Sẽ Mãi Một Tình Yêu


Sau khi anh rời đi, cô ngồi vào bàn làm việc.

Cô làm nốt công việc còn đang dở dang.

Mọi người ai cũng đang làm việc.

Còn Phi Phàm, cô ta còn đang cắn hạt hướng dương, ném xuống đất.

Vậy mà anh không biết.

Trưởng phòng bước tới chỗ của cô ta và nói:- Cô làm việc nhanh cho tôi.- Cô không có quyền chỉ định.

- Cô ta nói với giọng khinh thường."Bốp".

Một cái tát của trưởng phòng dành cho cô ta.

Mọi người nhìn ra chỗ của Phi Phàm.

Cô ta đứng dậy và nói:- Sao cô dám tát tôi? Cô không có tư cách.- Không có tư cách.

- Tử Hoa nói.- Im đi.

Không liên quan đến cô."Bốp".

Cái tát của cô, Tử Hoa vào trúng mặt cô ta.

Cô lườm cô ta 1 cái, rồi bước ra khỏi phòng.


Cô bước đi, còn cô ta thì vẫn sững người, ngồi dưới đất.

Mọi người vây quanh, bật cười.

Mọi người cầm điện thoại lên, chụp 1 tấm ảnh.

Cô ta vì quá sợ nên đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh.

Phi Phàm rửa mặt, lại đụng trúng Tử Hoa.

Cô liền nói:- Cảm giác bị tát 2 cái có đâu không?- Cô...Phi Phàm chạy đi, bước vào phòng.

Bên trong phòng bắt đầu có tiếng hất đồ, không biết ai làm.

Mọi người liền chạy ra, gọi cô vào.

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, bước vào phòng.

Nhìn thấy cô ta đang đập phá đồ của cô ta.

Cô ta tức giận đến nỗi làm như vậy sao? Tử Hoa lườm cô ta 1 cái, cô ta liền dừng lại.

Lùi ra phía sau, Tử Hoa bước đến chõ Phi Phàm.

Trưởng phòng cũng không dám ngăn cô ta lại.


Tử Hoa nói với cô ta:- Cô dám làm những chuyện này.- Tôi.....!Cô cũng chỉ là nhân viên thôi.

Tôi là kế toán trưởng đấy.Tử Hoa liền cau mày, cúi người xuống, nhặt 1 món đồ của cô ta lên.

Cô cầm lên và ném xuống đất 1 lần nữa.

"Choang" tiếng vỡ của 1 món đồ thủy tinh.

Mọi người nhìn thấy vậy liền lùi ra hết đằng sau.

Tử Hoa nói với Phi Phàm:- Món đồ này có quý giá không? Là kế toán trưởng mà cũng thích lên mặt dạy đời người khác sao? Tôi là 1 nhân viên nhưng tôi biết tôn trọng người khác nhưng cô thì không.

Có đáng làm chức vụ này không?- Tôi xin lỗi.

Tôi biết sai rồi, mong mọi người tha lỗi cho tôi.

- Cô ta nói nhưng trong lòng vẫn còn đầy uất hận.

- Biết là tốt.

Tôi mong cô sẽ đối xử tốt với mọi người.

Cô cúi xuống, nhặt những mảnh vỡ lên và vứt đi.

Cô còn nhặt những món đồ bị rơi của Phi Phàm lên và đặt gọn lại trên bàn.

Bỗng, Phi Phàm lại cảm nhận được sự quan tâm của Tử Hoa.

Cô dọn xong, bước về chỗ làm việc của mình.

Mọi người bước vào phòng và vào chỗ làm việc.

Phi Phàm sững người và mỉm cười, ngồi vào chỗ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận