Khi tỉnh lại thì nó đã ở trong phòng bệnh, giường bên cạnh là hắn đg đc băng bó trắng khắp người. Rút ống truyền nước biển ra , bước đến chỗ hắn , lòng nó quặn thắt, đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt hắn ,dù bị băng bó nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai , lúc hắn ngủ trông yên bình quá ! Dáng vẻ lạnh lùng k còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt đầy quyến rũ nhưng pha chút mệt mỏi.
– Sao anh ngủ hoài vậy chứ ? Tôi còn chưa nói tôi yêu anh mà, sao lại ngủ hoài vậy ?- Nó nắm lấy tay hắn , lay khẽ
– Bla … bla … – nó cứ ngồi như thế , ngắm kĩ khuôn mặt hắn , nó bỗng thấy nhớ da diết giọng nói của hắn
– Đừng lo , rồi Khánh nó sẽ tỉnh lại thôi – Ông Huy ,ba của hắn vỗ vai nó an ủi . Nó ngước đôi mắt màu xám tro tội nghiệp lên nhìn ông Huy , khuôn mặt hiền từ nhưng không kém phần mệt mỏi, chỉ có đôi mắt vẫn tinh anh , ánh lên niềm tin – Bác tin rằng nó sẽ tỉnh , bởi vì nó còn phải chăm sóc cháu nữa cháu gái ạ
– Chăm sóc ? – Nó thắc mắc
– Ba mẹ đã sắp đặt hôn ước cho chúng ta rồi . Vẫn đôi như vậy . Còn mỗi em vs Khánh thôi – Bảo bước vào cùng ba nó , giọng nhẹ nhàng nói
– Đầu óc nó vẫn chưa tiêu hóa hết đc cái thông tin vừa rồi. Nó và hắn sẽ kết hôn sao ? – Nó thoáng chút vui , bàn tay nắm chặt tay hắn – Bác , bác mau về đi , bác mệt rồi , để cháu ở đây cx đc – Nó quay sang nói
– Uk . Vậy không làm phiền hai cháu nữa
– Anh à ! Anh mau tỉnh đi , anh nghe thấy em nói không ? Chúng ta sẽ kết hôn đó .- nó nói , giọng khản đặc vì khóc , rồi nó ngủ thiếp đi lúc nào k biết
– Tội nghiệp con bé – ông Khang – ba nó bước vào – Ba là ba mà chả giúp gì đc nó cả – ông quay sang nhìn Bảo
– Ba à ba đừng tự trách mình như vậy . Đó là ý trời thôi. Con tin Hân sẽ vượt qua – Bảo nói rồi bế nó về giường bệnh .
– Haizz – Ông Khang kéo chăn đắp cho nó – không biết tại sao mà ông trời bắt nó khổ thế nữa – giọng ông khản đặc , mắt đỏ hoe
Mọi ng cx đến thăm nó và hắn , Ông Trung – bang chủ The Death , ba nuôi của 2 đứa cx đến.
Sau 1 tuần thì nó đc suất viện còn hắn thì vẫn ở yên trong đó.
1 năm sau… tại phòng bệnh 137…
– Cộc …cộc…cộc… Em vào nhá – nó nói rồi mở cửa bước vào.1 năm qua nó luôn nói như vậy trước khi mở cửa, cứ như thể hắn đã tỉnh rồi vậy.Hắn đã đc chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt còn nó thì đã đi làm lại ở công ti . Hằng ngày , nó vẫn đến chỗ hắn sau h làm, kể cho hắn nghe những câu chuyện của nó – Anh ngủ đc 1 năm rồi đó k thấy chán hay sao ? Anh định để em đợi đến bao h nữa đây ? Anh … xin anh đấy , đừng ngủ thế nữa , em sắp không chịu nổi nữa rồi. Sao anh lại cứng đầu thế chứ hả ? Muốn em muốn trừng phạt anh cơ , sao anh cứ nằm yên như thế ? Anh bảo chờ em mà để em phải chờ thế sao – nó gục đầu xuống , tay nắm chặt tay hắn, 1 dòng nước mắt chảy ra … đau khổ , mặn chát. Sao ông trời cứ thích trêu đùa với nó vậy chứ . Nó đã cố kìm lòng , kìm lòng để không khóc, nhưng sao nước mắt không ngừng tuôn. Nó thấy nhớ , nhớ kinh khủng , nhớ da diết giọng nói của hắn, tiếng cười của hắn. Rồi … 1 lần nữa , nó thiếp đi , thiếp đi trong tuyệt vọng .
– Ưm… – Nó khẽ tỉnh dậy khi cảm nhận đc bàn tay ai đó chạm vào mình – Nhìn xung quanh … chỉ có hắn vẫn nằm yên trên đó bình yên , thanh thản . Nó khẽ cười nhạt : Hình như em đã ảo tưởng quá rồi phải không ? Có lẽ em đã quá nhớ anh nên mới thế nhỉ ? Nhưng sao anh còn không mau dậy đi hả ? 1 năm qua em đã khổ như thế nào anh có biết không ? Sao anh cứ làm em khổ hoài vậy hả ? Anh mà không tỉnh là em hủy hôn vs anh đi lấy thằng khác đó – Nó cười , nhưng sao nước mắt cứ tuôn ra. Nó nhớ hắn đến điên mất rồi.
– Từ bao h em nói nhiều vậy hả ? – một giọng nói vang lên làm nó giật mình , tiếng nói đó là của hắn , nó k thể nhầm đc , nhưng con ng ấy , vẫn đg nằm im trên kia . Lắc mạnh đầu xua tan cái ý nghĩ của mình , nó quay lại mỉm cười với hắn – Anh đó , em nhớ anh đến nỗi cái gì cx tưởng là anh đó . Dậy đi đồ sở khanh
– Aizz… thương em nên ms dậy vậy mà em lại chửi anh như vậy hả – Hắn kéo nó vào lòng
– Anh… anh tỉnh từ lúc nào thế hả ? – nó bất ngờ
– Đc 1 lúc rồi – hắn cười toe
– Vậy hành động từ nãy đến h ?
– Là của anh
– Aizz… tại sao anh lại thế chứ ?- nó giả vờ giận dỗi , liên tục đấm vào hắn
– Đau …á….
Bỗng nhiên hắn ngất đi.
– Này này anh làm sao vậy hả ? – nó hoảng hốt ,vội chạy đi gọi bác sĩ. “Đừng… Khánh … Đừng bỏ em, em xin anh đấy” nó nói một mình , gọi điện thoại cho Bảo với giọng sợ hãi
– Hai … Khánh … tỉnh rồi … Nhưng…- Nó không nói đc gì nữa, giọng khản đặc , mắt nhòe đi . Hắn tỉnh lại rồi nhưng lại ngất đi . Liệu có phải kết thúc ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...