"Tiểu Tiểu, nghe nói hôm qua ba cậu tới đón!" Giờ nghỉ trưa, Tương An Tư ngồi trước mặt Nghiêm Tiểu Tiểu cười và nói.
"Ừ." Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng gật đầu, cậu nghĩ, An Tư nghe được chuyện này từ người khác, hôm qua có rất nhiều người thấy ba cõng cậu rời đi, thật là xấu hổ mà!
"Nghe nói ba cậu siêu đẹp trai, là siêu sao à?" Tương An Tư hiếu kì hỏi. Cả trường đang bàn luận về Tiểu Tiểu và ba cậu ta, đáng tiếc hôm qua nó về sớm nên không biết ba Tiểu Tiểu đẹp trai đến cỡ nào!
"Đâu có." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, ba cậu có đẹp trai lắm đâu. Tuy ba có chút già nhưng trong lòng cậu ông vĩnh viễn là người đẹp trai nhất, còn đẹp hơn hai con sắc hổ kia hơn gấp trăm lần.
(Lé-chan: Bạn ấy điêu đấy. Nghiêm Kí Hạo đẹp trai lắm cơ~)
Hai tên xấu xa đó sáng nay vẫn không tìm cậu, làm cậu chỉ có thể một mình đến trường. Cậu không dám ngồi tàu điện ngầm, cũng không muốn ba đưa đi, thành ra phải ngồi xe bus. Mệt chết cậu, còn mệt hơn đi xe điện!
"Vậy ba cậu làm nghề gì?" Trông như vô tình hỏi nhưng thực tế là có thâm ý.
"Ba tớ chỉ làm công việc bình thường thôi." Nghiêm Tiểu Tiểu đơn thuần không phát hiện bạn thân có ý khác, mắt nhìn bàn học có chút chột dạ trả lời. Cậu không phải cố ý gạt An Tư, cậu chỉ không muốn khoe khoang, không muốn người khác biết mình là người thừa kế một tập đoàn!
"Vậy à. Mẹ của cậu thì sao?" Không như Nghiêm Tiểu Tiểu nghĩ, đôi mắt trong suốt thâm thuý rất mau hiện lên một chút thất vọng.
"Mẹ tớ cũng bình thường, ở nhà làm bà chủ gia đình thôi. Vậy ba mẹ An Tư làm nghề gì? Chắc hẳn là người rất tuyệt vời!" Lần này cậu không nói sai. Dù mẹ có chỗ không giống người khác, cũng là người có hai giới tính như cậu, nhưng mẹ thật sự là một bà chủ gia đình bình thường.
"Ba mẹ tớ rất có danh tiếng tại Trung Quốc, là nhân vật lớn đó! Nhìn vậy thôi chứ ở nhà tớ là cậu chủ được nhiều người hầu hạ!" Tương An Tư lập tức đắc ý cười, rất tự hào về bối cảnh của mình.
Người duy nhất trong lớp có thể hiểu cuộc đối thoại bằng Tiếng Trung của họ là người con lai ngồi phía sau, hắn hừ lạnh một tiếng. Hắn là một người Trung Quốc khác, con lai Trung-Thái Phùng Khải.
Tương An Tư nghe được tiếng khinh thường hừ lạnh lập tức nổi giận quay đầu trừng Phùng Khải, tên này thật đáng ghét. Hôm qua mình chủ động chào hỏi nó, thế màng nó chẳng màng để ý đến. Đồ ngạo mạn, nó nghĩ mình là ai, cũng là người Trung Quốc, dựa vào đâu mà kiêu ngạo hả!
Bắt đầu từ thời điểm đó, đã kết thù!
"An Tư, đừng nóng! Hôm qua từ lúc thấy cậu có xe riêng đến đón, tớ đã chắc nhà cậu rất có tiền rồi. Không ngờ cậu còn là cậu chủ đó nha, thật lợi hại, tớ rất hâm mộ đó!"
Nghiêm Tiểu Tiểu bèn giảng hoà, an ủi, còn bày ra một biểu tình hâm mộ để cho bạn mình cao hứng. Chỉ qua một ngày ngắn ngủi, cậu đã phát hiện bạn thân thật ra là người có lòng tham hư vinh, nhưng người nào cũng có một chút như thế, đây cũng không đến nỗi là chuyện xấu!
"Cậu mới đáng hâm mộ. Cậu được lớn lên ở nước Anh, nước Anh tốt hơn Trung Quốc nhiều lắm, Luân Đôn so với Bắc Kinh thì phồn hoa phát đạt, có rất nhiều thứ xa xỉ. Tớ phải xin dữ lắm ba mẹ mới cho tớ đến đây du học!"
Quả y, Tương An Tư lập tức tươi cười, rồi lắc đầu thở dài.
Hôm qua hỏi Tiểu Tiểu, thì ra Tiểu Tiểu được sinh tại nước Anh, trước giờ vẫn sống ở Luân Đôn, là Hoa kiều chân chính! Có thể sống xa hoa ở Luân Đôn!
Nghiêm Tiểu Tiểu lần này chỉ mỉm cười, cậu không nghĩ vậy.
Cậu cảm thấy nước Anh rất tốt, nhưng chung quy vẫn không tốt bằng Tổ quốc của mình. Không hiểu sao An Tư lại nghĩ như vậy, thích nước ngoài hơn nước mình, chắc là cậu ấy luôn ngây ngốc hồi còn ở trong nước quá.
Aizz, cậu luôn hâm mộ An Tư có thể lớn lên tại Tổ quốc. Cậu lớn chừng này rồi nhưng chưa một lần được trở về quê hương. Cậu rất muốn, nhưng ba mẹ cậu lại không. Cậu chỉ có thể lên mạng xem các hình ảnh về Trung Quốc. Cậu cảm thấy Trung Quốc thật tốt, nước Anh cuối cùng vẫn không bằng quốc gia mình. Trung Quốc mới là nơi tuyệt vời nhất...
"Tiểu Tiểu, cậu có quốc tịch Anh không?" Tương An Tư đột nhiên hỏi.
"Không có."
"Không thể nào! Cả nhà cậu ở đây cũng hơn 10 năm mà lại chưa quốc tịch! Tại sao vậy?!" Tương An Tư tỏ vẻ kinh ngạc.
"Quốc tịch Anh rất khó xin." Thực ra là cả nhà cậu cảm thấy người Trung Quốc làm gì cần đến quốc tịch nước ngoài.
Bằng thực lực của ba, chính phủ Anh rất hoan nghênh bọn họ, xin quốc tịch để trở thành người Anh Quốc dễ như trở lòng bàn tay.
Ba thường nói rằng, tuy họ đang ở nước ngoài nhưng tâm vĩnh viễn đặt ở quê hương. Dù đi nơi nào, nhất định không thể quên mình là người Trung Quốc, là con cháu Viêm Hoàng, là con của loài rồng!
"Vậy sao. Còn ba tớ thì rất thần thông quả đại. Tớ mới đến nước Anh có một năm mà đã lấy được quốc tịch rồi." Tương Anh Tư cực kỳ kiêu ngạo.
Phùng Khải ngạo mạn tuấn mỹ ở phía sau lại cực kỳ khinh thường hừ một tiếng làm Tương An Tư tức chết.
Tương An Tư vừa định quay đầu chửi ầm, thì trong lớp có người dùng tiếng Anh hô to: "Nhìn kìa, nhìn kìa! Đó chẳng phải là Anse Thiệu và Al Thiệu bên khu Đông sao!"
Trong lòng Nghiêm Tiểu Tiểu chấn động, hai con hổ xấu xa kia đến đây?!
"Đúng là Anse Thiệu và Al Thiệu. Hội trưởng hội học sinh và phó hội trưởng khu Đông sao lại chạy qua khu Tây? Thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả lời đồn nữa!"
Luôn luôn thích náo nhiệt, Tương An Tư, lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, hưng phấn hét lớn.
"Rất đẹp trai à. Không biết họ..."
Nghiêm Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói thầm, nhịn không được đi đến bên cửa sổ. Chân cậu ngày hôm qua được sức thuốc nên giờ đã tốt hơn nhiều, có thể đi đi lại lại, có điều khi đi nhanh vẫn còn đau.
Nhìn hai thân ảnh vô cùng bắt mắt trên sân thể dục, mặt Nghiêm Tiểu Tiểu hơi co lại. Đúng là ngày hôm qua anh em nhà Thiệu đã làm cậu tức giận nóng ruột nóng gan, nhưng...
Hiếm nhìn thấy anh em nhà Thiệu đến khu Tây, nữ sinh khu Tây đều điên cuồng. Ngay lập tức có một nhóm học sinh nước Anh bao vây anh em nhà Thiệu, còn có người có gan lớn công khai câu dẫn bọn họ, đôi gò bồng đảo đầy đặn điên cuồng cọ trên người hai anh em.
Nghiêm Tiểu Tiểu tức giận đến độ sắp hộc máu, vốn tưởng hai sắc hổ này cuối cùng đã biết sai, đến giải thích, kết quả họ đến là để chọc cậu tức. Đứng sát mấy cô gái người Anh như vậy, còn hưởng thụ như vậy, chắc là để nói cho cậu biết là họ không thiếu người thích! Đồ khốn!
"Tiểu Tiểu, cậu biết hai anh em nhà Thiệu sao?" Tương An Tư đứng bên cạnh hỏi, trong mắt lại hiện ra u ám phức tạp.
"Không, ai mà biết. Chỉ có thiên tài mới biết hai anh em bọn họ!" Nghiêm Tiểu Tiểu do căm tức nên cố tình lớn tiếng la lên, âm lượng vừa vặn có thể truyền đến tai hai anh em nhà Thiệu.
"Cậu không biết họ?" Tương An Tư có vẻ có chút không tin.
"Đương nhiên không biết, họ cũng đâu phải vĩ nhân, tớ làm sao mà biết bọn họ được." Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn hai anh em, lớn tiếng trào phúng.
Hai anh em nhà Thiệu tại sân thể dục, nhất là Thiệu Tiểu Hổ đã sắp tức chết rồi. Hắn vất vả lắm mới có thể buông lòng tự trọng cùng Thiệu Đại Hổ đến khu Tây nhận lỗi với Tiểu Tiểu, kết quả Tiểu Tiểu lại nói không biết bọn họ! Thật sự rất đáng giận!
"Đại Hổ, về!" Thiệu Tiểu Hổ tức giận kêu lên với anh trai, không đợi người trả lời, đã nắm lấy cánh tay cứng rắn của anh trai xoay người rời đi.
Hắn thề, đời này trừ khi Tiểu Tiểu chủ động tìm hắn, cúi đầu giải thích cho hắn, nếu không hắn sẽ không nói chuyện với Tiểu Tiểu, cũng sẽ không đi tìm Tiểu Tiểu nữa, cho dù hắn có thích Tiểu Tiểu thế nào, nhớ Tiểu Tiểu đến cỡ nào!
Thấy hai người yêu xoay người bước đi, Nghiêm Tiểu Tiểu tức giận đến cả người khẽ phát run, họ vậy mà cũng dám rời đi.
Được, đi thì đi, Nghiêm Tiểu Tiểu cậu không cần họ, hừ!
"Lạ nha, anh em nhà Thiệu sao lại đi... Tiểu Tiểu, sao vậy? Nhìn cậu cứ như đang tức giận!" Vẻ mặt Tương An Tư nghi hoặc, đôi mắt nhìn người bạn thân, giả bộ phát hiện cậu có chuyện, kỳ thật ánh mắt nó nãy giờ vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt nghiêm khắc của Tiểu Tiểu.
"Tớ nào có tức giận, cậu nhìn lầm thôi! Tụi mình xuống nhà ăn đi! Hôm nay tớ bao, coi như là đáp lễ bánh mì hôm qua của cậu." Nghiêm Tiểu Tiểu vội lắc đầu, cười.
Ngày hôm qua chân đau không thể đi xuống nhà ăn, hôm nay nhất định phải đi xem thử. Cậu lớn vậy rồi mà vẫn chưa bao giờ vào nhà ăn tập thể, không biết sẽ như thế nào, thật hồi hộp!
Nghe vậy, trong mắt Tương An Tư lập tức hiện lên một chút ý cười khủng bố dữ tợn, xem ra cậu ta chưa biết chuyện đó, không bằng...
"Được, tớ thật sự có chút đói bụng. Nhưng mà tớ hơi mệt, không muốn đi, có thể phiền cậu lấy giùm tớ một phần được không?" Tương An Tư dùng tiếng Trung nói, khi nói chuyện một mình với Tiểu Tiểu, cậu đều dùng tiếng Trung.
"Đương nhiên là được." Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu.
"Ngu ngốc!" Phùng Khải ở phía sau nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu đi xuống, khẽ lẩm bẩm, có điều giọng hắn rất nhỏ, còn là tiếng Thái, cho nên Nghiêm Tiểu Tiểu không có nghe thấy.
Nghiêm Tiểu Tiểu rất nhanh đã đi khỏi phòng học, đi đến nhà ăn dành cho học sinh, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần...
Hết chương 15.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...