Selene trong lòng anh

Sống hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh cảm nhận được rõ ràng cảm giác có người gánh team là như thế nào.
 
Trì Thanh vừa vào đội đã thay đổi chiến tích suy tàn trước đó của cô, bắt đầu giành chiến thắng liên tiếp như cưỡi tên lửa.
 
Theo lý mà nói, cô hẳn là cảm thấy vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
 
Đúng là cô thấy vui, vừa vui vừa đau khổ, khóe miệng không khỏi cong lên, lại xấu hổ đến mức hận không thể cấp tốc thoát khỏi trò chơi.
 
Cô không thể tiếp tục lừa mình rằng Trì Thanh chỉ là không ngủ được, tâm huyết dâng trào nên lúc này mới đại phát từ bi mà gánh cô mấy ván.
 
Chắc chắn anh đã nhìn thấy luận văn đáng thương của cô.
 
Bởi vì đi rừng trong trò chơi, anh sẽ luôn đứng trong vùng xanh để phát tín hiệu cho cô.
 
Thiếu niên lời ít ý nhiều, thái độ không nóng không lạnh.
 
[Tới lấy bùa xanh]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Theo tôi]
 
Hoặc là thái độ đủ để gọi là "Khen ngợi".
 
[Dễ giết.]
 
[Dễ khống chế.]
 
Cuối cùng, lại không nhanh không chậm nhấn tín hiệu.
 
[I will carry you]
 
Mỗi tín hiệu đều giống như mỗi lần lăng trì nhục mặt.
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..." Tuy rằng thế nhưng, không cần phải làm đến mức này chứ.
 
[Có phải cô gái cậu tìm tới giận rồi không?]
 
Mới vừa rời khỏi trò chơi, Trần Lạc Xuyên đã nhận được tin nhắn anh Siêu gửi tới.
 
Giọng điệu thận trọng, cẩn thận.
 
Cậu trả lời: "Con người cô ấy rất tốt, không có chuyện đó đâu."
 

[Ồ ồ ồ, như vậy thì tốt.]
 
Một mình Trần Lạc Xuyên lẳng lặng ngồi ở trước bàn học trong chốc lát, đèn bàn quá sáng, cậu đưa tay đỉnh độ sáng tối hơn một chút.
 
Anh Siêu cũng im lặng trong chốc lát, trên điện thoại bất thình lình truyền đến một âm thanh nhắc nhở.
 
Cậu cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của anh Siêu.
 
Nói thật đi Trần Cẩu, cậu có quan hệ gì với cô gái kia? Phi Phi thì sao?
 
Phi Phi.
 
Trần Lạc Xuyên hơi sửng sốt, trước mắt theo bản năng mà hiện ra hai gương mặt thiếu nữ khác nhau.
 
Một người là Tiền Phi Phi, gương mặt xinh đẹp, mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền ở khóe môi.
 
Một người là Giang Tuyết Huỳnh, nghĩ tới đây, Trần Lạc Xuyên có chút ngạc nhiên. Bởi vì cậu đột nhiên nhận ra ấn tượng khá là mơ hồ, giống như cậu rất hiếm khi nhìn thấy gương mặt chính diện của cô gái này.
 
Nói tóm lại, hình như là vẻ ngoài rất dịu dàng thoải mái, đoan chính thanh tú.
 
Trần Lạc Xuyên thật sự không ngờ anh Siêu lại cùng nhắc đến Tiền Phi Phi và Giang Tuyết Huỳnh.
 
Mấy người bọn họ là bạn học cấp hai, mấy năm qua chơi chung với nhau nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nhóm anh Siêu lại bắt đầu thích trêu ghẹo mối quan hệ giữa cậu và Tiền Phi Phi.
 
Mới đầu, cậu thật sự cũng không để ý lắm. Lớn từng này tuổi, bình thường sở thích của cậu không có gì khác ngoài chơi bóng rổ, không có cô gái nào cậu đặc biệt thích hay quan tâm.
 
Nói nhiều, dần dần cũng bắt đầu cảm thấy ngại. Đều là bạn bè, cũng không thể bởi vì điều này mà cố ý giữ khoảng cách với Tiền Phi Phi được.
 
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trần Lạc Xuyên có hơi nghiêm túc, trả lời: "Không có quan hệ gì hết, đừng nói lung tung về con gái người ta."
 
Trả lời xong câu này, thiếu niên để điện thoại xuống, vô thức lấy quả bóng rổ ở góc bàn lên ném một cái.
 
Gương mặt lộ vẻ do dự.
 
Cậu thực sự không có ý gì với Giang Tuyết Huỳnh, đối với Tiền Phi Phi cũng chỉ là thói quen quan tâm từ hồi cấp hai.
 
Chẳng lẽ biểu hiện của cậu có hơi đi quá giới hạn sao?
 
Từ nhỏ đến lớn Trần Lạc Xuyên đã mơ hồ ý thức được dáng dấp của mình khá hơn người khác một chút, thường xuyên có con gái lớp khác tới nhìn lén mình. Cho nên cậu luôn chú ý giữ chừng mực với con gái, không đến mức né tránh nhưng sẽ luôn luôn nhắc nhở chính mình tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn.
 
Thay vì lo lắng điều này, thái độ của Giang Tuyết Huỳnh càng làm cho cậu có chút không yên lòng.
 
Vốn dĩ ở trường cậu rất vui khi thấy cô ấy.
 
Lúc nghỉ hè hai người lại cùng tổ đội với nhau một khoảng thời gian, tổ đội năm người bị thiếu người, thấy cô online nên thuận tay kéo vào luôn.
 

Cũng không có suy nghĩ nhiều.
 
Không biết vì sao "Thái độ" của cô gái khi offline khiến cậu có cảm giác khó xử đến lạ lùng.
 
Xong rồi.
 
Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, thiếu niên yên lặng ngửa đầu thở dài, tay che lấy mắt rồi cười khổ. Rốt cuộc thông qua tin nhắn anh Siêu vừa gửi, cậu đã xác định một chuyện.
 
Chắc không phải là ảo giác.
 
Hình như... Không cẩn thận thất lễ, làm cho người ta khó xử rồi.
 
Gần tới bốn giờ, rốt cuộc Giang Tuyết Huỳnh không chịu đựng được nữa. Cân nhắc đến ngày mai còn phải đi học, để tránh khỏi quẫn cảnh cả hai đến muộn, Giang Tuyết Huỳnh uyển chuyển nói cảm ơn Trì Thanh, tiện thể tỏ ý có phải nên nghỉ ngơi rồi không.
 
Con người Trì Thanh vốn rất kỷ luật, mỗi ngày sau khi tan học trở về thì lập tức dựa theo trình tự làm bài tập, rửa mặt, giải đề, chơi hai ván game rồi đi ngủ.
 
Hôm nay cô đã làm xáo trộn kế hoạch của anh.
 
Cô nói muốn nghỉ ngơi, anh cũng không bác bỏ.
 
Cách màn hình điện thoại, Giang Tuyết Huỳnh cũng không nhận ra rốt cuộc Trì Thanh có giận hay không. Cầm điện thoại di động lên, tranh thủ thời gian để hỏi câu hỏi cuối cùng.
 
[Trước khi đi ngủ, hỏi thêm câu nữa.]
 
[Hỏi!]
 
[Ờ, cậu tha thứ cho tôi chưa?]
 
Thiếu niên từ chối cho ý kiến, không trực tiếp trả lời.
 
Mà hỏi ngược lại: [Bạn học Giang!]
 
[Đây là lần thứ mấy cậu nhận sai rồi?]
 
Giang Tuyết Huỳnh không hề động não, chẳng suy nghĩ gì nhiều, mà cam đoan: [Lần sau chắc chắn!]
 
[Thật đấy.]
 
Đối phương không trả lời, khiến cô không rõ thái độ Trì Thanh thế nào.
 
Lại thử nói thêm một câu:
 
[Xin lỗi, anh Thanh, tôi thật sai rồi, cậu muốn phạt thế nào cũng được!]

 
[Mang bữa sáng cho cậu mỗi ngày được không?]
 
Mở đề thi mới vừa làm được một trang ra, dọn dẹp sạch sẽ trên bàn, chất đống mấy tờ đề và vở bài tập.
 
Điều này đối với Trì Thanh mà nói thật sự là một chuyện vô cùng dị thường.
 
Lịch trình đối với anh mà nói thực sự là lịch trình. Anh có thể kiên trì, làm theo lịch trình từ đầu đến cuối, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ không xuất hiện tình hình không hoàn thành nhiệm vụ như hôm nay.
 
Thoát khỏi trò chơi, anh cầm bút lên bắt đầu làm đề, vừa làm vừa trả lời tin nhắn của Giang Tuyết Huỳnh.
 
Cánh tay thiếu niên rất trắng, đường cong sắc sảo trên cánh tay được lộ ra khỏi ống tay áo ngắn màu đen, cơ bắp mỏng bao bọc xương cốt thoạt nhìn rất cứng rắn.
 
Điện thoại bị đè trong đống giấy, Trì Thanh cụp mắt nhìn tin nhắn trước mặt.
 
Ánh đèn sáng ngời liếm láp gò má trắng đến quá thể, khiến nét lạnh lùng giữa chân mày thiếu niên càng thêm nồng đậm.
 
[Xin lỗi, anh Thanh, tôi sai rồi, cậu muốn phạt thế nào cũng được.]
 
Câu nói thứ hai bị Trì Thanh lựa chọn bỏ qua.
 
Anh liếc nhìn điện thoại, ngồi một lúc lâu không nhúc nhích nhưng cũng không có nghĩa là anh không suy nghĩ.
 
Chẳng những có, thậm chí còn giống như là bị ma ám, ngay cả bản thân Trì Thanh cũng không thể hiểu nổi điều này.
 
Giờ khắc này, trong đầu anh đương nhiên hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
 
Ví dụ như cắt đứt liên lạc với tên lớp 3.
 
Ví dụ như không được trốn tránh anh.
 
Và ví dụ như hỏi rằng rốt cuộc trong lòng cô suy nghĩ thế nào?
 
Liệu cô có đồng ý...
 
Thiếu niên mười mấy tuổi đã cởi bỏ sự ngây thơ của trẻ con.
 
Mặt vẫn trắng nõn mềm mại như hoa dành dành, nét đẹp lạnh lùng thong dong nhưng cổ, cánh tay, cổ tay đã dần dần nảy nở, giống như là con thú non vừa mới ra khỏi lồng, trẻ trung, đầy sức mạnh tiềm ẩn. Dưới khung xương thanh mảnh là ẩn chứa sức tấn công mãnh liệt.
 
Thiếu niên ở tuổi này thích một cô gái giống như sói con thích thỏ, đồ tể thích cừu non.
 
Dĩ nhiên anh cũng vậy.
 
Nhưng anh không thể.
 
Vừa không khống chế được bản năng dã tính, lại không kiềm chế được tình cảm và khát khao muốn chiếm làm của riêng đang ngày càng tăng.
 
Vì vậy giống như học cách đi săn, hơn hết là học làm sói con biết kiềm chế, thu hồi từng chiếc răng nanh móng vuốt sắc bén, giấu đi sức tấn công. Chỉ có cẩn thận như vậy mới không làm người mình trân trọng bị tổn thương.
 
Cho nên, cuối cùng anh chỉ đưa một tay ra, gõ chữ trả lời.
 
Lông mi rũ xuống, tựa như cành hoa lay thấp: "Cái gì cũng được?"
 

Tin nhắn của Chúc Kiêu Dương cũng gửi tới vào lúc này, giờ này thường là giờ làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy.
 
Chúc Kiêu Dương: [Chết tiệt, không phải chứ? Tôi không nhìn nhầm, Trì Thanh, cậu vẫn chưa ngủ?]
 
Trì Thanh: [Làm đề.]
 
Chúc Kiêu Dương: [???]
 
Làm đề vào giờ này? Không phải bình thường thì ngài đã sớm kết thúc trận chiến rồi sao? Có chuyện gì à?
 
Động tác đánh dấu câu trắc nghiệm của thiếu niên rất thành thạo, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, một ngón tay gõ chữ: "Không."
 
Chúc Kiêu Dương: [? Vậy là bị ai trì hoãn?]
 
Trì Thanh: [Còn có thể là ai?]
 
Chúc Kiêu Dương dừng lại nửa nhịp, dường như đang suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau những lời này.
 
Anh ấy thử thăm dò: [Giang Tuyết Huỳnh?]
 
Trì Thanh không trả lời, nhìn tờ đề trước mặt. Ngòi bút khẽ di chuyển, lưu loát viết một chữ "Giải" xinh đẹp, rồi làm tiếp.
 
Chúc Kiêu Dương: [Thật sự bị tôi đoán trúng à?]
 
Có thể làm xáo trộn kế hoạch của Trì Thanh, ngẫm lại cũng chỉ có một người như vậy.
 
Chờ khi làm rõ ý tưởng của câu hỏi lớn này, lúc này thiếu niên mới cầm lấy điện thoại và trả lời.
 
[Ngoại trừ cô ấy thì còn ai?]
 
Lại mở giao diện trò chuyện với Giang Tuyết Huỳnh.
 
Cô gái tha thiết nói: [Chỉ cần anh Thanh ra lệnh một tiếng thì cái gì cũng được, thật đấy.]
 
Liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
 
3:48 sáng.
 
Thiếu niên nhàn nhạt nói: [Vậy thì cậu ngủ đi.]
 
Nhìn điện thoại, Giang Tuyết Huỳnh có chút ngây người.
 
Vậy thì ngủ đi nghĩa là sao?
 
Trên giao diện trò chuyện, đối phương hạ mình buông xuống mất chữ cuối cùng.
 
[Bởi vì...]
 
[Trong mơ cái gì cũng có.]
 
[Vậy chẳng phải là vẫn không tha thứ cho cô sao?]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận