Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người [hi Trừng]

Quà 14/2 muộn, kết lại bằng câu chuyện tình yêu của Lam muội và chuyện tình của couple chính Hi Trừng :3

_____

Lam Hi Thần vừa nói vừa nỗ lực kiềm chế nước mắt lướt xuống. Hắn dùng tay lung tung xoa gò má mình, đang muốn lải nhải thêm vài câu nữa, thế nhưng, đôi môi bất chợt bị nhẹ nhàng chạm tới, khiến toàn bộ lời nói đều bị nghẹn trở lại.

Lam Hi Thần mở to mắt, nhìn gương mặt của Giang Trừng phóng to trước mắt mình, nhìn đôi bờ mi rung rung tựa cánh hồ điệp dịu dàng kia, ngây ngẩn cả người.

Giang Trừng cũng không cho hắn quá nhiều thời gian để thích ứng, chỉ đơn giản nhẹ nhàng chạm tới, lại dịu dàng rời đi, bật cười lên tiếng: "Lam Hi Thần, ta chỉ đùa ngươi thôi."

Hắn nhìn vẻ mặt từ đau khổ tuyệt vọng chuyển sang kinh ngạc sững sờ rồi mừng rỡ như điên của Lam Hi Thần, trong lòng vui vẻ như được rải thêm một hũ mật lớn.

"Lam muội, nàng là em dâu ta."

Lam muội, cuộc đời nàng là một cố sự rất dài...

Nàng tên Y Hi Lam, xuất thân từ một bộ tộc chuyên hành y ở Miêu Cương. Nàng từ nhỏ đã tinh thông thảo dược, ngoài ra còn là một Trùng Sư xuất sắc. Tộc Y Hi của nàng sống nơi vùng núi, từ nhỏ ăn thảo dược lớn lên, nổi danh với nhan sắc xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt, tộc nhân tộc Y Hi ai nấy đều sở hữu khung xương nhẹ hơn người thường nhiều lần, khinh công, khiêu vũ đặc biệt có thiên phú, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng tựa như tiên nữ lướt trên mây.

Ôn Nhược Hàn chính vì truyền thuyết này mà không ngừng gửi người tới Miêu Cương tìm kiếm để bắt nữ nhân tộc Y Hi về.

Năm nàng bị bắt đi, nàng mới mười sáu tuổi.

Toàn tộc bị diệt vẫn không cách nào bảo hộ được những thiếu nữ trong tộc. Những cô gái của tộc Y Hi sau khi đưa về Trung Nguyên, Ôn Nhược Hàn đều phân phát cho con trai và thuộc hạ. Riêng nàng, bởi vì thân phận Thánh Nữ cao quý, mặc định sẽ trở thành tỳ thiếp của Ôn Nhược Hàn.

Chứng kiến các chị em lần lượt bị đưa đi hết, Y Hi Lam càng ngày càng hoảng loạn. Trước giờ nàng sống nơi núi cao rừng sâu, quen với sự chân tình, giản đơn của lòng người, chưa từng được thấy những kẻ độc ác, cầm thú khiến người ta kinh sợ đến vậy! Lại qua vài hôm, một đêm nọ, nàng rốt cuộc bị bức đem vào hiến vũ mua vui cho Ôn Nhược Hàn.

Y Hi Lam dù nhỏ tuổi, thế nhưng kiên trung bất khuất không chịu nhục. Nàng lúc đi vào đây đã bị kiểm tra thân thể nghiêm ngặt, quần áo mỏng manh khiến nàng không cách nào giấu ám khí, dụng độc, hạ trùng, thế nhưng, nàng vẫn có thể lợi dụng khinh công trác tuyệt của mình đả thương thị vệ, mở đường máu trốn ra ngoài. Sự hoang dã liều lĩnh của nàng đã đánh thức bản tính thích chinh phục của Ôn Nhược Hàn. Hắn ra lệnh thị vệ không được đả thương nàng, chỉ rút chặt vòng vây lại, như một con báo chơi trò vờn nhau với con mồi của mình.

Y Hi Lam thà chết không chịu nhục, gieo mình xuống vách núi.

Thế nhưng, nhờ đặc trưng xương cốt nhẹ của tộc mình, vách núi cao không thấy đáy, người thường rơi xuống đảm bảo tan xương nát thịt, nàng lại chỉ bị trọng thương, lưu được một tia khí tức. Vừa vặn khi đó, Ngu gia đại công tử đang ở đáy vực tìm thảo dược phát hiện ra nàng, mang nàng về nhà tranh nhỏ trên núi, cứu nàng một mạng.

Hai người có cùng đam mê nghiên cứu thảo dược, nàng lại chịu ân cứu mạng của Ngu Nhạc, cả hai nhanh chóng tâm đầu ý hợp, ước hẹn chung thân. Ngày Ngu Nhạc đưa nàng về Mi Sơn ra mắt người nhà, thật không may, chạm tới đúng lúc Ôn Nhược Hàn đích thân tới Ngu gia cưỡng bức lập giám sát liêu.

Y Hi Lam khi đó đã mang thai bốn tháng, nơi bụng cũng mơ hồ hiển lộ dưới lớp quần áo dày. Ôn Nhược Hàn nhìn thấy con mồi của mình mất vào miệng người khác, lại thêm Ngu gia kiên quyết không chịu cúi đầu xưng thần làm tay sai, nổi giận điên cuồng hạ lệnh tàn sát cả nhà họ Ngu, bắt lại Y Hi Lam. Ngu Nhạc chỉ kịp dùng truyền tống phù đưa nàng đi, sau đó cùng Ngu gia đồng sinh cộng tử.

Trăm năm tiên môn thế gia, Ngu gia ngày hôm đó cũng giống Giang gia mấy tháng trước, chẳng mấy chốc máu chảy thành sông.

Khi Giang Trừng mang theo viện quân tới nơi, nhà ngoại của hắn đã trở thành một Giang thị thứ hai.

Sau này, Giang Trừng và Giang Yếm Ly theo ám hiệu Ngu Nhạc để lại, tìm được Y Hi Lam. Tình hình chiến trận ngày một trở nên căng thẳng, để bảo đảm an toàn cho nàng, Giang Yếm Ly giữ Y Hi Lam lại bên mình, chăm sóc nàng cho tới ngày nàng lâm bồn, hạ sinh một công chúa nhỏ.

Đứa nhỏ này số mệnh thực sự rất khổ, nhà nội bị diệt môn, nhà ngoại cũng bị diệt tộc, Giang Yếm Ly cảm thương nàng, lại vừa nhìn đã thấy đứa nhỏ giống đệ đệ mình ngày xưa vài phần, động viên đệ đệ nhận đứa cháu này làm con gái nuôi. Nàng tên Ngu Thanh, cũng là Giang Thủy Nguyệt, là đứa con gái mà Giang Trừng từ năm mười bảy tuổi đã được ban tặng.

Thanh Nhi ngoại hình rất giống nhà nội, mắt hạnh long lanh chọc người yêu thương. Chính Lam muội cũng bất ngờ, Thanh Nhi so với Ngu Nhạc lại càng giống Giang Trừng. Đúng hơn, nàng rất giống với cô cô của Ngu Nhạc – Ngu phu nhân ngày xưa.

Lam Hi Thần nghe Giang Trừng kể hết câu chuyện về Lam muội, nhân sinh lên voi xuống chó liên tục quá, hắn không cách nào tưởng tượng được. Tảng đá to lớn nhất đặt nơi ngực cuối cùng cũng được gỡ xuống, Lam Hi Thần ôm choàng lấy Giang Trừng, dụi đầu vào cổ người kia, ấm ức tố khổ:

"Vãn Ngâm, lần sau đừng đùa ta như vậy, ta chịu không nổi."

Giang Trừng tự biết sai, mặc cho hắn hết ôm lại dụi một lúc lâu. Lam Hi Thần dụi thỏa rồi mới từ cổ hắn ngẩng đầu lên, khoảng cách gần đến nỗi hơi thở hai người không ngừng phả lên gò má đối phương, đốt lên những mảng hồng rực. Giọng nói của Lam Hi Thần mang theo vui sướng, mang theo hân hoan, mang theo chờ mong, mang theo chân thành, dịu dàng từng tia thấm vào cõi lòng hắn:

"Vãn Ngâm, chúng ta thành thân đi, chân chính thành thân."


Một cơn gió bất chợt từ cửa sổ thốc tới, xốc tung mạn trướng, phủ kín hai người họ. Giang Trừng chạm tay lên gò má Lam Hi Thần, nở một nụ cười.

"Được. Thành thân đi, Lam tông chủ."

* * *

Sau khi bị giam giữ vài ngày trong Hình Đường, Du An cùng Du Tử Khâm do không hoàn thành được ước nguyện của người hiến xá trước thời hạn, chịu đựng nỗi đau bị gặm nhấm linh hồn mà chết.

Gia chủ các nhà lục tục rời khỏi Liên Hoa Ổ. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, trăm dặm đầm sen lại một lần nữa nở hoa, rực rỡ hơn bao giờ hết.

Giang Trừng cùng Lam muội đi tới hỗ trợ Lam Vong Cơ giúp Ngụy Vô Tiện điều hòa linh lực, bổ trợ việc kết lại đan, "chủ mẫu" Lam Hi Thần một ngày không được nhìn thấy gia chủ nhà mình, không còn cách nào khác, chỉ đành ở trong bếp hầm canh sườn củ sen, chờ đạo lữ hết bận việc quay về.

Nước trên bếp sôi ùng ục, mùi thơm nức mũi bay ra, lan tỏa khắp trù phòng. Lam Hi Thần bỏ thêm một, hai quả ớt vào nồi, chiếu theo khẩu vị của Giang Trừng nêm nếm. Lúc này, từ bên ngoài cửa sổ, một chú chim sẻ đất màu nâu chầm chậm bay tới, dừng chân trên khung cửa, nghiêng đầu ngó vào trong.

Hai chân ngắn ngủi của nó nhảy loạn lên, nhặt mấy vụn cơm rơi bên cửa sổ mới thỏa mãn vui vẻ đập cánh bay tới đậu lên vai áo Lam Hi Thần, hót lên một chuỗi âm thanh lảnh lót. Lam tông chủ vẫn chăm chú nêm gia vị, sau khi nếm thử ổn thỏa mới ngẩng đầu lên, vươn ngón tay khẽ gại gại chiếc đầu tròn ủm béo mập kia, mỉm cười thả chú sẻ nọ bay đi.

Sự kiện vừa xảy ra với Giang Trừng khiến lòng Lam Hi Thần lo lắng không thôi. Hắn rải ám vệ quan sát tất cả các gia tộc của tu chân giới, chỉ cần ai có chút vọng động, ám vệ đều lập tức báo về. Hắn không muốn đua tranh với đời, thế nhưng, quan sát toàn cục là cách tốt nhất bảo hộ Vãn Ngâm an toàn. Lam Hi Thần không cho phép, dù chỉ là một tia nguy cơ nhỏ nhất tồn tại dưới mi mắt mình.

Điều chỉnh lửa nhỏ lại, đậy nắp nồi, Lam Hi Thần lau sạch tay, mở cửa bước ra ngoài trù phòng. Men theo hành lang, hắn tìm tới một biệt viện dành cho khách vô cùng nhã trí. Trước mặt có giả sơn, có hồ sen bát ngát, bên hông có trúc quân tử xanh biêng biếc, một mảnh vườn ngập sắc hoa tươi. Lam Hi Thần vươn tay gõ cửa, ôn nhu cất lời: "Hoài Tang, ta vào được không?"

Nhiếp tông chủ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc về Nhiếp gia, thấy Lam Hi Thần đại giá quang lâm có chút bất ngờ. Hai người ngồi xuống bên bàn, là Lam Hi Thần trước tiên mở lời:

"Thời gian vừa qua xảy ra nhiều chuyện, là nhờ Hoài Tang dẫn dắt mọi người điều tra, nhiều lần nói đỡ giúp ta và Vãn Ngâm, chúng ta mới có thể bình an vô sự vượt qua hung hiểm. Ta tới đây để cảm ơn."

Lam Hi Thần có một ưu điểm trời sinh, nhờ vào sự ôn nhu của hắn, lời nói khách sáo cỡ nào nói ra cũng tràn đầy vẻ chân tình tha thiết. Nhiếp Hoài Tang cũng phối hợp nói câu "Chuyện nên làm", hai người lại uống trà hàn huyên, cảnh tượng vô cùng hòa hợp.

"Đối với chuyện năm đó của đại ca, ta vẫn vô cùng hổ thẹn. Từ tận đáy lòng, ta nợ đại ca, nợ đệ."

"Ta nợ hai người, nợ Nhiếp gia, bởi vậy, sau này, nếu có bất cứ điều gì ta, Lam gia có thể ra sức, ta nguyện vì hai người bang trợ, bồi tội. Nếu như đệ hận ta, muốn trả thù, ta nguyện đón nhận tất cả. Thế nhưng, Vãn Ngâm vô tội..."

Lại hàn huyên thêm vài câu ngắn ngủi, Nhiếp Hoài Tang lập tức rõ ràng mục đích Lam Hi Thần đến đây ngày hôm nay. Hắn nhìn người mà bản thân đã gọi một tiếng "nhị ca" mười mấy năm nay, xuyên qua hình bóng người kia nhớ lại ngày đại ca vừa chết thảm, bản thân đã tuyệt vọng cỡ nào, đã lặn lội trong bóng tối cỡ nào, đã khốn khổ tang thương đến cỡ nào.

"Ta đúng là rất hận ngươi, nhị ca" Nhiếp Hoài Tang cười khổ, ánh mắt vụt qua một tia sáng rồi lại ảm đạm vụt tắt "Hận ngươi vô tri vô giác vô tình tiếp tay cho giặc hại chết ca ca ta. Vì lẽ đó, ta chọn ngươi trở thành lưỡi kiếm thay ta giết Kim Quang Dao, để ngươi vĩnh viễn vướng mắc trong hận thù ba người này, không cách nào rút ra được..."

"Thế nhưng, nhị ca, đó đã là sự trừng phạt cuối cùng của ta dành cho ngươi rồi. Giang Trừng..." Nhiếp Hoài Tang dừng lại, thở dài một hơi "...ta và hắn không thù không oán, thời trẻ lại có giao tình, ta tại sao phải làm hại hắn?"

Khói trà mỏng manh từng đợt bốc lên, đọng thành một làn hơi nước mịn màng trên thành cốc. Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn không chớp mắt, tìm từ trong đáy mắt kia một tia hoảng hốt, chột dạ, thế nhưng hắn chỉ nhìn thấy kiên định cùng lực bất tòng tâm.

"Ta chỉ duy nhất một lần lợi dụng hắn, lần đó ta muốn khai quan ở Quan Âm Miếu, đưa đại ca về an táng. Ta biết ngươi âm thầm cử ám vệ trong tối điều tra hắn, khẳng định ngươi đối với hắn đang nghi ngờ. Dù ta không biết ngươi rốt cuộc nghi ngờ gì, nhưng một tin tức nho nhỏ về hắn lúc này chỉ đơn giản như đổ thêm dầu vào lửa, bức ngươi xuất quan giúp ta một tay. Sau đó, phát sinh bất kể chuyện gì, ta đều tuyệt không nhúng tay!"

"Chuyện sau này, ta cũng tuyệt không nhúng tay"

Lam Hi Thần chờ, cũng chỉ chờ duy nhất một câu hứa hẹn này. Hắn cúi đầu thật thấp một lần, dùng đại lễ để tạ lỗi, cũng dùng đại lễ để cảm tạ một câu hứa hẹn kia.

"Sau lần này, kỳ tuyển chọn tân tiên đốc cũng sẽ tới. Ta và Vãn Ngâm đều tin rằng ngoài Hoài Tang ra không còn ai thích hợp hơn."

Bỏ lại một câu cuối cùng, Lam Hi Thần hành lễ rời đi. Bước ra khỏi cửa phòng, không khí trong lành ập vào trong phổi, sắc trời xanh biếc ở trên cao tĩnh lặng tựa như một mảnh tâm tình vừa được gột rửa. Ở trên bàn cờ, mỗi nước đi đều cần có sự đánh đổi tương ứng. Để nắm chiến thắng trong tay, đương nhiên phải đưa ra cái giá tương đồng. Với Lam Hi Thần mà nói, bảo đảm Vãn Ngâm bình an, bảo đảm một đời phía sau tiêu dao khoái hoạt của hai người họ, cái ghế tiên đốc vẫn là một cái giá quá hời!

Lam Hi Thần quay lại phòng bếp, canh cũng đã vừa vặn. Hắn dập tắt lửa, tiếp tục xắn tay áo xào rau. Bóng nắng ban trưa đổ qua khung cửa, trải dài trên mặt sàn nhà bếp, rọi chiếu một bóng người cao lớn kiên cường tựa vào khung cửa.

"Xem ra hạ nhân Giang thị tháng này phải trừ lương. Đến việc nấu nướng cũng để cho chủ mẫu phải xuống tay như thế này, ta nuôi họ phí cơm rồi!"

Giang Trừng vừa cười vừa tiến lại, nghiêng người đánh giá món ăn, quay lại nhìn Lam Hi Thần tán thưởng: "Xem ra chủ mẫu của ta quả thật hiền lương thục đức, ra được phòng khách, xuống được nhà bếp, lại còn xinh đẹp có tiếng, gia thế trong sạch, ta an tâm rồi!"


"Vô Tiện bên kia thế nào rồi?" Lam Hi Thần vẫn luôn tay đảo rau, ngẩng đầu đưa một miếng thịt đến bên miệng Giang Trừng, lại tiếp tục làm việc.

Giang Trừng há miệng nhai thịt, độ dai, nêm nếm đều vừa phải, có điều hơi thiếu chút cay, vươn tay định lấy thêm chút ớt thả vào, lầm bầm lầu bầu: "Tai tinh lúc nào chả gieo vạ ngàn năm. Khỏe lắm, chưa chết được!"

Mấy ngày trước, trong cái rủi lại có cái may, nhờ Ký Trùng tấn công mà một phân hồn phách của Ngụy Vô Tiện bám vào trên Giang Trừng quay trở về với cố chủ. Hai người đánh nhau một trận lôi đình đến mức suýt làm nổ tung một mảnh Liên Hoa Ổ, triệt để tháo giải khúc mắc năm xưa. Giang Trừng lôi Ngụy Vô Tiện đi Từ đường, phạt hắn quỳ ba ngày ba đêm sám hối. Lam Vong Cơ vừa thoát khỏi kết giới giam lỏng của huynh trưởng, đang tĩnh dưỡng lại nghe được tin này, vội vàng đi tìm Giang Trừng kiến nghị, bị hắn lấy thân phận Lam gia "chủ mẫu" bắt đồng thời phạt quỳ. Lam Vong Cơ ban đầu ngây người, sau đó mới ý thức được việc Giang Trừng vừa chấp nhận cho mình bước chân vào từ đường Giang thị, cũng tức là ngầm đồng ý Ngụy Vô Tiện quay trở lại Giang gia, ngầm đồng ý quan hệ của hai người hắn!

Vui vẻ đến có thể bay lên mây, thế nhưng Hàm Quang Quân vẫn duy trì một bộ mặt băng lãnh bất biến như cũ, cúi người hành một đại lễ, sau đó ngoan ngoãn xoay người đi cùng đạo lữ mình lãnh phạt quỳ.

Hoàn thành ba ngày ba đêm quỳ, đầu gối của Ngụy Vô Tiện sắp nhũn cả ra, Giang Thành phải sai đệ tử khiêng hắn ra ngoài. Lúc này, Giang Trừng và Lam muội tìm đến, nói với hắn và Lam Vong Cơ kế hoạch giúp Ngụy Vô Tiện kết đan mà hai người đã nghiên cứu nhiều năm nay.

Sở dĩ Ngụy Vô Tiện hiện tại không thể kết đan, đó là bởi vì việc hiến xá cũng là dùng quỷ thuật đi ngược thiên ý, dẫn tới trong cơ thể bị quỷ khí xâm lấn, dần dần ăn mòn. Bước đầu tiên cần làm là dùng Dung Thụ Tán bào sạch quỷ khí còn sót lại trong kinh mạch, rồi dùng chân khí bức sạch những thứ oán khí độc hại này thoát ra ngoài. Tiếp theo dùng Cổ Linh Thảo trộn cùng Tán Linh Thảo, một có tác dụng tẩm bổ linh khí cho cơ thể, trường kiện linh mạch, một có tác dụng đem linh khí phân tán ra niêm phong tại các kinh mạch trong cơ thể, ngăn chúng bị hư hao thất thoát ra ngoài, cứ vậy liên tục dùng trong một năm, tẩm bổ linh khí cho toàn bộ cơ thể, tạo điều kiện thúc đẩy nhanh chóng việc kết đan. Giang Trừng hào phóng mở kho Dược các, nhân sâm ngàn năm, hỏa linh chi vạn năm xuất hiện một lần, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, chỉ cần hắn có, hắn đều không tiếc đưa ra. Lam muội cũng không chút nể mặt, trực tiếp đề cập Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nên thường xuyên dùng song tu làm biện pháp thúc đẩy tu luyện mới sớm ngày kết đan được, khiến mặt dày như Di Lăng lão tổ cũng phải đỏ mặt nói không nên lời! Giang Trừng nhìn cảnh đó mà khinh bỉ vô cùng.

Vốn dĩ, dựa vào thiên tư, thể chất của Mạc Huyền Vũ, cộng thêm với việc dùng thuật hiến xá khiến cơ thể bị quỷ khí xâm lấn, e rằng hắn không chỉ không có cách nào kết đan, mà còn sớm ngày bị quỷ khí ăn mòn, không sống quá năm mươi tuổi. Thế nhưng bây giờ, với tốc độ bồi bổ hiện tại, Giang Trừng dự đoán chỉ không quá hai năm nữa, hắn có thể một lần nữa kết đan.

Lam Hi Thần bày biện đồ ăn lên trên hộp, một tay nắm tay Giang Trừng, một tay xách hộp, cả hai đi tới bàn đá nơi cửu đình. Ven lối đi, hoa sen chen chúc tựa vào hành lang, hương thơm thoang thoảng một đường, rất có một phen phong vị.

Bày biện đồ ăn xong xuôi, Lam Hi Thần lúc này mới mỉm cười càng ôn nhu, như có như không nói: "Không biết nên nói sao, Vãn Ngâm, nhưng ta thực sự ghen tị với Vô Tiện"

Giang Trừng bị hắn một câu không đầu không đuôi làm cho suýt nghẹn.

"Ngươi lại lên cơn gì đây?"

Lam Hi Thần hơi nhăn mũi, đặt đũa xuống chầm chậm tính toán: "Vãn Ngâm từ trước đến nay luôn giữ Thanh Tâm Linh của Vô Tiện bên người, không phải sao? Nếu không phải vậy, đêm đó hai người trước mặt Du An và Du Tử Khâm, bị Ký Trùng dẫn dắt tâm trí, Vô Tiện sao có thể đúng vào thời khắc mấu chốt trước khi nhập ma tỉnh lại đây?"

Giang Trừng chột dạ quay mặt đi chỗ khác. Lam Hi Thần lại dịu dàng quay mặt hắn lại đối diện mình, càng ôn nhu đến chết người liệt kê: "Lam muội nói với ta, lúc tìm Cổ Linh Thảo, ngươi mấy lần trọng thương mất đi nửa cái mạng, thử qua thử lại tới mấy chục lần mới tìm ra cách nhân giống Cổ Linh Thảo tự trồng trong rừng."

"Lam muội còn nói, ngươi vì Vô Tiện lập nên Ẩn Thôn, bất chấp bản thân có thể đối mặt với tội danh tư tàng quân binh..."

Nói đến đây, bàn tay của Lam Hi Thần khẽ run lên. Hắn không tưởng tượng được nếu như lúc đó có người phát hiện Ẩn Thôn, Giang Trừng sẽ đối mặt với hoàn cảnh nào, hình phạt nào.

"Vãn Ngâm, Vô Tiện là chấp niệm trong lòng ngươi, là toàn bộ thân tình, khổ hận trong quãng đời niên thiếu của ngươi, là ánh dương chói mắt, là hi vọng đã mất đi bỗng dưng quay lại. Còn ta, ngắn ngủi mấy tháng này xông vào cuộc sống của ngươi, ta có thể tính là gì đây?"

Giờ khắc này, trong ánh mắt của Lam Hi Thần không chỉ đơn giản là ghen tị như hắn nói. Hắn lo sợ, hắn chờ mong, hắn yêu thích, toàn bộ giống như đại dương trải dài dưới ánh mặt trời, tĩnh tại ngàn năm, lẳng lặng chờ một đáp án của người hắn yêu nhất cuộc đời này.

"Lam Hi Thần, hắn tồn tại trong cuộc sống của ta ba mươi mấy năm cũng không bằng ngươi ngăn ngắn vài tháng, ngươi còn ghen tị sao? Hắn là chấp niệm của ta, là thân tình, khổ hận thời niên thiếu, là hi vọng đã mất đi bỗng dưng quay lại. Còn ngươi, ngươi là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng từ trong miệng ta nghe được ba từ "ta yêu ngươi", là đạo lữ của ta, là hi vọng, bình an nửa đời sau này. Ngươi vẫn chưa thỏa mãn sao?"

Giang Trừng từ nhỏ đến lớn rất ít nói lời tâm tình, rất ít ôn nhu biểu bạch. Lam Hi Thần cảm giác vài câu vừa rồi, trong nhân sinh một đời này của hắn chính là sự khẳng định vững chắc nhất, dài lâu nhất, kiên định nhất.

"Ta trước đây từng nghi ngờ ngươi" Lam Hi Thần dùng bàn tay miêu tả từng đường nét trên gương mặt đạo lữ, phát run thừa nhận "Ta điều tra ngươi, bởi vì trước khi chết, Kim Quang Dao dùng khẩu hình nói với ta một câu "Cẩn thận Giang Trừng...""

Lam Hi Thần rõ ràng mười mươi chuyện này không giấu được Giang Trừng. Hắn đã xác định cùng Giang Trừng cả một đời, tất nhiên cần thành thực với Giang Trừng mọi chuyện. Có thể hiện tại chuyện này sẽ làm Giang Trừng tức giận, nhưng hắn không muốn về sau, có một ngày "chiếc kim trong bọc" này sẽ nhô ra đâm thương tổn cả hai, khiến Giang Trừng phải thất vọng, đau lòng.

Thế nhưng, Giang Trừng lại không hề tức giận như trong dự liệu của hắn.

"Lam Hi Thần, ta đã sớm biết..." Nghiêng đầu cười nhợt nhạt, Giang Trừng nắm tay hắn, lực đạo vừa vặn, tựa như dùng động tác này thay cho một cái ôm "Ta vẫn luôn tự hỏi, tại sao sau khi ngươi bế quan, trong bóng tối ngầm điều tra các gia tộc khác lại đặc biệt chú ý đến ta. Thắc mắc lâu như vậy, thì ra, đây là lý do."

Ngăn lại Lam Hi Thần đang vội vàng muốn giải thích, Giang Trừng tiếp lời: "Kim Quang Dao nói vậy, là bởi hắn biết ta thành lập Ẩn Thôn. Hắn không biết mục đích ta làm vậy để làm gì, nhưng có lẽ, hắn vào giờ phút đó, chân tâm muốn cảnh cáo ngươi"

"Xem ra, tam đệ của ngươi, đối với ngươi, đến cuối cùng cũng không hề hận như ngươi vẫn tưởng."

Lam Hi Thần sững sờ nghe Giang Trừng nói, nhẹ nhàng như mây gió tháo gỡ nút thắt giữa hai người. Họ đến với nhau bắt đầu từ sự nghi kỵ này, sau lại từ chính nó mà chân tâm đối đãi với nhau, mong muốn một đời này không còn vướng mắc gì ở bên nhau.


"Thôi được rồi, mau ăn đi. Cơm nước nguội cả rồi!"

Giang Trừng khẽ đẩy Lam Hi Thần một cái, gắp thức ăn vào bát người kia. Hai người hài hòa dùng cơm, bỗng dưng trong lòng đồng thời dậy lên một cảm giác an tĩnh ngọt ngào, sớm chiều cùng nhau của những cặp đạo lữ lâu năm.

"Qua hôm nay, ta về Lam gia một chuyến" Lam Hi Thần cẩn thận gỡ sạch xương cá mới bỏ phần thịt vừa nạc vừa mềm vào bát Giang Trừng, lên tiếng "Quay lại sắp xếp công vụ Lam thị thời gian qua, cũng chính thức thưa với thúc phụ một câu về chuyện của hai ta."

Giang Trừng đưa bát ra nhận cá, thuận tay chọn phần rau xanh, gạt sạch tiêu, ớt xung quanh, bỏ vào bát Lam Hi Thần. "Ta cùng ngươi quay về. Dù gì trước đây là ta đảm bảo với thúc phụ xong việc sẽ không tiếp tục gây ảnh hưởng tới ngươi, giờ nuốt lời, cũng nên quay về nhận lỗi."

Lam Hi Thần nghe từ câu nói này ra được ý vị hẹn ước một đời, rốt cuộc cười tươi như hoa, ánh mắt cong cong hạnh phúc gật đầu: "Đúng thế, chúng ta cùng nhau."

* * *

Đêm hôm đó, trăng cao gió lộng, Giang Trừng dắt tay Lam Hi Thần, chậm rãi men theo hành lang, tìm tới Từ đường Giang gia. Ngắm nhìn đèn lồng đỏ đung đưa dọc lối đi, Giang Trừng bất giác mỉm cười: "Đêm trước ngày ta cùng ngươi kết hôn, ta cũng quỳ cả một đêm ở Từ đường. Lúc đó, trong lòng ta chỉ có căm ghét, bài xích, thống khổ, thù hận, ta cảm thấy có lỗi với bản thân, có lỗi với thân thể phụ mẫu ban tặng, có lỗi với liệt tổ liệt tông"

"Nhưng là bây giờ..." Giang Trừng nắm chặt tay người kia, xoay người, chân tâm nở một nụ cười "Ta muốn dắt ngươi đến, kiêu hãnh giới thiệu với cha, mẹ, tỷ tỷ, nói ngươi là đạo lữ của ta, nói cho họ biết ngươi đối với ta vô cùng tốt, ta muốn cùng người qua cả một đời, vĩnh viễn không rời không bỏ, vĩnh viễn không hối hận!"

Từ khoảnh khắc Giang Trừng chịu dẫn hắn đi vào Từ đường, Lam Hi Thần rốt cuộc mới cảm thấy bọn họ đã chân thực trở thành đạo lữ. Hắn quỳ trên sàn, nâng ba nén hương, thành kính dập đầu ba cái, từ tận đáy lòng đối diện với bài vị tổ tiên Giang gia:

"Vãn bối Lam Hi Thần, đạo lữ của Vãn Ngâm, kính mong được tổ tiên, Giang tông chủ, Ngu phu nhân, Kim phu nhân ở trên cao tác thành.

Vãn bối không phải là người tốt đáng để tin cậy. Nửa đời trước vô tri vô giác gây ra sai lầm, để lại hậu quả rất lớn, vì vậy mà từng nghi ngờ qua tất thảy, hoang mang không tìm được lối ra cho mình. Là Vãn Ngâm đã dẫn vãn bối ra khỏi bóng đêm, là Vãn Ngâm cho vãn bối nhìn thấy ánh dương, nhìn thấy con đường phía trước.

Bất kể sau này đối mặt với chuyện gì, vãn bối cam nguyện cùng Vãn Ngâm vượt qua tất thảy, gánh vác tất thảy, từ tận đáy lòng muốn cùng Vãn Ngâm vượt qua một đời, yêu hắn, bảo vệ hắn, thấu hiểu hắn.

Một người tốt như Vãn Ngâm, gặp được hắn là phúc phận vãn bối tu suốt ba kiếp. Các vị tổ tiên, cha, mẹ, tỷ tỷ, Lam Hi Thần xin hứa với mọi người, đời này đã bước chân vào Giang gia, là đạo lữ của Vãn Ngâm, sẽ vì Vãn Ngâm, vì Giang gia mà dốc hết sức mình. Nếu như nói mà không làm được, nguyện ý xin chịu trừng phạt từ các vị!"

Hắn nghĩ dứt, cánh cửa Từ đường bất chợt bị gió đêm thổi tung, kẽo kẹt mở ra. Ánh trăng từ bên ngoài ùa vào, ngập tràn trong căn phòng u tĩnh. Lam Hi Thần nhìn sự kinh ngạc trên gương mặt Giang Trừng, cho đạo lữ một cái nắm tay an ủi, cả hai cùng vái chào liệt tổ liệt tông, lui ra ngoài.

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nửa bên mặt được ánh trăng nhuộm lấy, ôn nhu đến động lòng người.

"Ngươi ban nãy đã nói những gì?"

Lam Hi Thần từ phía sau ôm lấy đạo lữ, mỉm cười dịu dàng: "Ta nói, Ngu phu nhân nếu nổi giận thì hãy đánh gãy chân ta là đủ, ta nguyện dùng hai chân đổi lấy Vãn Ngâm không bị đòn."

Giữa đêm khuya thanh vắng, giữa tiếng ếch oàm oạp đớp trăng, Giang Trừng rốt cuộc bị câu nói này của đao lữ chọc bật cười.

* * *

Lam Hi Thần và Giang Trừng ngự kiếm về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Cả hai rất ăn ý, liếc mắt nhìn nhau, song song hạ xuống trước thềm đá. Lam Hi Thần mỉm cười, bước lên trước hai bậc thang, vươn tay ra cho Giang Trừng, dịu dàng nói: "Giang tông chủ, mời."

Nắng chiếu xiên xiên qua vách đá, rọi qua tán lá rung rinh, phủ lên bạch y từng đốm hoa nắng. Giang Trừng thốt nhiên nhớ lại, thật lâu về trước, khi Giang gia vừa tao ngộ hiểm cảnh, Lam Hi Thần cũng dùng câu nói này, ở chính bậc đá này, dẫn hắn tới cùng tham gia hội nghị phạt Ôn.

Lần gần đây nhất hai người bọn họ cùng song song bước hết chín trăm chín mươi chín bậc thang này là lễ đại hôn. Khi đó, dù thân mặc hỷ phục, chân đạp trên lụa đỏ dẫn đường, thế nhưng cả hai một đường chỉ mải bàn kế sách ứng phó địch, một chút tâm tư đặt lên người đối phương cũng không có.

"Lần này không có hồng trang mười dặm, không có hỷ phục làm duyên, không có vạn lời chúc phúc, Giang tông chủ liệu có nguyện ý cùng ta một lần nữa đi hết con đường này hay không?"

Những ngón tay của Lam Hi Thần đẹp đẽ như bạch ngọc, kiên cường như đá tạc, vẫn kiên nhẫn chờ Giang Trừng. Nắm lấy bàn tay kia, mười ngón liên kết khăng khít không rời, Giang Trừng mỉm cười thay cho lời hứa hẹn.

Chín trăm chín mươi chín bậc thang, nhưng lần này, trong mắt họ chỉ có đối phương.

Hai người đến Tư Trúc Hiên tìm Lam tiên sinh. Hai bên gian nhà đơn sơ, sạch sẽ, một vườn mai trắng, một sân trúc xanh vươn lên, nhắc nhở người ta một đời thanh bạch, khiêm nhường, lễ độ.

Giang Trừng trước khi bước vào sân bỗng có chút hoảng hốt, ý nghĩ chỉ một chút nữa là phải ra mắt trưởng bối của đối phương khiến hắn không tránh khỏi run sợ. Lam Hi Thần khẽ nắm chặt tay hắn, không một tiếng động an ủi đạo lữ của mình.

"Hi Thần, Giang tông chủ đã tới rồi"

Lam Khải Nhân từ Tư Trúc Hiên đi ra, ánh nhìn như có như không rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, rồi lại xoay đi, mang theo một khay trà ra bàn đá dưới gốc ngọc lan cổ thụ, vừa rót trà vừa nói "Mời ngồi."

Ông vừa dứt lời, bên kia, Lam Hi Thần đã nhấc vạt áo, nghiêm chỉnh quỳ xuống. Giang Trừng lập tức cũng song song quỳ xuống bên cạnh, đồng loạt thưa chuyện:

"Hi Thần đưa đạo lữ tới, mong nhận được thúc phụ tác thành"


"Vãn bối Giang Trừng nuốt lời, tới đây nhận tội cùng tiên sinh"

Lam Khải Nhân nhìn cảnh này, ngoài dự đoán không hề nổi giận, chỉ chầm chậm buông một tiếng thở dài.

Ông nhớ hơn hai tháng trước, tin tức về việc tông chủ hai nhà Giang – Lam cùng nhau song tu lan truyền khắp nơi, Lam Hi Thần từ Giang gia trở về, việc đầu tiên là triệu tập trưởng bối trong tộc, tuyên bố muốn cùng Giang gia liên hôn.

Tất nhiên khi đó, Hàm Quang Quân đã cùng nam tử kết thành đạo lữ, nếu tông chủ cũng cùng tông chủ họ Giang liên hôn, vậy Lam gia trăm năm danh tiếng, một khắc liền bị hủy nát tan tành.

Lam Hi Thần khi đó đứng trước trưởng bối trong tộc, cung kính nhưng không quy lụy, kiên định nhưng không mất lễ nghi, hỏi một câu: "Trăm năm danh tiếng quan trọng, hay trách nhiệm làm người, ân tình với người đã cùng mình có nghĩa phu thê quan trọng hơn?"

Lam Khải Nhân khi đó liền biết, ông không lay chuyển nổi đứa bé này. Lam gia không lay chuyển nổi tâm ý của vị tông chủ này.

Lam Hi Thần để đạt được sự đồng ý của toàn bộ trưởng lão, tự phạt mình mười giới tiên, quỳ tại Từ đường diện bích ba ngày ba đêm. Thế nhưng, Lam Khải Nhân chung quy vẫn vạn phần không nỡ. Ông tuy luôn mang tiếng gàn dở cổ hủ, nhiều quy củ, nhưng dẫu sao cũng là một con người. Vong Cơ và Hi Thần là ông nuôi dưỡng dạy bảo từ nhỏ, coi họ như con ruột, hơn hết, ông vẫn mong rằng cả hai có thể tìm được người mình tâm đầu ý hợp, tình nguyện cùng nhau gánh vác hết mọi khó khăn, chứ không phải để họ một mình gánh chịu tất cả.

Ngày hôm nay, Giang Vãn Ngâm rốt cuộc đến đây cùng Hi Thần chính thức đối diện với ông! Khoảnh khắc hai người họ cùng quỳ xuống, trái tim già nua của Lam Khải Nhân rốt cuộc có thể an tâm. Con cháu tự có phúc của con cháu, nếu chúng đã quyết cùng nhau, vượt qua bao sóng gió, gian kế hãm hại mới có thể ở bên nhau, người làm trưởng bối sao có thể nhẫn tâm đả bổng uyên ương đây?

Lam Khải Nhân thở dài, nâng cả hai dậy, lời ít ý nhiều: "Hi Thần, ngươi hồ đồ rồi sao?"

Cả hai vị tông chủ hô mưa gọi gió tại tiên môn, vì một câu quở trách ngăn ngắn này mà cứng người, thở mạnh cũng không dám. Lam tiên sinh nhìn cháu lớn nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu: "A Trừng đã là chủ mẫu Lam gia chúng ta từ lâu, ta đích thân chủ hôn, bách gia đều chứng kiến, Hi Thần ngươi hôm nay còn tới mong tác thành là có ý gì?"

Lam Hi Thần lần này tuy bị mắng, thế nhưng vui sướng đã từ cõi lòng hắn bay lên, hiển lộ quanh cơ thể, từng ánh mắt, nụ cười đều đong đầy kinh hỉ, một chút cũng không vì bị thúc phụ mắng mà rầu rĩ.

Lam Khải Nhân nhìn cháu trai yêu đương vào càng ngày càng ngốc, quay người sang Giang Trừng, tràn đầy trìu mến vỗ nhẹ lên mu bàn tay "cháu dâu": "Còn ngươi nữa, A Trừng. Dù ngươi là chủ mẫu, nhưng vẫn nên gọi lão phu một tiếng thúc phụ mới đúng vai vế!"

Giang Trừng ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên, vẫn chưa tin được hai người bọn hắn dễ dàng như vậy đã được Lam tiên sinh cho phép. Hắn đi qua hơn ba mươi năm cuộc đời, nhà nội nhà ngoại đều bị diệt tộc, tận mắt chứng kiến từng người thân chết thảm, chịu cảnh huynh đệ ly tán, cô độc trải qua gần nửa đời người. Thế nhưng hắn không ngờ, nửa đời sau của hắn có đạo lữ ở bên nâng đỡ, có thúc phụ nghiêm khắc quan tâm, có sư huynh rốt cuộc trở lại, có Lam muội hỗ trợ, giúp đỡ, có Kim Lăng cùng Thanh Nhi hiếu kính.

Cuộc đời của hắn đi qua núi đao biển lửa, trải qua thương hải tang điền, rốt cuộc viên mãn tràn đầy.

Giang Trừng cúi đầu, một dòng lệ rát bỏng nhanh chóng lướt qua gò má hắn, rơi trên mu bàn tay của Lam Khải Nhân. Cổ họng bị nước mắt làm cho trở nên khàn khàn, Giang Trừng ngoan ngoãn gọi hai tiếng "Thúc phụ", rốt cuộc òa lên bật khóc.

Lam Khải nhân vỗ vỗ tay hắn, chờ Giang Trừng bình tâm mới bước vào trong nhà lấy ra một cặp ngọc bội. Sắc ngọc trắng tinh khôi dưới nắng, dường như có thể xuyên thấu qua đó ngắm nhìn tinh quang lấp lánh, ngắm đủ muôn sắc cầu vồng, là loại thượng hạng hiếm có.

"Đây là thúc phụ chuẩn bị quà cưới cho Hi Thần. Ngọc này theo truyền thuyết kể lại, vốn là tín vật của một đôi thần tiên quyến lữ. Mấy trăm năm trước, cả hai song song phi thăng, để lại một đoạn nhân duyên được muôn đời truyền tụng. Tặng cho hai người, mong rằng các người trân trọng lẫn nhau, một đời dài lâu."

Lam Hi Thần nhận lấy ngọc bội, cảm ơn thúc phụ, lại được nhắc nhở một câu:

"Lần trước A Trừng và ngươi còn chưa hoàn thiện nghi lễ tại Từ đường. Đi đi, dẫn đứa trẻ này tới cho tổ tông và cha mẹ ngươi nhìn xem, nói với họ rằng thúc phụ cũng rất hài lòng với mắt nhìn người của ngươi."

Giang Trừng một lần nữa lại vì câu nói này mà hai viền mắt đỏ hoe. Hắn cuối cùng đã có gia đình, một gia đình trọn vẹn của bản thân mình!

* * *

Trải qua một trận sóng to gió lớn trước nay chưa từng có, tu tiên giới rốt cuộc quay lại quỹ đạo năm xưa. Giang Trừng không giống như người ta tưởng tượng đem An Lục Du thị sát nhập vào Giang gia, mà trao quyền quyết định cho Du phu nhân, lựa chọn một người đủ đức đủ tài gánh vác trọng trách cáng đáng gia tộc. Hắn lấy ân báo oán, trở thành một đoạn giai thoại mới trong thiên hạ, khiến người ta phải dồn dập nhìn lại, đối với Tam Độc Thánh Thủ nổi danh "nham hiểm tàn nhẫn" có một cái nhìn khác.

Ngụy Vô Tiện xin phép Du phu nhân mang xác của Du Tử Khâm - đúng hơn là xác của Lãnh Nguyên - tới Ẩn Thôn tìm Lâm Phong Vũ và Lâm Phong An. Lúc này, hắn mới nhận ra, trước hiên trúc xá của bọn họ cũng có một cây mai. Chỉ là, mùa đông chưa tới, hồng mai chưa nở, chỉ có từng nhánh, từng nhánh khẳng khiu vươn lên nền trời. Lãnh Nguyên an nghỉ dưới gốc hồng mai đó, từ nay, bốn mùa xuân hạ thu đông đều có Lâm đại ca của hắn cùng Phong Vũ đệ đệ bầu bạn, rốt cuộc không còn lạc lối, cũng không còn cô đơn.

Người trong Ẩn Thôn lần lượt từng người được chữa khỏi, gột sạch quỷ khí, khống chế được tâm trí. Giang Trừng để họ rời đi tìm lại cố hương, tìm lại người thân, làm lại cuộc đời. Đã từng tụ hợp tới gần nghìn con người, hơn mười ba năm trôi qua, nơi đây rốt cuộc chỉ còn sót lại Đệ Nhất cùng anh em họ Lâm. Họ ở lại giúp Lam muội chăm sóc vườn thảo dược, mở y quán tại Vân Mộng trị bệnh cứu người, dùng cách này để tưởng nhớ tới những người đã rời đi, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm qua tháng ngày.

Ngụy Vô Tiện một lần nữa kết đan. Hắn trút bỏ bộ đồ đen, một lần nữa mặc lên người Giang thị giáo phục, bỏ lại Trần Tình, cầm theo Tùy Tiện, đi tới đâu cũng càn rỡ không kiêng nể tự xưng mình là Vân Mộng Ngụy Vô Tiện. Dần dà, cái tên Di Lăng lão tổ cứ vậy mà bị chìm vào trong bụi bặm trần gian, chẳng còn mấy ai nhắc đến.

Hắn một lần nữa đứng dưới dương quang rạng rỡ, ngày càng có phong thái của thiếu niên Vô Tiện năm xưa, đảm nhận chức vị Đại trưởng lão, lo liệu việc tuyển môn sinh, giáo dục đệ tử tại Thử Kiếm Đường của Giang thị. Lời hứa năm đó cùng Giang Trừng "ngươi làm gia chủ, ta làm thuộc hạ, vĩnh viễn không phản bội ngươi, không phản bội Giang gia", hắn dùng chính hành động để chứng minh với Giang Trừng hắn không quên, cũng không nuốt lời.

Giang Thủy Nguyệt bắt đầu được Giang Trừng và Giang Thành chỉ dạy xử lý công vụ, chủ động tiếp nhận giải quyết mọi vấn đề của Liên Hoa Ổ, nhường thời gian để cha mình nghỉ ngơi nhiều hơn, cùng đạo lữ ngao du sơn thủy. Ngụy Vô Tiện tinh tường phát hiện, nàng dạo này thường xuyên hẹn đám Kim Lăng, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi ra ngoài săn đêm, càng ngày càng thân thiết với Cảnh Nghi đến khó hiểu, vội cảnh báo Giang Trừng cẩn thận con gái quý báu sắp bị người bắt mất. Giang Trừng không để lời hắn vào tai, còn cầm Tử Điện dọa quất hắn, chẳng ngờ, cuối năm vừa đến, Vân Thâm Bất Tri Xứ quả thực mang sính lễ đến cầu hôn. Lần này bất hạnh bị Tử Điện hỏi thăm không chỉ có Ngụy Vô Tiện, Lam Cảnh Nghi, cả Lam gia tông chủ Lam Hi Thần cũng không thoát được! Cuối cùng vẫn phải nhờ Thủy Nguyệt và Lam muội đứng ra can ngăn, ba vị kia mới thành công bảo vệ chân mình.

Nhân sinh thoáng như một giấc mộng, ngoảnh đi ngoảnh lại, có ai rồi không hóa thành kiếp bụi trần, có ai rồi không đến lúc bỏ mặc hết thảy được thua? Một đời thăng trầm là vậy, hiện tại kể lại, có chăng cũng chỉ là một cố sự giải khuây lúc canh khuya mà thôi...

[HOÀN THÀNH]

+_____+

Cảnh Nghi x Thanh Nhi là couple mình rất rất rất thích. Mặc dù 2 bé sẽ không có ngoại truyện, nhưng hôm nào rảnh mình sẽ kể sơ mọi người nghe câu chuyện tình của cặp đôi này nha :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận