Lâm Khả Khả vừa uống xong một ly rượu, cả người đã bắt đầu cảm thấy chao đảo. Cảm giác hoa mắt chóng mặt ập tới. Không được, cứ tiếp tục uống
như thế này, cô sớm muộn gì cũng lăn ra đây ngủ mất thôi.
- Em đi vệ sinh một lát. - Trong cơn choáng váng cô gần như chẳng nghe
thấy gì nữa. Bám vào Như tổng khó nhọc đứng dậy, cô cười cười xin lỗi.
Như tổng như biết rằng nếu để cô đi ra thì sẽ không quay lại nữa nên
nghiêm mặt nhắc nhở. - Nhờ em mà lần đầu tiên tòa soạn chúng ta được
phỏng vấn một người nổi tiếng như Hàn Thiên Vũ nên hôm nay em là nhân vật chính, không được phép bỏ trốn đâu đó.
Lâm Khả Khả gật gù đầu như đã hiểu, cô đẩy tay Như tổng bám trên người mình ra, lảo đảo ra khỏi phòng.
***
Lâm Khả Khả đi tới cửa phòng vệ sinh thì không còn sức lê tiếp nữa. Cô
ngồi xổm xuống sàn, tay ôm bụng khó chịu rên lên. Mỗi lúc cô lại thấy
đầu mình thêm nặng, cảm giác khó chịu ở bụng luôn cào xé. Cô nhăn mặt,
giật mạnh hai chiếc cúc áo trên cùng, cảm giác vẫn còn bức bối, giơ tay
định tháo những chiếc còn lại thì có một bàn tay chợt nắm lấy tay cô.
Rồi cô bị nhấc bổng lên không trung. Lâm Khả Khả vùng vẫy, chỉ mơ hồ
biết đó là một nam nhân. Cô không biết đó là ai, nhưng cảm giác được
vòng tay của anh ta rất lớn, rộng và ấm áp. Cô nhăn mày, cựa quậy tìm
cho mình một tư thế thoải mái nhất, đến lúc này mới chịu ngoan ngoãn nằm yên.
Hàn Thiên Vũ cúi đầu nhìn cô gái đang vùi mặt trong ngực mình, bất giác đôi môi mỏng nhếch lên nhẹ cười.
- Anh Thiên, anh...
Thiệu Duy Thực vừa bước tới hành lang đã bị Hàn Thiên Vũ trừng mắt cảnh cáo. Cậu cau mày đi đến, khuôn mặt đột nhiên tối sầm.
- Cô ấy...
Hàn Thiên Vũ vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, như sợ cô tỉnh giấc, anh hạ
giọng căn dặn. - Mọi chuyện còn lại ở đây giao cho cậu, anh về trước.
Nói rồi, không đợi Thiệu Duy Thực phản ứng, anh lách người bế Lâm Khả
Khả cùng rời đi. Đôi chân dài mạnh mẽ sải bước. Đã đi tới cửa xe sau,
suy nghĩ gì đó, anh xoay người mở cửa xe trước, đặt cô ngồi vào ghế phụ
lái. Chiếc xe rú lên một tiếng rồi nhanh chóng phóng vụt đi để lại sau
làn khói trắng. Giờ nghĩ lại anh cũng không biết lúc đó mình bị làm sao
nữa. Một người con gái mới gặp không quá năm lần sao lại khiến anh để
tâm tới vậy?
Cảm nhận thấy người bên cạnh cựa quậy, Hàn Thiên Vũ hơi nghiêng đầu nhìn sang. Cô ngủ hình như rất khó chịu, liên tục nhăn chân mày. Đôi mắt
nhắm nghiền nhưng tay lại không thôi dứt cổ áo.
Một suy nghĩ lướt nhanh qua đầu, anh đột nhiên quay mặt nhìn ra cửa xe,
hơi lắc đầu để rũ bỏ suy nghĩ mới đó. Cô gái này anh không muốn đụng
vào... cũng không nỡ đụng vào.
- Ư... ư... nóng... nóng quá!
Hàn Thiên Vũ quay lại nhìn cô, trên khuôn mặt anh đã bớt đi vài phần
lạnh lùng. Đôi mày tuấn tú hơi nhăn lại. Xem chừng cô đang rất khó chịu. Muốn đợi đến lúc cô tỉnh lại hẳn sẽ chẳng nhanh như vậy.
Anh buông một tiếng thở nhẹ, xoay mạnh vô lăng, chiếc xe cua thành một
vòng quay đẹp mắt, nhanh chóng mất dạng nơi cuối con đường.
***
Khung trời đêm mang một vẻ đẹp huyền bí.
Hàn Thiên Vũ đứng từ trên cao nhìn chằm chằm người con gái trước mặt. Cô ngủ rất ngoan, không hư chút nào. Tư thế lúc này của cô trông chẳng
khác gì một đứa trẻ. Rất đáng yêu.
Hàn Thiên Vũ buông thõng bàn tay cầm điện thoại xuống. Đôi mắt màu trà thoáng qua nhiều nét biểu cảm.
Trên đời luân hồi xoay chuyển, bánh xe vận mệnh mang cô đi nhưng lại đưa đến cho anh một người con gái giống cô đến vậy. Phải chăng là số mệnh?
Hai người họ giống nhau như đúc, nếu khác, chắc là do cô có phần nhí
nhảnh và đáng yêu hơn. Một điểm khác khiến cô thêm có sức sống.
Hàn Thiên Vũ không kìm lòng được ngồi xuống bên giường. Bàn tay to rộng
vuốt nhẹ mái tóc cô. Có chăng, anh đã tưởng nhầm cô là một người khác mà đối xử. Trong vô thức, anh buột miệng thốt ra một cái tên “Kiều Kiều.”
Lâm Khả Khả trở mình khiến Hàn Thiên Vũ giật mình thoát khỏi dòng suy
nghĩ. Anh nhăn mày kiếm nhìn bàn tay mình vẫn đặt trên mái tóc cô gái
trước mặt. Cái cảm giác này là gì? Sao đột nhiên anh cảm thấy trái tim
mình ấm áp đến lạ thường?
Không biết trong mơ, cô đã mơ thấy điều gì đáng sợ. Cánh tay ngọ nguậy
một hồi muốn nắm lấy thứ gì đó. Khi nắm được rồi cô mới yên tâm ngủ
tiếp. Đôi mày thanh tú đã bắt đầu dãn ra, vẻ khó chịu ban nãy đã hoàn
toàn biến mất. Cô rúc sâu vào trong chăn ngủ say, ngoan ngoãn như một
đứa trẻ nằm trong vòng tay của mẹ mình.
Hàn Thiên Vũ nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nắm chặt lấy bàn tay
mình. Đôi đồng tử màu trà thoáng dịu lại. Anh không biết lúc đó tại sao
mình lại để yên cho cô nắm nữa. Lần đầu tiên có người con gái nắm lấy
tay anh, không phải là người con gái đó, anh lại thấy lòng mình rất đỗi
bình thản.
Ngủ đến hơn nửa đêm, Lâm Khả Khả trở mình tỉnh dậy. Theo thói quen cô
đưa tay lên dụi mắt lại thấy cánh tay mình trĩu nặng. Cảm giác được có
ai đó đang níu lấy, cô nhíu mày nghiêng đầu nhìn qua, trong khoảnh khắc, cô kinh ngạc, trái tim hung hăng nhói lên một nhịp. Trước mặt cô, Hàn
Thiên Vũ đang dựa lưng vào ghế ngủ. Đôi mắt màu trà nhắm lại ẩn dưới
hàng mi đen, rậm. Nhìn anh ta ở khoảng cách gần như vậy, trái tim cô
bỗng thổn thức. Suy nghĩ ấy khiến cô cảm thấy mình thật trơ trẽ. Thân là một người đã có bạn trai, cô sao có thể có suy nghĩ lệch lạc đối với
một người đàn ông khác chứ?
Ngơ ngác nhìn căn phòng một lượt, cuối cùng cô cũng hiểu, đây không phải là căn nhà cấp bốn rột nát mình vẫn ở.
Lâm Khả Khả cẩn thận gỡ bàn tay của Hàn Thiên Vũ ra, nhưng vô tình lại làm anh tỉnh giấc. Ban đầu anh hơi chau mày nhìn cô.
Bị nhìn chằm chằm khiến cô đỏ mặt quay đầu qua một bên. Chỉ mong trong bóng tối, anh ta không nhìn rõ cô đang ngượng ngùng.
Khoảng ba giây sau khi Hàn Thiên Vũ mở mắt, cả căn phòng tràn ngập trong ánh đèn.
Anh thôi không nhìn cô nữa, nhanh chóng thu bàn tay mình đang đặt trên
tay cô về, ngữ khi lạnh lùng đặc trưng của Hàn Thiên Vũ, anh xoay người
ra ngoài nói. - Tỉnh rồi thì đi tắm đi.
Lâm Khả Khả ngẩn người, mất một lúc mới phát hiện ra, khắp người cô, đâu đâu cũng là mùi rượu khó ngửi.
Bước tới cửa rồi vẫn chưa thấy người nào đó trên giường có động tĩnh,
Hàn Thiên Vũ nhăn mày kiếm nhìn cô, ngữ khí thêm phần lạnh lẽo. - Sao
còn chưa đi?
- Tôi... không có đồ để thay. - Lâm Khả Khả cúi đầu líu nhíu.
- Trong tủ, bất cứ bộ nào, trừ chiếc áo cuối cùng ngăn bên phải.- Nói rồi, anh xoay người dứt khoát bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mình Lâm Khả Khả. Cô vẫn ngồi ngẩn mặt giữa
giường, giờ nghĩ lại cô càng thêm thấy mình bất bình thường, tỉnh dậy
trong tình huống này, lẽ ra phải hỏi “Tại sao tôi lại ở đây?” hay không
cũng là “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” vậy mà cô lại im lặng. Thế nhưng
không phải cô ngốc thì còn là gì?
Thở một hơi dài ngao ngán, cô ngồi dậy khỏi giường, đi lại chiếc tủ mà
Hàn Thiên Vũ đã chỉ. Mở rộng cánh tủ ra, Lâm Khả Khả không khỏi suýt
xoa, tất cả những bộ trang phục nằm gọn bên trong, bộ nào bộ nấy đều rất bắt mắt, đẹp đẽ và đắt giá, mắt cô di chuyển lên chiếc áo cuối cùng nằm mãi ở góc bên phải. Hàn Thiên Vũ nói cô không được động vào nó. Cô thật không hiểu, nếu anh ta nói với cô không được động vào những bộ còn lại
cô nghe ra còn có lý nhưng chỉ là chiếc áo phông này... cũng chẳng phải
là một món đồ khó mua. Ngoài lề đường người ta bán đầy ra đó đấy thôi.
Tại sao khi đến tay anh ta, món đồ rẻ tiền này lại trở thành một loại
bảo bối?
Mải suy nghĩ mà cô không hay từ lúc nào bên cạnh mình đã sớm xuất hiện một bóng người.
Chiếc áo phông trên tay cô bị ai đó giật lấy. Đôi mắt màu trà của Hàn
Thiên Vũ nhìn thẳng vào mắt cô giờ tối màu. Mặt anh ta lạnh xuống, từng
câu, từng chữ thốt ra như tiếng kêu của quỷ dữ vọng lên từ địa phủ. - Ai cho phép cô động vào nó?
Lâm Khả Khả mặt mày tái mét, bất giác lùi ra sau nửa bước. Trong tình
huống này cười không được mà khóc cũng không xong. Vẻ mặt anh ta lúc này thật đáng sợ.
Hàn Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Khả Khả, tưởng như anh sẽ tức giận mà
bóp chết cô, nhưng không, anh chỉ nhíu mày kiếm như đang cố kìm nén lửa
giận, xoay người bỏ đi.
Lâm Khả khả thầm thở phào nhẹ nhõm. Đắn đo một lúc cô nghĩ mình lên tắm rửa rồi nhanh chóng rời đi.
Từ nhà tắm bước ra, lúc đi qua ngang chiếc đồng hồ trên mặt bàn. Cô tá
hỏa. Mới đó đã gần sáu giờ sáng. Thu dọn quần áo của mình lại, cô ném
chiếc khăn đang lau đầu dở lên ghế, phi thân xuống nhà.
Khổ thật mà, cô đang gấp là vậy mà mấy tên vệ sĩ canh cổng lại một hai nhất định không chịu cho cô qua.
- Nếu không có lệnh của ông chủ, chúng tôi thật sự không giám mở cổng.
- Mở cổng đi!
Lần đầu tiên, nghe giọng của anh ta, cô mừng muốn phát khóc.
Không biết vô ý hay cố ý, Hàn Thiên Vũ tránh ánh nhìn của cô. Anh ta cầm vô lăng, không nhìn cô lạnh lùng ra lệnh. - Lên xe!
Cô lúc này chẳng nghĩ được nhiều, chỉ biết rằng anh ta sẽ đưa mình về
thì không buồn đắn đo theo lời anh ta lên xe. Vừa vào trong cô đã bắt
đầu tìm điện thoại, nhưng khổ nỗi lúc được anh ta vác về đây trên người
cô đâu có mang theo thứ gì.
Hàn Thiên Vũ như nhận ra sự bối rối trên khuôn mặt của cô, không nhìn
cô, anh nói. - Nếu không chê, cô có thể lấy của tôi dùng tạm.
Lâm Khả Khả sững sờ nhìn Hàn Thiên Vũ trong hai giây, đoạn cô cầm điện thoại của anh ta lên bấm một dãy số. Nhưng...
- Xin lỗi... - Cô líu nhíu. - Máy anh... tôi không biết dùng.
Hàn Thiên Vũ nhăn mày kiếm nhìn cô, đoạn lấy lại điện thoại mình tromg tay Lâm Khả Khả, lên tiếng. - Đọc số.
Lâm Khả khả cúi đầu, đọc từng dãy số mà cô đã nhớ.
Bấm xong, anh đưa lại điện thoại tới trước mặt cô, lạnh nhạt nói. - Nghe đi.
Lâm Khả Khả đưa tay đón lấy. Cuộc gọi được kết lối, cô nhỏ giọng lên tiếng. - Mẹ, là con.
Giọng mẹ Lâm ở bên kia lo lắng hỏi. - Kiều Kiều, sao sáng nay con không ở nhà, ba mẹ lên sớm không thấy con lên mới bắt xe về lại nhà dưới rồi.
Hai tiếng “Kiều Kiều” giọng mẹ Lâm nói rõ ràng, chỉ là người ở bên cạnh không nghe thấy.
Lâm Khả Khả gượng cười hai tiếng, do dự nhìn người trước mặt, cô áp sát
người vào kính, hạ âm thanh xuống mức thấp nhất có thể. - Con tối qua ở
nhà anh Tử Dực.
Mẹ Lâm nghe con gái nói ở nhà Lãnh Tử Dực thì dường như rất an tâm, cũng không có hỏi thêm gì nữa. - Biết con không sao mẹ yên tâm rồi, vậy mẹ
cúi máy trước đây.
Lâm Khả Khả vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, ba mẹ đã vì cô từ xa lên thành
phố, vậy mà cô lại khiến họ mất công đi cả một đoạn đường dài. - Mẹ, con xin lỗi.
Mẹ Lâm như biết con gái đang muốn nhắc đến chuyện cũ, cũng không có
trách cứ chỉ khẽ cười an ủi. - Không sao, cũng sắp tới năm mới rồi, khi
đó con về là được.
- Dạ. - Lâm Khả Khả nhẹ cười cúp máy. Vừa định đưa trả cho anh ta, cô
đứng hình. - Anh... anh... anh đến gần tôi như vậy làm gì? - Lâm Khả Khả mặt mày đỏ dựng, xấu hổ nghiêng đầu qua một bên khó nói.
Hàn Thiên Vũ không vì câu nói của cô mà ngừng lại, anh không ngừng nhích tới, trái tim cô theo đó tăng nhịp. Hàn Thiên Vũ đưa mặt lại gần, Lâm
Khả Khả sợ hãi vội nhắm chặt hai mắt lại. Thế nhưng một giây... hai
giây... rồi ba giây... cô vẫn không thấy môi anh ập tới. Lâm Khả Khả tò
mò mở một bên mắt ra, mặt cô đỏ gay gắt vì ngượng ngùng. Hàn Thiên Vũ
vẫn giữa đúng khoảng cách trước khi cô nhắm mắt. Khuôn mặt anh ta ở rất
gần nhưng không hề có ý mạo phạm. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, cặp đồng
tử màu trà hơi cong lại ánh lên nét cười.
Lâm Khả Khả gượng quá hóa giận, mở nốt bên mắt còn lại, cô xô mạnh người Hàn Thiên Vũ ra, giận dữ quát. - Anh tới gần tôi như vậy làm gì?
Hàn Thiên Vũ vẫn nhìn cô, ánh cười nơi khóe mắt thêm phần rõ ràng, anh
nói. - Không gì cả, chỉ là muốn giúp cô cài lại dây an toàn.
Nghe anh ta nói xong, cô xấu hổ muốn độn thổ. Cái óc bằng quả nho của cô, đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?!
Trông thấy vẻ mặt của cô lúc này, thật sự rất đáng yêu. Hàn Thiên Vũ không kìm được khẽ bật cười.
Lâm Khả Khả lại một lần nữa tròn mắt nhìn Hàn Thiên Vũ. Đơ ba giây, cô
giật mình tỉnh mộng. Nhưng khi nãy, lúc anh ta cười, quả thật rất đẹp
trai. Nếu anh ta cứ hay cười như vậy, sẽ chẳng ai nghĩ rằng, Hàn Thiên
Vũ là một kẻ lạnh lùng cả.
- Đã có ai nói với anh, khi anh cười, trông anh rất đẹp trai chưa? - Lâm Khả Khả chỉ buột miệng nói ra câu nói đó, chứ thật tình không nghĩ sẽ
làm ảnh hưởng đến bầu không khí này.
Hàn Thiên Vũ đột nhiên ngừng cười, nét mặt phút chốc lạnh đi, đôi đồng
tử màu trà sâu không thấy đáy. Lâm Khả Khả không hiểu, rốt cuộc mình đã
nói điều gì sai khiến anh ta đột nhiên trầm mặc. Cô muốn hỏi anh ta “sao vậy?” nhưng chiếc xe đã dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ. So với nhà
của Hàn Thiên Vũ thì nơi đây thật tầm thường, nó thậm chí còn không sánh bằng căn bếp nữa.
Đứng tại chỗ nhìn con siêu xe hòa vào dòng đường nhộn nhịp, Lâm Khả Khả
nhíu chặt chân mày. Cô nhớ, mình chưa hề nói địa chỉ nhà cho Hàn Thiên
Vũ biết, vậy sao anh ta biết cô ở đây mà đưa về?
***
Khi chiếc xe rời khỏi cuối con đường chen vào một con ngõ hẻm, Hàn Thiên Vũ đưa tay ấn một nút trên vô lăng, chắc năng lái tự động được kích
hoạt.
Người con gái đó, thật sự quá giống, ngay đến tính cách và cách nói chuyện cũng giống nhau đến vậy?!
Đúng là khi nghe câu nói đó, anh đã bần thần trong giây lát. Cũng từng
có người con gái hỏi anh. - A Thiên, có ai từng nói với anh, khi anh
cười lên trông rất đẹp trai chưa?
Lúc đó anh đã không trả lời cô, chỉ nhìn cô dịu dàng, bàn tay vuốt nhẹ
mái tóc cô nâng niu như một món bảo bối. Rồi hôm nay, một người mang
khuôn mặt giống hệt cô lại hỏi anh. - Đã từng có ai nói với anh, khi anh cười trông rất đẹp trai chưa?
Hàn Thiên Vũ khép hờ mắt lại. Hàng mi dài rung nhẹ như đang cố đè nén
điều gì đó trước khi buông xuôi để lộ ra đôi đồng tử màu trà hút hồn.
- Kiều Kiều, tại sao lại bỏ anh ra đi?!
- Mời các bạn đọc tiếp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...