Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người [hi Trừng]

Giang Trừng không ngờ rằng, sáng hôm sau, khi hắn vừa bước ra phòng ăn chuẩn bị dùng bữa sáng, lại chạm trán hai vị khách không mời mà đến: Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.

Khi Giang Trừng bước vào phòng, Ngụy Vô Tiện đang cùng Lam Hi Thần trao đổi gì đó, nét mặt vô cùng nghiêm trọng, còn Lam Vong Cơ nghiêm túc đứng bên cạnh, mặt mũi lạnh tanh nhưng vô cùng chăm chú vào nội dung câu chuyện. Hắn khựng lại một chút, sau đó đi tới, bật cười: "Liên Hoa Ổ chúng ta là cái chợ sao? Ai muốn tới thì tới, ai muốn đi thì đi? Có người tới không báo ta một tiếng đã dẫn tới thẳng phòng ăn, các ngươi cho rằng tông chủ ta đây chết rồi hả?"

Mặc dù câu này Giang Trừng chỉ nói với thuộc hạ, nhưng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều hiểu đây là nói cho họ nghe. Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng trở nên tái nhợt. Hắn vốn định mỉm cười xoa dịu không khí, lại sợ bản thân thở thôi cũng khiến Giang Trừng không vui, tay chân luống cuống không biết phải đặt vào đâu. Lam Hi Thần vội vàng tiến lên, thuận tay kéo ghế ra cho Giang Trừng, lựa lời phân giải: "Là ta mời bọn họ vào đây, Vãn Ngâm, ngươi đừng giận. Bọn họ có chuyện quan trọng liên quan tới Mộc nhân muốn nói với chúng ta."

Hai tiếng "Vãn Ngâm" làm cho Giang Trừng thoáng chốc cứng đờ người lại. Lúc này hắn mới nhớ tới đêm hôm qua đã đồng ý với Lam Hi Thần về việc thay đổi cách xưng hô. Có điều, nghe Lam tông chủ nhỏ nhẹ gọi mình hai tiếng "Vãn Ngâm", Giang Trừng vẫn cảm thấy muốn rùng mình ớn lạnh.

Không ổn lắm! Lâu lắm rồi không có ai gọi tên hắn một cách thân mật dịu dàng như thế, hắn thật sự không thích ứng nổi!

Mà đương nhiên trong phòng không chỉ có một mình Giang Trừng bất ngờ với danh xưng này từ Lam Hi Thần. Ngụy Vô Tiện vốn đang bối rối, hiện tại trợn mắt há mồm như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày. Thậm chí ngay cả gương mặt vốn bình lặng không biểu cảm của Lam Vong Cơ cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng Giang Trừng rõ ràng đọc ra được, vẻ mặt của tên đó rành rành hiện lên mấy chữ: "Huynh trưởng tại sao lại thân mật với Giang Vãn Ngâm như vậy?"

Ồ, Hàm Quang Quân này như thế, là có ý gì đây?


Là cho rằng Giang Vãn Ngâm hắn không xứng giao hảo với vị anh trai Trạch Vu Quân quân tử như lan, thanh phong minh nguyệt của tên đó hay sao?

Giang Trừng liếc mắt nhìn sang, chẳng hiểu tại sao lại dâng lên một thôi thúc mãnh liệt muốn "dằn mặt" họ Lam nọ, quay về phía Lam Hi Thần nở một nụ cười: "Được thôi, nếu đã là khách của chủ mẫu Liên Hoa Ổ, vậy thì chúng ta cũng không thể thất lễ được."

Lời này vừa nói xong, Giang Trừng thành công được nhìn thấy vẻ mặt tan vỡ ngỡ ngàng của phu phu Vong Tiện như ý nguyện, khó chịu trong lòng cũng vơi bớt một nửa. "Đều ngồi xuống đi, Giang gia chúng ta danh tiếng bên ngoài dù kém nhưng đạo đãi khách cơ bản vẫn có."

Lam Hi Thần lại mỉm cười điều hòa bầu không khí, động viên em trai rõ ràng đang bất bình khó chịu của mình cùng em dâu ngồi xuống quanh bàn ăn.

"Thúc phụ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe được vụ việc Du tông chủ không may ngộ hại tạ thế, lại đang thay ta xử lý công vụ trong tộc không thể ra mặt, nên cử Vong Cơ thay mặt Lam thị tới hỗ trợ." Dừng một chút, Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, thật lòng thật dạ nói: "Thúc phụ thực sự rất lo lắng cho ngươi."

Đương nhiên Giang Trừng hiểu, lời này Lam Hi Thần nói thật lòng. Sự tận tụy và lo lắng mà Lam tiên sinh dành cho luôn khiến Giang Trừng cảm thấy mắc nợ. Hắn vốn dĩ là người kéo tông chủ Lam thị xuống nước, khiến danh tiếng của Lam gia cùng Lam Hi Thần đều bị vấy bẩn, vậy mà trước giờ Lam tiên sinh luôn thật lòng lo nghĩ cho hắn cùng Giang gia, mọi chuyện đều đứng ở góc độ của hắn để suy xét trước khi đưa ra quyết định. Là một người khuyết thiếu sự quan tâm, chăm sóc của tiền bối đã lâu, đối diện với Lam Khải Nhân, Giang Trừng không hiểu sao lại nảy sinh vài phần thân thiết cùng không nỡ.

Ngụy Vô Tiện cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Trừng, thấy hắn tuy còn khó chịu nhưng không đuổi mình cùng Lam Trạm ra ngoài, lập tức ăn ý hiểu rằng đây đã là sự thỏa hiệp cao nhất huynh đệ năm xưa dành cho mình, vội vàng tiếp lời Lam Hi Thần: "Vốn dĩ ta cùng với Lam Trạm khởi hành tới Vân Mộng ngay sau khi nhận được tin tức về việc Du tông chủ tạ thế. Tuy nhiên, vì muốn xác nhận vài suy nghĩ về Mộc nhân, nên chúng ta lỡ mất một ngày lộ trình trong rừng, sáng nay mới có thể tới Liên Hoa Ổ."


Hai tiếng "Mộc nhân" đúng là đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Giang Trừng, khiến hắn phải một lần nữa nghiêng đầu nhìn sang. Ngụy Anh chuẩn xác bắt được tín hiệu, đang muốn tận dụng thời cơ chứng minh sự hữu ích của mình, thì Giang Thành đã dẫn theo người làm, mang bữa sáng bày biện lên bàn ăn. Câu chuyện vì vậy mà tạm thời gián đoạn. Mùi thơm của cháo hạt sen, rau dưa, thịt cá chẳng mấy chốc đã bao phủ cả gian phòng rộng lớn. Bụng của Ngụy Vô Tiện cũng rất quen thuộc mà réo lên ùng ục. Hắn nhoài người quay sang Giang Thành, vô thức buột miệng hỏi: "Tới bây giờ mọi người vẫn nấu cháo hạt sen khiếm thực ăn sáng sao, Thành thúc thúc? Không phải Giang Trừng không thích ăn hả?"

Nói tới đây, tựa hồ phát hiện ra bản thân lỡ lời, hắn vội vàng ngậm miệng, quay sang nhìn Giang Trừng, phát hiện động tác múc cháo của Giang Trừng khựng lại, còn cau mày khó chịu, cực kỳ muốn quay ngược thời gian cho bản thân một cái tát. Cuối cùng, hắn đã hiểu ra được, câu "chuyện cũ đều đã qua" bản thân nói tại Quan Âm Miếu ấu trĩ tới mức nào!

Hai người bọn họ thân thiết tới mức trở thành sống lưng chống đỡ lẫn cho nhau, cùng ăn, cùng chơi, cùng học, cùng luyện tập, sao có thể nói một câu bỏ qua là lập tức bỏ qua được chuyện cũ năm xưa? Giang Trừng không bỏ xuống được, hắn càng không thể!

Thu lại tất cả biểu hiện của Ngụy Vô Tiện vào đáy mắt, cuối cùng, Giang Trừng lựa chọn làm như không nhìn thấy, quay sang bảo Giang Thành chuẩn bị thêm hai bộ bát đũa cho khách, không mặn không nhạt xua tan không khí gượng gạo: "Hai người các ngươi cũng cùng ăn luôn đi. Không biết có khách tới nên Liên Hoa Ổ không kịp chuẩn bị tiệc, hi vọng Lam nhị công tử và Ngụy công tử không trách Giang thị chúng ta tiếp đãi quá sơ sài."

Câu nói này của hắn, chọc Ngụy Vô Tiện một thân đầy thương tích, nhưng bản thân hắn cũng không khá hơn là bao. Năm xưa, Ngụy Vô Tiện vì thích uống rượu mà dạ dày bị ảnh hưởng, tỷ tỷ thường nấu bữa sáng là cháo hạt sen khiếm thực để hắn ăn cho lành bụng. Ban đầu, Giang Trừng đều giả bộ khó chịu quay sang Ngụy Anh trách móc: "Đều tại ngươi tham uống tới hỏng ruột, nếu không mỗi sáng ta đều có thể ăn canh sườn củ sen, không cần ở đây húp cháo loãng với ngươi". Hắn diễn rất thật, Ngụy Anh đương nhiên không biết hắn làm vậy chỉ để mình biết sợ mà hạn chế rượu lại đôi phần, thực lòng cho rằng Giang Trừng không thích cháo củ sen khiếm thực, vì mình mà phải từ bỏ canh sườn, áy náy không thôi...

Nghĩ lại chút vụn vặt thuở xưa này, Giang Trừng cũng cảm thấy khó hiểu. Hai người bọn hắn rõ ràng hiểu nhau như vậy, nhưng trong việc nhìn rõ tấm lòng đối phương thì chẳng khác gì người mù lần mò dưới ánh dương, cho dù có rõ ràng mười mươi, cũng không nhìn ra được một chút!

Rốt cuộc là cả hai đã sai ở đâu, lại phải đi tới cục diện chẳng thể vãn hồi hiện nay?


Bốn người, mỗi người ôm một tâm trạng khác nhau trầm ngâm ăn cho xong bữa sáng, sau đó tới phòng khách tiếp tục câu chuyện đang dang dở.

"Ngụy công tử, ngươi nói có phát hiện cần chứng thực về Mộc nhân, cụ thể là chứng thực điều gì?"

Giang Trừng vừa ngồi xuống đã không lãng phí thời gian, trực tiếp vào chuyện. Nếu như chuyện tại sao hắn trúng Tán Linh Thảo tại Quan Âm Miếu rất nhanh đã tìm ra đáp án, thì việc Mộc nhân lại khiến hắn mù mờ chẳng khác nào đi trong sương mù. Cốt lõi nhất của sự việc nằm ở chỗ kẻ giấu mặt nọ đã dùng biện pháp nào để cải tạo Mộc nhân, khiến cho một chủng loại vốn khắc lửa lại biến thành không sợ lửa, kể cả khi bị đốt cháy hay chém vụn vẫn có thể tự tổ chức lại cấu tạo cơ thể tấn công tiếp? Đây chính là chìa khóa để lần ra manh mối về kẻ đứng sau, có điều, dù là Giang Trừng hay Lam Hi Thần cố công vắt óc suy nghĩ bao ngày, chuyện này vẫn chưa có lấy mảy may phát hiện.

"Ta đã được Tư Truy và Cảnh Nghi kể cho nghe về sự việc đêm mọi người gặp Mộc nhân" Ngụy Vô Tiện cầm ly trà lên, không dám nhìn thẳng ánh mắt Giang Trừng, lựa chọn nhìn Lam Hi Thần đang ngồi kế bên mà cất lời "Mới đầu nghe, ta cũng rất băn khoăn kẻ chủ mưu đã cải tạo mộc nhân như thế nào."

Dừng một chút, hắn tiếp lời: "Mộc nhân vốn là người bình thường, sau khi trúng độc da thịt mới bị gỗ hóa, biến thành hình dạng giống cây, trí thông minh bị suy giảm. Có điều, nghe Tư Truy kể lại, Mộc nhân hôm đó còn biết phối hợp bày trận để dồn đám hậu bối vào hiểm cảnh, việc này không hợp lý cho lắm."

Lời Ngụy Vô Tiện nói cũng chính là việc mà Giang Trừng cùng Lam Hi Thần suy nghĩ nhiều ngày qua mà vẫn rối như tơ vò không dò được mối ra. Ngụy Anh liếc nhìn biểu cảm của hai người, miễn cưỡng mỉm cười, chọc thủng những gì bọn hắn đang giữ trong lòng: "Ta biết, có lẽ ban đầu mọi người cũng giống ta, đã nghĩ tới trường hợp đám Mộc nhân này bị người ta điều khiển. Giống như năm xưa..."

Câu nói này, Ngụy Vô Tiện bỏ lửng không nói tiếp nhưng trong phòng ai ai cũng hiểu rõ: Giống như năm xưa, Di Lăng lão tổ luyện hóa oán khí, điều khiển quỷ thi...

Giang Trừng dường như ngay lập tức cau mày lại, rõ ràng ý niệm này gợi lên trong hắn quá nhiều chuyện không vui. Ngụy Vô Tiện cũng rất hiểu ý hắn, vội vàng nói tiếp trọng điểm: "Nhưng nếu dùng biện pháp của ta năm xưa để điều khiển Mộc nhân, vậy thì chỉ có thể giải thích lý do chúng trở nên thông minh và đánh trận có chiến thuật hơn, chứ không thể giải thích được việc chúng không còn sợ lửa. Vì để chứng thực chuyện này, ta và Lam Trạm đã tìm kiếm suốt một ngày ở trong rừng..."


Hắn dừng một chút, lục tìm trong tay áo càn khôn, rút ra một mảnh khăn lụa, đem nó mở ra trước mắt mọi người. "Cũng nhờ hôm đó Giang Trừng nghĩ ra cách dẫn nước dập lửa, đám tro tàn Mộc Nhân đều bị nước dội tan, vật này mới bị lộ ra, lẫn vào nền đất rừng."

Nghe Ngụy Vô Tiện nói, mọi người đều tò mò ghé sát lại nhìn. Phía trên mảnh lụa trắng là một mảng bùn đất bê bết, phải tinh ý nhìn kỹ mới phát hiện ra thứ gì đó màu nâu đất hơi thon, thân tròn, dài chừng nửa đốt ngón tay, chỉ to hơn cọng cỏ một xíu. Điểm khiến nó trở nên đặc biệt có lẽ là những hoa văn nhìn tựa phù chú màu sẫm hơn da một chút chạy dọc theo thân mình.

Giang Trừng nhìn vào vật thể đó hồi lâu, sau đó ngẩng lên, bán tín bán nghi hỏi: "Thứ này... là cổ trùng?"

Cổ trùng xưa nay là đặc trưng của vùng Miêu Cương. Người tu tiên Trung Nguyên bọn họ vốn khinh thường coi đây là tà thuật, chẳng thế gia hay tán tu nào sử dụng. Chính vì thế, cùng với quỷ thuật do Di Lăng lão tổ sáng tạo ra, thuật dùng cổ trùng bị tu tiên giới xếp vào hàng tà ma ngoại đạo. Bởi lý do này, cả năm người ở đây, dù tu vi, kiến thức đều thuộc hàng đầu tu chân giới, nhưng kiến thức về cổ trùng, bọn họ đều mù mờ như nhau. Có chăng, Giang Trừng chính là người được coi hiểu biết nhất về cổ trùng tại đây, bởi thuở thiếu thời gây dựng thương nghiệp tại Miêu Cương, hắn đã tới đó giao du, va vấp không ít.

"Nếu là dùng cổ trùng, vậy thì mọi việc xem ra đã sáng tỏ." Giang Trừng khẽ thở dài, thay mọi người tổng kết lại "Kẻ chủ mưu hẳn là dùng cổ trùng khống chế mộc nhân, nhờ vậy, kể cả khi bị lửa thiêu cháy, hắn vẫn có thể điều khiển chúng tiếp tục tấn công."

Phát hiện này của Ngụy Vô Tiện mặc dù mở khóa được vấn đề vướng mắc trong đầu Giang Trừng lâu nay, nhưng nỗi lo trong hắn không vì thế mà giảm bớt, ngược lại còn gia tăng gấp bội. Phạm vi nghi vấn hắn cần điều tra không chỉ ở Trung Nguyên, hiện tại đã lan tới tận Miêu Cương. Hơn nữa, Kim Lăng còn đang ở Miêu Cương lăn lộn, trong lòng Giang Trừng dường như có một ngọn lửa vô danh không ngừng thiêu đốt, bốn xung quanh đều là quân địch ẩn núp, thủ đoạn tàn nhẫn, còn hắn, càng phát hiện thêm manh mối lại càng rối như tơ vò, chẳng thể lần được lối ra.

___

Bao nhiêu vốn liếng trinh thám suy luận plot các thứ các thứ mình đổ vào cái fic này hết trơn =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui