Chủ nhật, mưa dầm không ngớt.
Bầu trời như bị xé toạt thành một cái khe, nước mưa cứ từ đó trút xuống liên tục, gió gào thét va vào bên ngoài cửa sổ.
Ầm ầm ầm.
từng âm thanh ngắn nhưng chát chúa, như hối thúc, như giục giã.
Tô Niệm Dao đứng trên ban công nhìn tấm màn mưa bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe màu đen đang từ từ rẽ vào; cánh cửa xe mở ra một người đàn ông với bộ vest đen phẳng phiu, giày da láng cóng bước ra khỏi xe, trong tay ông ta cầm một cây dù lớn màu đen.
Phong cách của nó giống như từ thập kỉ trước, tẻ nhạt, buồn chán.
Cô xoay người bước vào phòng cầm một cây dù, mặc một cái áo khoác đen mà bình thường cô không hay mặc, đi xuống cầu thang, ngay lúc vừa đẩy cửa ra cô gặp phải người đàn ông kia.
Ông ta giũ những giọt nước đọng trên cây dù, trên người ông ta đầy mùi khói thuốc trong làn mưa tạo thành một thứ mùi thối nát, sa đọa.
Ông ta nhíu mày, dường như không có ý định nhường đường cho cô.
"Lâu lâu mới về nhà được một lần, giờ này mày còn muốn đi đâu?" Khuôn mặt rắn rỏi cương nghị của ông ta đầy vẻ bất mãn không vui, giờ đây càng thêm cáu kỉnh bực bội.
"Đi lên lầu.
Mỗi ngày chỉ biết gây rắc rối cho tao."
Tô Niệm Dao không nghe lời ông ta nói, cô đi về trước hai bước, khuôn mặt tối tăm ảm đạm như một ngày mưa, lúc nào cũng lạnh căm.
"Tao đang nói chuyện với mày đó, mày có nghe hiểu lời tao nói không hả? tao là cha của mày đó!! Mày mở miệng ra nói thì sẽ chết à?? Sẽ chết phải không?"
Trái với thái độ gào rít phẫn nộ là sự hờ hững, ánh mắt hờ hừng, thái độ hờ hững, cô rất bình tĩnh, dường như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào.
Tô Niệm Dao cau mày, bung tán dù, toàn bộ quá trình không thể tự nhiên hơn – hành động như thế này không biết đã diễn ra bao nhiều lần trước đây, cô không còn sức để nhớ lại nó nữa.
Mưa vẫn rơi như trút nước, đột nhiên một tia sáng lóe lên trên nền trời âm u, kèm theo đó là tiếng sấm chớp đùng đùng, giọng cô lạnh như cơn mưa ngoài trời:
"Con muốn đi thăm mẹ."
Lâu lắm rồi cô không nói từ này, hôm nay nhắc tới, tựa như hoảng hốt, ngẩn ngơ cả người.
"Con muốn đi thăm mẹ." Cô lặp lại lời nói của mình, đột nhiên cô nhào tới đẩy ông ta ra, mặc kệ cây dù trong tay ông rơi xuống nền đất, ông ta lảo đảo, cả người đứng dưới cơn mưa hè tầm tả.
"Mẹ! mẹ! mẹ của mày điên rồi, bà ta điên rồi, điên rồi mày có biết không?" Người đàn ông bất lực giải thích, ông không biết làm cách nào để thuyết phục kẻ điên thứ hai trong gia đình này.
"Con biết, là cha làm mẹ phát điên, chính cha đã ép mẹ phát điên."Tô Niệm Dao che dù, cười như một đứa nhỏ, nhưng nụ cười đó lại thờ ơ lạnh lùng, nó phá hủy tâm lý vững vàng của người đàn ông đối diện.
"Vì một người đàn bà khác mà cha làm mẹ phát điên, tất cả những bất hạnh mà bà đang gánh chịu, tất cả là do cha.
Là do cha tạo ra!!!"
Tô Triệu Duyên, ông là một gã khốn.
Cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy được chân tướng mà ông không bao giờ muốn biết tới trong mắt cô: ông là một gã khốn.
Con gái của bà ta, mặc áo khoác đen, như một bóng ma đi trong màn mưa, nước văng tung tóe dưới gót giày xăn đan nơi cô vừa bước qua, phát ra âm thanh "tít tót", nước mưa lạnh, ánh mắt của cô cũng lạnh:
"Mẹ kiếp!! Mẹ kiếp! Chết tiệt! Thế giới này điên hết cả rồi!!!"
Ông ta chửi rủa một cách ghê tởm, nước mưa rót vào cổ họng như là thuốc độc.
Thuốc độc, cứ chảy vào cổ họng ông, từng chút từng chút một, tàn nhẫn và khủng khiếp.
Tô Niệm Dao giống như một con rối không còn bị điều khiển, mặc cho cha cô không ngừng gào rít chửi rủa phía sau lưng, trước mặt là màn mưa dày đặc, cô đạp lên vũng nước, chạy ra khỏi cái nhà lao đã giam cầm cô cả đời.
..................!
Bệnh viện Nam Sơn
Mỗi khi một ai đó nhắc tới bệnh viện Nam Sơn biểu cảm của họ ít nhiều cũng có chút ngập ngừng.
Sau núi là một nghĩa trang chưa được di dời, xung quanh có rất nhiều căn biệt thự bỏ hoang, không người sinh sống, cho nên bầu không khí xung quanh luôn luôn ảm đạm u ám.
Mà bệnh viện Nam Sơn, tên đầy đủ là bệnh viện tâm thần Nam Sơn được xây dựng ở nơi này.
Có rất nhiều dạng bệnh nhân tâm thần được "chăm sóc" tại đây, có thể nói đây là bệnh viện mắc nhất thành phố và cũng là nghĩa trang sôi động nhất.
Những vị phu nhân xinh đẹp như hoa, hoặc những vị quan chức cao cấp từng oai phong một cõi, hay những tên chủ mưu giết người hàng loạt - - cũng là bệnh nhân tâm thần, họ gặp nhau trong bệnh viện này, dù là thờ ơ nhưng cuối cùng họ cũng gặp lại nhau suốt ngày này qua tháng nọ.
Mẹ của Tô Niệm Dao đã ở trong bệnh viện này được chín năm trời, số lần cô được vào thăm mẹ mình có thể đếm trên đầu một bàn tay.
Lúc cô đón taxi tới bệnh viện thì mưa đã nhỏ dần, nhưng càng ngày càng ít người đi bộ trên đường, đến trước cổng bệnh viện thì chỉ còn một mình Tô Niệm Dao.
Lúc con nhỏ cô từng đọc qua một bài thơ của Trần Tử Ngang, ông viết trong thơ rằng:
"Niệm thiên địa chi chu du.
Độc sảng nhiên nhi thế bá."
(Ngẫm trời đất bao la.
Riêng lòng ta rơi lệ.)
Cô vẫn không thể hiểu nổi vì sao ông ta lại cảm thấy từ trước nay cho đến sau này không có ai cô đơn bằng ông ta, thế nhưng giờ đây một mình che dù đứng ở một nơi mà bản thân hoàn toàn không biết nên đi về đâu, nước mưa rơi xuống ướt đẫm ống quần, cả khu rừng như khóc than trong gió, trong khoảnh khắc đó cô cảm nhận được nỗi cô đơn không thể nào quên.
Tô Niệm Dao đi đến đăng ký ở cổng bảo vệ, cô dựa theo trí nhớ của bản thân lang thang dọc theo từng dãy hành lang trong bệnh viện trống rỗng, mỗi khi đi qua một căn phòng bệnh cô đều có thể nghe thấy đủ loại âm thanh khác nhau, vui cười, tranh cãi ầm ĩ, bồn chồn, bạo lực, nó như một bản giao hưởng âm thanh đầy màu sắc mà mọi chi tiết đều thấm đẫm sự phi lý ngớ ngẩn.
503.
Cánh cửa bị che kín một nửa, một người phụ nữ ngồi trên giường, trong tay ôm một con búp bê vải.
Tóc của bà rối tung, da thịt lỏng lẻo, đôi mắt u ám, chỉ có lúc nói chuyện với con búp bê vải trong tay thì bà mới có chút tinh thần.
"Triệu Duyên, Triệu Duyên, tối nay chúng ta ăn món gì? Ăn cơm chiên trứng có được không? Em biết anh thích ăn món đó nhất." Người phụ nữ giơ con búp bê vải lên, vui vẻ hét to:
"Ngày hôm nay ăn cơm chiên trứng nha? Có được không?"
Tô Niệm Dao đóng cửa lại, tiếng đóng cửa đánh thức người phụ nữ vẫn còn đang mơ, bà quay lại nhìn cô gái xa lạ trước mặt, đề phòng lùi về sau hai bước.
"Cô là ai....!Cô là ai? Tôi không biết cô!"
"Con là Tô Niệm Dao, tên này là do mẹ đặt, mẹ nhớ không?" Tô Niệm Dao chỉ vào mình, cô từ từ bước tới, nhẹ nhàng chạm vào bà.
Người phụ nữ sợ hãi, nhảy xuống giường, chân trần chạy trên sàn nhà lạnh băng, rồi trốn sau tấm rèm cửa sổ màu trắng, cẩn thận nhìn cô miệng không ngừng thì thào:
"Triệu Duyên Triệu Duyên, cô gái này thật kỳ lạ."
"Mẹ chỉ nhớ kỹ Tô Triệu Duyên mà không nhớ con sao?"Tô Niệm Dao mỉm cười, nụ cười mếu như khóc, không thể đoán được:
"Mẹ quên con là ai rồi?Con là con của mẹ, tên của con, cũng do mẹ đặt......"
Năm cô bảy tuổi, Tô Hiểu Uyển nắm tay cô băng qua đường, mái tóc đuôi ngựa đong đưa sau ót, cô hỏi bà tại sao cô lại được gọi là "Tô Niệm Dao".
Tô Hiểu Uyển vuốt mũi của cô, dịu dàng nói:
"Bởi vì Dao Dao là bảo bối mà mẹ yêu quý nhất, vậy nên mẹ muốn đem tất cả thứ tốt nhất trên đời tặng cho con, "Dao" có ý nghĩa là tốt đẹp." Cô vui vẻ nhảy cỡn lên, nắm lấy tay bà nói không ngừng:
"Dao Dao cũng yêu mẹ nhất, yêu mẹ nhất trên đời, yêu mẹ nhất luôn."
Nhưng tình yêu của người phụ nữ quá mong manh, khi bà tận mắt nhìn thấy chồng mình và người phụ nữ khác bên nhau ngọt ngào; những lời thề hẹn son sắt đã được nói ra trở nên vô giá trị, không đáng một đồng.
Người mà bà yêu nhất là Tô Triệu Duyên, con gái của bà chỉ có thể được xếp ở vị trí thứ hai, thậm chí không hề quan trọng.
Tô Niệm Dao bảy tuổi, tay trái cầm một trái bóng bay vừa được mua, tay phải trống rỗng.
Người phụ nữ đứng cãi nhau với người đàn ông trên phố, người đàn ông đẩy bà ngã xuống đất, bà bất lực khóc, một người phụ nữ khác mang giày cao gót như bố thí quay đầu bỏ đi, giống như một trò hề.
Năm đó cô chỉ mới bảy tuổi, đã bị buộc phải tận mắt chứng khiến tất cả, bị buộc phải bình tĩnh.
Cô bị một người đàn ông lạ mặt bế lên, đôi bàn tay thô ráp của ông ta vuốt tóc cô, sau đó ông ta bế cô bước nhanh ra khỏi đoàn người.
Không ai phát hiện rằng cô bé tên là Tô Niệm Dao đã biến mất, cha của cô đứng đối diện, mẹ của cô đang khóc, còn cô thì bị lãng quên.
"Mẹ ơi, mẹ có nhớ không?" Tô Niệm Dao ngồi xổm xuống, nhìn bà mà nói:
"Mẹ có còn nhớ con không?"
"Đừng cướp Triệu Duyên của tôi." Người phụ nữ trừng mắt căm hận nhìn cô, vung tay đẩy cô:
"Mày là hồ ly tinh, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ."
"Còn anh nữa, anh cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!! Các người đều là người xấu, người xấu!!" Bà nhìn con búp bê vải trong tay, quăng mạnh nó xuống đất, không ngừng mắng chửi, nguyền rủa:
"Kẻ xấu đi chết hết đi!! Phải kẻ xấu nên chết!! Kẻ xấu nên đi chết hết đi!!"
"Mày cũng đáng chết! Mày cũng đi chết đi!" Bà chạy tới chạy tới, chọc vào bả vai của cô.
"Mày chết đi! Đi chết đi!! Phải, Đi chết đi!! Haha."
Tô Niệm Dao té ngã trên mặt đất, cô yên lặng nhìn bà, sau đó cô nhặt con búp bê vải rơi bên chân lên:
"Phải, tất cả chúng ta đều đáng chết!" Cô nói.
"Không yêu thương con tại sao lại sinh con ra, tại sao lại nói cho con biết hai người yêu con?"
"Tại sao cho con tất cả hy vọng, rồi lại không chút xót thương, hủy diệt tất cả, tại saoooo?"
"Gã đàn ông kia có gì tốt, ông ta phản bội mẹ, ông ta không hề yêu thương mẹ, nhưng mẹ lại vì ông ta mà điên mất.
Còn con gái của mẹ đứng ở đây, mẹ lại đối xử với con như với kẻ thù."
"Mẹ nói cho con biết đi, mẹ có còn là mẹ của con nữa không?Mẹ nói cho con biết đi, như vậy có công bằng với con không? Nói cho con biết đi tại sao, tại sao? Nói cho con biết tại sao a?"
Tại sao khi con dám can đảm đối mặt với mẹ, mẹ lại lựa chọn trốn tránh.
Tại sao người yêu mẹ nhất đứng trước mặt mẹ nhưng mẹ lại thờ ơ lạnh lùng.
Tại sao, tại sao mẹ có thể từ bỏ lòng tự trọng, cuộc sống và sự tỉnh táo vì cái gọi là tình yêu?
Két két, tiếng vải vóc bị xé rách, móng tay như một con dao nhỏ, xé rách con búp bê cũ nát, người phụ nữ vội vã nắm lấy tóc cô, nửa như điên cuồng, nửa như mỉm cười.
"Muốn con chết à?Mẹ có muốn con giúp mẹ một tay không? Giết Tô Triệu Duyên, giết người đàn bà kia, giết hết tất cả những người đã từng có lỗi với mẹ? Như vậy mẹ vui sao?"
Tô Niệm Dao cười, cô mỉm cười vui sướng, hả hê tới nỗi đến lúc bác sĩ chạy vào cô cũng không ngừng cười.
"Tô tiểu thư." Vị bác sĩ nam vừa chạy vào đã giơ thẻ công tác của mình lên.
"Xin cô hãy bình tĩnh lại.
Mẹ của cô bị bệnh tâm thần, cô không thể kích thích bà, điều này sẽ gây nên hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Hôm nay cô đến thăm bà, người nhà cô có biết không?"
Tô Niệm Dao ngẩng đầu, chớp đôi mắt khô khốc, ném miếng giẻ rách trong tay xuống đất.
Cô nhìn hắn như cách xa nhau hàng ngàn mét đại dương, cuộn trào mãnh liệt sục sôi nhưng mờ nhạt:
"Đúng.
Bà ta điên rồi, tôi quên mất bà ta điên rồi."
"Con đã quên rằng mẹ là một người điên." Cô quay đầu qua chỗ khác, vô cảm:
"Có lẽ sẽ không bao giờ quay lại."
Bác sĩ và y tá tách ra chừa một con đường cho cô, cô ngồi xuống nhặt lấy cây dù rơi trên mặt đất, chất lỏng sềnh sệt chảy ra từ lòng bàn tay, len qua những ngón tay cô, rơi xuống cây dù, im lặng, không chút âm thanh.
Cơn bão dữ dội đã qua, chỉ còn cơn mưa nhỏ giọt tí tách.
Chẳng mấy chốc, thời tiết sẽ tốt hơn.
Nước mưa rửa sạch cây dù đen, máu loãng chảy xuống, cô quay đầu, đi thẳng.
Cô cũng không biết mình đã đi đâu, chỉ nhớ rõ mặt trời mọc lên, chiếu sáng khắp cả nghĩa trang.
Cô buông tay, cây dù phủ đầy bùn, cô ngồi trong bùn, hút thuốc.
Nước mưa từ trên trán chảy xuống, mùi thuốc lá kéo người ta từ chết lặng đi tới vực thẳm, rít thật sâu rồi phun ra, hoàn toàn dứt khoát, chỉ cần bỏ qua bàn tay cầm điếu thuốc đang run rẩy, tất cả đều bình thường.
Phía bên kia nghĩa trang.
"Cậu chủ, có cần lại chào một tiếng không?" Chàng trai trẻ hơi cúi người, cung kính đầy tôn trọng.
"Không cần." Chàng trai nhìn cô gái đang ngồi hút thuốc cách đó không xa vô thức nói, tới khi nói xong mới hoàn hồn lại.
"Chuyện ngày hôm nay không nên nói với cha, chỉ nói đến nghĩa trang Nam Sơn nói chuyện với ông nội, hiểu chứ?"
"Dạ, tôi hiểu rồi." Chàng trai gật đầu:
"Tôi tiễn cậu ra ngoài?"
Tài xế giúp Trần Ly Sinh xuống núi, trên đường cậu nhìn thấy rất nhiều bia mộ.
Cậu nghĩ, ông nội cậu suốt đời chinh chiến khắp nơi, giờ đây nằm nghỉ nơi này có nhiều người làm bạn với ông, sẽ không cô đơn.
Cậu lại nghĩ tới Tô Niệm Dao, cái dáng vẻ cô ngồi dưới đất hút thuốc, đẹp một cách lạ lùng, hay bởi cô đặc biệt, nên cô khác hẳn với những người bình thường ngoài kia.
Ngay lúc đó đột nhiên cậu muốn đi tới an ủi cô, xuyên thấu qua vẻ mặt thờ ơ kia, cậu có thể nhìn thấy nội tâm của cô hỗn loạn buồn bã, tuyệt vọng, bất an.
Nhưng cậu dừng bước, đứng ở một góc độ khác, tôn trọng cô với cái thái độ thờ ơ giống vậy.
Bầu trời quang đãng, mọi người sẽ quên đi cơn mưa xối xả như lễ rửa tội mà họ vừa trải qua.
Trần Ly Sinh nhớ tới một bài hát, lời bài hát nói rằng cô ấy sẽ không khóc bởi vì cô ấy có một đôi mắt đẹp.
Nàng sẽ không rơi lệ, bởi vì nàng có một đôi mắt đẹp
Mỗi khi nàng buồn bã, bầu trời sẽ đổ mưa vì nàng.
Nàng sẽ không rơi lệ, bởi vì nàng có một đôi mắt cô đơn
Mỗi khi trời đổ mưa, đó đều là sự im lặng của nàng.
Thử tưởng tượng một chút, dường như không giống.
Suy nghĩ của tác giả:
Gần đây mình khá bận thi cử, không có thời gian viết, nếu rãnh mình sẽ viết một ít, nhưng sẽ chậm hơn bình thường.
à mà, thiếu nữ trở nên xấu xa, chắc mọi người vẫn có thể thông cảm nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...