Selene trong lòng anh

Tất cả những điều này nhanh đến mức giống như một ảo ảnh của con người.
 
Đầu óc Giang Tuyết Huỳnh cứ trống rỗng, khi cô định thần lại, Trì Thanh đã nhặt điện thoại lên và tiếp tục trò chơi.
 
Mặc dù cô cũng cảm thấy bầu không khí vừa rồi hơi kỳ quái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô do dự nửa giây, cuối cùng lựa chọn không để trong lòng.
 
Lúc này ba người đã sống lại được một lúc, đồng đội đang mắng mỏ nhau, Giang Tuyết Huỳnh cùng Chúc Kiêu Dương vội vàng bật di động lên.
 
Mặc dù rất khó khăn để giành chiến thắng, nhưng vẫn thuận lợi làm nổ tung quân địch.
 
Tiếp theo.
 
Trong lúc chờ bơm máu, Chúc Kiêu Dương quay sang hỏi cô: “Giang Tuyết Huỳnh, cậu tính chơi gì?”
 
Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một chút: “Trên nha?”
 
“Được, vậy tôi chơi giữa.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn Trì Thanh đã chọn một nữ anh hùng pháp chiến làm người đi rừng, không lâu sau khi bắt đầu, anh đã giúp cô ta bắt được một làn sóng đối thủ trên đường.
 
Nữ đi rừng có phong thái lạnh lùng, thân pháp sắc bén, như thể đi vào chốn không người.
 
Thấy thế, bên đối phương lập tức bỏ chạy.
 
“Đối đầu còn liếc mắt đưa tình?”
 
“Có thú vị không?”
 
“Có phải rất đàn ông không?”
 
“Không hấp dẫn chút nào.” Giang Tuyết Huỳnh vừa dọn binh lính vừa kiên nhẫn tranh luận với người này: “Là người đi rừng của tôi ân cần hơn.”
 
Kể từ khi Trì Thanh cầm điện thoại, anh không di chuyển nhiều, chỉ cụp mắt xuống và chơi trò chơi của mình, chơi rất thong thả.
 
Các đầu ngón tay của anh giải phóng các kỹ năng của mình một cách có trật tự, hàng mi cong của anh lọc ra ánh sáng vỡ vụn trong đáy mắt.
 
Cho đến khi mấy anh em đường trên đột nhiên nói một câu khinh bỉ: “Chăm sóc như vậy thì gả đi?”
 
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt trong giây lát, nhưng cô chưa kịp hoàn hồn, một dòng nhắc của hệ thống đột nhiên xuất hiện từ màn hình.
 
Executed!

 
Thiếu niên bên cạnh khẽ chớp mi, tạm dừng tay, mất đi nước cờ lớn.
 
Nữ đi rừng đang nhảy qua trụ và tấn công trên màn hình điện thoại cũng lắc lư và ngã xuống đất.
 
Chúc Kiêu Dương chưa phát hiện có anh, tuôn ra một lời chế nhạo: “Ha ha, anh Thanh, bị tháp phòng ngự đánh chết hả?”
 
Khoảng lặng nhất thời dường như chỉ là ảo giác, Trì Thanh chậm rãi rút tay về, buông điện thoại xuống, nhướng mi nhìn Chúc Kiêu Dương.
 
“Vậy cậu chơi đi?”
 
“Tôi tắt máy.”
 
Chúc Kiêu Dương: “... Tôi sai rồi, anh Thanh, đừng tắt máy.” Kỹ thuật của anh ấy không tốt hơn Giang Tuyết Huỳnh bao nhiêu cả.
 
Thiếu niên cười khẩy một tiếng, ánh mặt trời chiếu vào trong con ngươi sáng màu của anh, mặt mày lạnh lùng lại thâm trầm.
 
Khóe môi giật giật: “Thiết phân nô* sao?”
 
*Thiết phân nô: Trò đùa giữa những người chơi.
 
Giang Tuyết Huỳnh bàng hoàng kiềm chế cảm xúc của mình và thở phào nhẹ nhõm. Đang đắn đo suy nghĩ, vừa rồi... chắc Trì Thanh không để ý câu nói kia đâu nhỉ?
 
Cho dù giữa cô và Trì Thanh không có gì, giữa những người bạn khác giới thì việc giữ chắc đường ranh giới cũng là điều rất quan trọng.
 
Câu nói có phần mơ hồ này được lướt qua một cách nhẹ nhàng, Giang Tuyết Huỳnh đặc biệt chú ý đến biểu hiện của Trì Thanh, trông anh như không hề để tâm đến, cô cũng vô thức bỏ qua.
 
Vừa sống lại, anh đã bắt đầu nhặt điện di động lên.
 
Thiếu niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi, lướt tay trên màn hình điện thoại di động một cách bài bản, điều khiển nữ đi rừng đuổi giết đối thủ.
 
Đối thủ: [Cậu đang làm gì thế?]
 
Đến: [Chết tiệt, đến đấu một mình.]
 
Lại đến: [Chẳng phải tôi chỉ nói một lời với cậu thôi sao, có cần phải mang thù như thế không?]
 
Mặc kệ đối thủ sụp đổ như thế nào, khóe miệng của Giang Tuyết Huỳnh hơi hơi co giật, trơ mắt nhìn Trì Thanh không hề động đậy, một câu cũng không đáp lại đối phương.
 
Nhìn chằm chằm vào đối thủ, nhảy qua tháp để tấn công, giải phóng kỹ năng, giết trong giết ngoài.
 
Những ngón tay còn dài hơn cả nữ sinh, tự nhiên hơi cong lên, đường cong sắc bén, làn da vô cùng trắng nõn, giống như ánh trăng mỏng manh nhàn nhạt trên tay nữ đi rừng.
 
...

 
Ba người cứ đánh đến chiều, giữa trưa thì gọi cơm hộp đến ăn đại cho qua bữa.
 
Ba giờ chiều, Giang Tuyết Huỳnh đứng dậy tạm biệt, cô vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, đánh lâu như vậy, cô buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được, không thể chịu được nữa.
 
Cô đã lén nhét cuộn băng dưới đệm sofa khi đang ăn.
 
Cả ba chơi cũng khá lâu rồi, Trì Thanh cũng không giữ cô lại.
 
Ngay khi Giang Tuyết Huỳnh cầm điện thoại của cô và chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên thấy một bong bóng màu đỏ “1” được hiển thị trên biểu tượng của Qzone.
 
Trái tim như được bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy, những uể oải nặng trĩu bị cơn gió vô hình thổi bay.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngay lập tức tỉnh táo lại, kìm nén nhịp tim hỗn loạn của mình và vội vàng mở Qzone.
 
“Sao thế?”
 
Trì Thanh nhận ra cô đột nhiên dừng bước, liếc nhìn cô, nhưng tránh nhìn màn hình của cô.
 
“Không, không có gì!” Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng liên tục phủ nhận, nắm chặt điện thoại, đè nén tiếng tim đập thình thịch và cảm xúc lộ rõ trên mặt lại.
 
Trần Lạc Xuyên đã trả lời cô!
 
Trước mặt Trì Thanh, cô cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười xúc động, hiện tại cô không định để Trì Thanh biết chuyện này, hơn nữa với tính cách của anh, anh nhất định không đủ kiên nhẫn để nghe hết tâm sự của một cô gái.
 
Nhưng ánh mắt sẽ không lừa được người khác, mặc dù khóe miệng cô cố gắng nhịn cười, nhưng đôi mắt không biết đã cong thành một đôi trăng khuyết từ lúc nào, trong mắt tràn đầy ý cười không thể che giấu.
 
Trì Thanh: “??”
 
Anh hơi khó hiểu, nhưng thật ra cũng không có quá nhiều ham muốn thăm dò như cô nghĩ, anh chỉ giả vờ như không thấy, mở cửa đẩy cô và Chúc Kiêu Dương ra ngoài.
 
Nắng chiều như thiêu như đốt thân hình cô.
 
Tạm biệt Chúc Kiêu Dương trước khu chung cư, Giang Tuyết Huỳnh cước bộ trên nền gạch lát, tim đập thình thịch, tràn ngập niềm vui lại không thể nào chia sẻ, khi nhìn thấy thùng rác cách đó không xa, cô rất xúc động, muốn nhảy cẫng lên qua kia nói xin chào.
 
Cố gắng kìm nén niềm vui sướng tột độ trong lòng, cô hít một hơi thật sâu rồi mở điện thoại lên lần nữa.
 
[Cậu cũng chơi à?]
 
[Mới chơi, chưa giỏi lắm.]
 
[Ha ha ha, tôi cũng không biết chơi, có muốn lập nhóm mất điểm không?]

 
Nhấp vào lời nhắc trả lời là sẽ thấy câu trả lời của Trần Lạc Xuyên.
 
[Mấy giờ?]
 
Thiếu niên có vẻ rất khẩn trương, vội vàng bổ sung nói: [Chỉ cần cậu không chê tôi là được.]
 

 
Trên bàn có rất nhiều vỏ trái cây, túi đóng gói và hộp mang đi chất đống lộn xộn.
 
Ban đầu Giang Tuyết Huỳnh và Chúc Kiêu Dương muốn giúp anh dọn chúng xuống lầu, nhưng họ là khách nên Trì Thanh đã từ chối.
 
Anh quét sạch rác trên bàn cho vào thùng rác và buộc chặt các túi lại, dọn dẹp mọi thứ cần dọn, sau đó anh mới có thời gian để liếc nhìn điện thoại của mình.
 
Pin của chiếc điện thoại di động trên ghế sofa chỉ còn 2%.
 
Vừa định cắm sạc, anh chợt nhớ ra cục sạc để ở phòng ngủ.
 
Anh bước vào phòng ngủ, cầm lấy cục sạc, Trì Thanh lại không nhúc nhích, ánh mắt anh nhìn vào quyển sách giáo khoa cấp ba và tài liệu dạy kèm trải dài trên bàn.
 
Dưới cuốn sách toán là một tuyển tập thơ của Borges mới mua.
 
Là thời gian trước khi anh đi mua tài liệu phụ đạo, đúng lúc nhìn thấy nên tiện tay mua về.
 
Mỗi khi chuẩn bị bài mệt mỏi, anh tiện tay lật ra xem.
 
Đúng lúc dừng lại ở một tờ nhìn rất quen mắt.
 
“Em là nỗi bất hạnh của anh
 
Và cũng là vận may của anh, hồn nhiên mà vô cùng vô tận.”
 
Giấy trắng mực đen được đánh dấu bằng bút dạ màu vàng, như thể thiếu niên đã vẽ bậy lên đó khi rảnh rỗi.
 
Trì Thanh giẫm trên thảm và đứng bất động một lúc.
 
Nắng chiếu vào lưng khiến anh thấy nóng nực.
 
Trái tim như bị lây nhiễm, đập nhanh hơn.
 
Đột nhiên, anh cảm thấy trang giấy trước mặt mình thật chướng mắt.
 
Thiếu niên rõ ràng đã dừng lại, nhắm mắt, bước tới và lật trang sách, đơn giản là mắt không thấy, tâm không phiền.
 
Rồi anh cầm cục sạc quay người đi ra phòng khách, căng thẳng cắn chặt quai hàm.
 

 
Mặc dù Trần Lạc Xuyên đã đồng ý chơi trò chơi cùng cô, nhưng tính cách của Giang Tuyết Huỳnh lại sợ làm phiền hoặc gây rắc rối cho người khác.
 

Cô lo lắng không yên, chọn một tảng đá ven đường ngồi xuống, lại nhường thế chủ động cho Trần Lạc Xuyên.
 
[Tôi rất rảnh, tuỳ cậu sắp xếp?]
 
Cũng may mặc dù Trần Lạc Xuyên có tính tình ôn hòa, nhưng cậu cực kỳ quyết đoán: [Vậy thì tám giờ rưỡi tối?]
 
[Được.]
 
Lúc này Trì Thanh vừa cầm lấy điện thoại, Chúc Kiêu Dương đã gửi tin nhắn đến.
 
[Anh Thanh.]
 
Chúc Kiêu Dương do dự, sau đó lại tiếp tục: [Hồi nãy tôi không dám hỏi.]
 
[Sao tôi cảm thấy khi cậu đối xử với cô gái đó, miệng lưỡi lại kém thees?]
 
[Sao hả? Học sinh tiểu học thắt bím à?]
 
Ẩn ý là
 
Không phải cậu thích cô gái kia đó chứ?
 
Trì Thanh cũng không ngu ngốc, chỉ số EQ của anh cũng không thấp, vì vậy anh ngay lập tức hiểu ý của Chúc Kiêu Dương.
 
Cụp mắt xuống, tay đã nhanh hơn tim một bước, rất nhanh gõ mấy chữ trả lời lại.
 
[Dám quay lại đây không?]
 
Chúc Kiêu Dương: [Không nỡ xa tôi à?]
 
Trì Thanh cũng không có phủ nhận: [Đúng, tôi cho cậu thêm một buff.]
 
Nói xong, anh không để ý đến Chúc Kiêu Dương, cắm sạc rồi tùy ý ném điện thoại lên ghế sô pha.
 

 
Nam Thành có rất nhiều cây ngô đồng của Pháp.
 
Hàng cây ngô đồng hai bên đường cao vút, thẳng tắp che cả bầu trời, rợp bóng mát.
 
Những tia nắng rải rác đổ xuống từ những chiếc lá ngô đồng, tạo nên những cái bóng nhỏ.
 
Mùa hè năm nay nắng nhiều mưa ít, ngày nào cũng là ngày nắng với lượng nắng vừa phải.
 
Mùa hè năm nay, Trì Thanh mười lăm tuổi, lần đầu tiên thích một người.
 
Mùa hè này, Giang Tuyết Huỳnh mười lăm tuổi, lần đầu tiên thích một người.
 
Người đó không phải là Trì Thanh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui