A Từ nhìn cô, bình tĩnh hỏi lại: "Cô dựa vào đâu mà cho rằng, cả ba vụ án giết người này đều do một người gây nên?"
Thẩm Băng Niệm ngẩn ra, phản bác lại: "Thủ pháp gây án của hung thủ đều cùng một dạng, các tình tiết cũng tương tự. Nếu không phải cùng một người gây án, thì sao lại giống nhau như thế chứ?"
"Nếu tôi nhớ không lầm thì khí... khí quan của Mễ Thụ đã bị cắt đi khi hắn còn sống, chẳng lẽ trong báo cáo khám nghiệm tử thi không viết sao?"
Có người lật báo cáo kiểm thi ra xem lại, khẽ kêu lên: "Là thật..."
"Các người vậy mà không chú ý đến một điểm khác biệt lớn như vậy..." A Từ dừng một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tử trạng của nạn nhân giống nhau, thủ pháp gây án cũng tương tự, có thể là do một người nào đó giật dây, hoặc là..."
"Hoặc là đã từng thấy qua án lệ tương tự? Tỷ như có một số người viết tiểu thuyết trinh thám?" Thẩm Băng Niệm cực kỳ không phục, lập tức lớn tiếng đáp trả.
A Từ hơi sửng sốt, nhanh chóng đáp lại: "Đúng vậy, không chỉ tiểu thuyết trinh thám, diễn đàn Tieba* hay phim truyền hình điện ảnh cũng vậy. Có điều, cùng một chuyện như nhau nhưng từng người sẽ có phản ứng khác nhau. Có người sẽ dùng để làm chuyện ác, đương nhiên cũng có người nhờ vậy mà nâng cao cảnh giác. Bằng không thì những tuyên truyền phòng tránh lừa gạt chẳng phải cũng sẽ bị người ta cho rằng đang tuyên truyền kỹ năng lừa gạt cho người khác hay sao?
Thẩm Băng Niệm bị A Từ làm cho á khẩu, không trả lời được.
Giản Ngôn bỗng nhiên nói: "Cậu A Từ phân tích rất có lý. Lần này là lỗi của tôi, do tôi sơ sót quá nhiều chi tiết, khiến cho phương hướng phá án cũng bị sai theo."
A Từ bất động, mở miệng ra lại không nói nên lời.
Trâu Hồng Thạc vội đi ra hòa giải: "Đây không phải là lúc để truy cứu đúng sai, nếu đã có phương hướng mới thì mau đi làm việc đi, nhanh chóng phá án mới là việc quan trọng nhất."
Tất cả mọi người đều đứng lên, Trâu Hồng Thạc lại nói: "Giản Ngôn ở lại."
Có nghĩa là có chuyện muốn nói riêng với Giản Ngôn, những người khác mau chóng rời khỏi phòng họp.
Giản Ngôn trầm mặc ngồi ở đó, Trâu Hồng Thạc chau mày gọi: "Qua đây!"
Giản Ngôn liền đứng dậy, đi tới trước mặt hai người, vẫn không nói lời nào.
Trâu Hồng Thạc nhìn hai người, ông đã nhận ra được trong đó có chút cự nự vi diệu, liền nói với Giản Ngôn: "Hai người đã biết nhau rồi, nên tôi không cần giới thiệu nữa. A Từ tự xin gia nhập vào Tổ trọng án cũng chỉ vì muốn mau chóng phá án. Anh... A Từ về sau giao cho anh, hai người các anh tự thu xếp với nhau đi."
Nói xong, Trâu Hồng Thạc không đợi Giản Ngôn đáp lại đã đứng lên rời đi.
Để lại hai người Giản Ngôn và A Từ trong im lặng.
A Từ đang muốn mở lời, lại thấy Giản Ngôn cười một cách máy móc, vươn tay ra với cậu: "Hoan nghênh cậu gia nhập Tổ trọng án, cậu A Từ."
Mặt A Từ tái nhợt, kinh ngạc nhìn hắn.
Giản Ngôn quả thực có chút buồn phiền. Hắn và A Từ mặc dù thời gian quen biết không bao lâu, nhưng từ lần gặp đầu tiên, hắn đã có ấn tượng tốt về cậu. Mà biểu hiện của A Từ cũng làm cho Giản Ngôn cảm thấy, cậu chí ít cũng có cảm tình với hắn.
Mặc dù trước đó hiểu lầm A Từ cùng Trâu Vận, Giản Ngôn còn định sẽ không lui tới với A Từ nữa, nhưng khi đó hắn vẫn rất tán thưởng A Từ. Về sau khi biết được Trâu Vận và A Từ không phải một đôi, hắn mừng đến choáng váng đầu óc.
Nhưng hôm nay A Từ thể hiện như vậy, lại làm cho Giản Ngôn cảm thấy mình đúng là một thằng ngu.
Hôm nay khi A Từ bị giải về, Giản Ngôn vẫn tin tưởng chắc chắn A Từ không giết người. Hắn còn nghĩ mặc kệ tình huống khó giải quyết cỡ nào, hắn cũng không để A Từ bị oan ức.
Kết quả là, trong nháy mắt A Từ liền biến thành "Người được cấp trên phái xuống", liệt kê ra một đống chứng cứ, biến một đám người làm nền như bọn hắn thành phế vật.
Giản Ngôn không phải người không có chí khí, việc hôm nay nếu đổi thành bất cứ người nào khác, hắn sẽ không cảm thấy tức giận như vậy. Thế nhưng người này là A Từ, Giản Ngôn cảm thấy tim mình đau âm ỷ, hắn nhịn không được lại nói ra mấy câu kích thích.
Thấy A Từ không chịu bắt tay mình, Giản Ngôn cười mỉa thu tay lại. Đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy A Từ nhẹ nhàng gọi: "Sư ca."
Giọng điệu kia mang theo một chút tủi thân, một chút bất an, một chút cẩn thận từng li từng tí.
Tim Giản Ngôn chợt co rút lại, vừa nhìn qua liền thấy đôi môi luôn hồng hào của A Từ cũng bị tái nhợt đi. Hôm nay cậu không đeo kính, nên dấu vết màu xanh nhạt ở dưới mắt càng hiện rõ hơn.
Giản Ngôn chợt nhớ tới, khi bọn hắn đến nhà A Từ thì A Từ vẫn còn đang ngủ. Trâu Vận từng nói, A Từ mới về Khê Lăng ngày hôm qua.
Mặc kệ những tài liệu kia là ai đưa cho cậu, manh mối hôm nay quả thực đều do tự mình A Từ sắp xếp lại. A Từ nhất định đã đến hiện trường vào đêm qua để tìm ra manh mối.
Từ thái độ của Trâu Hồng Thạc và Tạ Thao, có thể nhìn ra được thân phận A Từ nhất định không đơn giản. Nơi cần bảo mật thân phận cũng không nhiều, Giản Ngôn ít nhiều gì cũng đoán ra được. Nếu thân phận A Từ quả đúng như hắn nghĩ, thì trước đó cậu mất tích mấy ngày nhất định là đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ mà A Từ nhận được, không phải nhiệm vụ đơn giản. Từ việc cậu mất tích, điện thoại lại không gọi được, đã có thể chứng minh điều này.
A Từ khổ cực làm nhiệm vụ, vừa trở về đã vội vàng hỗ trợ phá án, là vì cái gì đây? Mặc kệ thân phận của cậu là gì, mặc kệ mục đích của cậu là gì, thì đây vẫn là vụ án của Tổ trọng án. A Từ đến để hiệp trợ phá án, là đến để giúp đỡ.
Chưa nói tới mục đích, dù sao A Từ cũng vội đến giúp mình, nhưng mình đang làm gì đây? Có lúc nào A Từ không nói sự thật? Không biết mình còn giận dỗi cái gì?
Giản Ngôn tự cảm thấy mình không ra gì. Rõ ràng thích A Từ, sao còn muốn làm khó cậu ấy? Lúc nói ra những lời kia mình cũng rất khổ sở, cần gì chứ?
Giản Ngôn đột nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy A Từ, nói: "Tôi nói thật đấy, thực sự rất hoan nghênh cậu, chúng ta có thể cùng nhau làm việc... Cậu trở về là tốt rồi, trước đó gọi cho cậu không được, chúng tôi rất lo lắng."
Mắt A Từ chợt sáng lên.
Giản Ngôn buông A Từ ra, cười nói: "Đi thôi, chúng ta phải đi tra án."
"Được." Bộ dáng thuận theo của A Từ giống hệt một em thú cưng ngoan ngoãn.
Lúc hai người trở lại phòng làm việc, tất cả mọi người đều đang chờ, khi nhìn thấy bọn họ thì quây quanh lại rồi hô lên: "Sếp."
Đối với A Từ thì lại tỏ thái độ cố ý không nhìn.
Giản Ngôn gật đầu rồi nhìn quanh một lượt trong phòng, cuối cùng chỉ vào chỗ ngồi sát cửa sổ ở bên cạnh Trình Tử Khiêm, nói với A Từ: "Thời gian này cậu sẽ thường xuyên đến cục thành phố làm việc, nên cứ tạm thời ngồi ở trong kia đi."
A Từ gật đầu.
Giản Ngôn liếc nhìn mọi người rồi nói tiếp: "Lai lịch của A Từ là gì, các người không cần phải nghĩ nhiều, dù sao cũng không phải phần tử phạm tội. Tôi biết có vài người không phục, nhưng năng lực của cậu ấy, chúng ta đều biết rõ rồi. Các người nếu có ai không phục, cứ bước ra đây nói thẳng đi, còn không thì ngậm miệng lại. Tôi không hy vọng cấp dưới của tôi, từng người từng người đều là cái loại chỉ biết đánh võ mồm!"
*Diễn đàn Tieba: Bách Độ Thiếp Ba (百度贴吧) là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia. Năm 2012, Bách Độ mở thêm phiên bản tiếng Việt dành cho thị trường Việt Nam, lúc đầu gọi là Baidu Trà đá quán, sau đó lần lượt đổi tên là Baidu Tieba và Postbar.
(Theo Wikipedia)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...