"Tiểu Tiểu, con làm cho ba rất kiêu ngạo về con!"
Nghiêm Tiểu Tiểu nghỉ ngơi tại nhà họ Thiệu đến chạng vạng rồi bảo hai người yên đưa cậu về nhà, sợ về trễ sẽ làm ba mẹ lo lắng.
Sau khi về nhà cậu kể cho ba nghe về chuyện đã xảy ra ở nhà ăn học sinh, vốn tưởng rằng ba sẽ tức giận, không ngờ ba lại giống hai người kia khen ngợi cậu hết lời.
"Tiểu Tiểu, hôm nay con làm rất tốt!"
Nghiêm Kí Hạo thật lòng khen ngợi con trai, ông luôn nghĩ con mình dù là diện mạo hay tính cách đều rất giống Tiểu Mặc, nhưng hôm nay ông phát hiện hoá ra bên trong con trai lại giống ông. Con ông không phải là một chú dê con mà là một nhóc sư tử đang trầm ngủ và bây giờ nó đã thức dậy.
"Con cũng biết con không sai, chỉ tiếc là không thể đánh thắng bọn người Anh vũ nhục chủng tộc chúng ta. Nhưng con sẽ không chịu thua, một ngày nào đó con phải đánh bại được anh ta, cho anh ta biết không phải muốn khi dễ người da vàng chúng ta là khi dễ! Ba, ba sẽ ủng hộ con đúng không?"
"Đương nhiên! Dù con có làm gì đi nữa, ba mãi mãi ủng hộ con."
"Cảm ơn ba, con yêu ba nhất nhất nhất!" Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ ôm lấy ông, dùng sức hôn xuống khuôn mặt tuấn tú đẹp lão, quyết định nói cho ông nghe chuyện hôm nay quả nhiên là đúng!
Cậu vốn sợ ba sẽ lo lắng nên không muốn nói cho ba biết, nhưng bị thương thành như vậy căn bản không thể lừa được người cha luôn khôn khéo của mình, hơn nữa hôm qua cậu vừa đáp ứng trong trường xảy ra chuyện gì cũng sẽ nói cho ông biết.
"Cục cưng của ba, ba cũng yêu con nhất nhất nhất! Cũng may mẹ con hiện giờ không ở đây, nếu không chắc mẹ con sẽ khóc chết mất."
Nghiêm Kí Hạo nhẹ nhàng vuốt mũi con, đau lòng nhìn con trai tiều tuỵ đến doạ người, cưng chiều banh banh khuôn mặt nhỏ nhắn. Cũng may con trai thông minh gọi điện cho ông, ông bèn lừa vợ mình đến siêu thị gần đây mua mấy món đồ, tránh để vợ nhìn thấy bộ dáng bị thương của con.
"Ba, chuyện hôm nay nhớ giữ bí mật, con không muốn thấy mẹ khóc." Lấy tính cách của mẹ, sau khi biết chuyện này, nhằm bảo hộ cậu, nhất định sẽ không cho cậu đi học nữa.
"Con yên tâm, ba cũng không nỡ để mẹ con khóc. Để ba đưa con về phòng nghỉ ngơi trước, còn mẹ con thì cứ giao cho ba, ba sẽ tìm cách." Nghiêm Kí Hạo bồng con trai lên lầu.
"Dạ! Ba, trước đây ba có bao giờ đánh nhau chưa?" Nghiêm Tiểu Tiểu hiếu kì hỏi.
"Có. Trước đây ba đánh nhau với ba nuôi Long Cửu của con, tất cả là vì giành quà bánh của bà nội."
"Ai đánh thắng?"
"Đương nhiên là ba con đánh thắng. Bây giờ ba già vậy thôi chứ hồi còn trẻ ba đánh nhau rất giỏi, chưa một lần bị thua!" Nghiêm Kí Hạo trong nháy mắt đã đưa con trai đến giường ngủ.
"Ba thật lợi hại! Giá mà hôm nay con mạnh như ba thì đâu có thua, ngày mai con sẽ lấy ba làm mục tiêu, cố gắng mạnh hơn cả ba." Nghiêm Tiểu Tiểu sùng bái.
"Ba tin con, con nhất định sẽ giỏi hơn ba. Nhưng hiện tại phải chữa khỏi vết thương cho con cái đã, còn phải lấp đầy cái bụng nhỏ của con, đợi ba đi lấy thuốc và đồ ăn." Nghiêm Kí Hạo không biết con trai đã được chữa trị tại nhà họ Thiệu, cũng đã được cho ăn rồi.
"Không cần đâu, lúc con bị thương có một anh lớp trên người Hoa đã đưa con đến bệnh viện chữa trị, còn tốt bụng mời con ăn cháo."
Chú Thiệu nấu ăn siêu ngon, so với ba mẹ nấu còn ngon hơn, nhưng mà lừa ba thì không tốt cho lắm, ngặt nỗi cậu lại không thể nói lời nói thật.
Nghiêm Kí Hạo lập tức nhíu mày, "Con đến bệnh viện, vậy bác sĩ..."
"Ba đừng lo, bí mật của con không bị phát hiện, trong suốt quá trình con vẫn thanh tỉnh." Cậu đang nói dối, mong ba sẽ tha thứ cho cậu.
"Ba, ngày mai con vẫn muốn đi học."
"Nhưng vết thương của con..."
"Không sao, chỉ là bụng và chân còn chút đau, con nghĩ nếu mai xin phép ở nhà nghỉ ngơi thì những người Anh trong trường sẽ nghĩ con sợ không dám đến trường, cho nên ngày mai con nhất định phải đi."
Y thuật của chú Thiệu rất lợi hại, trình độ có thể ngang ngửa các bác sĩ ở bệnh viện lớn, so với lúc vừa tỉnh thì hiện tại cậu đã tốt hơn nhiều, nhưng bụng và chân trái vẫn còn đau, chú Thiệu nói hai nơi này bị thương nặng nhất, phải cần một thời gian mới có thể khỏi được.
"Nhưng..."
"Ba, xin ba đó, chịu nha! Tuy hôm nay con đã thua nhưng ngày mai mới là ngày bắt đầu, con có thể thua về lực lượng nhưng ý chí nhất định không thể thua." Nghiêm Tiểu Tiểu năn nỉ.
".... Biết rồi, quả nhiên là con giống ba mà." Nghiêm Kí Hạo biết mình không thể lay chuyển được con trai, con trai quật cường như vợ mình, hễ đã quyết thì không thay đổi.
Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn bên người ông bỗng xuất hiện một cây súng lục lãnh bóng nguy hiểm đáng sợ. Người Hoa ở nước ngoài thường hay bị "tai nạn" về súng, rất nhiều người Hoa tìm cách để có thể mua súng tự vệ, nhà họ Nghiêm không thuê vệ sĩ, cho nên ba mua rất nhiều súng.
"Cái này con lấy để phòng thân, bên trong đã có đạn, có nguy hiểm con cứ nổ súng, có chuyện gì ba sẽ gánh cho con." Nghiêm Kí Hạo đưa súng cho con, ông biết con trai muốn dựa vào bản thân, sẽ không cho phép ông phái người theo bảo vệ nó, đến nỗi nó thậm chí không cho ông tính sổ cái thằng con công tước đã tổn thương nó, ông chỉ có thể đưa cho con mình một vũ khí phòng thân bảo hộ.
"Ba...." Nghiêm Kí Hạo kinh ngạc nhìn ông.
"Nếu con còn muốn đi học thì nên đồng ý, bằng không ba không yên lòng."
Nghiêm Tiểu Tiểu tiếp nhận súng lục, vì để ba an tâm nên cậu nên nhận súng, có lẽ sẽ có lúc cần dùng.
"Cách nổ súng rất đơn giản, để ba chỉ con..." Nghiêm Kí Hạo bắt đầu hướng dẫn con cách dùng...
Nghiêm Tiểu Tiểu dụng tâm nghe, đồng thời nghiên cứu cây súng trên tay Nghiêm Kí Hạo, đây là lần đầu tiên cậu thấy súng, cảm giác thật hưng phấn, không có chút sợ hãi. Từ nhỏ cậu đã cảm thấy những người dùng súng đều rất đẹp trai, rất uy phong, không ngờ sẽ có một ngày mình cũng có cơ hội dùng súng!
Cậu tuy là người song tính, bề ngoài trông nhỏ bé, có hơi giống con gái, nhưng bên trong cậu vẫn là con trai, cậu cũng giống như những cậu trai bình thường thích chơi dao súng, nhưng sợ ba mẹ lo lắng nên không dám thử.
Thật muốn nổ súng thử xem, không biết sẽ thế nào đây, nhưng ba nói bên trong có đạn, nếu bóp cò sẽ có đạn bay ra, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.
Thấy con trai hưng phấn, Nghiêm Kí Hạo giương khoé môi, "Chờ khi con nghỉ ba sẽ dẫn con ra sân bắn luyện tập, đến lúc đó con có thể thoải mái nổ súng."
"Cảm ơn ba!! Sao ba biết con đang nghĩ gì?" Nghiêm Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi.
"Bởi vì ba là ba con." Nghiêm Kí Hạo niết khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Hết chương 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...