Selene trong lòng anh

Thứ ba.
 
Lễ kỷ niệm thành lập trường mà Đào Hân Nhiên chờ đợi từ lâu rốt cuộc cũng đến.
 
Vài ngày trước, trường đã bắt đầu trang trí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vào ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, nhà trường đã cho học sinh lớp 11 và 12 được nghỉ, họ có thể hoạt động trong khuôn viên trường, nhưng không được phép rời khỏi trường, nếu có trường hợp đặc biệt thì có thể xin phép giáo viên chủ nhiệm. Về phần giáo viên chủ nhiệm lớp 12 có dự tính gì hay không, có thể tự học hay là học bù như thế nào thì ban giám hiệu nhà trường cũng sẽ không quản nhiều.
 
Có lẽ vui nhất là những học sinh khối 10, không có áp lực thi đại học như năm khối 11 và khối 12.
 
Mới sáng sớm, thầy Vương đã bảo Giang Tuyết Huỳnh và những người khác chuyển những cái ghế xuống sân trường. Hội trường của trường học nhỏ nên không thể chứa được nhiều người như vậy.
 
Khi xuống đến sân, Giang Tuyết Huỳnh buông ghế xuống ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, học sinh hầu như đều đến đông đủ, trên sân thể dục chen chúc người.
 
Cô theo bản năng nhìn thoáng qua lớp 2.
 
Có quá nhiều người mà lớp 2 lại ở rất xa, cơ bản không nhìn thấy bất cứ cái gì cả.
 
Lễ kỷ niệm thành lập trường không có gì để nói, chẳng qua là bài phát biểu của các thầy này thầy kia, còn mời một số sinh viên tốt nghiệp xuất sắc về lên phát biểu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để khuyến khích các thí sinh chuẩn bị cho kỳ thi THPT quốc gia.
 
Ở phía dưới khán đài, các học sinh đã bắt đầu chán nản, lơ đãng, vụng trộm nói nhỏ, hy vọng được tự do hoạt động.
 
Đứng lâu thì mỏi chân, mà ngồi lâu thì mỏi eo, đau lưng.
 
Buổi sáng khi tỉnh dậy, Giang Tuyết Huỳnh đã cảm thấy có gì đó không ổn, bụng 
dưới của cô có chút đau, có lẽ là kỳ kinh nguyệt của cô đã đến.

 
Cô rất ít khi bị đau trong thời kỳ kinh nguyệt, chỉ thỉnh thoảng trong ngày đầu tiên sẽ đau một chút.
 
Không ngờ hôm nay lại đau.
 
Khi đau bụng, thắt lưng cũng vừa đau vừa sưng.
 
Không biết sau bao lần lén lút vặn xoay eo, lễ kỷ niệm thành lập trường học khiến người ta mệt mỏi này rốt cục cũng kết thúc.
 
Xung quanh vang lên những âm thanh thở phào nhẹ nhõm, mọi người bắt đầu đem ghế về.
 
"Tớ sắp đói chết rồi, tớ định đi đến căn tin một chuyến." Trên đường trở về, Đào Hân Nhiên kéo ghế, hỏi nữ sinh bên cạnh: "Cậu có đi không?”
 
Lời này vừa nói ra, nhận được rất nhiều phản ứng.
 
"Đi chứ, sao lại không đi, tớ cũng sắp chết đói."
 
"Vậy lấy cho tớ một cái bánh."
 
"Tớ cũng vậy."
 
"Giang Tuyết Huỳnh, còn cậu thì sao" Đào Hân Nhiên lần này nhìn sang Giang Tuyết Huỳnh: "Cậu có đi không.”
 

"Tớ không đi đâu." Cô nhấc chiếc ghế trong tay đang muốn rơi xuống lại lên lần nữa, Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ tới mình muốn mua cái gì.
 
Ghế này ở trường THPT số hai rất nặng, đi được một lúc, Giang Tuyết Huỳnh đã cảm giác được sống lưng nóng lên, bắt đầu đổ mồ hôi.
 
...... Bụng cũng có vẻ đau hơn.
 
Đúng lúc này có mấy nam sinh lớp 7 đi ngang qua.
 
Đôi mắt của Đào Hân Nhiên sáng ngời, như thể nhìn thấy cứu tinh, vội vàng dừng lại cầu cứu.
 
Tất cả mọi người đều là bạn cùng lớp, các nam sinh vui vẻ đồng ý, sau đó lại nhìn về phía Giang Tuyết Huỳnh, lịch sự  hỏi cô có muốn họ giúp đỡ bê ghế về lớp không.
 
Tính cách sợ gây phiền phức cho người khác gần như đã ngấm vào xương cốt của Giang Tuyết Huỳnh. Hầu hết những việc mà bản thân cô có thể tự mình làm được, cô cũng sẽ không nhờ người khác giúp đỡ. Vậy nên cô theo bản năng nói một tiếng cảm ơn, không cần đâu.
 
Mặc dù cánh tay cầm ghế có chút mỏi, nhưng vẫn có thể bê được.
 
Sau khi từ chối sự giúp đỡ của bạn cùng lớp, Giang Tuyết Huỳnh một mình mang ghế trở về.
 
Liên tục có học sinh đi ngang qua cô.
 
Khi cô đi đến tòa nhà hành chính, cơn đau nhói ở thặt lưng và bụng đã truyền tới cảm giác mà cô không thể chịu đựng được nữa, Giang Tuyết Huỳnh đặt chiếc ghế xuống nghỉ ngơi tại chỗ một lúc.

 
Những học sinh nhanh nhẹn đã dọn xong ghế và bước ra khỏi lớp, tụm năm tụm ba đi loanh quanh trong khuôn viên trường.
 
Đúng lúc này Giang Tuyết Huỳnh đã nhìn thấy Trần Lạc Xuyên.
 
Có thể là do trong kỳ kinh nguyệt khó chịu, cũng có thể là do trước đó nằm mơ thấy điềm xấu, cô không muốn nói chuyện chứ đừng nói là chủ động tiến lên chào hỏi. Cô thậm chí còn lùi lại một bước, trốn sang bên cạnh, không muốn người khác nhìn thấy mình.
 
Cậu thiếu niên hôm nay có vẻ tâm trạng rất tốt, quai hàm hơi nhếch lên, nhếch mép cười nhẹ nói chuyện với những người bạn đi ở bên cạnh.
 
Mái tóc đen rũ trước trán, ánh sáng chiếu vào nửa khuôn mặt tuấn tú của anh, làn da trắng nõn dưới ánh mặt.
 
Có vài người xung quanh, một, hai, ba...
 
Giang Tuyết Huỳnh cẩn thận nghiêm túc đếm từng người một, họ đều là những người cô từng gặp qua.
 
Là Lương Siêu và ——Tiền Phi Phi trong dự kiến.
 
Có hai người rất quen mắt, nhưng cô không nhớ được tên.
 
Cô gái cũng đang cười, cô ấy đứng giữa những chàng trai trông hơi lùn, nhưng khí chất của cô lại rất rõ ràng.
 
Chiếc váy bay bổng, nụ cười của cô ấy rất rạng rỡ và hút mắt.
 
Tòa nhà hành chính là nơi thuộc về các giáo viên, luôn yên tĩnh.
 
Trước tòa nhà màu đỏ thiết kế theo kiểu phương Tây, có một hàng cây lớn xanh biếc, cây long não và cây quế che khuất bầu trời, nắng chiếu xuống thành một chiếu cầu nhỏ.
 
Cách đó không xa, các chiếc ghế đá nằm rải rác dưới bóng cây.
 
Trong các hoạt động ngoại khóa, thường có những nhóm đôi ba học sinh ngồi trên ghế đá trò chuyện cùng nhau.
 

Không biết đây có thể coi là chỗ tốt của kỳ kinh nguyệt không, bụng dưới cô đau đến nỗi như bị đấm mấy cái, từ chối tất cả hoạt động giải trí, cô chỉ muốn lẳng lặng ngồi im, cho dù đối tượng yêu thầm của mình xuất hiện trước mặt, cô cũng chỉ muốn đưa anh vào *rãnh Mariana để được bình yên.
 
*Rãnh Mariana: còn gọi là vực Mariabena hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất.
 
Đương nhiên cô cũng không rời đi, không thể đảm bảo tiếng kéo ghế sẽ không kinh động đến anh, lúc này cô chỉ muốn yên lặng làm một người vô hình.
 
Cách rất xa nên cô cũng không thể nghe rõ mấy người này đang nói cái gì.
-
"Hôm nay không phải cậu đã đồng ý chơi trò thật lòng hay mạo hiểm sao? Đừng có nuốt lời." Vừa đi đến trước tòa hành chính, Lương Siêu đã dừng lại, chém đinh chặt sắt nói với cậu thiếu niên ở trước mặt.
 
Trần Lạc Xuyên vô cảm, ánh nắng chiếu xuyên qua khe hở những chiếc lá cây vào mặt anh, trông anh có vẻ không để ý tới.
 
Nghĩ đến chuyện quan trọng ngày hôm nay, trái tim Lương Siêu giật thót.
 
Vội vàng bổ sung thêm một câu: "Đừng nuốt lời.”
 
Câu nói này đã thành công chọc cười cậu thiếu niên, anh nghe vậy thì bước chầm chậm lại, hơi nhếch mày bật cười mắng: "Chúng ta khác lớp.”
 
Lương Siêu khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Không cần quan tâm chuyện đó." Lương Siêu vội vàng nói: "Hôm nay không được sao?”
 
"Được." Cậu thiếu niên suy nghĩ một chút, sau đó thu lại nụ cười: "Tôi không có việc gì cả.”
 
Lương Siêu nhìn về phía Tiền Phi Phi: "Phi Phi cũng không sao chứ?"
 
Bốn mắt nhìn nhau, Tiền Phi Phi đảo mắt một cái rồi hít sâu một hơi: "Tôi cũng không có vấn đề.”
 
Sau khi xác nhận tất cả mọi người đều không có vấn đề, Lương Siêu thở phào nhẹ nhõm, uống hết chai nước khoáng trên tay, đặt xuống mặt đất.
 
Quay chai.
 
Miệng chai chỉ trúng vào ai, người đó sẽ phải thực hiện mạo hiểm hoặc trả lời thật lòng.
 
Các nội dung hình phạt sẽ do người quay cái chai quyết định.
 
Lần đầu Trần Lạc Xuyên đã quay, anh cụp mắt xuống, tùy ý xoay chai nước khoáng, anh cảm giác được hôm nay Lương Siêu và Tiền Phi Phi có chuyện gì đó, nhưng anh cũng không định xen vào.
 
Cái chai xoay vài vòng rồi dừng lại.
 
Sau đó Lương Siêu nhờ vào nhân phẩm trời ban mà đã được cái chai chỉ trúng.
 
"Ơ..." Nhìn miệng cái chai xoay đến trước mặt mình, Lương Siêu cũng có chút sững sờ.
 
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ngay cả Trần Lạc Xuyên cũng không khỏi mỉm cười.
 
Cậu thiếu niên nhếch mày: "Chọn cái gì?" Cảm thấy chưa đủ náo nhiệt, chỉ muốn đổ thêm dầu vào lửa.
 
Lương Siêu hơi sợ hãi, do dự nói: "Mạo hiểm đi.”
 
Lúc mới bắt đầu chơi nếu thử thách khó quá sẽ có người từ bỏ không chơi nữa.
 

Truth or Dare là trò chơi phải ép dần từng bước, Trần Lạc Xuyên nhìn Lương Siêu một cái, nhưng cũng không làm khó cậu ta quá nhiều: "Hai mươi cái chống đẩy?”
 
Lương Siêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, giống như sợ anh đổi ý, lập tức nằm sấp xuống: "Hai mươi cái chính là hai mươi cái, cậu nói rồi đó không được chơi xấu.”
 
"Quá dễ, đây làm sao mà gọi là mạo hiểm lớn được." Tiền Phi Phi ngồi xổm xuống bên cạnh Lương Siêu đang đếm số lần chống đẩy, cô ngồi ở một bên không thể nhịn được mà cười.
 
Cười đến nỗi Lương Siêu trợn tròn mắt, thừa dịp Trần Lạc Xuyên không chú ý, cậu nhỏ giọng thì thầm nói: "Còn cười nữa tớ sẽ không giúp cậu đâu, nghe không.”
 
Cơ thể nữ sinh nghe vậy thì cứng đờ, lập tức ngừng cười, vội vàng cụp mắt xuống, mím môi lại.
 
Hơi thở bỗng trở nên gấp gáp bối rối.
 
Sau khi thực hiện hai mươi lần chống đẩy xong, Lương Siêu đứng lên nói một câu: "Đừng sợ.”
 
Tiền Phi Phi gật đầu, khẽ thở ra một hơi.
 
Có một chuyện, cho tới tận bây giờ bọn họ cũng không nói cho Trần Lạc Xuyên biết.
 
Đây là một mạo hiểm lớn đã được dự tính sẵn, là thật lòng hay thử thách.
 
Trò chơi tiếp tục, Tiền Phi Phi không kiềm chế được nhìn về phía Trần Lạc Xuyên.
 
Cậu thiếu niên đang nghiêng đầu nói chuyện gì đó với mấy người Lương Siêu.
 
Mấy ngày nay tâm trạng của anh đã tốt hơn, mặt mày cũng giãn ra, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
 
Tiền Phi Phi cứ như vậy nhìn anh, trong vô giác nhớ đến ngày đầu tiên cô vừa mới nhập học.
 
Lúc đó Trần Lạc Xuyên còn chưa cao như bây giờ.
 
Cậu thiếu niên lúc đó thấp hơi bây giờ, cũng gầy hơn bây giờ, tóc cũng ngắn hơn, nhưng làn da lại trắng nõn, hai mắt long lanh.
 
Trên vai đeo một cái cặp sách, trên khóe môi nở một nụ cười tươi.
 
Cô dường như là yêu Trần Lạc Xuyên ngay từ cái nhìn đầu tiên, so với những cô gái khác thầm mến Trần Lạc Xuyên, cô xem như là người may mắn nhất, bởi vì tính cách hào phóng, hầu như cô chơi với được tất cả các nam sinh, cho nên cô hầu như không tốn nhiều công sức để tiếp cận và chơi thân với Trần Lạc Xuyên.
 
Đương nhiên mọi thứ có được phải trả giá.
 
Thường xuyên có những cô gái sau lưng nói xấu cô, nói cô lẳng lơ, nhục nhã, nhưng cô cũng không quan tâm.
 
Nếu đã ghét cô còn chú ý đến cô, còn không phải là có ý định dẫm lên cô để làm nổi bật sự khác biệt của mình sao?
 
Nói cho cùng cũng không phải là vì hấp dẫn sự chú ý của nam sinh sao?

 
Cô không cần hấp dẫn sự chú ý của các nam sinh khác, cô chỉ để ý một mình Trần Lạc Xuyên.
 
Nhưng mấy năm nay, cô lại phát hiện mình dường như không thể hiểu được anh đang nghĩ cái gì nữa.
 
Càng ngày lớn dần, Trần Lạc Xuyên dường như cũng càng trở nên... khó gần.
 
Lúc này, Tiền Phi Phi mới nhận ra rằng có lẽ bản thân cô đã làm sai điều gì đó.
 
Ngay từ đầu, cô đã định vị mối quan hệ giữa hai người là "anh em", cô đã cắt đứt con đường của mình, vẽ đất xây nhà tù.
 
Thật khó có thể để tiến thêm một bước từ mối quan hệ "anh em".
 
Nếu như nói yêu thầm là một sự dày vò thì dự dày vò mấy năm qua cũng quá lâu rồi.
 
Khi bắt đầu học cấp ba, Tiền Phi Phi càng ngày cảm thấy càng bất an hơn.
 

Nhiều người vây quanh Trần Lạc Xuyên hơn, thậm chí mấy ngày trước Lưu Mộng Vân đã tỏ tình với anh, còn có Giang Tuyết Huỳnh lớp 2 nữa.
 
Năm nay, sẽ phân lại lớp khoa học và khoa văn một lần nữa, Trần Lạc Xuyên có thành tích khá tốt đã được chuyển lên lớp 2, Tiền Phi Phi đã cảm nhận được rằng mối quan hệ giữa cô và Trần Lạc Xuyên dường như ngày càng xa cách.
 
Không phải là quan hệ không còn tốt như trước nữa, mà là sự trưởng thành không thể ngăn cản được khiến cho bọn họ dần dần xa cách.
 
Có đôi khi, cô cũng nghĩ rằng liệu Trần Lạc Xuyên thật sự nhìn không ra sao?
 
Có lẽ là không.
 
Tình cảm của cô dành cho anh ngay cả mấy người Lương Siêu cũng nhìn ra.
 
Tất cả mọi người đều là bạn bè từ cấp hai cùng nhau học lên cấp ba, sau khi nhận ra tình cảm của cô đối với anh, mấy người Lương Siêu cũng bí mật giúp đỡ cô.
 
Ví dụ như bây giờ.
 
Miệng chai dừng lại trước mặt Trần Lạc Xuyên.
 
Tiền Phi Phi và Lương Siêu đều ngẩn ra, hai người đều chưa kịp phản ứng.
 
Mà cái chai này là do Lương Siêu quay.
 
Lương Siêu và Tiền Phi Phi trao đổi ánh mắt, sau khi nhận được phản ứng của nữ sinh khẽ mím môi, gật nhẹ đầu.
 
Lương Siêu thở dài, nhìn về phía Trần Lạc Xuyên: "Thật lòng hay mạo hiểm, chọn một cái đi.”
 
Lòng bàn tay của Tiền Phi Phi căng thẳng siết chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái chai nước khoáng, thầm cầu nguyệt trong lòng duy nhất một câu chính là: "Lời thật lòng, lời thật lòng, lời thật lòng.
 
Cô chỉ muốn có được một cơ hội để có thể thăm dò tâm ý của Trần Lạc Xuyên mà thôi.
 
Nhưng mà, lúc này một giọng nói trong trẻo vang phá vỡ sự hy vọng của cô.
 
"Tôi chọn mạo hiểm." Trần Lạc Xuyên hơi nghiêng đầu nhìn Lương Siêu.
 
Cậu thiếu niên mặt mày bình thản, nhìn không ra cái gì khác thường, cũng không biết liệu anh có biết ý đồ của họ hay không, hay là cố ý làm như vậy.
 
Tiền Phi Phi ngẩn ra, bàn tay đang nắm chặt cũng dần buông lỏng.
 
Trần Lạc Xuyên đưa ra lựa chọn như vậy, cô cũng đã dự tính được, quen biết ở chung với nhau lâu như vậy, Tiền Phi Phi biết rõ rằng cậu thiếu niên có vẻ bề ngoài như một mặt trời nhỏ rực rỡ, nhưng bên trong dường như là mặt hồ lạnh lẽo.
 
Tâm sự đương nhiên cũng không muốn người khác biết, nhất là chuyện tình cảm.
 
Tiền Phi Phi cảm thấy có chút mất mát.
 
Một cơn gió khẽ thổi qua, Lương Siêu nhìn Tiền Phi Phi như vậy thì thở dài, nhắm mắt lại.
 
Lập tức nói ra nhiệm vụ.
 
"Tìm ngẫu nhiên một người khác phái ở gần đây tỏ tình."
 
Xung quanh dường như yên tĩnh lại trong chốc lát.
 
Nói xong câu đó, Lương Siêu gần như không dám nhìn phản ứng của Trần Lạc Xuyên, chỉ ở trong lòng thở dài.
 
Phi Phi, tôi vì giúp cậu mà hy sinh lớn như vậy, lần này cậu thật sự nợ tôi một món lớn.
 
Tác giả có lời muốn nói:
Ah, máu chó_(:з」∠)_
——

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui