Selene trong lòng anh

Mặt trời lặn.
 
Thật vất vả một ngày học tập mới kết thúc, chỉ trong chốc lát, căn tin nhỏ của trường THPT số 2 đã chen chúc chật ních các học sinh đang đói bụng.
 
Trong một quán mì nhỏ ở ven đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Siêu và Tiền Phi Phi liếc nhìn nhau một cái, rồi cả hai quay sang nhìn cậu thiếu niên ở trước mặt.
 
Cậu thiếu niên này đang cụp mắt xuống, kiên nhẫn nhặt ra từng cọc hành lá đã bị thái nhỏ trôi nổi trong bát.
 
Trần Lạc Xuyên không ăn hành.
 
Nhưng đó không phải là vấn đề.
 
Trọng điểm là - Lương Siêu mở miệng nhưng có chút không nói nên lời.
 
Cậu cảm thấy rằng tâm trạng của Trần Lạc Xuyên có lẽ không được tốt lắm.
Từ khi tan học, anh cứ như thế này, nói chuyện với cậu, anh cũng chỉ trả lời một cách thờ ơ "ừm" đến "ừ".
 
Điều này thật sự hiếm xảy ra, mặc dù những người thân quen với Trần Lạc Xuyên đều biết tính tình của anh không dễ ở chung như anh biểu hiện ra bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng cũng rất ít khi thấy tâm trạng anh không tốt.
 
Lương Siêu hỏi vu vơ: "... Bị mắng à? Hay là cãi nhau với bạn cùng lớp?”
 
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng nói: "Không.”
 
Tiền Phi Phi quay sang nhìn Trần Lạc Xuyên: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, ai mà không có thời điểm tâm trạng không tốt."
 
Lương Siêu ngẫm lại thấy cũng có lý, với lấy đôi đũa dùng một lần, mở ra.
 
Mơ hồ hỏi: "Tuần sau không phải là lễ kỷ niệm thành lập trường sao? Đến lúc đó chúng ta tụ tập lại một chút.”

 
"Cũng được." Trần Lạc Xuyên nói, giọng điệu bình thản vô cảm.
 
Lần này Lương Siêu hoàn toàn không biết nói cái gì.
 
Một lúc sau, hình như cậu nhớ tới một chuyện gì đó: "Đúng rồi, lúc trước không phải cậu khá thân với một nữ sinh ở lớp hai sao? Cô ấy tên gì nhỉ?”
 
"Giang Tuyết Huỳnh?" Trần Lạc Xuyên cau mày.
 
Anh không ngờ tới Lương Siêu lại chủ động nhắc tới Giang Tuyết Huỳnh.
 
Tiền Phi Phi nhìn Trần Lạc Xuyên, không khỏi trợn mắt nhìn Lương Siêu: "Đã nói chuyện không liên quan đến cậu mà, quan tâm như vậy làm gì.”
 
"Cậu cho rằng tôi là vì ai?" Lương Siêu nói với giọng điệu trêu ghẹo.
 
Tiền Phi Phi đột nhiên ngừng nói.
 
"Cô ấy không học ở lớp hai." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cậu thiếu niên vang lên: "Học kỳ này đã chuyển lớp rồi."
 
Tiền Phi Phi có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi chống cằm và chớp mắt hỏi: "Thật sao? Tôi tưởng cậu có chút cảm giác.”
 
Lương Siêu nhìn thoáng qua Tiền Phi Phi, không lên tiếng.
 
Bầu không khí vốn ấm áp lại đột nhiên lạnh đi, qua một hồi lâu, Trần Lạc Xuyên mới tiếp tục nói: "Tôi và cô ấy không phải như các cậu nghĩ đâu.”
 
Cậu thiếu niên buông đũa xuống, quay mặt nhìn về phía xa xa, mái tóc đen nhánh có vài sợi bay rũ xuống trước trán, góc nghiêng sắc bén.
 
Tuy rằng anh không giải thích, nhưng giọng điệu lại rất xa lạ.
 
Nghe thấy vậy, Tiền Phi Phi không khỏi giật mình: "A, à..."
 
Cô cũng không dám thử thăm dò nữa, vội vàng thu dọn đũa dùng một lần, nhìn đi chỗ khác.
 

Trên bàn ăn mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Trần Lạc Xuyên không phải là không nhận ra được, chính là bởi vì nhận ra nên anh mới biểu hiện xa lạ hơn trước một chút, giả vờ như không nghe ra được lời nói bóng nói gió của Lương Siêu và Tiền Phi Phi.
 
Trần Lạc Xuyên cụp mắt xuống, trong đầu lại nhớ tới gương mặt nữ sinh quen thuộc.
 
Đó là Giang Tuyết Huỳnh.
 
Nghĩ đến đây, Trần Lạc Xuyên không khỏi khựng lại.
 
Anh không hiểu vì sao Lương Siêu và Tiền Phi Phi lại hết lần này tới lần khác canh cánh trong lòng chuyện về Giang Tuyết Huỳnh như vậy, anh thực sự không có ý định yêu đương khi vẫn học cấp ba, mà Giang Tuyết Huỳnh cũng không có ý định đó với anh.
 
Còn về tâm trạng khó chịu trong hai ngày nay là bởi vì liên tiếp gặp Trì Thanh, ngay cả chính anh cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
 
Dường như không thể khống chế được, vậy nên có mấy lời nói gay gắt đã được thốt ra.
 
Có thể là tính cách không phù hợp.
 
Nói tóm lại, anh rất mệt mỏi với những phép thử thăm dò như vậy.
-
Chắc là ngày nghĩ gì, đêm mơ đó.
 
Sau khi mơ thấy giấc mơ ở sau căn tin, Giang Tuyết Huỳnh lại mơ thấy một giấc mơ khác.
 
Trong giấc mơ là khung cảnh ánh hoàng hôn đang chiếu xuống sân.
 
Cô đứng ở sân, lấy hết can đảm để nói điều gì đó.
 
Trước mặt cô là một cậu thiếu niên cao gầy, có chút quen mắt, ôm một quả bóng rổ trên tay.
 
Tuy rằng nhìn không rõ mặt mũi, nhưng khí chất vừa sáng sủa vừa sảng khoái trên người cũng đủ để cô xác nhận thân phận của đối phương.
 
Đó là Trần Lạc Xuyên.

 
Giang Tuyết Huỳnh sững người một lúc, hơi ngạc nhiên và còn muốn lắng nghe cẩn thận những gì mình nói, nhưng lại bị giọng nói đột nhiên vang lên của cậu thiếu niên thu hút.
 
Giọng điệu của cậu thiếu niên lạnh nhạt, có chút cố ý, có vẻ khách sáo, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận ý tốt của cậu.”
 
Giang Tuyết Huỳnh từ trong mộng bừng tỉnh, mím môi, giấc mộng này chân thật đến mức cô ngồi hơn nửa ngày cũng không thể phục hồi tinh thần lại.
 
Sự bối rối, xấu hổ khi bị từ chối, giống như thủy triều dâng lên nhấn chìm cô.
 
Rõ ràng đến mức khiến người ta muốn quên cũng không quên được.
 
Giấc mơ dường như là một điềm xấu, nhắc nhở cô không được vì cuộc hẹn đặc biệt ngày hôm đó mà đắc ý vênh váo.
 
Thật ra mặc dù không có lời cảnh cáo như vậy, mối quan hệ giữa cô và Trần Lạc Xuyên cũng ngày càng xa cách.
 
Sau khi chuyển đến lớp 7, Giang Tuyết Huỳnh có thể cảm nhận rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Thẩm Manh Manh, Trì Thanh, Trương Thành Dương, Trần Lạc Xuyên đã phai nhạt dần.
 
Sau ngày hôm đó, Thẩm Manh Manh đã hỏi ban ngày cô đến lớp làm gì.
 
Bởi vì Thẩm Manh Manh biết rõ chuyện giữa cô và Trần Lạc Xuyên, Giang Tuyết Huỳnh cũng không giấu diếm, kể toàn bộ ra, thành thật nói với nhau.
 
Nhưng Thẩm Manh Manh hình như rất bận rộn, chưa kịp trả lời gì đã biến mất tích.
 
Giang Tuyết chạy đi pha một tách cà phê, lúc bưng trở lại trước bàn, cũng đã mười phút trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng cô gửi cho Thẩm Manh Manh vẫn chưa có hồi âm.
 
Trong lòng cô tự nhủ, đừng suy nghĩ quá nhiều.
 
Việc mất liên lạc sau khi phân tách ra là chuyện rất bình thường.
 
Điều này không hiếm thấy ở trên mạng, những người bạn đã từng thân thiết và trò chuyện thâu đêm thường xuyên chỉ vì không còn chơi game cùng nhau nữa, không cùng xem một bộ phim truyền hình nữa, có thể hoàn toàn phai nhạt đến mức không còn liên lạc nữa.
 
Cô không còn học ở lớp 2 nữa, vì vậy cô không thể ép Manh Manh không kết thêm bạn mới trong cuộc sống của mình.
 
Lớp 7 và lớp 2 không ở cùng một tầng, cách xa nhau. Giang Tuyết Huỳnh cũng hiếm khi có cơ hội gặp Trần Lạc Xuyên. Cô đã không gặp anh gần một tuần kể từ khi quần áo mình được giao vào ngày hôm đó.
 
Tuy rằng cô ít liên lạc với Thẩm Manh Manh, Trần Lạc Xuyên, Trì Thanh, nhưng cuộc sống của cô lại rất quy luật.
 
Lớp 7 tuy rằng chỉ là lớp bình thường, nhưng giáo viên chủ nhiệm là thầy Vương rõ ràng là có tham vọng, lập ra quy củ cho học sinh dưới tay mình, yêu cầu thời gian nghỉ ngơi cùng với thời gian học tập của lớp mình giống như lớp 1 và lớp 2, sáng thứ bảy và chiều chủ nhật tự học, chỉ cho nghỉ chiều thứ bảy và sáng chủ nhật.

 
Và khuyến khích cả lớp học sau 12 giờ hàng đêm.
 
Thầy Vương nói chuyện vô cùng có tính kích động tinh thần, khiến cả lớp 7 nhiệt huyết giống như bị tiêm máu gà, vì chịu ảnh hưởng từ thầy Vương, cuộc sống của Giang Tuyết Huỳnh trong khoảng thời gian này cũng vô cùng phong phú.
 
Nhưng sau khi lên lớp 12, toán học vốn đã có chút khó bây giờ lại càng khó hơn.
 
Bởi vì nghe không hiểu nên khi ngồi trong lớp rất dễ mất tập trung, chỉ mất tập trung nửa phút mà đã không hiểu giáo viên dạy toán đang nói cái gì.
 
Có đôi khi cô nghĩ, chẳng lẽ mình so với những người khác ngu ngốc hơn một chút sao?
 
Chẳng lẽ việc dạy kèm của Trì Thanh có ảnh hưởng lớn đến cô như vậy sao?
 
Khó khăn nhất không phải là bài tập về nhà, khó khăn nhất chính là rõ ràng cố gắng như thế nào cũng không ra đáp án đúng.
 
Cuối cùng cũng làm xong bài tập về nhà ở trước mặt, Tuyết Huỳnh bò lên giường nằm xuống, dưới ánh trăng hai hàng mi khẽ rung, rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng hai chân hai tay lại cảm thấy nặng nề như bị treo đá.
 
Cũng có thể dễ dàng nhận thấy rằng, từ khi bắt đầu học hứng thú của cô không cao lắm.
 
Quy tắc của thầy Vương lập ra như vậy, nhưng lớp 7 thật sự có rất ít học sinh tuân theo, điều này làm cho Giang Tuyết Huỳnh thỉnh thoảng cảm thấy mình " rất ngốc" và lạc lõng.
 
Đào Hân Nhiên thậm chí thỉnh thoảng trêu ghẹo cô: "Các học sinh đi ra từ trong lớp trọng điểm đều như vậy sao?”
 
Có lẽ là bởi vì trải qua thời gian sinh hoạt ngủ nghỉ học tập ở lớp hai, nên cô còn rất quen với tốc độ sinh hoạt như bây giờ.
 
Không phải ai cũng có thể chấp nhận một cuộc sống như vậy.
 
Đào Hân Nhiên không thể chịu được nữa, bất mãn nói: "Lớp 1 và lớp 2 là lớp khoa học, cho nên mỗi ngày đều phải cày cuốc chăm chỉ, nhưng lớp chúng là là lớp khoa văn sao có thể áp dụng như lớp khoa học chứ.”
 
Một ngày nọ, khi ăn cơm ở căng tin, Đào Hân Nhiên dữ tợn cắn một miếng khoai tây, dường như coi đó là thầy Vương: "Không biết tại sao thầy Vương lại phát điên như vậy. Cứu mạng với, lễ kỷ niệm thành lập trường học rốt cuộc khi nào mới đến!"
 
Lễ kỉ niệm của trường mà Đào Hân Nhiên đã đề cập đến là lễ kỷ niệm một trăm năm của trường THPT số 2.
 
Trường THPT Nam Thành do một doanh nhân giàu có yêu nước thời Trung Hoa Dân Quốc đầu tư xây dựng.
 
Trước đây, trường THPT số 2 thường không có ngày nghỉ lễ thành lập trường này, nhưng năm nay họ gặp may, năm nay chính là năm thứ một trăm thành lập trường.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui