Nếu như những lời này là do người khác nói ra thì có lẽ người ta còn phải suy nghĩ về tính xác thực. Nhưng không hiểu sao lời do Trì Thanh nói lại có loại ma lực khiến người ta tin tưởng tuyệt đối.
Giang Tuyết Huỳnh nằm mơ cũng không nghĩ tới Trì Thanh lại trả lời như vậy, cô ngây người một lúc lâu, Trì Thanh lại gửi cho cô một lời mời tổ đội.
“Có vào hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thông tin hiển thị cho thấy trong đội đã có 4/5 người.
Trong đó còn có người khác.
Nhìn tin tức nhắc nhở xuất hiện trên màn hình nửa giây, Giang Tuyết Huỳnh hít sâu một hơi, nhấn đồng ý.
Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, hãy xem cô biến thành chiến thần ngoại giao sau khi bước vào học kỳ mới của trường trung học đi!
Trì Thanh là chủ phòng, cô mới vào đã bấm vào trận.
Mấy người khác có vẻ đều là bạn cùng phòng với Trì Thanh, trong phòng đang hò hét ầm ĩ, không biết ai đã hỏi một câu.
“Đây là ai vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bạn.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng mệt mỏi của thiếu niên vang lên.
“Em gái à???”
Lời vừa nói ra, nam sinh trong phòng ngủ thật sự bùng nổ.
“Được lắm! Anh Thanh à! Bạn gái của cậu sao?”
“Tôi còn tưởng rằng cậu không gần nữ sắc, tu chí làm hòa thượng cơ đấy!”
“Đây là bạn cùng lớp của chúng ta.” Mặc dù cách một màn hình nhưng dường như Giang Tuyết Huỳnh vẫn nhìn thấy được dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên của thiếu niên: “Cậu cứ nói bậy!”
“À à à! Thì ra là bạn cùng lớp của chúng ta.”
“Ai cơ?”
Vậy là đến phiên cô ra sân đúng không?
Giang Tuyết Huỳnh do dự, lúc đầu vốn hào hùng vạn trượng, bây giờ đến phần giới thiệu lại như bị cái gì chặn ở trong cổ họng.
Cũng không phải sợ giao tiếp đến mức độ này, chủ yếu là cô có cảm giác, nếu cô mở miệng thì bầu không khí đang náo nhiệt của bọn họ sẽ rơi vào im lặng.
Đây là kinh nghiệm của cô.
Thật ra trong lòng cô cũng có rất nhiều thứ ngổn ngang, nhưng tính cách quá hướng nội nên bình thường chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng.
Điều này cũng giống như bạn đang nói chuyện trong một nhóm, vốn dĩ cả nhóm đang nói chuyện như khướu thì đột nhiên im lặng khiến cho người ta xấu hổ.
“Giang Tuyết Huỳnh.” Trì Thanh đáp.
Thiếu niên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chủ đề này nữa, hỏi bên bạn cùng phòng: “Các cậu chơi cái gì?”
“Giang Tuyết Huỳnh? Giang Tuyết Huỳnh là ai thế?”
Mấy chàng trai suy nghĩ một hồi, không có kết quả.
“Không có ấn tượng.”
“Có thật là ở lớp chúng ta không?”
“Anh Tường! Cậu có ấn tượng gì không?”
Việc mấy nam sinh này không nhớ rõ cô còn hợp lí hơn việc Trì Thanh không nhớ rõ Lâm Mỹ Tử.
Dù sao cũng vừa mới khai giảng, trong lúc huấn luyện quân sự thì mọi người đều mặc đồ rằn ri, da đen thui, Giang Tuyết Huỳnh đã quen với việc này từ nhỏ nên thích ứng khá nhanh.
“Trì Thanh, cậu đi rừng đi.”
“Em gái này, bạn học Giang đúng không? Cậu muốn chơi cái gì?” Học sinh lớp A2 hỏi cô.
Ngoại trừ đi rừng ra thì cô chơi vị trí nào cũng được.
“Đều được.” Giang Tuyết Huỳnh đánh chữ.
“Vậy chơi đường giữa thì sao?”
“Được.”
“Đi.”
Không lâu sau, mấy nam sinh đã phân chia xong các vị trí còn dư lại.
Sau khi vào trận, mỗi người chơi một vị trí của mình, nói chuyện vu vơ vô nghĩa, Giang Tuyết Huỳnh bắt đầu chuyên tâm diệt địch, chi viện, ra tín hiệu.
Cô đã chơi game rất nhiều, mặc dù ăn được hơi ít nhưng mỗi lần đều được đồ khá ngon, ít nhất thì cũng cừ hơn trình độ của con gái trong ấn tượng cứng nhắc của mấy cậu con trai kia, cô phát tín hiệu đến rất kịp thời, rất nhanh đã có nam sinh nhận ra được điều ấy.
Bên kia lại có tiếng nam sinh khẽ cười tán dương: “Anh Thanh, bạn của anh chơi được quá.”
Bên đó quá ồn, dường như Giang Tuyết Huỳnh nghe được giọng Trì Thanh đáp lại một tiếng, nhưng giống như chỉ là ảo giác của cô.
Rất tốt.
Giang Tuyết Huỳnh điều khiển pháp sư trong tay, trái tim đập thình thịch, âm thầm cổ vũ động viên cho mình.
Giao tiếp xã hội không có gì đáng sợ, cứ giữ động lực này mà phát huy! Xã giao cũng phải đi từng bước một mới được.
Sau khi chơi được khoảng nửa ván, khu xanh đối diện lại có một trận giao tranh nhỏ.
Giao tranh thất bại, nam sinh chơi phụ trợ may mắn đào thoát, đằng sau có mấy người đàn ông vạm vỡ đuổi không tha.
Giang Tuyết Huỳnh do dự một lát, cuối cùng vẫn điều khiển pháp sư đầy máu chạy tới đón người.
"Ài! Không cần đi, không cần đi!” Một người đồng đội vội vàng cản cô.
“Nếu mà đi thì hai người đều sẽ chết! Không cần đón cậu ta, không liên quan gì cả.”
“Để cậu ta tự sinh tự diệt.”
Nói vậy thôi, cô vẫn chạy đến giúp đỡ một chút.
Nam sinh chơi phụ trợ thuận lợi leo lên đầu cô.
Mấy chàng trai khác đều kinh ngạc: “Không chết sao?”
Bên trong phòng lại truyền ra một trận cười, nói: “Ngay đối diện mà cũng không đuổi kịp được. Nếu kịp là hai cậu thực sự phải chết rồi.”
Nam sinh chơi phụ trợ rất cảm kích, giọng nói của thiếu niên ấy cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái hoạt bát: “Cảm ơn nhé người anh em!"
Giang Tuyết Huỳnh cảm giác được hành động mạo hiểm vừa rồi, lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Khách sáo rồi.”
Chờ khi bình tĩnh lại, cô mới phát hiện vừa rồi ở điểm mù cô không chú ý tới.
Có lẽ cô đã thấy Trì Thanh ngồi xổm ở trong bụi cỏ? Chẳng lẽ đặc biệt tới đón cô sao? Quan tâm vậy sao?
Xét thấy không còn cách nào để nói chuyện riêng trong game, cô cũng không thể tìm anh hỏi cho rõ ràng. Vốn dĩ đây là việc nhỏ không đáng nhắc tới lúc chơi game, rất nhanh, Giang Tuyết Huỳnh đã ném việc này ra sau đầu.
Đến khi chơi tiếp thì rõ ràng cảm giác được mọi người đã buông lỏng rất nhiều.
Có lẽ là do cô chỉ sử dụng nhập liệu bằng giọng nói và không bật mic nên cô đã tích cực trò chuyện hơn nhiều so với lúc nói chuyện ở ngoài.
Bởi vì sáng sớm ngày mai còn phải tham gia huấn luyện quân sự nên mỗi người chỉ đánh thêm mấy ván, sau đó nói tạm biệt rồi thoát game.
Trong lúc chơi, Trì Thanh vẫn luôn không có động tĩnh gì, cũng không thể hiện gì.
Không hiểu sao Giang Tuyết Huỳnh lại có cảm giác xấu hổ vì sự hiện diện yếu đuối của mình trước mặt anh.
Trước khi chào nhau, nghĩ đến khi Trì Thanh ngồi xổm ở bụi cỏ, Giang Tuyết Huỳnh vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Lúc nãy tôi thấy cậu ngồi xổm ở bụi cỏ. Cậu định bắt người sao?”
Không ngờ anh lại hiểu được cái cô đang nhắc đến trong một giây: “Chênh lệch kinh tế quá lớn, không đánh được.”
“Vậy cậu ngồi ở đó làm gì.” Câu hỏi của cô rất hàm súc, rất thấp thỏm, cũng rất chờ mong.
Chẳng lẽ là đặc biệt đến đón cô sao?
Thiếu niên vừa mới tắm rửa xong, tùy tiện mặc áo thun màu đen trên người.
Tóc vẫn rất ẩm ướt, từng giọt nước rơi trên vầng trán trắng nõn.
“Anh Thanh còn chưa ngủ sao?” Chàng trai đối diện thấy anh còn đang chơi điện thoại.
“Ngủ rồi.” Ngón tay cử động trả lời tin nhắn: “Xem cậu chết thế nào. Nhân tiện, nhặt xác cho cậu.”
Giang Tuyết Huỳnh: “? Cậu là chó sao?”
“Cậu là heo.”
Giang Tuyết Huỳnh: “? Cậu mới là heo.”
Lời nói của thiếu niên giản lược hơn: “Cậu ý.”
Giang Tuyết Huỳnh: “Cậu.”
Trì Thanh: “?”
“Quên, cậu không phải heo. Cậu là chó bắp cải*.”
*Ám chỉ một người chơi game quá tệ, quá mù công nghệ, quá ngờ nghệch.
Mặc dù Trì Thanh nhìn có vẻ trắng, không đổ mồ hôi, nhưng thực ra trong lòng lại sợ nóng.
Điều hòa trong phòng ngủ đã quá cũ, hiệu quả làm lạnh cực kỳ bình thường.
Áo thun trên người là do anh tùy tiện lấy được, bây giờ thấy hơi dày.
Thiếu niên vừa liếc điện thoại vừa nhấc góc áo, đổi sang áo thun màu cam mỏng hơn.
Chàng trai bên cạnh đang trèo lên giường tầng huýt sáo một cái: “Trời mẹ! Các cậu nhìn eo anh Thanh này!!!”
“Đao giết người kìa!” Lập tức có người chui ra khỏi rèm tiếp lời: “Múi sầu riêng rất ghê gớm nha!”
Ngoài việc học thể dục ra thì có rất ít nam sinh tuổi này tập thể dục.
Thiếu niên sở hữu vòng eo trắng nõn mịn màng, cơ bắp khỏe mạnh.
Mặc dù mới nhìn thoáng qua một cái, anh đã cấp tốc đổi áo xong, nhưng vẫn để lại cho nam sinh trên giường một ấn tượng sâu sắc.
Không để ý đến mấy lời quỷ quái của các nam sinh, cũng không đợi Giang Tuyết Huỳnh nhắn lại, ngón tay anh nhanh chóng kéo xuống, lướt tìm hình chó bắp cải gửi qua, đơn phương kết thúc chủ đề.
“Chó bắp cải. Ngủ ngon.”
Lúc nghỉ ngơi của ngày thứ hai, Giang Tuyết Huỳnh ngồi uống nước cùng Thẩm Manh Manh.
Mấy nam sinh đằng sau đang nói chuyện.
“Cậu ở quận Nam Tây sao?”
“Tớ cũng ở Nam Tây.”
Mới dứt lời đã có người bất thình lình hỏi một tiếng: “Ớ, Giang Tuyết Huỳnh, cậu ở chỗ nào?”
Thẩm Manh Manh rất kinh ngạc.
Giang Tuyết Huỳnh quay đầu nhìn lại, là một chàng trai cô không quen, vậy chắc là đồng đội hôm qua.
Cô không ngờ sẽ được nhắc đến khi chưa chuẩn bị gì, cầm chén nước đờ người một giây, đầu óc trống rỗng.
“Tôi á? Quê tôi ở huyện Lộc.”
Huyện Lộc là một huyện nhỏ phụ cận Nam Thành.
Chàng trai đặt câu hỏi cũng sửng sốt một lúc: “Vậy cậu cùng quê với Trương Thành Dương.”
“Trương Thành Dương là cái người chơi phụ trợ ngày hôm qua đó.”
Cô nên nói gì tiếp theo?
Giang Tuyết Huỳnh siết chặt cốc nước, ra vẻ tự nhiên nhưng giọng nói đã căng ra: “Ồ, thật sao?”
Bình thường cô giao tiếp với con gái thì vẫn ổn, chủ yếu là hiếm có cơ hội tiếp xúc với người khác giới.
Có thể là hôm nay cô khác với cái người sôi nổi trên mạng ngày hôm qua, chàng trai rất kinh ngạc, cười cười, không nhiều lời nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Giang Tuyết Huỳnh mấp máy môi, trực giác như nói cho cô biết hình như cô đã bỏ lỡ gì đó.
Cô hơi mọt sách một chút, bình thường đọc khá nhiều fanfic, cũng đã tự viết, đáng tiếc là viết rất gian nan, mỗi lần đến đoạn đối thoại đều bị chững lại.
Cậu hỏi tôi đáp không gọi là đối thoại, cậu đến tôi đi mới là đối thoại.
Thật ra ban nãy cô còn có thể hỏi chàng trai kia ở đâu trong huyện Lộc, quay đi quay lại, kiểu gì chủ đề cũng được mở rộng hơn.
Nhưng mà lúc này hối hận thì đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Manh Manh khẽ kéo ống tay áo cô: “Cậu quen à?”
Giang Tuyết Huỳnh lắc đầu: “Hôm qua mới chơi vài ván game với mấy bạn của Trì Thanh, không phải thân thiết.”
Giang Tuyết Huỳnh cũng không giấu mối quan hệ của cô và Trì Thanh với Thẩm Manh Manh, Thẩm Manh Manh biết hai người bọn họ cùng lớp hồi trung học cơ sở.
Lúc Thẩm Manh Manh biết thì cô ấy đã kinh ngạc tới mức hỏi liền ba câu: “Không phải chứ? Thật sao? Có gạt tớ không thế?”
“Lúc cậu ấy học trung học cơ sở có giống bây giờ không?”
“Lúc cậu ấy học trung học cơ sở có được chào đón đặc biệt như bây giờ không?”
Cuộc thảo luận về Trì Thanh trong ký túc xá ngày hôm qua rất sôi nổi, sợ cô bị bắt lấy hỏi không ngừng nên Thẩm Manh Manh chưa từng chủ động nhắc đến.
Lúc này, sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.
“Đoàn Tường, cậu có bị bệnh không?”
Là Lâm Mỹ Tử.
Cô gái khá cao, đứng xếp hàng cùng các chàng trai. Nửa người cô ấy đều dựa vào trên người Đoàn Tường, tư thái rất thân mật.
Chàng trai lúc trước chủ động hỏi Giang Tuyết Huỳnh là người ở đâu đang vừa cười vừa nói với Lâm Mỹ Tử.
Lâm Mỹ Tử nhìn vừa tức vừa buồn cười, mắng Đoàn Tường xong lại đánh lưng cậu ấy.
“Tưởng Nhạc Thiên, cậu có thôi ngay chưa. Nhìn Trì Thanh mà xem kìa.”
Chàng trai rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều khi gặp Lâm Mỹ Tử: “Làm sao? Chị Mỹ Tử coi trọng anh Trì Thanh sao? Không hỏi anh Tường của chúng ta sao?”
Trì Thanh đang uống nước, lúc được nhắc đến anh liếc qua rồi không nhìn nữa, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Lâm Mỹ Tử cười, đẩy Đoàn Tường một cái: “Đoàn Tường, cậu cũng mặc kệ cậu ta sao?”
Giang Tuyết Huỳnh mang bình nước theo, vạch mấy đường vô nghĩa trên mặt đất, nội tâm cảm thấy hơi hơi lạc lõng.
Quả nhiên giao tiếp với người khác, nhất là người khác giới, vẫn rất khó. Cô buồn bực mà ngẩng mặt lên.
Tại sao khi đối mặt với Trì Thanh, cô cũng không có cảm giác ‘khó đi’ như vậy?
Thẩm Manh Manh thoáng nhìn qua Lâm Mỹ Tử, lại nhìn vào mắt cô: “Lại sao rồi?”
“Tớ đang suy nghĩ.” Giang Tuyết Huỳnh kêu ca kể khổ trước mặt Thẩm Manh Manh: “Kết giao với người khác thật là khó.”
Thoáng chốc, bên người không có động tĩnh.
Giang Tuyết Huỳnh sững sờ, giương mắt lên đã thấy Thẩm Manh Manh nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Sao thế?” Cô không hiểu cho lắm.
Thẩm Manh Manh: “Cậu mà cũng thấy khó sao.”
Sợ học sinh trường THPT số hai bị cảm nắng nên trong thời gian huấn luyện quân sự, nhà trường đã nấu chè đậu xanh ướp lạnh, hai nhân viên căng tin đang khiêng lên, đặt dưới bóng râm.
Chè đậu xanh vừa đưa tới, Lâm Mỹ Tử đã đứng lên, mang theo bình nước cùng mấy cô gái ngủ chung phòng.
Tưởng Ngạc Thiên cười: “Chị Mỹ Tử, giúp em lấy một bình đi.”
“Cậu không có chân à.”
“Vậy chị gái lấy giúp em một bình thôi nhé?”
Cô gái kia có đôi mắt to, cũng không từ chối người khác, đỏ mặt nhận bình nước.
Mấy chàng trai khác cũng học theo.
Lâm Mỹ Tử cười mắng: “Có thôi chưa, đừng thấy người ta dễ nói chuyện là bắt nạt người ta.”
Nói thì nói vậy chứ cũng không từ chối. Khóe mắt liếc qua nhìn Trì Thanh một cái.
Thiếu niên ngồi dưới bóng cây, mặt mày thản nhiên, bình nước đã trống không.
Anh có làn da trắng lạnh tiêu chuẩn, bị mặt trời chiếu xuống, Giang Tuyết Huỳnh và những người khác đều bị rám nắng nhưng làn da anh lại lộ màu hồng.
Rất giống câu thơ cổ “Băng cơ ngọc cốt, tự mát không hãn”.
Lâm Mỹ Tử hỏi anh: “Anh Thanh cần giúp một tay không?”
Thẩm Manh Manh chọc cánh tay Giang Tuyết Huỳnh một cái: “Cậu không tin thì nhìn xem.”
Thiếu niên đang quay đầu nói chuyện cùng chàng trai bên cạnh, nghe vậy thì chớp mắt một cái.
“Cảm ơn.”
Giọng nói nhẹ nhàng, thanh thanh, rõ ràng.
“Không cần.”
Chỉ cần bốn chữ là kết thúc cuộc đối thoại.
Lâm Mỹ Tử rất có tính nhẫn nại: “Đều giúp bọn họ mang theo hết mà, thuận tay thôi.”
Câu trả lời của Trì Thanh lần này càng hờ hững hơn.
Giọng điệu thiếu niên càng thêm thản nhiên: “Cảm ơn, nhưng mà tôi có tay có chân.”
Lâm Mỹ Tử giật mình tại chỗ, hơi hơi xấu hổ.
Thẩm Manh Manh đột nhiên hưng phấn, mặt mày hớn hở cầm tay Giang Tuyết Huỳnh nói: “Không hổ là hoa cao lĩnh chi.”
“Cậu còn nói cậu giao tiếp với người khác rất khó, nhìn xem, Trì Thanh chủ động rủ cậu chơi game đã đủ kinh khủng chưa?”
“Thật ra tớ chỉ mới tiếp xúc với cậu ấy thôi.” Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một chút: “Cậu ấy cũng rất đáng sợ.”
Khuôn mặt tròn của Thẩm Manh Manh lộ vẻ nghiêm túc: “Tớ hiểu tớ hiểu.”
Nhưng về sau hình như cũng chưa có chuyện vắt hết óc để tìm chủ đề.
Mỗi câu nói của cô đều không có ý nghĩa gì nhưng Trì Thanh vẫn đáp lại từng câu một.
Ví dụ như việc cãi cọ ai mà heo ai là chó tối hôm qua kéo dài cả mấy phút.
Mặc dù chó tính giống nhau, không nói tiếng người nhưng cũng không giống lúc trò chuyện với mấy người Lâm Mỹ Tử.
“Vậy nên tớ mới nói cậu là dũng sĩ.” Thẩm Manh Manh nói.
Trong khi thiếu niên đối xử với ai cũng rất lồi lõm.
Cô lại là ngoại lệ duy nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...