Khách sạn năm sao đón khách nhộn nhịp, Đình Phong - tổng giám đốc tập đoàn Tuấn Thanh. Ông đã ngót ngét sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, khoẻ mạnh. Không ai có thể nhìn ra tuổi tác của ông. Ngoại trừ cái đầu ngày càng hói mà nhiều người trong ngành bảo ông càng già càng có nhiều sạn. Để gây dựng được sự nghiệp như ngày hôm nay ông không thể không có chút thủ đoạn. Nhưng thành quả ông đạt được chủ yếu là do ông khéo léo biết sử dụng nhân tài. Mà điều làm ông vui nhất là việc tuyển chọn Minh Nam làm phó tướng của ông. Ông rất ưng ý người con rể tương lai này. Vừa giúp ông gây dựng sự nghiệp dù tuổi đời còn rất trẻ, lại còn biết yêu thương cưng chiều con gái ông. Cuộc đời ông cũng chỉ có một cô con gái rượu mà thôi. Cho nên Minh Nam chẳng khác nào là cậu con trai độc nhất của ông.
Sinh nhật năm nay, ông tổ chức hoành tráng, mời bạn bè trong giới kinh doanh là vì muốn cho Minh Nam có quan hệ ngoại giao tốt hơn. Trước sau gì ông cũng phải về hưu. Giao sản nghiệp cho cậu ấy quản lý, chống lại cả một đàn sói hăm he gặm nhắm. Ông phải cất công mài dũa cậu ấy thành viên ngọc quý. Hơn nữa, ông muốn ràng buộc với hôn lễ của con gái ông. Việc tuyên bố trước mặt nhiều người, là để giúp cậu ta có được sự tôn trọng nhất định từ các đối tác. Đồng thời, một con người trọng chữ tín như Minh Nam, một khi đã tuyên bố sau có thể rút lại chứ. Ông không thể để cho con gái ông chịu thiệt. Cậu ta nếu huỷ hôn đồng nghĩa với huỷ sự nghiệp của mình. Cái này người ta gọi là gừng càng già càng cay. Người như ông phải suy nghĩ chu toàn.
Tám giờ tối, tiếng nhạc ngưng lại. Giữa sân khấu, ông Đình Phong cầm micro chào nói với mọi người. "Các vị, cám ơn các vị đã đến dự sinh nhật của tôi hôm nay. Đã ngót ngét lục tuần rồi. Thành thật mà nói, tôi cũng đã được nếm trải thăng trầm của cuộc đời. Đặc biệt ở đây tôi đã có các chiến hữu cùng tôi chinh chiến trên chiến trường kinh doanh. Rất cám ơn các vị đã luôn bên cạnh hợp tác, ủng hộ tôi. Hôm nay, ngoài bữa tiệc nói lời cám ơn, tôi cũng muốn giới thiệu với các vị hai viên ngọc quý của cuộc đời tôi."
Cùng lúc đó trợ lý yêu cầu Minh Nam và Tâm Đoan bước lên sân khấu. Ông đến nắm tay Tâm Đoan và nói. "Các vị chắc cũng đã biết tôi chỉ có một cô con gái duy nhất là Tâm Đoan. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì con gái mình lớn lên thông minh, xinh đẹp lại được lòng người. Sau thời gian du học ở Đức, nay cô công chúa cũng đã trở về bên cạnh tôi. Và tuyệt vời hơn nữa là chàng trai bên cạnh cô ấy. Chắc các vị ở đây ít nhiều cũng biết cậu ấy là Minh Nam. Các vị, cậu ấy không chỉ là phó tướng của tôi, mà còn là con rể tương lai của tôi. Rất mong sau này các vị hãy chiếu cố cho cậu ấy nhiều hơn."
Tiếng vỗ tay vang dội, mọi người tiếng đến chúc mừng ông Đình Phong, và bắt tay Minh Nam. Ai cũng tranh thủ làm thân với anh. Thế là Minh Nam cũng phải tiếp rượu đến chếch choáng say.
Mười một giờ đêm, cuối cùng tiệc cũng tan, ai về nhà nấy. Tâm Đoan đỡ Minh Nam ra xe. Cô đọc địa chỉ bảo tài xế đưa anh về. Nhưng Minh Nam lại chặn lại.
- Không, để anh đưa em về. Sao anh lại để em đưa về được chứ.
Trước sự ấm áp của anh, Tâm Đoan cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô dựa vào vai anh, thủ thỉ tâm sự.
- Minh Nam, anh cứ ấm áp như vậy, nếu lỡ sau này anh rời bỏ em. Em làm sao sống nổi.
- Tâm Đoan, em đừng nghĩ nhiều. Có điều, sau này em có thể hỏi qua ý anh được không.
Tâm Đoan biết anh đang giận cô. Cô vì bất an mà đã nhờ ba can thiệp, cũng không hỏi qua ý anh mà đã tự ý tuyên bố trước bao nhiêu người. Cô biết như vậy là không tôn trọng anh. Nhưng nếu anh thật lòng yêu cô thì sẽ cảm thấy hạnh phúc với điều đó. Hôm nay biểu hiện của anh không tệ, chứng tỏ anh không phản bội cô. Thế là Tâm Đoan quay qua nhỏ nhẹ với anh.
- Minh Nam, em xin lỗi. Sau này có chuyện gì nhất định em sẽ hỏi ý anh trước, có được không.
Cô định nhoài người đến hôn anh. Nhưng Minh Nam quay mặt nhìn ra ngoài đường.
- Được, hi vọng không có lần sau như vậy.
Cô hiểu anh đang giận cô nên lại quay về ngoan ngoãn ngồi im.
Minh Nam thích Tâm Đoan vì cô là cô gái thông minh, cũng không phải dạng tiểu thư hay nhõng nhẽo, nũng nịu, đòi hỏi người yêu phải quan tâm, chăm sóc chu đáo. Cô luôn hiểu cho anh, những lúc cãi nhau hai người cũng thường để không gian cho nhau suy nghĩ như lúc này. Hơn nữa cô lúc nào cũng hạ mình xin lỗi anh trước. Đối với anh mà nói, Tâm Đoan giống như mặt nước yên bình giúp anh cảm thấy nhẹ nhàng. Anh không mệt mỏi khi hẹn hò với cô. Cứ như vậy hai người bền chặt suốt ba năm. Và công việc của anh cũng thăng tiến liên tục. Cô là hậu phương vững chãi cho anh, anh có thể làm việc miệt mài, không hề bị phân tâm bởi chuyện giận hờn yêu đương vô cớ. Anh luôn biết ơn cô vì đã hiểu cho anh đến vậy. Nhưng hôm nay thì khác, lần đầu anh thấy Tâm Đoan tự ý quyết định mà không hỏi ý anh. Cô cũng không xem anh có sẵn sàng đón nhận điều đó hay không.
Tâm Đoan bước vào cổng biệt thự to lớn, mà lòng cô đơn gấp bội. Là cô đã sai, cô đã không hỏi ý anh. Đã chạm đến lòng tự trọng của anh rồi. Làm sao lại như thế, cô vốn dĩ muốn kéo anh gần cô hơn. Cớ sao hai người lại xa nhau hơn. Nhưng cô cũng tự an ủi, không sao, anh ấy biểu hiện trước mặt mọi người tốt như vậy. Chắc chắn anh ấy sẽ bỏ qua cho mình nhanh thôi. Nghĩ vậy, cô lại vui vẻ, về phòng bật nhạc nhẹ chờ anh về tới nhà cô sẽ nhắn tin cho anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...