Trong phòng vệ sinh, Tuệ Nhi nôn khang. Dạo gần đây, cứ nghe mùi gì tanh tanh là cô lại nôn liên tục. Mặt cô tái nhợt, không chút sức sống.
Sau khi rửa mặt vài lần cho tỉnh táo. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô gặp mặt Thành Công. Anh đứng ở đó không biết đã bao lâu, khuôn mặt của anh giờ vô cùng hoảng loạn. Tuệ Nhi thấy anh thì cũng hoảng loạn không kém. Giọng cô run run.
- Sao anh lại ở đây.
- Anh đi ăn cùng vài người bạn. Lúc nãy thấy em đi vào nhà vệ sinh với gương mặt nhợt nhạt. Anh hơi lo nên vào xem thử.
Anh nắm tay cô kéo vào một lối rẽ bên cạnh nhà hàng.
- Tuệ Nhi, có phải em đã có thai?
Câu hỏi của Thành Công làm Tuệ Nhi giật mình hoảng hốt. Đã ba tháng rồi bà dì của cô không đến. Mà cô vì tinh thần sa sút nên không để ý tới. Lẽ nào.. không thể nào.. sao có thể là như vậy được. Trong đầu cô ong ong, không chấp nhận nổi hiện thực này. Hai vai cô bị bóp mạnh, Thành Công liên tục hỏi cô.
- Nói cho anh biết hắn ta là ai?
- Anh sẽ bắt hắn ta chịu trách nhiệm.
- Anh phải bắt hắn ta trả giá đắt.
- Em nói đi, nói cho anh biết hắn ta là ai.
Tuệ Nhi bị lắc đến choáng váng. Cô giữ hai tay anh lại, giọng của cô đã lạc đi.
- Thành Công, hãy để em tự giải quyết chuyện của mình.
- Để em tự giải quyết ư.
- Ừ, thì tôi đã là gì của em chứ.
- Là tôi si tình, tôi yêu em sáu năm, liều mạng trong quân ngũ để sớm trở về gặp em. Kết quả là gì. Em bảo em lầm lỡ, em bị gài bẫy. Em không biết ai là thủ phạm, em cũng không gây thù chuốc oán với ai.
- Em cũng không cho tôi biết hắn ta là ai, em bảo vệ hắn ta.
- Tại sao, tại sao chứ. Tôi có gì không bằng hắn ta? Rốt cuộc em xem tôi là gì?
Đối mặt với vô vàn câu hỏi từ anh, Tuệ Nhi cảm thấy mình như bị trút đi hết sức lực cuối cùng. Những giọt nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống.
Thành Công mất khống chế, anh lại lắc vai cô, anh càng ra sức lắc, cô càng cảm thấy không gian trước mắt mờ dần. Đúng lúc cô nghĩ là cô không chịu nổi nữa. Có một cánh tay rắn chắc đã kéo cô ra.
Không gian im lặng đến đáng sợ, Tuệ Nhi cũng từ từ nhìn lại. Minh Nam, anh ở đây khi nào, anh đã nghe được gì. Cô chỉ biết tiếp theo là cuộc đối thoại và giao đấu giữa hai người đàn ông, mà cô cũng không còn chút sức lực nào để can ngăn. Cô chỉ loáng thoáng nghe được rằng.
- Người cậu cần tìm là tôi, cái thai là của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.
- Cậu có quyền gì truy cứu cô ấy, tình yêu của cậu vĩ đại lắm sao?
- Vĩ đại mà cậu kêu sẽ bắt tôi chịu trách nhiệm, là cậu muốn tôi đến với cô ấy. Cậu coi trọng đều gì hả chàng trai?
- Là anh sao, sao lại là anh? Khốn kiếp!
Sau đó là tiếng đánh nhau, không biết là ai đã lao vào ai, chỉ thấy lờ mờ hai hình bóng đánh nhau loạn xạ.
Tỉnh dậy, Tuệ Nhi đang nằm trong bệnh viện. Bên cạnh là Minh Nam, cô nhìn quanh không thấy hình bóng người còn lại.
- Cậu ấy không có ở đây, là tôi đưa em đến đây.
- Đứa bé không sao, nhưng em phải đi khám thai định kỳ.
Tuệ Nhi vô thức đưa tay lên bụng. Ở đây có một sinh linh đang tồn tại sao? Minh Nam nhìn cô có chút xót xa. Anh bảo cô nghỉ ngơi, mà Tuệ Nhi cũng không muốn hỏi gì nữa, mọi thứ đến quá nhanh, cơ thể cô đã quá mệt mỏi để chống đỡ. Cô không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.
Khi cô tỉnh lại lần nữa đã là bảy giờ tối, bụng đói cồn cào. Từ trưa tới giờ cô chưa ăn gì, giờ mới biết cảm giác đói run tay run chân là thế nào. Đầu cô lại ong ong. Cô ngồi dậy, vịn mép giường định bước ra ngoài. Đúng lúc đó cô y tá bước vào.
- Này cô gái.
- Sức khoẻ còn yếu, em phải nghỉ ngơi nhiều nha. Ông xã em gửi phần cơm lại cho em nè, mau ăn cho khoẻ nhé.
- Vợ chồng vừa mới cưới thường hay cãi nhau, nhưng mà chị thấy chồng em là yêu thương em lắm đó. Lúc mới ẵm em vào đây, gương mặt anh ta hốt hoảng.
- Rõ ràng mặt anh ta bầm tím, tay cũng chảy máu quá trời, mà vẫn lo cho em. Bọn chị tưởng là hai người gặp tai nạn. Lúc sau mới biết không phải.
- Mà em á, chị nói không phải ác ý gì, nhưng mình là phụ nữ, lại có thai, nên nhu mì thục nữ xíu. Vợ chồng có gì không hài lòng thì nhẹ nhàng góp ý cho nhau. Cớ sao lại đánh chồng mình như vậy, còn mình thì mệt đến ngất xỉu.
- Mà ông chồng em cũng chịu nhường em ghê á, để em đánh ra nông nổi đó.
Tuệ Nhi nghẹn muỗng cơm, chị y tá vội đưa ly nước cho cô uống.
- Thôi em từ từ ăn, chị đi làm việc tiếp đây.
Vợ chồng? Anh là hôn phu của một tiểu thư xinh đẹp, không phải cô. Lúc chiều cô tỉnh lại, hình như thấy trán anh có băng trắng, tay hình như cũng có băng, mặt cũng bầm tím. Thành Công là lính quân ngũ, nhưng Minh Nam cũng là dân thể thao. Hai người đánh nhau thì cô làm sao có thể can ngăn.
Nhắc đến Thành Công lòng cô lại quặn đau. "Hắn ta là ai? Anh sẽ bắt hắn ta chịu trách nhiệm". Nước mắt trên mặt cô lại vô thức rơi xuống. Anh là người hoàn mỹ, sao có thể chấp nhận cô. Cô đã mang thai con của người khác, anh sẽ vì cô đòi lại công bằng. Nhưng cô và anh thì sao, tất cả đã kết thúc thật rồi.
Cô ăn không nổi nữa. Vội để hộp cơm qua một bên. Giọng nói quen thuộc lại vang lên.
- Em không ăn sao lại sức, còn đứa bé nữa, nó cũng cần ăn.
Cô ngẩn đầu lên nhìn anh. Gương mặt điển trai, lãnh đạm mọi ngày giờ chỉ còn vết bầm tím. Cô bỗng cảm thấy nực cười. Anh vì cô mà đánh nhau. À không, chắc là vì đứa bé.
- Anh cho rằng đứa bé là con anh sao?
Minh Nam đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
- Tôi không cần em chỉ dạy, tôi có ánh mắt nhìn người của mình. Không mù quáng như em, đi yêu một anh chàng ích kỷ sáu năm trời.
- Anh ấy không ích kỷ, anh ấy chỉ yêu sự hoàn mỹ. Không có gì là sai cả. Là tôi đã sai với anh ấy.
Những từ cuối cô đã bị lạc giọng, tình yêu sáu năm không thể nói hết là hết. Trái tim cô rỉ máu, cô không cho phép ai nói xấu anh. Dù anh đối xử với cô thế nào đi nữa.
Minh Nam nhìn cô, anh không nỡ tranh cãi tiếp. Anh không muốn làm cô tổn thương thêm.
- Em nghỉ ngơi thêm vài ngày, tôi đã nhờ người xin phép cho em rồi.
Nói rồi anh rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...