Theo một nghĩa nào đó, rất khó để giả câm giả điếc, đặc biệt khi đối tượng là Trì Thanh.
Tuy rằng trong lòng Giang Tuyết Huỳnh luôn tự nhủ, đừng nghĩ nhiều, rất có thể là do cô đã tự yêu mình quá mức.
Nhưng cậu thiếu niên giống như một con sói non đang sẵn sàng ra tay. Sự sắc bén độc nhất vô nhị trong xương tủy của những chàng trai mới lớn không thể che đậy được. Hơn nữa, Trì Thanh không có ý định che đậy. Một khi phát động tấn công sẽ không cho người ta cơ hội chống đỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại hội thể thao lần này đã kết thúc, anh dường như không còn ý định tán tỉnh cô và giở trò trẻ con nữa.
Chẳng sợ vì đám Diệp Điềm Linh, mấy người làm cho bầu không khí xấu hổ cũng muốn làm theo ý của mình, tiếp tục tiến hành sự thiên vị một cách trắng trợn.
Thậm chí đến mức khiến người khác phải liếc xéo.
Chai nước được mở ra, chờ đợi cô rót nước cầu cứu.
Giải thích toán học chi tiết và kiên nhẫn hơn những người khác.
Từ thời trung học cơ sở, khi Trì Thanh giúp Giang Tuyết Huỳnh giải các bài toán đã thay đổi tính tình nóng nảy và không ngần ngại dành cho cô những lời động viên, khen ngợi thích đáng.
“Giỏi lắm.” Người thiếu niên di chuyển đầu bút, dùng bút đỏ điểm nhẹ một cái, lông mi dài đến mức giống như cái móc câu nhỏ, lười biếng nói: “Đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở bên nhau lâu như vậy, Giang Tuyết Huỳnh thực sự biết rằng tính cách của Trì Thanh lạnh lùng và kiêu ngạo, sắc sảo nhưng không gay gắt, ngược lại, hầu hết thời gian anh đều rất dịu dàng.
Trương Thành Dương: “Chờ đã, tại sao tôi phải xem công thức trước?”
Chiếc bút gel màu đen xoay một vòng tròn xinh đẹp giữa những ngón tay khéo léo của cậu thiếu niên, vẽ một đường cong tuyệt đẹp, Trì Thanh đập chiếc bút xuống bàn, nhẹ nhàng nói:
“Mời cậu hãy định vị vị trí đoan chính của mình.”
Trương Thành Dương: “?”
Thiếu niên hờ hững giật giật khóe môi: “Giống nhau sao?”
Trương Thành Dương có một biểu hiện không thể chịu đựng được: “Hoa chim hỉ thước, cái đuôi dài, cưới vợ quên mẹ…”
Giang Tuyết Huỳnh: “…”
Trừ lần đó ra, còn có cuộc chạm trán trong hành lang mỗi khi gặp nhau.
Những bông hoa quế đẹp đẽ vào mùa thu bị thổi bay xuống lối đi dài, Trì Thanh, Trương Thành Dương và những người khác đi ngược ánh sáng về phía nhau.
Hành lang rất trống trải, rất ít người, anh chỉ liếc nhìn cô, cũng không có đi qua không gian rộng lớn như vậy, mà chỉ lướt qua cô, không có giao tiếp không cần thiết, giống như xung quanh có rất nhiều người vậy.
Chỉ khi họ cố tình đi ngang qua, mới có một cơn gió thoảng hương thơm ngào ngạt.
Hoặc, trên lối đi của lớp học, cô đi về phía cửa sau.
Thiếu niên vốn đang nằm trên bàn ngủ, liếc nhìn cô, đột nhiên đứng dậy không báo trước đi đến trước lớp nộp bài tập.
Hai người gặp nhau ở lối đi.
Lối đi rất nhỏ, chỉ có thể đối diện với nhau.
Trì Thanh đang đi một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ, bóng cây ngô đồng từ cửa sổ rơi xuống lòng bàn chân, bóng cây giống như nước gợn sóng màu xanh biếc, gió thổi qua lay động, giống như bơi đến, dao động tạo thành làn sóng.
Một lần khác, lão Lưu chỉ đích danh cô và Trì Thanh lên bảng để trả lời các câu hỏi.
Sau khi nghiêm túc viết ra lời giải thích, Giang Tuyết Huỳnh nhìn tiêu đề, não cô chạy rất nhanh nhưng nó chỉ là một khoảng trống như hồ dán.
Trì Thanh ở bên cạnh cô.
Nhân lúc lão Lưu quay người, thiếu niên đột nhiên cụp mắt, giơ tay nguệch ngoạc hai nét về phía cô.
Giang Tuyết Huỳnh căng thẳng đến mức suýt nữa xoắn thành một quả bóng, cô vội vàng cúi đầu viết lại chữ đó, khi lão Lưu quay lại nhìn, anh vẫn không thay đổi sắc mặt nhanh chóng dùng lòng bòng tay lau đi.
Đáng tiếc, mánh khóe nhỏ này vẫn không thể che được hoả nhãn kim tinh trong nhiều năm dạy học của lão Lưu.
Lão Lưu chẳng những không trách mắng bọn họ, lại còn pha trò: “Mặc dù bạn học nên giúp đỡ lẫn nhau nhưng lần sau còn làm trò liếc mắt đưa tình trước mặt của tôi thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Cả lớp cười ầm lên.
Lỗ tai của Giang Tuyết Huỳnh nóng lên vì xấu hổ.
Trì Thanh cũng hơi dừng lại, hình như không được tự nhiên lắm.
Cô nhìn vào tay anh.
Bàn tay của chàng thiếu niên trắng trẻo và thon thả, nổi rõ những đường gân xanh và mạch máu, chỉ có một chút bụi phấn trắng bám giữa các ngón tay và mặt trong lòng bàn tay.
Độ trắng rất khác biệt và đột ngột.
Nó giống như một bí mật chợt bị vạch trần trước mắt bao người, không thể xoá đi.
Từ đầu đến cuối, thái độ, lời nói và việc làm của Trì Thanh đối với cô đều không tỏ vẻ thẳng thừng, không khiến cô rơi vào tình huống khó xử, nhưng cũng không hề kín kẽ.
Trong hoàn cảnh như vậy, Giang Tuyết Huỳnh chợt nhận ra rằng cô đã không nghĩ đến Trần Lạc Xuyên trong một thời gian dài.
Sau đại hội thể thao ngày hôm đó, cô không có can đảm để an ủi Trần Lạc Xuyên.
Thật ra Trì Thanh chưa bao giờ chỉ tay năm ngón cô và Trần Lạc Xuyên, có lẽ bởi vì ngay từ đầu đã không hợp nhau, về cơ bản anh hiếm khi nhắc đến anh ta, cũng chưa bao giờ bày tỏ bất kỳ ý kiến nào.
Chỉ mới lúc trước còn đột ngột hỏi cô.
CS: [Dạo này cậu có liên lạc với Trần Lạc Xuyên không?]
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt và thành thật trả lời: [Không, có chuyện gì à?]
CS: [Hỏi đại vậy thôi.]
Giang Tuyết Huỳnh không thể không hỏi: [Có phải cậu và Trần Lạc Xuyên có... mối hận cũ nào không?]
CS: [?]
CS: [Sao lại hỏi như vậy?]
Giang Tuyết Huỳnh: [Chậc, tôi cảm giác như cậu và cậu ấy không hợp nhau lắm.]
CS: [Có thể.]
Lại nói tiếp: [Đề nghị đừng quá thân thiết với cậu ta.]
Giang Tuyết Huỳnh mím môi: [Lâu rồi tôi không liên lạc với cậu ấy.]
Câu trả lời của Trì Thanh rất đơn giản: [Tốt.]
Những gì cô nói là sự thật, trong khoảng thời gian này, tâm trí cô chỉ nghĩ về thái độ và suy nghĩ của Trì Thanh, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ về việc phát triển của mối quan hệ với Trần Lạc Xuyên.
Thật ra Giang Tuyết Huỳnh cũng muốn lấy hết can đảm để hỏi Trì Thanh rốt cuộc anh có ý gì.
Thái độ của thiếu niên quá mức thong dong tự nhiên, khiến cô không thể nào xuống tay được.
Vì vậy, cô không còn cách nào khác là làm theo trực giác mơ hồ của mình, cố gắng giữ khoảng cách với anh, khi thấy Trì Thanh đang online và gửi cho cô lời mời tham gia nhóm, cô đã từ chối và gõ một tin nhắn trả lời: [Hôm nay không chơi, tôi đi tắm.]
Trì Thanh vẫn không tỏ vẻ gì, anh chỉ nói được một cách thản nhiên.
Trong nháy mắt, chữ CS đã viết ở lên tờ giấy nháp trước mặt, chữ viết tắt giấy trắng mực đen lại có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Thẩm Manh Manh đi tới nhìn thoáng qua: “Đây là cái gì?”
Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng muốn che lại, nhưng cô phản ứng nhanh chóng và mạnh mẽ giải thích: “CS hả, đây là một trò chơi bắn súng rất lâu rồi, lúc nhỏ cậu không chơi à?”
Sau khi Thẩm Manh Manh cùng bàn sau nói chuyện, Giang Tuyết Huỳnh hơi mím môi khi nhìn những từ trên tờ giấy, nhanh chóng xoá đi.
Trì Thanh không nhắc đến Trần Lạc Xuyên,
Nhưng lặng lẽ và đều đặn, cứ kiên nhẫn tiến lên và từng bước xâm chiếm, vô tình, nó đã lấp đầy cuộc sống học tập của cô giống như là hơi thở vậy.
Như thể thời gian đang lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã bước vào mùa đông.
Chuông báo giữa giờ học vang lên, bài hát “Hành khúc của các vận động viên” trên đài phát thanh đang khuyến khích mạnh mẽ những học sinh mệt mỏi đến sân chơi để tập thể dục.
Giang Tuyết Huỳnh đặt bút xoá xuống, nhanh chóng gấp vở nháp lại và đi theo Thẩm Manh Manh đến sân chơi, đi được nửa đường, gió lạnh thổi qua khiến Giang Tuyết Huỳnh rùng mình, lúc này mới nhận ra hôm nay cô mặc hơi ít quần áo.
Trong lúc đang tập thể dục, cô mơ hồ nhận thấy Trì Thanh quay qua liếc nhìn cô, lại cảm thấy như chỉ là ảo giác.
Sau một hồi vận động thể thao, không những không phát huy tác dụng rèn luyện thân thể như nhà trường nói, mà trên sân còn đầy gió, khi Giang Tuyết Huỳnh quay về lớp đã có dấu hiệu bị cảm lạnh, đầu nặng trĩu, cổ họng hơi đau và mũi bắt đầu hơi nghẹt.
Nhưng hôm nay lại đến lượt họ trực, trong nhóm không ai chịu lau bảng, Giang Tuyết Huỳnh đành đảm nhận công việc.
Mùa hè và mùa thu còn đỡ, vào mùa đông, việc lau bảng đen không phải là công việc ai cũng muốn làm, giẻ lau bảng lau từ ngày này qua tháng khác tích tụ rất nhiều bụi, vỗ vỗ đánh đánh cũng chẳng ăn thua gì.
Mỗi ngày ít nhất và cần thiết cũng phải nhúng nước giẻ lau bảng hai lần.
Mùa đông, khi nước chảy trên tay, cảm giác như đóng đinh vào xương, như một hàng mũi khoan thép mỏng, chỉ trong vài giây, những ngón tay đã đỏ ửng vì lạnh.
Vừa mới chạy bộ xong, chưa kịp lau bảng, Giang Tuyết Huỳnh hít một hơi thật sâu, cắn răng đi đến bục giảng, vừa định nhặt miếng giẻ lên, nhưng lại phát hiện có gì đó không đúng.
...Giẻ lau đã được giặt và vắt khô, thậm chí còn được gấp gọn gàng và đặt ở góc bàn.
Giang Tuyết Huỳnh hơi di chuyển đầu ngón tay, cầm giẻ lau nhìn quanh lớp.
Trời rất lạnh, dù là giờ ra chơi nhưng trong lớp học vẫn đông đủ, có người tán gẫu, có người làm bài, nhìn ai nấy đều bình thường, không có gì khác biệt.
Cô nhìn một lúc, nhưng không thể biết được là vị thần nào đã làm điều đó.
Sắp đến giờ vào học rồi.
Giang Tuyết Huỳnh thu hồi tâm trí, bỏ qua những nghi ngờ của mình, bắt đầu lau bảng để tránh trước giờ vào học bảng chưa kịp khô.
“Manh Manh, cậu có để ý thấy ai lên bục giảng không?” Giang Tuyết Huỳnh lau xong bước xuống bục giảng hỏi.
“Cái gì? Không để ý.” Thẩm Manh Manh sửng sốt: “Sao vậy? Không phải mỗi tiết học đều có người lên bục giảng à?”
Giang Tuyết Huỳnh lắc đầu và không tiếp tục vấn đề này, thật ra trong lòng cô đã có suy đoán.
Thẩm Manh Manh lại hỏi: “Huỳnh Huỳnh, hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”
Giang Tuyết Huỳnh: “Kế hoạch gì?”
Thẩm Manh Manh: “Hôm nay là Halloween, cậu quên rồi à?”
Halloween?
Lúc này Giang Tuyết Huỳnh mới ý thức được, hình như hôm nay đúng là ngày 31 tháng 10?
Thẩm Manh Manh phàn nàn: “Cả ngày đều học, quá mệt mỏi rồi, hôm nay tớ dự định sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn coi như tự thưởng, sẵn tiện lôi những bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà tớ đã cất dưới đáy hòm ra để xem. Quả nhiên mùa đông rất thích hợp xem phim tiểu thuyết yêu đương ngọt ngào.”
Mùa đông là mùa thích hợp để yêu đương, điểm này hầu như đã trở thành điểm chung các học sinh, khi mùa đông đến, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy tần suất gặp gỡ của các cặp đôi trong trường học cao hơn một chút.
Những ngày tuyết rơi, quàng những chiếc khăn cùng kiểu, cùng đứng ở cổng trường mua khoai lang nướng, hạt dẻ rang đường, cùng hà hơi cho ấm, đưa tay gạt những bông tuyết trên tóc.
Trong vài ngày qua, thậm chí Giang Tuyết Huỳnh có thể nhìn thấy các nam sinh ở lớp bên cạnh đến giao trà sữa nóng mỗi tối.
Các bạn nữ vội vàng chạy ra cửa đón, khi ngồi xuống, trông họ ít nhiều đều ngượng ngùng nhưng lại rất ngạc nhiên thích thú.
Đầu bút đang viết từ mới tiếng Anh thoáng dừng lại, lông mi Giang Tuyết Huỳnh giật giật.
Trước khi quen Trần Lạc Xuyên, cô chỉ là một con mọt sách, nhưng dù vậy, mỗi mùa đông, khi nhìn thấy đôi tình nhân trẻ tuổi này, cô vẫn không khỏi xúc động và ghen tị.
Trà sữa đêm đông, hạt dẻ mới nướng bóc vỏ chiên đường, khoai lang nướng nóng hổi.
… Đẹp thật.
Có lẽ bởi vì những bản tình ca mùa đông được miêu tả trong phim ảnh và tiểu thuyết truyền hình luôn gắn liền với sự lãng mạn, lãng mạn có nghĩa là cái đẹp, mà mọi người đều khao khát cái đẹp.
Ngòi bút vừa chuyển động, lại viết chữ “từ bỏ”.
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...