cô đã quên trước đây làm thế nào đổi thuốc rồi hả?" Câu Tử Minh hừ một tiếng, không vui nhìn cô chằm chằm.

Vương Đình ngẩn người mấy giây, cam chịu số phận đi tới, theo chỉ thị của

anh, lấy hộp thuốc ra, đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng
tháo băng vải ra. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý
đôη.

Khi nhìn thấy dấu đạn dử tợn khinh khủng ở phía dưới trái tim này, cô nhịn không được cũng hít ngụm khí lạnh.

"Sợ?" Câu Tử Minh giễu cợt hỏi, cũng không phải cô chưa từng nhìn thấy vết
thương nghiêm trọng hơn này, cần gì phải giở vờ giả vịt.

Vương Đình vừa ngước mắt, nhìn vào ánh mắt trêu tức của anh, trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu, hết sức chuyên chú bôi thuốc.

Tay không cẩn thận, dùng sức hơi mạnh một chút, Vương Đình sợ hãi dừng lại, vốn tưởng rằng sẽ rước lấy chửi mắng của anh, nhưng ngay cả tiếng rít
không khí cũng không có.

"Còn không tiếp tục?" Người phụ nữ đáng
chết này, là cố ý sao? Đau đến mức anh muốn mắng người, nhưng thân là
đàn ông lại không thể không chịu đựng. Thấy cô ngừng lại, anh thúc giục
nói.

Vương Đình vội vàng tiếp tục, thật vất vả mới thay xong thuốc, hai người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Bàn tay Câu Tử Minh đột nhiên vung lên, cúc áo chỗ ngực của Vương Đình lập tức rơi xuống phân tán khắp nơi.

"Anh làm gì vậy?" Cô cực kỳ hoảng hốt, muốn chạy, lại bị anh một tay giữ chặt.

"Đi thay quần áo, tôi nhìn khó chịu." Gương mặt điển trai của Câu Tử Minh
lạnh như tờ giấy, nói. Quấn như một cái bánh chưng, anh hận không thể xé nát quần áo của cô.

Vương Đình kinh ngạc nhìn anh, đáp: "Tôi không mang quần áo."

Câu Tử Minh đi tới tủ quần áo của mình, quăng một chiếc áo sơ mi trắng tới, "Mặc cái này."

"Đây là của anh mà." Vương Đình không muốn.

"Có phải cô muốn bị tôi tự tay lột sạch hay không?" Anh uy hiếp nói.

Vương Đình vừa nghe, vội vàng cầm lấy quần áo vọt vào phòng tắm, sau lưng
truyền tới giọng mang ý cảnh cáo của Câu Tử Minh: "Gột sạch hết mùi nước sát trùng trên người và trên quần áo của cô cho tôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui