Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

https://.wattpad.com/story/122409016

A Từ lắc đầu, không nói tiếng nào.

Giản Ngôn cũng trầm mặc, lòng hắn đang rất rối loạn.

Hắn vốn đã quyết định từ nay về sau sẽ không liên lạc với A Từ nữa. Thế nhưng vừa rồi khi nhìn thấy cậu ẩn nhẫn sốt ruột, Giản Ngôn đã không thể khống chế được nội tâm rối loạn của mình.

A Từ trực tiếp lái xe tới bệnh viện gần nhất. Trên đường đến bệnh viện hai người đều không nói gì.

Vết thương của Giản Ngôn cũng không có vấn đề gì lớn, xương cốt không bị tổn thương mà chỉ bị thương ngoài da.

Giản Ngôn thấy A Từ thở phào một cái.

Trên đường tới đồn công an, A từ rõ ràng đã thả lỏng đi rất nhiều.

Giản Ngôn nói: "Thật không ngờ thân thủ của cậu lại tốt như vậy."

Khóe miệng A Từ hơi cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi tốt nghiệp Đại học Cảnh sát Khê Lăng."

"Cái gì?" Giản Ngôn ngồi bật dậy, quay qua nhìn A Từ với vẻ mặt khó tin, "Cậu, cậu học ngành nào?"


A Từ: "Điều tra hình sự."

Giản Ngôn: "...Vậy tôi là sư ca của cậu rồi?"

"Dạ." A Từ gật đầu, đúng lúc có đèn đỏ nên cậu dừng xe lại nghiêng đầu nhìn Giản Ngôn, vừa như khẳng định vừa như chào hỏi: "Sư ca."

Giản Ngôn như ngừng thở, hắn cảm thấy bộ dạng này của cậu thực sự quá đáng yêu, sau đó rất không có tiền đồ mà nhìn qua chỗ khác, một lát sau hắn mới hỏi: "Lần trước, Trâu cục nói tổ chúng tôi sắp có thêm một người mới rất tài giỏi, tốt nghiệp từ trường Đại học Cảnh sát, không phải là cậu đó chứ?"

"Là tôi." Thấy đèn xanh sáng lên, A Từ thu lại tầm mắt chuyên tâm lái xe.

"Vậy vì sao sau đó cậu không đến báo danh?" Lúc này Giản Ngôn mới quay qua nhìn một bên mặt của A Từ.

A Từ trầm mặt một hồi mới nói: "Sau này anh sẽ biết."

Có nghĩa là cậu ấy có điều khó nói, Giản Ngôn cũng không tiện hỏi kỹ.

Trong lòng lại không biết là tư vị gì, lần kia khi Trâu Hồng Thạc nói sẽ có người mới đến, hắn còn cực kỳ không muốn. Bây giờ nghĩ lại, cách nói của Trâu Hồng Thạc cũng không quá khoa trương. A Từ can đảm cẩn trọng, dù là suy luận hay thân thủ đều là hạng nhất, nhân tài như cậu thật sự hiếm thấy.

Khó trách vào hôm sinh nhật của Trâu Vận, Trâu Hồng Thạc lại tỏ ra hài lòng với A Từ như vậy. Khó trách Trâu Hồng Thạc trăm phương ngàn kế muốn đưa A Từ đến Tổ trọng án. Chỉ có điều, vì sao cuối cùng cậu không đến Tổ trọng án?

Ngay lúc Giản Ngôn còn đang suy nghĩ lung tung thì A Từ đã lái xe đến đồn công an.


Đón tiếp bọn họ chính là đồng nghiệp trẻ khi nãy, có lẽ thanh danh của Giản Ngôn ở hệ thống công an thành phố Khê Lăng quá lớn nên đồng nghiệp này hai mắt đều sáng lên, vội vàng giải thích tình tiết vụ án.

Cô bé được Giản Ngôn cứu tên là Quách Huyên, là hoa khôi của trường trung học phụ thuộc đại học Khê Lăng, bị một tên nhóc lưu manh tên là Vương Hướng Thần coi trọng.

Vương Hướng Thần chính là tên cầm đầu mang theo con dao kia, theo lời khai của Vương Hướng Thần thì cậu ta thật sự thích Quách Huyên, dù theo đuổi đã lâu nhưng Quách Huyên vẫn không đồng ý. Hôm nay, Vương Hướng Thần cũng chỉ muốn giáo huấn Quách Huyên một chút, cũng không thực sự muốn đả thương người.

Giản Ngôn đương nhiên là không tin: "Dựa theo tốc độ xe lúc đó, Quách Huyên không chết thì cũng bị thương. Vả lại, Quách Huyên chỉ là một cô gái nhỏ, bọn chúng thì bảy tám tên con trai, trong tay vừa có đạo cụ vừa có côn bảng, còn dám nói chỉ đơn giản giáo huấn một chút? Còn nữa, cô bé kia không đơn giản đâu, tâm lý tố chất còn vượt trội hơn cả người lớn."

"Đúng, đúng. Chúng tôi cũng nghĩ như thế, sẽ tiếp tục điều tra ngay." Đồng nghiệp ở đồn công an gật đầu như giã tỏi.

Dù sao bản án này cũng không phải của Tổ trọng án, Giản Ngôn không tiện nhúng tay quá nhiều, sau khi làm tường trình xong liền cùng A Từ rời đi.

A Từ kiên trì muốn đưa Giản Ngôn về, Giản Ngôn cũng không cự tuyệt, nhưng hắn muốn về cục thành phố.

Khi bọn họ về đến cục thành phố thì bọn Hướng Dương đã đợi sẵn ở dưới lầu.

"Sếp? Nghe nói anh bị thương?" Thẩm Băng Niệm là người đầu tiên chạy tới, đỡ Giản Ngôn đang muốn xuống xe.

Giản Ngôn sững sờ: "Sao mọi người biết?"


"Bên đồn công an gọi điện đến đây. Sếp, vết thương có nặng không?" Hướng Dương cũng lại gần hỏi, lo lắng đều hiện rõ trên mặt.

Giản Ngôn lại cảm thấy không còn mặt mũi nào, thương thế này quá khiếp nhược. Chỉ có vài tên nhóc lưu manh cũng không giải quyết được, còn phải nhờ A Từ tới cứu, nói ra thật sự rất mất mặt.

Thẩm Băng Niệm nói với A Từ: "Cảm ơn cậu A Từ đã đưa Sếp chúng tôi về, thị dân nhiệt tình như cậu phải được tặng một cờ thi đua."

A Từ vốn đang mở dây an toàn chuẩn bị xuống xe, nghe thấy mấy lời này cũng lười đi xuống, chỉ nói: "Được thôi, tôi chờ cờ thưởng của các vị."

Giản Ngôn đợi A Từ lái xe rời đi liền tránh khỏi Thẩm Băng Niệm, tự mình khập khễnh đi lên lầu, "Chỉ có rách miếng da thôi, chưa đến mức phải cần người đỡ."

Sáu giờ chiều, A Từ lái xe đến đối diện cổng cục thành phố, khi nhìn thấy nhân viên cảnh vụ lục tục đi ra thì khóe miệng chợt mỉm cười.

Điện thoại lại không đúng lúc vang lên, A Từ nhíu mày nhìn dãy số, nhưng vẫn bắt máy: "Chuyện gì?"

"Lập tức đến sân bay tập họp, có nhiệm vụ." Âm thanh trong điện thoại lạnh lùng mà uy nghiêm.

"...Được."

Giản Ngôn vừa ra khỏi cổng cục thành phố đã nhìn thấy ở phía trước có một chiếc Đại Chúng trông quen quen đang vội vã chạy đi. Hắn dụi dụi mắt, kia là xe của A Từ sao? Mà chắc không phải, có lẽ chỉ là xe giống nhau thôi.

Bản án của Quách Huyên đã được điều tra rõ, cô bé đắc tội một phú nhị đại trong trường, còn Vương Hướng Thần là do tên phú nhị đại đó phái đến, yêu thích gì đó chỉ là lấy cớ mà thôi.

Đồng nghiệp ở đồn công an đặc biệt chạy đến cục thành phố báo cáo kết quả cho Giản Ngôn, còn đầy căm phẫn dõng dạc phát biểu cái nhìn của mình: "Phú nhị đại bây giờ không học vấn không nghề nghiệp thì cũng thôi đi, còn ngang ngược càn rỡ nữa chứ. Đúng là không ai bì nổi mà, cũng không thèm xem pháp luật kỷ cương ra gì, tự cho mình có mấy đồng tiền bẩn thỉu thì ngon lắm à? Thật ra cũng chỉ là sâu mọt của xã hội mà thôi..."


Giản Ngôn sờ sờ càm, đồng nghiệp này gương mặt còn quá non nớt, có lẽ là người mới nên vẫn chưa biết hắn?

"Này, cậu học ngữ văn cũng không tệ ha." Giản Ngôn không thể không đánh gãy trường thiên khoác lác của cậu ta. Nếu về sau đồng nghiệp trẻ này biết hắn là phú nhị đại của toàn bộ hệ thống Công – Kiểm – Pháp* lớn nhất thành phố Khê Lăng này, thì không biết cậu ta sẽ có cảm tưởng gì đây?

* Công – Kiểm – Pháp: Công an, Kiểm sát, Tư pháp.

Sau khi đưa tiễn đồng nghiệp trẻ còn chưa hiểu ra, Giản Ngôn hút một điếu thuốc rồi mới quay về phòng làm việc.

Vừa vào cửa đã trông thấy Tiếu Tiếu cười nghiêng cười ngã, không còn một chút hình tượng nào. Hắn bèn thong thả đi qua, nói đùa: "Cha mẹ cô đặt cho cô cái tên này thật là chính xác."

Tiếu Tiếu thấy hắn cũng không thèm để ý, đối với chuyện đi làm còn mò cá* không có chút hổ thẹn nào, chỉ ngước lên kêu một tiếng "Sếp", rồi lại tiếp tục vùi đầu vào điện thoại.

Mò cá (摸鱼): lười biếng, không lo làm việc.

"Xem cái gì đấy? Chăm chú như thế?" Giản Ngôn có chút tò mò.

"Tiểu thuyết đó, hiện tại trên mạng có một bộ trùng sinh đang hot, vô cùng thoải mái..."

"Thứ gì?" Giản Ngôn từ trước đến nay không đọc tiểu thuyết, nên khi nói ra cũng tự cảm thấy có chút lạc hậu, "Trùng sinh? Cái trò gì?"

"Sếp, xem ra anh học ngữ văn cũng không được tốt lắm..." Tiếu Tiếu tỏ ra ghét bỏ, nhưng vẫn để điện thoại di động xuống, phổ cập khoa học cho Giản Ngôn, "Cái gọi là trùng sinh, chính là một người giữ nguyên ký ức rồi trở về những năm tháng trước để sống lại cuộc sống của mình một lần nữa. Nhân vật chính trong truyện trùng sinh biết được quá khứ tương lai, nhưng không cần phải quá bàn tay vàng, cũng không nên dễ dàng ngược tra..."

Giản Ngôn vẫn chưa hiểu lắm Tiếu Tiếu đang nói gì, nhưng hắn lại nhớ tới một chuyện khác: "Trước đó không phải cô nói cô toàn xem sách của A Từ sao? Đây cũng là do A Từ viết?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui