Sênh Ca - Quân Bất Khí

Edit: yyds

Beta: Amin

-

Trình Hạo tiện tay lấy điện thoại ra, đưa tới: "Anh cần điện thoại em làm gì thế?"

Ánh mắt Châu Dạ dừng trên màn hình điện thoại: "Mở diễn đàn trường ra."

Điện thoại của anh không có mấy thứ này.

Trình Hạo nghi ngờ nhíu mày, nghe lời mở khóa, cậu vừa nhấn mở trang diễn đàn trường thì điện thoại đã bị người bên cạnh giật mất.

Châu Dạ nhìn chủ đề đang đứng đầu trên diễn đàn.

#Bạn học mới Dạ Dạ Sênh Ca#

Nhìn tiêu đề này, Châu Dạ nhíu mày. Tiêu đề này chẳng khác nào đang đánh lừa bạn học rằng học sinh mới chuyển trường là cô triền miên hàng đêm cả.

Ngón tay thon dài của Châu Dạ lướt trên màn hình, tùy ý đọc những bình luận dưới bài đăng.

Thật ra có cả bình luận tốt lẫn xấu nhưng Châu Dạ như thể mắc chứng mù có chọn lọc, chỉ nhìn thấy mấy bình luận xấu kia. Anh cầm điện thoại chặt đến mức các khớp xương ngón tay hơi trắng bệch, đôi mắt tối sầm khiến Trình Hạo ở bên cạnh không khỏi bối rối.

"Sao thế anh Dạ?" Trình Hạo nghi hoặc hỏi, sau đó cười trêu: "Không phải là anh vừa gặp đã yêu, không nhịn được khi người khác mắng bạn học mới đấy chứ?"


Châu Dạ liếc cậu một cái, ném điện thoại trả lại cho cậu, lạnh lùng nói: "Nói nhiều quá đấy!"

Nói xong, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu lại vừa hay thấy Sênh Ca vẫn đang đứng tại chỗ vụng trộm nhìn anh, anh hơi ngạc nhiên nhíu mày.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sênh Ca nhìn lén bị phát hiện ngay lập tức đỏ mặt, ôm chặt áo sơ mi trong tay, lập tức cúi đầu xuống xoay người đi đến cầu thang khác rời đi.

Châu Dạ nhìn bóng lưng xinh đẹp của Sênh Ca đang ôm áo của mình rời đi, đầu tiên là đi vài bước bước sau đó tăng tốc biến thành chạy chậm. Trong ánh chiều tà, mái tóc đuôi ngựa của cô đong đưa theo dáng người của cô, cho đến khi cô biến mất ở cuối hành lang, chàng trai không kìm lòng được cúi đầu mỉm cười.

Cảnh này vừa hay bị Trình Hạo đi đằng trước bỗng quay đầu lại nhìn thấy, cậu lập tức trêu:

"Anh Dạ làm sao thế? Đứng đây ngây người cười phơi phới thế? Đang nghĩ đến mấy chuyện đen tối đúng không?"

"Đệt! Sao đầu cậu toàn mấy cái 18+ thế!" Châu Dạ bước lên một bước vươn tay vỗ vào gáy Trình Hạo.

Trình Hạo không phản đối, cười xoa xoa chỗ bị đánh.

Hai người đi song song vài bước, Châu Dạ bỗng nghiêng đầu nhìn Trình Hạo hỏi: "Cậu có thấy ID của người đăng bài quen không?"

Trình Hạo ngay lập tức tỉnh táo: "Đương nhiên là quen rồi, là Tô Minh Triết lớp 12-7 ngày nào chả nhảy nhót trên diễn đàn, thường xuyên theo sau Tạ Lễ nịnh nọt.

Với lại, ảnh chụp của bạn học Dạ Dạ Sênh Ca chắc là do đám bạn học cùng lớp cậu ấy chụp. Vừa nhìn là biết ảnh được chụp ở trong lớp, góc chụp chắc chắn là do bạn cùng lớp chụp..."

Trình Hạo đang nói đột nhiên cảm thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo quét qua, khiến cậu rùng mình.

Châu Dạ tức giận lạnh lùng liếc qua:


"Cô gái nhỏ tên Sênh Ca! Dạ Dạ Sênh Ca gì chứ!"

Trình Hạo cười khổ: "Đúng đúng, Sênh Ca, Sênh Ca, cậu ấy tên Sênh Ca!"

Cậu buồn bực: "Ấy, anh kích động như thế làm gì?"

Châu Dạ hơi nhíu mày, chậm rãi cười nói: "Thầy cô nói, phải đoàn kết yêu thương bạn học."

Anh muốn... yêu đương với bạn học mới!

"Thầy cô nói?" Vẻ mặt Trình Hạo khó tin: "Mịa, anh chịu nghe lời thầy cô từ khi nào thế?"

Đang nói chuyện thì thấy Châu Dạ bỗng nhiên tăng tốc đi về phía trước, Trình Hạo cao giọng hỏi: "Buổi tối anh có đến quán sửa xe không?"

Châu Dạ đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại chỉ nói:

"Tôi sẽ đến sau, tôi có việc đi trước đây."

Đi đến đầu cầu thang, Châu Dạ không đi như bình thường mà trực tiếp nắm lấy lan can, xoay người một cái đã đến đoạn cầu thang tiếp theo. Năm cầu thang anh đều đi xuống như vậy, như thể rất vội nên "bay" xuống luôn. Khi đi đến đầu cầu thang tầng một anh mới dừng lại, nhìn về phía đầu cầu thang khác vài giây, thấy không có ai đi ra, anh mới tiếp tục bước về phía cổng trường.

Anh bước đi hơi nhanh, nhưng anh mới đi được mấy bước đột nhiên đi chậm lại, anh nhìn thấy cô gái tên Sênh Ca đang đi trước anh khoảng chừng mười mét.

Châu Dạ đi chầm chậm đằng sau Sênh Ca, thậm chí còn cùng cô lên xe buýt ở cổng trường.


Đi được ba trạm, anh lại không kìm lòng được bước xuống xe cùng cô.

Lúc Sênh Ca và bà nội chuyển đến đây, bà nội nghĩ lớp 12 rất quan trọng, cũng sợ thằng con trai phá của kia lại tìm đến làm ảnh hưởng tới việc học của Sênh Ca nên cố ý thuê một khu chung cư cao cấp cách trường khá gần, chủ yếu là vì an ninh trật tự rất tốt.

Châu Dạ nhìn cô gái quẹt thẻ đi vào cổng khu chung cư.

Anh lập tức cau mày, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía khu chung cư cao cấp trước mặt, anh biết giá nhà ở khu chung cư này rất đắt, ánh mắt chàng trai bỗng ảm đạm, cười khẩy.

Một công chúa nhỏ rạng rỡ như vậy nên sống ở nơi như này.

Châu Dạ lần nữa ngẩng đầu nhìn những tòa nhà sang trọng phía bên kia đường, chỉ một con đường lớn thôi mà giống như đang ngăn cách họ.

Anh cắn răng, yết hầu khẽ lăn rồi bỗng cử động, tựa vào cái cây đằng sau, móc ra một điếu thuốc, châm lửa hút một hơi rồi nhả khói, khói thuốc làm mờ mắt.

Cảm giác như thấy được năm mười một tuổi ấy tuyết lớn bao trùm Hải Thành, đêm đó tuyết rơi rất lớn, trên mặt đất phủ một lớp tuyết dày, tuyết trên trời vẫn không ngừng rơi, gió lạnh thấu xương, tuyết bay bay, rất ít người đi trên đường, Châu Dạ mặc áo mỏng manh đói bụng ngồi xổm ở góc tường một tòa nhà cao tầng tránh rét, dáng vẻ đáng thương kia làm thỉnh thoảng có người đi ngang qua tưởng là ăn mày, còn ném cho anh mấy đồng tiền lẻ.

Anh xấu hổ mà lòng lại bất lực, đối với anh thì thế giới này từng giây từng phút đều như đang giày vò.

Mà khi đó, ở phía đối diện tòa nhà cao tầng là màn hình lớn đang phát lại nội dung cuộc thi khiêu vũ thiếu nhi ở nội thành.

Anh nhìn thấy một cô bé mặc váy công chúa trắng tinh đang múa ba lê, làm mọi người đi ngang qua dừng chân quan sát.

Ánh đèn sân khấu kết hợp với trời bay đầy tuyết, cô gái nhảy múa nhanh nhẹn rất giống một tiên nữ, xinh đẹp thuần khiết mà linh động, làm cho người ta kinh ngạc, không ai dám khinh thường.

Châu Dạ vẫn còn nhớ rõ, cô gái cười ngọt ngào nói:

"Chào mọi người, em tên Sênh Ca, hi vọng mọi người thích..."

Từ đó về sau, trong lòng Châu Dạ luôn có một tiểu tiên nữ xinh đẹp kinh thiên động địa, cô đứng ở trên cao, mà anh ở trong vũng bùn, chỉ có thể ngước nhìn.


Anh từng cho rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, nhưng không ngờ cô lại rời Hải Thành để đến đây.

Châu Dạ nhả ra làn khói cuối cùng, dập tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, không rời đi mà ngơ ngác nghiêng người dựa vào thân cây, nhìn tòa nhà cao tầng ở phía đối diện.

Nhìn xuyên qua đường cái nhìn về phía tòa nhà cao tầng ở phía đối diện một lúc thế mà không biết từ lúc nào mà sắc trời đã dần đen kịt.

"Bé con, đợi lát nữa đến siêu thị thì cháu mua nhiều đồ ăn vặt cháu thích một chút, bà nội mua một ít thịt với rau cần, sáng mai lúc cháu đi học thì bà nội sẽ ở nhà làm vằn thắn cho cháu ăn."

"Dạ, vất vả cho bà quá, tối cháu sẽ cùng bà làm nhân rau ạ."

"Bà nội không vất vả, bây giờ cháu mới là người vất vả nhất, lớp 12 rất áp lực, sáng mai tự bà làm nhân rau là được rồi không cần cháu giúp đâu, cháu về thì ngủ sớm một chút."

Châu Dạ chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô gái, vội vàng quay lưng lại đi về phía trước mấy bước, dáng vẻ hơi chột dạ.

Sênh Ca đang nắm tay bà nội mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn mình, cô theo bản năng ngước mắt nhìn lại nhưng không phát hiện có ai hay ánh mắt khác thường.

"Đèn xanh rồi, chúng ta sang đường thôi." Bà nội đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

"Dạ." Sênh Ca không nhìn nữa đáp lại.

Châu Dạ đứng nấp ở chỗ ngoặt nhìn cô gái được bà nội nắm tay dẫn qua đường, cảm xúc dưới đáy lòng lẫn lộn.

Cuộc sống của tiểu tiên nữ rất hạnh phúc.

Châu Dạ thoải mái cúi đầu cười, cuối cùng xoay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Châu Dạ xưa nay chưa từng đi học sớm hôm nay đã đến rồi, nhưng anh không vào trường mà đứng ở ngoài cổng, nhìn chằm chằm từng bạn học đi vào trong trường, cuối cùng khi nhìn thấy bóng dáng Tô Minh Triết trong đám người, đi thẳng tới, tóm chặt cổ áo cậu ta từ phía sau rồi kéo sang một bên, lạnh lùng nói:

"Người anh em, nói chuyện chút."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận