Sếp! Anh Là Tên Xấu Xa - Phần 3


Mọi chuyện lại trở về đúng quỹ đạo cũ, chỉ có 1 vài chuyện khác biệt chính là mối quan hệ của Cổ Ngự Hoài và Lâm Trình Tử đã tiến thêm được 1 bước. Mọi chuyện sẽ rất tốt nếu cứ theo đà này đi lên, tiếp tục phát huy sẽ dẫn đến thành công. Với điều kiện giữa đường không nhãy ra tên Trình Giảo Kim(kẻ cản đường, phá hoại) nếu không sẽ có biến hóa lớn, vấn đề này chính là đang dùng để áp dụng cho bạn Lâm Trình Tử đây.
Hiện giờ cô đang ngồi trong 1 quán cafe rất sang trọng, rất yên tĩnh, bên ngoài trời đã vào đông, không khí se se lạnh khiến người không thích ra khỏi ổ chăn, cô ngồi nhàn nhã thưỡng thức tách cafe ấm nóng, cùng với không gian ấm áp của quán, thật hạnh phúc không gì tưởng nếu không nói tới người đang ngồi đối diện với cô.
Tề Chính Minh si ngốc nhìn dung nhan kiều diễm trước mắt, cô như con mèo lười, híp mắt tận hưỡng hương vị ấm nóng mà tách cafe mang lại. Anh không ngờ sau mấy năm cô lại trở nên kinh diễm như thế.
Lâm Trình Tử nhìn Tề Chính Minh, thái độ chán ghét ra mặt, cô nhàn nhạt hỏi:
- Rốt cục anh muốn ngồi ở đây đến khi nào?
- Anh… Anh muốn nói với em… Tề Chính Minh ấp úng, mặt cúi gằm xuống.
- Có gì thì nói cho nhanh rồi tránh xa tôi ra. Lâm Trình Tử nhìn thẳng vào mắt Tề Chính Minh, ngữ điệu lạnh nhạt khiến người rét run.
- Anh… Anh là… Anh muốn xin lỗi em. Tề Chính Minh rặn mãi mới hết được 1 câu.
- Được rồi tôi chấp nhận, nói cũng đã nói xong, anh cũng nên đi. Lâm Trình Tử lạnh nhạt nói, dường như giữa 2 người không hề quen biết.
- Em thật không còn chút tình cảm gì dành cho anh nữa hay sao? Tề Chính Minh ánh mắt đáng thương hề hề nói. (anchan: thằng cha này vô sỉ quá mức)
- Hừ, bây giờ anh hỏi vấn đề này có phải là đã quá muộn. Lâm Trình Tử hừ lạnh, không thèm để ý đến Tề Chính Minh, cô ưu nhã xoay tròn tách cafe trong tay.
- Không, anh cho đến bây giờ vẫn còn yêu em. Nói đến đây Tề Chính Minh như rất kích động, túm chặt lấy 2 tay của Lâm Trình Tử, lại nói: – Hãy cho anh 1 lần cơ hội nữa, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.
- Buông ra, anh có biết liêm sĩ không, anh đã có vợ rồi đấy. Lâm Trình Tử cố rút tay ra khỏi tay Tề Chính Minh, cô chán ghét nói, tưởng như anh là thứ rất kinh tởm.
- Không buông, anh cưới cô ta chỉ vì tiền thôi, anh không hề yêu cô ta,, người anh yêu là em. Tề Chính Minh hấp tấp biện minh.
Lâm Trình Tử thập phần khinh bỉ Tề Chính Minh, lời như thế mà cũng nói ra được, tên này hết thuốc chữa rồi.( anchan: còn thuốc trừ sâu chữa được cho nó đấy) Chán ghét dâng đến cực hạn, nếu còn ngồi với hắn cô nghĩ cô sẽ nhịn không được mà đánh hắn.

- Anh buông tay tôi ra, mặc kệ anh yêu ai, cùng tôi không có quan hệ, người tôi yêu bây giờ là Cổ Ngự Hoài, anh có gì hơn anh ấy mà tôi phải vì anh đánh mất anh ấy chứ? Tự kỉ, không phải anh muốn quay lại là tôi sẽ đồng ý đâu. Nói xong Lâm Trình Tử hung hăng dí gót giày vào mũi chân của Tề Chính Minh.
Chân truyền đến từng trận đau đớn Tề Chính Minh mặt nhăn nhó thành 1 đống, đành phải buông tay. Tề Chính Minh vừa buông tay, Lâm Trình Từ liền đứng dậy, đi đến quầy tính tiền sau đó nhanh chóng ly khai.
Lâm Trình Tử cầm khăn tay lau đi lau lại đôi tay đã bị Tề Chính Minh nắm qua, sau đó vứt luôn cái khăn tay vào thùng rác. “ Xui xẻo, uống cafe cũng không yên, chã biết đụng nhằm cái vận gì, sáng sớm gặp phải ôn thần” Lâm Trình Tử nghĩ.
Lâm Trình Tử vừa bước vào phòng tổng giám đốc, liền thấy Cổ Ngự Hoài cầm tách cafe đứng thẫn thờ nhìn xuống dòng đường qua lớp cửa kính. Bộ dáng anh lúc này trông thật cô đơn, dường như cả thế giới đã bỏ quên anh. Nhìn anh như thế tim Lâm Trình Tử đột nhiên nhói đau, cô nhanh chân đi về phía anh, cầm lấy tách cafe, bộ dáng như cô vợ nhỏ, nói:
- Thân thể anh vẫn chưa bình phục, không uống nước có thứ chất kích thích được, sau này giảm lại đi.
Từ lúc Lâm Trình Tử bước vào phòng Cổ Ngự Hoài đã cảm nhận được cô, chỉ là trong lòng anh giờ đây đang rất rối rắm mà cô lại chính là nguyên nhân khiến anh hoang mang. Cổ Ngự Hoài nghe Lâm Trình Tử nói đang ở quán cafe gần công ty thì liền chạy sang đó. Không thấy được cô, anh không có cảm giác an toàn, cùng với nhớ thương cứ dai dẳng đeo bám khiến anh không thể tập trung vào công việc được, nhờ vậy mà 1 màn tình chàng ý thiếp kia anh đã tận mắt chứng kiến. Khi thấy Tề Chính Minh nắm tay cô, một cỗ chua xót dâng trào trong anh, suýt chút nữa anh đã không kìm chế được bản thân muốn xông lên đánh người. Tâm đau như bị ai đó hung hăng cấu xé, 1 chút cảm giác bị phản bội len lỏi khắp con tim. Thâm tâm anh giờ đây tràn ngập nghi vấn và ghen tỵ.
Anh để mặc cho cô thay đi cốc cafe bằng nước lọc, anh đã từng nói qua, chỉ cần là cô thích, anh sẽ làm tất cả vì cô, kể cả việc thay đỗi bản thân của anh, trong đó bao gồm cả sở thích. Anh nhìn Lâm Trình Tử, ánh mắt có muôn vạn điều băn khoăn muốn hỏi, anh muốn cô giải thích cho anh hiểu rằng mọi việc không như anh nghĩ, tất cả chỉ là hiểu lầm, đễ anh không có lý do nghi ngờ cô. Nhưng… Anh không có can đảm để chất vấn cô, anh sợ cô sẽ nói rằng anh và cô không có quan hệ, anh không có quyền chất vấn cô. Nếu cô thật nói như vậy, có lẽ anh sẽ đau đến chết mất. Anh chính là lần đầu yêu 1 người sâu đậm như vậy, vì cô, anh có thể làm tất cả cho dù đó là việc anh không hề mong muốn. Anh đã nhận ra từ sớm rằng anh yêu cô, có lẽ là yêu từ lần đầu gặp mặt, mọi cử chỉ, hành động, từng biểu cảm của cô anh đều yêu mến. Yêu đến mỗi khi nhìn thấy cô tim đều nhói đau, cô mang đến cho anh hạnh phúc, đồng thời cũng ban tặng cho anh đau khổ, thứ tình cảm này cứ dằn vặt tim anh, khiến anh khó thở, khi nghĩ đến việc cô sẽ ở bên người khác, anh hận không thể bóp chết cô rồi đi theo cùng, nhưng đó chỉ là ý nghĩ bởi anh không thể nào làm thương tổn cô, cũng chỉ vì chữ yêu.
Lâm Trình Tử phát hiện Cổ Ngự Hoài hôm nay có điều khác thường, cô tiến đến bên anh, hỏi:
- Anh hôm nay sao thế, mệt mỏi à?
- Em hôm nay đã đi đâu? Cổ Ngự Hoài cố nén xúc động, giọng nói có phần run run vì kềm chế, anh sợ sẽ bị cô nghĩ rằng anh đang quản thúc cô.
- A… Em đến quán cafe gần công ty, lúc nãy đã gọi điện nói với anh rồi.
- Em… Là đến đó cùng với bạn hay là 1 mình? Cổ Ngự hoài dốc hết can đảm hỏi cô vấn đề mà anh đang băn khoăn.
- Em là đến 1 mình. Lâm Trình Tử là nói sự thật, cô chính là đến 1 mình chỉ là sau đó vô tình gặp Tề Chính Minh, anh ta mặt dày, tự ý ngồi vào chỗ đối diện với cô.
- Không có ai khác hay sao? Cổ Ngự Hoài cố chấp, muốn cô nói ra sự thật.
- Đúng vậy a. Lâm Trình Tử không nhận ra ánh mắt chua xót của Cổ Ngự Hoài, cô không muốn nói đến Tề Chính Minh chính là vì cô không thích nhắc tới cái thứ khiến người chán ghét đó, và cô cũng biết Cổ Ngự Hoài không thích cô đi cùng Tề Chính Minh, tránh cho việc anh ăn dấm với thứ người đó, nên cô không nói.

Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử, ánh mắt phức tạp, thất vọng có, buồn bực có, tức giận cũng có, nói tóm lại là hỗn tạp. Anh khẽ thở dài, xoay người, lại nhìn xuống dòng đường, anh bây giờ không muốn nhìn thấy cô, anh muốn tĩnh tâm 1 chút nếu không, anh có thể sẽ nói những lời khiến cô thương tâm, mà cô đau anh sẽ đau hớn trăm lần, anh không muốn tự chuốc phiền não.
- Em ra ngoài đi. Cổ Ngự Hoài nói, ngữ khí đột nhiên có vài phần lạnh nhạt mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Lâm Trình Tử thoáng sững người. “ Cổ Ngự Hoài chưa bao giờ dùng ngữ khí này nói chuyện với cô, anh bây giờ như vậy là vì sao? Chẳng lẽ anh nhìn thấy cô và Tề Chính Minh? Không, không có khả năng, anh bây giờ đi đứng đều dựa cả vào cô, làm sao lại có thể tự mình đến đấy, rồi nhìn thấy được.” Lâm Trình tử thầm nghĩ. Chỉ là cô không biết, tay anh không cữ động được chứ cái chân thì đã sớm lành, cùng với ý nghĩ muốn đi gặp người yêu, đau gì mà chẳng chịu được, cái này có phải gọi là sức mạnh của tình yêu???
….
Lại 2 tuần nữa trôi qua, Lâm Trình Tử vẫn như trước giúp đỡ Cổ Ngự Hoài, chỉ có điều giữa 2 người đã vô tình dựng lên khoãng cách, chân anh đã lành nên việc đi đứng không cần phải dựa vào cô nữa, vì thế nên 2 người đã xa nay còn xa hơn.
Lâm Trình Tử thoáng nhận ra Cổ Ngự Hoài đang giận cô, nhưng cô không biết là anh đang giận cái gì.
Cuối cùng cô không chịu được anh lúc nào cũng vác cái bộ mặt lạnh như băng nói chuyện với cô mà như là cục nước đá đang tỏa nhiệt, trời đã lạnh, bây giờ thái độ của anh đối với cô còn lạnh hơn, khiến cả người khó chịu, cô nhớ là không có làm gì đụng chạm đến anh, tại sao anh lại lạnh nhạt với cô. Mỗi lần anh dùng ánh mắt không lạnh chết người không đền tiền đấy nhìn cô là lại khiến tâm cô nhói đau, con tim cứ treo lơ lững trên không, bất an trong lòng cô cứ lớn dần, nỗi sợ vô hình như bao trùm khắp cô. Cô biết cô sợ cái gì, chính là sợ anh cứ lạnh nhạt với cô, sợ 1 ngày sắp tới anh sẽ nói là anh không cần cô, sợ anh sẽ đuổi cô ra khỏi cuộc sống của anh, sợ anh sẽ ôn nhu với người khác, sợ anh sẽ vì người khác mà nói rằng anh sẽ vì cô ấy làm tất cả, sợ… Anh sẽ không yêu cô nữa.
Nghĩ tới đây Tim Lâm Trình Tử rất đau, cô thống khổ, 2 tay ôm chặt ngực, hốc mắt hồng hồng, nghĩ: “ Không lẽ số trời đã định, cô yêu ai thì sẽ bị người đó vứt bỏ hay sao??? Cô không muốn, không muốn…”
Trong 2 tuần ngắn ngũi sống cùng với sự lạnh nhạt của Cổ Ngự Hoài, Lâm Trình Tử đã nhận ra, cô yêu anh hơn những gì cô tưởng, chỉ 2 tuần đã đánh thức tất cả cảm giác trong cô và cô nhận ra rằng mình đã yêu anh, còn sâu đậm hơn cả lúc trước cô đã từng yêu Tề Chính Minh, lúc biết Tề Chính Minh vứt bỏ, cô chỉ buồn vài ngày, thậm chí cô nghĩ rằng mình không hề đau lòng mà chỉ là chấp nhất không muốn buông tay, có lẽ là vì lòng kiêu hãnh của phụ nữ, cô xinh đẹp thông minh, có biết bao người muốn được cô để mắt đến, ấy vậy mà Tề Chính Minh dám vứt bỏ cô, tất cả chỉ là vì cô cố chấp 2 chữ tự tôn. Còn bây giờ đối với sự vứt bỏ của Cổ Ngự Hoài, cô chỉ có cảm giác đau đớn cùng không muốn, nghĩ đến việc anh sẽ vứt bỏ cô, Lâm Trình Tử đã thực sự khóc, lúc Tề Chính minh bỏ cô, cô còn không rơi 1 giọt nước mắt, bây giờ Cổ Ngự Hoài còn chưa bỏ cô, cô đã khóc, nếu 1 ngày nỗi sợ kia trở thành sự thật, cô thật chẳng biết phải sống làm sao.
Bị tên khốn Tề Chính Minh kia bỏ, cô đã mặc cảm lắm rồi, bây giờ lại thêm Cổ Ngự Hoài, cô nghĩ, cả đời cô sẽ không dám tin tưởng vào tình yêu 1 lần nào nữa.
Vừa vào đến phòng làm việc, Cổ Ngự Hoài thấy Lâm Trình Tử ngồi thu lu trong 1 góc, úp mặt vào gối khóc đến thê lương, tim Cổ Ngự Hoài đau như bị ai đó hung hăng dùng dao khoét từng lỗ trên đấy. Còn đau hơn cả khi phát hiện cô nói dối anh, giấu diếm chuyện cô đi gặp Tề Chính Minh.
Anh đau xót không thôi tiến đến bên cạnh cô, ngồi xuống, dịu dàng dùng 2 tay ôm cái cục tròn tròn Lâm Trình Tử vào lòng.
Bị tập kích bất ngờ, Lâm Trình Tử quên cả khóc, ngẩng đầu nhìn xem là ai to gan dám thừa cơ chiếm tiện nghi của cô. Không nhìn thì thôi, nhìn thấy, nước mắt lại bất giác tuôn như mưa, Lâm Trình Tử nhìn thấy Cổ Ngự Hoài thì càng khóc dữ dội hơn. Cổ Ngự Hoài vốn dĩ muốn dỗ cho cô thôi khóc, ai dè càng dỗ cô khóc càng thương tâm hơn. Anh lúng túng không biết làm gì, chỉ biết ôm chặt lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt phẳng tấm lưng thon muốn giúp cô dễ thở. Thấy Cổ Ngự Hoài ôn nhu như thế, bao nhiêu ủy khuất tích lũy trong lòng liền theo nước mắt như lũ trào ra, cô như hồng thủy vỡ đê, không kiềm chế được cứ khóc mãi không thôi. Cổ Ngự Hoài thấy thế, nghĩ khả năng cô ngừng khóc là rất thấp, anh cuống quá làm liều, đặt đôi môi ấm nóng hôn lên má cô, dùng lưỡi liếm đi những giọt nước mắt mặn đắng. Lâm Trình Tử sửng người nước mắt như vòi nước được khóa van, đột nhiên ngừng rơi. Cổ Ngự Hoài hăng say hôn đi những giọt nước mắt trân quý, mắt nhìn thấy đôi môi hồng nộn đang hé mở vì kinh ngạc, anh liều lĩnh xâm chiếm, 2 đôi môi dán chặt lấy nhau, anh ôn nhu liếm láp trên đôi môi hồng căng bóng kia, chốc chốc lại nghịch ngợm cắn nhẹ lên đấy, lúc thì mút mạnh lên đó. Cái lưỡi tinh quái cũng không chịu an phận, từ từ thăm dò vào bên trong miệng cô, đảo qua hết thảy hàm răng cô, dễ dàng tách được hàm răng, nhanh chóng tiến vào khoang miệng, lúc đầu là thăm dò khắp nơi, sau từ từ lại chuyển thành cuồng dã sâu lắng, lưỡi anh quấn quýt lấy cái lưỡi đinh hương của cô, ra sức càn quét lấy hết thảy ngọt ngào của cô, tham lam ra sức mút lấy thứ dịch chất ấy.
Lâm Trình Tử chính thức đứng hình trong gió, cô mở to mắt nhìn anh bá đạo xâm chiếm môi mình, lúc sau cảm giác dường như phổi đang thiếu oxi trầm trọng cô mới níu về được 1 chút lý trí.

Cổ Ngự hoài tham lam không chịu rời đi môi của cô, môi lưỡi 2 người cứ thế quấn quýt triền miên không rời. Mãi đến khi anh rời môi cô đễ lấy lại không khí thì Lâm Trình Tử dường như đã dở sống dở chết.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử 2 má ửng hồng, đôi môi hồng bị anh hôn đến sưng đỏ, bộ dáng mị hoặc khiến anh mê đắm. Anh ôn nhu ôm cô vào lòng, dịu dàng như ôm bảo bối quý giá nhất đời, bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng thon của cô.
Lâm Trình Tử sau khi hít thở thông qua, lại nhìn đến Cổ Ngự Hoài ôn nhu đến vậy, bao nhiêu uất ức tích lũy đột nhiên bùng phát, cô hung hăng đẫy anh ra, mắt trợn trắng hỏi:
- Anh không phải là đang lạnh nhạt với em sao? Hôn em làm gì, còn ôm em nữa.
Cổ Ngự Hoài không kịp phòng bị, cứ thế bị cô đẫy ngã chỏng vó trên đất, lại nhìn thấy bộ dáng cô ủy khuất chất vấn, tim anh nhói đau, hóa ra khoãng cách kia đã vô tình khiến cô tổn thương. Anh yêu thương nhìn cô, còn có vài phấn hối lỗi nói:
- Anh không có lạnh nhạt với em. Anh chỉ là đang tự dằn vặt mình.
- Anh dằn vặt mình? Anh dằn vặt mình mà lại cư xử lạnh lùng với em như vậy? Anh là đang dằn vặt mình hay là đang dằn vặt em? Lâm Trình Tử kích động hét lên.
Cổ Ngự Hoài sững người, cô nói như vậy, chẳng lẽ cô cũng yêu anh???
- Anh có bất mãn gì với em thì nói luôn 1 thể, hay là không thích em đến làm phiền anh nữa thì nói, em nhất định sẽ nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của anh. Lâm Trình Tử nói tới đây, nước mắt liền như trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt trắng nỏn lại phiếm hồng vì tức giận của cô.
- Anh xin lỗi, anh không biết thái độ của anh lại làm tổn thương em. Anh không hề không thích em, anh yêu em còn không kịp làm sao lại muốn em rời xa. Cổ Ngự Hoài thấy Lâm Trình Tử lại khóc, bối rối ôm lấy cô.
- Anh nói dối, nói yêu em nhưng anh không quan tâm đến em, còn lạnh nhạt với em. Lâm trình Tử như tiểu oán phụ, làm người thương tiếc. Khi nghe anh nói anh yêu cô thì tức giận gì, ủy khuất gì cũng vơi đi 1 nữa.
Nghĩ đến đây Cổ Ngự Hoài đẫy Lâm Trình Tử ra, để cô đối mắt với anh, ánh mắt nghiêm túc, oán giận nói:
- Tại em không đúng, không nên nói dối anh.
- Em? Em nói anh khi nào? Lâm Trình Tử gắt lên. Muốn Vu oan cho cô? Đừng hòng.
- Em còn nói không, thế hôm đó trong quán cafe em cùng Tề Chính Minh tay trong tay, khi về anh hỏi em đi với ai em lại bảo không có, thế không phải nói dối thì là gì, nói gạt chắc? Cổ Ngự Hoài âm thanh có phần gắt gao hơn trước, bộ dạng của bà vợ đanh đá đang chất vấn ông chồng ngoại tình.
- Em… Ai nói em nắm tay anh ta? Lâm Trình Tử biết mình có lỗi, nhưng nói oan cho cô là không được, cô nắm tay anh ta khi nào?
- Em còn chối, chính mắt anh nhìn thấy. Cổ Ngự hoài cơ hồ là rống, làm Lâm Trình Tử giật cả mình, sau lại hét lên:

- Rống, rống, rống, anh rống cái gì, định dọa chết em à? Anh theo dõi em còn lớn tiếng quát em?
- Anh không có theo dõi. Chỉ là… Là… Cổ Ngự Hoài nghe Lâm Trình Tử nói thế volume liền giảm đi mấy đềxiben, nói đến mấy câu cuối đột nhiên đỏ mặt.
- Là… Là… Là… Là cái gì? Lâm Trình Tử nhìn bộ dạng này của anh, tim đột nhiên hẩng 1 nhịp, sau đó vui mừng nhãy liên hồi.
- Là… Là anh nhớ nên đi tìm không được sao. Nói xong câu này Cổ Ngự Hoài mặt đỏ đến mang tai, bộ dáng như mấy cậu thanh niên lần đầu tỏ tình. Bộ dáng thập phần đáng yêu, Lâm Trình Tử nhìn thấy thì 1 cỗ ấm áp rót vào tim, hạnh phúc không thôi.
Lâm Trình Tử yêu thương nhìn anh, cười đến ngọt ngào, rất tự nhiên nhào vào lòng anh, 2 tay ôm anh thật chặc, cái đầu nho nhỏ vùi vào vòm ngực rắn chắc cọ cọ dịu dịu. Cổ Ngự hoài nhìn cô bộ dáng như con mèo nhỏ đang làm nũng thì tức giận gì cũng theo gió mà đi, anh yêu thương, gắt gao ôm chặt lấy cô. Trong lòng thầm thề, cả đời này không bao giờ buông cô ra.
- Em thật sự chỉ đi 1 mình, chẳng biết sao lại vô tình gặp được Tề Chính Minh ở đấy, anh ta mặt dày tự ngồi vào chổ của em, lại tự ý cầm tay em, em thề là em có rút ra nhưng không được, sau đó em đạp cho anh ta 1 cái rồi liền chuồn về công ty. Lâm Trình Tử nói, mặt vẫn dấu kín trong lòng anh.
- Thế tại sao lúc anh hỏi, em lại không nói. Cổ Ngự Hoài chất vấn nhưng ngữ điệu lại vô cùng ôn nhu, như đang thủ thỉ bên tai.
- Em không muốn anh suy nghĩ lung tung, với lại em biết, anh chính là không thích Tề Chính Minh, nên không nói. Lâm Trình Tử vẫn như trước không rời vòm ngực của anh. Nhưng Cổ Ngự Hoài sớm nhìn ra mang tai cô đã đỏ ửng 1 mảng, cô nàng là vì xấu hổ đây mà. Cổ Ngự Hoài cười hạnh phúc, cũng không nghĩ sẽ làm cô xấu hổ thêm, chỉ cần cô nhận ra mình thích anh là được.
Cổ Ngự Hoài tỳ cằm trên đầu Lâm Trình Tử, yêu thương nói:
- Sau này không được nói dối anh nữa, không được giấu diếm anh chuyện gì.
- Anh bá đạo. Lâm Trình Tử yêu thương đánh yêu vào ngực anh.
- Ừm, anh bá đạo, ai bảo em yêu người bá đạo làm chi. Cổ Ngự Hoài cười giảo hoạt nói.
- Ai yêu anh, cái tên tự kỉ này. Lâm Trình Tử mặt đỏ bừng bừng nũng nịu nói.
- Ừm, ừm, anh tự kỉ.
Nói rồi Cổ Ngự Hoài đặt lên môi của Lâm Trình Tử 1 nụ hôn sâu và dài như muốn từ nụ hôn này gữi đến cô những gì tuyệt vời nhất, những lời yêu chân thành nhất. Thiên ngôn vạn ngữ chất chứa trong nụ hôn này. Điều làm anh vui sướng hơn chính là cô đáp lại anh, hơn nữa còn rất nhiệt tình, 2 người từ nụ hôn nhẹ dịu, chuyển thành cuồng dã nóng bỏng. Mãi cho đến lúc cả 2 thở không ra hơi mới buông ra, 2 người gắt gao ôm chặt lấy nhau, không ai muốn phá vỡ giây phút bình yêu hạnh phúc này.
Cổ Ngự Hoài trong lòng hạ quyết tâm, tên Tề Chính Minh kia nhất định phãi chịu 1 chút trừng phạt vì tội hại anh hiễu lầm cô, lạnh nhạt khiến cô phải đau khổ tận 2 tuần. Tên kia lại còn dám nắm tay bảo bối của anh, anh đoán chắc 10 phần thì có 9 phần là hắn muốn câu dẫn cô. Dám dụ dỗ bảo bối của anh bỏ rơi anh, tội này không nhẹ. Tề Chính Minh hẵn là cũng đáng tội chết đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui