Selene trong lòng anh

Giang Tuyết Huỳnh: "..."
 
Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy bể.
 
Cho tới bây giờ cô cũng không đoán được trong đầu Trì Thanh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu như là bởi vì chuyện cô lừa anh mà tức giận, thì nhìn biểu hiện của anh, trọng điểm hình như lại không ở Diệp Điềm Linh.
 
Trước đó rõ ràng là say khướt trên sân thượng, dường như không cách nào dỗ được, hiện tại trong nháy mắt đã khôi phục lại bản tính tự mãn.
 
Ngay cả cô cũng cảm thấy bầu không khí mơ hồ vừa rồi có gì đó không ổn, nhưng giây tiếp theo, bầu không khí mơ hồ đó có thể hoàn toàn bị phá vỡ, giống như tình bạn ngay thẳng nhất.
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..." Mỗi lần anh làm như vậy, đều khiến cô có vẻ như đang cho rằng anh thích cô! Rốt cuộc tình yêu đã nảy mầm bao nhiêu, mới có thể suy nghĩ nhiều như vậy?
 
Mà hiện tại vị thiếu niên này lại hết sức bình tĩnh kết thúc đề tài bằng một câu hỏi: "Bài tập hôm nay là gì?"
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
 
"Cho dù trốn học cũng không thể quên làm bài tập hả anh Thanh?" Cô nhịn không được châm chọc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Thanh lạnh lùng mở miệng: "Không làm bài tập thì chờ ngày mai bị thầy Lưu phạt sao?"
 
"Trốn học cũng đã bị phạt rồi! "
 
Trì Thanh: "Tôi có thể nói rằng tôi bị lên cơn hen suyễn sau khi chơi bóng rổ, gấp quá nên không có thời gian để xin nghỉ phép."
 
Giang Tuyết Huỳnh: "Cậu cảm thấy đáng tin nhưng không đáng tin lắm đâu. Dù sao cả lớp cũng đã thấy hết rồi."
 
"Nhưng thầy Lưu vốn biết tôi là một học sinh ngoan ngoãn, mỗi ngày đều chăm chỉ làm bài tập, có thể cho phép làm loạn một chút."
 
"…"
 
Cô thật sự không có lý do phản bác lời này của anh, Giang Tuyết Huỳnh thay đổi tư thế, kéo cặp sách vừa mới đặt trên mặt đất, lấy bài kiểm tra và bài tập của hôm nay ra.
 
"Tôi cầm bài kiểm tra giúp cậu, vốn định ghé ngang nhà cậu đưa, không cần phải cảm ơn đâu."
 
"Còn nữa, mấy bộ đề này, từ câu 17 đến 21 và 25..." Vừa nói, Giang Tuyết Huỳnh vừa lấy một xấp tài liệu dày cộp ra và lật đến vị trí đã được đánh dấu từ trước chỉ cho Trì Thanh.
 
Lúc cầm xấp tài liệu trên tay, trong lòng anh nhanh chóng xẹt qua một cảm giác khó hiểu, nhoáng một cái đã qua, cũng không có thời gian nghĩ xem đó là gì.
 
Nhưng khi có một quyển gì đó kẹp trong xấp tài liệu đột nhiên rơi xuống đất, lúc này anh mới ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
 
"…"
 
Bốp…
 
Kèm theo một âm thanh lớn, giữa xấp tài liệu có một vật cũng khá mỏng manh rớt xuống cạnh bên chân Trì Thanh,
 
Tiếng động to lớn làm cho Trì Thanh phải liếc xuống.
 
Giang Tuyết Huỳnh theo tiếng nhìn lại, toàn thân như bị sét đánh, trên đỉnh đầu có từng đợt tiếng sấm ầm ầm.
 

Đây là quyển truyện TL mà sáng nay cô mới bí mật mang vào!
 
Cái gọi là TL (Teens Love) kia chính là truyện tranh dành cho nữ (tất nhiên là thể loại dành cho người lớn có yếu tố tình dục).
 
Là cô gái thích ru rú trong nhà, Giang Tuyết Huỳnh đã sớm thức tỉnh nhiều khía cạnh kiến ​​thức kỳ lạ, khi những học sinh khác còn đang đọc tạp chí dành cho nữ sinh ngây thơ thì cô đã biết lên website và tìm được khá nhiều bộ truyện tranh khiến cô có hứng thú.
 
Còn có thể mua được một số tác phẩm xuất sắc để đọc đi đọc lại, sưu tầm và đánh giá chúng một cách cẩn thận.
 
Sau khi Thẩm Manh Manh biết được trong nhà cô còn có truyện TL, vô cùng hưng phấn ngỏ lời kêu cô mang tới để cô ấy cũng được mở rộng tầm mắt.
 
Quyển truyện tranh này đã không ngại ngàn dặm xa xôi, tung bay qua biển mà đến, cuối cùng lại thê thảm bại lộ dưới mắt Trì Thanh.
 
Tiêu đề siêu trắng trợn vốn chủ yếu để hấp dẫn mọi người, lúc này lại trở thành công cụ gây chết người.
 
Tình yêu điên cuồng, giam cầm, trừng phạt!
 
Huống chi trang bìa còn là nữ chính bị nam chính giam cầm trong lòng.
 
Nam chính dùng một tay ôm eo siết chặt nữ chính,
 
Tay kia vắt ngang trước ngực,
 
Sắc mặt nữ chính ửng hồng, giống như một đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt đáng thương vô lực, vạt áo bị nam chính kéo lên đến tận eo, vừa muốn khoe, vừa muốn che nhưng ngại ngùng xấu hổ.
 
Sau một thời gian im lặng đủ lâu để cô đăng xuất khỏi Trái Đất.
 
Trì Thanh cụp mắt xuống nhìn một hai giây, cuối cùng cũng ngước mắt lên, giọng nói rất nhạt nhẽo, nhưng ý tứ rất rõ ràng: “Đây là cái gì?"
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..." Làm sao cô có thể nói ra được.
 
Hỏng bét rồi! Bệnh thích xem truyện 18+ của cô đều bị bại lộ ở trước mặt Trì Thanh!
 
May mà Thẩm Manh Manh không có hứng thú với nhân vật chính là động vật nên hôm nay cô không đem truyện có thể loại đó theo cùng, đương nhiên còn có rất nhiều thể loại cuồng dã khác như, cặp song sinh quá khích, cặp cha con luận loan... Bởi vì sợ Thẩm Manh Manh tiêu hóa không hết, nên cô đã để tất cả ở nhà.
 
Quả nhiên Trì Thanh cũng không bỏ qua cơ hội xử phạt công khai này.
 
Thiếu niên liếc cô một cái, cánh môi màu nhạt khẽ nhúc nhích, bình tĩnh chỉ ra: "Tuy nhu cầu tình dục của con người là tự do…"
 
Giang Tuyết nhanh chóng ngồi xổm xuống thu dọn tàn cục với tốc độ ánh sáng: "Tôi biết rồi! Tôi sẽ đi khám bác sĩ!"
 
Lúc cô ném quyển truyện vào túi, Trì Thanh vẫn từ trên cao nhìn xuống cô.
 
Ánh mắt của thiếu niên rất lạnh nhạt nhưng con ngươi lúc này quả thực giống như con dao lăng trì cô.
 
Hơn nữa, thiếu niên này cũng không khác gì so với nam chính si tình trong truyện, bản tính nhạy cảm nhẹ nhàng. Giọng nói của anh lạnh như băng, từng chữ đập vào tai cô. Anh không ngừng hành quyết cô bằng lời nói.
 
"… Mặc dù tôi biết cậu đang mong đợi tôi làm gì đó với cậu nhưng cũng không cần phải ám chỉ nhiệt tình như vậy đâu."
 
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Bạn Giang biến thái ạ."
 
Giang Tuyết Huỳnh: "... Cậu nói ai là tên biến thái hả! Có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy mà không đỏ mặt tía tai, cậu mới chính là tên biến thái!"
 
Dù sao cũng đã hoàn toàn chết lặng rồi, cô cũng không sợ hãi, cô nhét tất cả vào trong cặp, bề ngoài Giang Tuyết Huỳnh rất nhẫn nhịn nhưng nội tâm đang phun trào cực độ.
 

"Cũng đừng nói tôi, nhìn bộ dạng như đưa đám của cậu đi, có khi sau này sẽ tham gia vào group chuyên về Dirty Talk không chừng. Lúc trước đã thích ép Chúc Kiêu Dương, Tưởng Nhạc Thiên kêu cha, sau này không chừng còn ép bạn gái gọi Daddy nữa cho xem!"
 
Trì Thanh: "..."
 
Nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá thấp sự gợi cảm tinh tế trên cơ thể Trì Thanh, thiếu niên giật mí mắt, khuôn mặt không đỏ nhịp tim không loạn, hời hợt liếc cô một cái: “Hình như cậu cảm thấy rất hứng thú đối với cuộc sống tình cảm sau này của tôi nhỉ. Sẽ có một ngày tôi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu." 
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..." Cô không thể xác định lời này của anh có vấn đề ở chỗ nào? Làm sao thỏa mãn? Nằm sấp trên tủ đầu giường nhà cậu nghe ngóng sao?
 
Cô còn muốn nói gì đó, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
 
Vẻ mặt Giang Tuyết Huỳnh nhất thời hơi biến sắc.
 
Bởi vì đây là thời gian tan học, tòa nhà dạy học vắng vẻ, những người có thể đến đây vào giờ này hoặc là giáo viên hoặc nhân viên nhà trường.
 
Cô theo bản năng nhìn Trì Thanh một cái, trùng hợp đối diện với hai mắt của thiếu niên.
 
Sau khi tầm mắt giao nhau ngắn ngủi, hai người không hẹn mà cùng vội vàng dọn dẹp sạch sẽ những lon bia trên mặt đất. Sau đó, Trì Thanh nhanh tay kéo cô trốn ra sau cánh cửa.
 
Cánh cửa và mặt tường tạo thành một góc, không gian nhỏ hẹp, nhỏ đến mức hai người khó khăn lắm mới có thể nhét vào bên trong.
 
Bởi vì chật chội, Giang Tuyết Huỳnh có thể cảm giác được tay Trì Thanh vòng quanh eo cô, nhưng lực rất lỏng lẻo, có thể nói là choàng qua một chút thôi.
 
Nhưng tư thế này không hiểu sao lại rất trùng khớp với bìa của quyển truyện TL kia.
 
"… Có phải là giáo viên không?" Giang Tuyết Huỳnh hỏi, giọng nói căng thẳng.
 
"Không biết." Từ góc độ này cô có thể nhìn thấy đôi mắt thiếu niên đang cụp xuống.
 
Cô định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị ngăn cản.
 
"Suỵt."
 
"Nếu không muốn bị phát hiện thì đừng lên tiếng."
 
Giang Tuyết Huỳnh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
 
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ chỉ đi loanh quanh xem xét sau giờ học một chút. Tan học bị phát hiện lang thang trong trường cũng không sao, cơ mà nguyên nhân chính là mùi cồn chưa tan.
 
Nhưng có lẽ bởi vì căng thẳng nên có thể phóng đại các giác quan, không được nói lời nào ngược lại càng thêm khó chịu, dưới tư thế này cô có thể cảm giác được nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng từ trên người Trì Thanh truyền ra, giống như mặt trời thiêu đốt.
 
Cô vô thức giật cánh tay, lại nhúc nhích chân, ý đồ kéo dài khoảng cách với anh một chút.
 
"Đừng nhúc nhích." Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến.
 
Cơ thể thiếu niên đang khá căng thẳng, nhiệt độ da thịt cách vải vóc mỏng manh ngày càng nóng lên, lúc nói chuyện lồng ngực lại ong ong chấn động.
 
Giang Tuyết Huỳnh thề, cô thật sự không muốn nhúc nhích nhưng có lẽ con người đều máu phản nghịch trong người, càng không cho cô động thì cô càng ngứa ngáy. Tim đập bịch bịch giống như đánh trống, không nhịn được nên cứ lén lút cử động một chút, một động tác rất nhẹ, chắc là không đến mức bị phát hiện đâu nhỉ.
 
Cho đến khi...
 
Trì Thanh bất ngờ mở miệng: “Có phải cậu có hiểu lầm gì về nam sinh cấp ba không thế?"

 
"Hiểu lầm gì?" Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, vẫn chưa định thần được câu nói của anh nên hỏi lại.
 
Vô tình cái đầu ngẩng lên của cô lại đập nhẹ vào cằm anh.
 
Nhưng Trì Thanh lại không để ý đến cô.
 
Cũng không lên tiếng, còn thuận thế ngửa ra sau, toàn bộ cơ thể đều dán ở trên tường, sống lưng hơi cong lên.
 
Giang Tuyết Huỳnh do dự liếc nhìn, chiếc cằm của thiếu niên có một mảng nhỏ đỏ lên nhưng các đường nét vẫn sắc sảo và duyên dáng, hơi nhếch lên thành một vòng cung đẹp mắt, đường nối giữa vai và cổ với cằm khá hoàn mỹ.
 
Môi của anh mím lại.
 
Nhìn rất lạnh lẽo, thuần khiết lại kiềm chế đến cực điểm.
 
Lúc này, cô bỗng nhiên chú ý đến yết hầu của Trì Thanh, trên đó có một nốt ruồi rất rất nhỏ.
 
Theo sự chuyển động của yết hầu, nốt ruồi nhỏ kia cũng càng nổi bật lên.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhất thời nhìn đến thất thần.
 
Cô nhìn càng lâu, trạng thái của Trì Thanh càng trở nên bất thường.
 
Thiếu niên cúi thấp mặt, có thể nhìn ra anh đang căng thẳng, yết hầu kịch liệt chuyển động lên xuống.
 
Giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói không ổn định, điều này đã phản ánh sự bồn chồn trong lòng anh.
 
“Nhắc nhở cậu một câu…”
 
Anh áp vào tai cô, khẽ thì thầm, ý nghĩa cảnh báo rất rõ ràng:
 
"Mặc dù tôi không giống bọn họ, nhưng nam sinh trung học đều là cầm thú đấy. Cho nên, cậu đừng cử động."
 
Lần này Giang Tuyết Huỳnh rốt cuộc cũng nghe hiểu những lời của Trì Thanh.
 
Sau khi ý thức được tình hình bây giờ là như thế nào, cô lập tức cứng đờ, không dám cử động nữa.
 
Thời gian trôi qua từng chút một.
 
Bước chân từ xa cũng sắp đến gần.
 
Nhưng may là người tới không bước vào, chỉ làm theo lệ nhìn sơ qua một vòng, sau khi không phát hiện bất thường, tiếng bước chân cũng từ từ xa dần.
 
Những thiếu niên ở độ tuổi này luôn đấu tranh giữa lý trí và dục vọng, không cẩn thận thì rất dễ bị yếu tố nội tiết thúc đẩy làm ra hành động không kiềm chế được.
 
Nó giống như một kíp nổ ngâm trong dầu, chỉ cần cọ xát một chút sẽ làm bùng cháy.
 
Ngay cả Trì Thanh cũng không ngoại lệ.
 
Lông mi của anh cụp xuống, có thể nhìn rõ đỉnh tóc đen nhánh và chiếc cổ trắng tuyết như cây dành dành của anh.
 
Đầu óc không tự chủ được, hình ảnh trang bìa vừa rồi liền hiện ra trong đầu anh.
 
Những suy nghĩ miên man, kỳ quái này rất khó có thể khống chế, huống chi đây không phải là lần đầu tiên.
 
Từ khi học trung học cơ sở, anh đã bắt đầu có những giấc mộng này.
 
Đối tượng tưởng tượng tình dục đầu tiên của thiếu niên, đối tượng cảm xúc trong mơ đầu tiên, là cô.
 
Mỗi lần khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, dư âm chưa hồi phục, anh giương mi mắt nhìn trần nhà, ý thức được chăn đệm ra giường đã ướt một mảng, Trì Thanh mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
 
Lông mi thiếu niên rủ xuống, thắt lưng hơi ưỡn lên, từ trong chăn lộ ra đường cong xương hông lưu loát sắc sảo.

 
Sau khi ổn định lại tâm trạng, anh nhấc chăn lên, ngồi xuống giường hít một hơi thật sâu.
 
Sau đó,
 
Anh bắt đầu thẫn thờ nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ.
 
Cả người anh căng thẳng như cây cung sắp gãy, còn ý niệm thì như mũi tên lìa dây.
 
Giống như bây giờ, Trì Thanh cụp mắt xuống và hít vài hơi, cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với Giang Tuyết Huỳnh, tránh phát sinh phản ứng khiến hai người đều xấu hổ.
 
Nhưng Giang Tuyết Huỳnh lại không cho anh sống yên ổn.
 
Ánh mắt cô bắt đầu rời xuống.
 
Trì Thanh: "..."
 
Anh quên mất rằng các cô gái ở độ tuổi này cũng tò mò về những chuyện này không khác gì nam sinh, như một tên cầm thú.
 
Điều này cũng không thể trách cô.
 
Ở tuổi này, có chút tò mò đối với những chuyện này cũng là điều thường tình. Tuy rằng xem không ít truyện TL nhưng cô còn chưa xem qua phiên bản người thật bao giờ.
 
"…"
 
Chẳng lẽ thật sự giống như trên mạng nói, chẳng cần phân biệt trường hợp, chẳng cần phân biệt đối tượng cũng có thể dựng cờ sao?
 
Cô gái bày ra vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi, muốn nhìn lại thôi, đôi mắt đen trong veo như viên sỏi dưới sông, muốn xem nhưng lại có chút ngượng ngùng, sợ bị bắt gặp nên vội vàng liếc mắt một cái xong ngay lập tức rời đi chỗ khác.
 
Thật kỳ lạ.
 
Không chắc lắm,
 
Hay nhìn thêm lần nữa nhỉ?
 
Cứ như vậy, nhìn hết lần này đến lần khác, giọng nói điềm tĩnh của Trì Thanh giống như bùa đòi mạng của Diêm Vương vang lên bên tai cô.
 
"Cậu đang nhìn chỗ nào thế? "
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
 
Cô cắn môi đáp: "... À thì, đang nghiên cứu bí ẩn cơ thể con người."
 
"À." Giọng Trì Thanh nhàn nhạt, cụp mắt xuống nhìn đỉnh đầu cô: “Thế nào, cậu đã nghiên cứu ra vấn đề chưa?"
 
Giang Tuyết Huỳnh ấp úng, chần chờ một lúc lâu: "Ờ… không tệ."
 
Thật ra cô cũng không nhìn thấy gì nhưng dù sao cũng đã bị bắt gặp, ít nhất cũng phải khen ngợi gì đó chứ.
 
"...?"
 
Trì Thanh: "Con mẹ nó, làm sao cậu nhìn ra được?"
 
Giang Tuyết Huỳnh ngượng ngùng, đầu óc nóng lên không kịp suy nghĩ: "... Chẳng lẽ nói cậu nhỏ quá sao?"
 
"..."
 
"Giang Tuyết Huỳnh." Sắc mặt thiếu niên tối sầm lại, gằn từng chữ một cách rõ ràng: “Vậy tôi có nên nói cảm ơn cậu không?"



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui