Áo khoác suýt chút nữa không khống chế được mà tuột khỏi tay,
Giang Tuyết Huỳnh tin tưởng chính mình không có khả năng gặp ảo giác, nếu không như thế nào gặp được Trì Thanh vốn dĩ nên ở tập huấn?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thoáng chốc nhịp tim đã không có quy luật mà loạn đập, vội vàng tự giác mà nắm chặt một góc vải dệt của áo khoác, ngăn cản không cho nó tiếp tục rơi xuống, Tuyết Huỳnh ước chừng ngẩn ra nửa ngày,
“Cậu không phải còn đang tập huấn sao?” Mới miễn cưỡng tìm trở về thanh âm của chính mình.
Trì Thanh như thế nào sẽ xuất hiện dưới lầu nhà cô?
Chưa kịp nghĩ nhiều, giây tiếp theo, cô lại đột nhiên cảm thấy trạng thái của Trì Thanh có chút không được thích hợp,
Có lẽ là trời quá lạnh, tuyết cũng quá lớn.
Toàn thân thiếu niên đều bị tuyết đông cứng, liền lông mi đều giống như rơi xuống tuyết mỏng, quạnh quẽ yếu ớt đến nỗi giống như chim nhỏ bị gió tuyết lôi cuốn,
Tính cách của Trần Lạc Xuyên cùng Trì Thanh đều không quá hợp với nhau, cậu tuy rằng cũng sửng sốt một chút vì Trì Thanh đột nhiên xuất hiện, nhưng thực mau đã khôi phục trấn định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dừng một chút, liền bản thân Trần Lạc Xuyên cũng chưa nghĩ đến, hoàn toàn theo bản năng mà bắt lấy cánh tay của Giang Tuyết Huỳnh, đem cô che chở ở phía sau, đề phòng mà đón nhận tầm mắt của Trì Thanh,
“Bạn học Trì Thanh?”
“Tôi nghĩ, cậu nên trước cho tôi một lý do, vì sao buổi tối cậu lại xuất hiện ở chỗ này?”
Sắc mặt lạnh xuống một cách rõ ràng,
Tiếng nói lãnh đạm, so với Trì Thanh cũng không nhường một tấc.
…
Cậu đã nhắn mười mấy cái tin nhắn cho cô.
Ở dưới lầu nhà cô đợi hơn một giờ.
Lại không chờ đến bất cứ hồi phục nào.
Trì Thanh hơi hơi rũ mắt, mặt vô biểu tình mà nhìn Trần Lạc Xuyên nắm chặt lấy cánh tay của Giang Tuyết Huỳnh.
Biểu tình của Trần Lạc Xuyên lãnh đạm, ánh mắt hàm chứa đề phòng.
Thiếu nữ lại có chút trở tay không kịp, vừa kinh ngạc vừa hoang mang nhìn cậu.
Ánh mắt kinh ngạc của cô, khiến cậu giống như bị một thanh đao sắc nhọn bỗng nhiên đâm một chút, hô hấp tức khắc dừng lại, cổ họng cũng nổi lên một vị sắt rỉ tanh ngọt.
Cậu rũ mắt không hề hé răng.
Giang Tuyết Huỳnh nhanh chóng né tránh cánh tay của Trần Lạc Xuyên, lần này cô thật sự xác định trạng huống của Trì Thanh có chút không thích hợp: “Cậu làm sao vậy?”
“Vì sao lại trở lại sớm như vậy?”
“… Cậu, có khỏe không?” Nói đến phía sau, lại đã thành mềm nhẹ, do dự, cùng cảm thấy ẩn ẩn có điều che giấu.
Không biết Trần Lạc Xuyên hiểu lầm cái gì, còn muốn đi cản cô: “Không có việc gì, có tôi ở đây, cậu không cần phải sợ.”
“Cậu hiểu lầm,” Tuyết Huỳnh bất an mà nhấp nhấp môi, mở miệng giải thích: “Tôi cùng cậu ấy là bạn bè.”
Trời đã tối mà bạn học nam lại xuất hiện ở dưới lầu nhà cô, ở trong mắt người không biết nội tình như Trần Lạc Xuyên cảm thấy xác thực thật khả nghi, nhưng hiện tại cô lại không rảnh để giải thích này đó cũng Trần Lạc Xuyên.
“Tôi đã nhắn tin cho cậu.” Lúc này Trì Thanh mới nhìn về phía cô. Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, cậu an tĩnh mà cùng cô đối diện.
Đón nhận ánh mắt của Trì Thanh, cô ngẫm ra: “… Tôi không có nhận được.”
Trì Thanh im lặng nửa giây, ngữ khí đạm đến nỗi hơi kém không thể nghe thấy, phảng phất giống như trong suốt, bị gió thổi qua liền lập tức tiêu tán: “ Tôi đã nhắn cho cậu mười mấy tin nhắn, cậu một cái cũng không thu được sao?”
“Thật xin lỗi,” cô cảm thấy bất an lên: “Tôi không có xem di động.”
“Cậu không phải đang ở tập huấn sao?” Cô quyết định phải nắm chắc quyền chủ động của cuộc đối thoại trước.
“Thi xong đã trở lại.” Có thể là cảm thấy truy vấn như vậy không có ý nghĩa, Trì Thanh không hề xem cô, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Trần Lạc Xuyên.
“Lại gặp mặt.”
Thiếu niên chậm rãi hạ xuống lông mi dài nồng đậm, gằn từng chữ một, ý vị không rõ nói: “Trong quãng thời gian tôi không ở, cảm ơn cậu thay tôi chiếu cố Giang Tuyết Huỳnh.”.
Lời này mang ý đối chọi gay gắt quá mức rõ ràng, biểu tình Giang Tuyết Huỳnh nghiêm túc, hơi hơi đề cao âm lượng, muốn đánh gãy lời nói của cậu: “Trì Thanh!”
Trần Lạc Xuyên chỉ là có ý tốt muốn đưa cô trở về.
Việc cô yêu thầm Trần Lạc Xuyên đương nhiên không phải là giả, nhưng đây là việc của hai người bọn họ, không nên đem Trần Lạc Xuyên liên lụy vào.
“Xin lỗi,” Tuyết Huỳnh do dự một lúc lâu sau, co quắc mà nhìn về phía Trần Lạc Xuyên, theo bản năng mà đại biểu hai người xin lỗi: “Hai người chúng tôi khả năng có chút việc muốn xử lý một chút----”
“Không có việc gì.” Đây là Trần Lạc Xuyên.
Giờ khắc này, Trần Lạc Xuyên cũng không có nhìn cô.
Cậu nói với cô xong, ánh mắt vẫn luôn không rời nửa bước mà đối diện với Trì Thanh, chạm vào nhau.
Giống như là ai cũng không muốn nhận thua.
Sắc mặt Trần Lạc Xuyên bình tĩnh, gằn từng chữ một: “Không cần khách khí.”
…….
Từ từ,
Cả người hơi cương,Tuyết Huỳnh cảm thấy đại não của chính mình thoáng phục hồi tinh thần lại, lúc này có chút vận chuyển không được.
Trần Lạc Xuyên thật sự biết chính mình đang nói cái gì sao? Cô quả thật bị tình cảnh trước mặt này làm ngẩn ra ước chừng nửa giây. Chinh lăng giống như một người qua đường gặp một nan đề khó giải quyết như là cầm theo cây thông bồn cầu vào nhầm xe điện, cô biết Trần Lạc Xuyên cùng Trì Thanh giống như không thích đối phương, nhưng không nghĩ tới Trần Lạc Xuyên sẽ không khách khí như vậy, trực tiếp khiêu khích Trì Thanh.
Tuy ý nghĩa này khó hiểu, nhưng không khỏi ở trước khi 2 người bộc phát ra càng kịch liệt xung đột, giành trước một bước, cô vẫn là tiến lên một bước.
Mặc kệ thế nào, quan trọng nhất vẫn là ngăn lại hai người bọn họ.
“Trần------”
Cô chủ động, cuối cùng vẫn đánh vỡ một chút cục diện bế tắc.
Hai người đều rời đi tầm mắt, ánh mắt đồng loạt dừng ở trên người của cô.
“Trần Lạc Xuyên,” Đón nhận tầm mắt của Trần Lạc Xuyên, Giang Tuyết Huỳnh hít sâu một hơi, nghiêm túc mà nhìn về phía người trước mặt: “Tôi muốn đơn độc cùng Trì Thanh nói chuyện trong chốc lát.”
Trần Lạc Xuyên cũng ngẩn ra một chút, giống như không dự đoán được cô sẽ làm như vậy.
Nhưng mà vẫn tôn trọng ý kiến của cô, hơi hơi gật đầu, chủ động tránh ra nửa bước: “Tôi đi qua phía bên kia.”
Như vậy kế tiếp, trước mắt cũng chỉ dư lại cô cùng Trì Thanh.
Vì trước tiên làm bảo hiểm, cùng quay đầu lại nhìn về phương hướng của Trần Lạc Xuyên, vẫn là đi tới phía trước vài bước, kéo ra khoảng cách cùng Trần Lạc Xuyên.
Lúc này mới đem ánh mắt đặt ở trên người Trì Thanh.
“Đúng rồi.” Thở ra một thôi, cô nỗ lực lấy ra vài phần khí thế trấn định, không chớp mắt mà nhìn cậu: “Cậu tính toán cùng tôi nói chuyện gì?”
Thiếu niên cảm nhận được tầm mắt của cô, lại không có giương mắt, lông mi thật dài có chút tản mạn ra lãnh đạm mà buông xuống.
Sau đó một lúc lâu, mới bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là muốn nói cùng cậu tôi đã trở về.”
“…” Giang Tuyết Huỳnh nhất thời có chút nghẹn lời.
Thái độ của Trì Thanh làm cô không biết đáp lại như thế nào. Giống như một quyền đấm vào trên bông, làm cô có chút bất an, lại có chút buồn bực nói không rõ.
Giống như là… có tật giật mình, giống như thực xin lỗi cậu.
Vì cái gì cô phải tà tâm bất an.
Cả người Giang Tuyết Huỳnh không khống chế được mà cứng đờ. Ngón tay hơi hơi buộc chặt, đáy lòng bất an cơ hồ đem cô bao phủ,
Nhưng cùng lúc đó, lại sinh ra một chút tâm thái tự mình an ủi.
Cô cùng Trì Thanh không phải quan hệ yêu đương, ai cũng không cần phụ trách đối với người kia, cô áy náy vì không kịp thời nhìn thấy tin nhắn của Trì Thanh-----ở dưới tình huống cô cố tình xem nhẹ.
Mà không phải đi ra ngoài ăn cơm cùng Trần Lạc Xuyên.
Nhưng thời khắc bị Trì Thanh gặp được, phản ứng đầu tiên của cô thế nhưng là bảo trì khoảng cách đối với Trần Lạc Xuyên.
Có lẽ ở ngày đó khi hạ quyết tâm phó ước, cô cũng đã dự kiến hành động hôm nay của cô tất nhiên sẽ xúc phạm tới Trì Thanh.
------Nhưng cô vẫn làm như vậy.
Cảm giác giống như….. Tình huống hiện tại phát triển, vượt quá mức. Cô muốn chạy nhanh đem hết thảy trở lại trên quỹ đạo.
Nghĩ đến đây, Giang Tuyết Huỳnh bất an mà rủ xuống lông mi, trúc trắc hỏi: “Tập huấn thế nào? Có mệt hay không?”
Rốt cuộc thiếu niên cũng nâng lên ánh mắt nhìn cô, một đôi mắt thiển sắc bình tĩnh không gợn sóng, trắng trợn táo bạo, không né không tránh, thẳng tắp mà cũng cô đối diện.
Có chút lạnh lùng, một mực vẫn luôn chạm nhẹ tới đáy lòng.
“Còn tạm được.”
“Yên tâm,” Cậu dừng một chút, không mang theo bất luận cảm xúc gì mà gằn từng chữ một: “Tôi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.”
“Ít nhất, cậu hiện tại không cần khẩn trương như vậy, tôi sẽ không nói những lời không nên nói.”
Cô nhịn không được buột miệng thốt ra: “Tôi không phải có ý này!”
Lại ở dưới tầm mắt lãnh đạm như băng của thiếu niên, nhanh chóng nhụt chí,
“Ý của tôi là…” Giang Tuyết Huỳnh giật giật môi, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
“Hôm nay tôi thật sự không có chú ý đến tin nhắn cậu gửi cho tôi.”
“Đó là bởi vì cậu đối với tôi quá tốt, tôi…”
Kỳ thật cô tưởng nói, đừng tiếp tục đối với cô tốt như vậy….
Cô,
Không có khả năng tiếp thu ý tốt của cậu,
Nhưng Trì Thanh phảng phất như đã dự kiến cái gì,
Thiếu niên hơi hơi rũ mắt, thoạt nhìn không những không được cô xin lỗi mà an ủi, ngược lại càng giống như bị một câu này của cô đả kích đến nỗi cánh môi nhấp chặt trở nên trắng bệch.
“Tôi nói rồi, cậu vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với tôi.”
Giang Tuyết Huỳnh: “…”
Nhất thời cứng họng, chuyện này vốn là cô phạm sai lầm trước, Trần Lạc Xuyên còn chờ ở bên kia, trong thời gian ngắn như vậy cô thật sự không có nghĩ đến biện pháp giải quyết thích hợp.
“… Thật xin lỗi,” Tuyết Huỳnh giương mắt, chỉ có thể thành khẩn mà nói đúng sự thật: “Nhưng hiện tại tôi thật sự không nghĩ ra biện pháp giải quyết thích hợp, huống chi bây giờ cũng không phải thời điểm để nói này đó, Trần Lạc Xuyên cậu ấy còn đang chờ, chờ cậu ấy đi rồi chúng ta lại----”
Đây là biện pháp giải quyết trước mắt cô có thể nghĩ ra,
Chỉ là Trì Thanh giống như căn bản không không cho cô có cơ hội nói tiếp, duỗi tay đỡ lấy cái ót của cô.
Ngón tay của Trì Thanh lạnh giống như khối băng, nhiệt độ lạnh lẽo giống như theo cổ chui vào da đầu.
Lông mi của Giang Tuyết Huỳnh nhẹ động,
Cô không dám kinh động Trì Thanh.
Cũng không dám làm ra bất luận hành động gì.
Cảm giác như dự đoán trước điều gì đó mà ngay cả bản thân cô cũng không hiểu được.
Duy nhất có thể xác nhận chính là, không thể nhúc nhích, không thể tùy tiện mở miệng.
Chẳng sợ là hô hấp giống như tơ nhện tràn ngập cảm giác nguy cơ dễ dàng chạm vào giữa hai người.
Lung lay sắp đổ, chỉ có thể một đường cố hết sức.
Cả người cô cứng đờ giống như khối gỗ, nhịn không được nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, không dám nhìn cậu.
Không tiếp tục cho cô có cơ hội trốn tránh, ngón tay thiếu niên giật giật, nâng cái ót của cô khiến cho cô quay đầu đối mặt cậu.
Chẳng sợ là Giang Tuyết Huỳnh không có mở mắt ra, cũng có thể rõ ràng mà nghe được tiếng nói của Trì Thanh, rõ ràng mà cảm nhận được ánh mắt thực chất của cậu.
“Giang Tuyết Huỳnh, lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng, tôi đối tốt với cậu, chỉ là đơn thuần nghĩ muốn đối tốt với cậu.
“Nhưng mà ở ngay vừa rồi, tôi phát hiện tôi đã đoán sai.”
….. Đã đoán sai cái gì.
Giọng nói của thiếu niên giống như một cơn mưa xuân đang rơi tí tách ở trên đỉnh đầu.
Vốn dĩ Giang Tuyết Huỳnh chỉ là muốn trốn tránh tầm mắt của Trì Thanh, nhưng cảm giác mất đi thị giác lại càng thêm khó khăn, cảm giác này giống như chú dê đang đợi làm thịt, đem quyền chủ động toàn bộ giao cho Trì Thanh.
Cô nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không kiên trì được mà giật giật lông mi, xốc lên mí mắt.
Giống như là đang chờ cô mở mắt ra, Trì Thanh chưa nói xong đã an tĩnh xuống.
Lại ở cô rốt cuộc bất an mà mở mắt ra trong phút chốc, gương mặt bỗng nhiên chợt lạnh.
Trì Thanh đằng ra một bàn tay, lại đỡ lấy sườn mặt của cô.
Có thể là bởi vì thật sự đã đứng rất lâu, mặc dù đã cực lực khắc chế đầu ngón tay, cũng có chút co rút.
Thiếu niên tuổi dậy thì phát dục thật sự nhanh. Xương ngón tay vừa lạnh vừa cứng giống như có thể phá tan da thịt mỏng manh, thời điểm dừng ở trên da mặt giống như một khối ngọc thạch lạnh buốt.
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt trong thoáng chốc.
Biểu tình của thiếu niên rất lãnh đạm, không biết từ khi nào đã cách cô rất gần, mái tóc hỗn loạn mềm mại buông xuống dưới.
Chóp mũi chống chóp mũi, gần đến nỗi cô có thể cảm giác được ngọn tóc dừng ở trên da thịt đang run rẩy khẽ nhếch.
Giang Tuyết Huỳnh lại ngơ ngác mà nhìn, con tim cũng theo đó mà một nhịp một nhịp đập lên,
Cô giống như bị cảm xúc của Trì Thanh lây nhiễm, cũng cảm giác phảng phất giống như bản thân cũng bị một tảng đá lớn chậm rãi nghiền khắp người, mỗi một tấc trên da thịt đều đang chảy máu, tan xương nát thịt, máu tươi đầm đìa.
Trong khi hô hấp, hơi thở giao triền.
Lông mi của cậu khẽ rũ nhìn cô.
“Lúc nãy, tôi nhìn thấy Trần Lạc Xuyên đưa cậu trở về.”
……
Da thịt bị đông lạnh đến cứng đờ giống như bị kim đâm, ngón tay dấu ở cổ tay áo lại run rẩy một chút rất nhỏ, cho dù siết chặt đầu ngón tay, cũng kiềm chế không được rung động lan tràn từ đáy lòng đến da thịt.
Trong lúc nhất thời con tim giống như bị người quăng ngã nát trên mặt đất, trong lúc nhất thời giống như lại bị gió thổi đến chết lặng,
Càng mãnh liệt, tiếng nói càng bị áp lực đến bình tĩnh khô khốc, thiếu niên rủ mắt, lông mi run rẩy đến mãnh liệt, gằn từng chữ một nói: “Tôi ghen ghét cậu ta, ghen ghét đến nỗi sắp nổi điên rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...