Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Gã đàn ông tiến về phía cô gái:
“Thanh Linh, giao cho cô đấy!”
“Ở đâu?”
“Súng hay dao? Ở chỗ giam thằng Phú ý!”
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng bỏ đi để lại nụ cười nhếch mép của Khánh Quang. Hắn nhìn cô. Mái tóc dài bay trong gió và đeo chiếc nơ màu xanh…
Mạnh Bảo không tin nổi vào mắt mình nữa. Cô đang đứng trước mặt anh, gương mặt không còn xinh đẹp lanh lợi như ngày trước nhưng ánh mắt ấy vẫn nhìn anh trìu mến, ấm áp, thoáng lên bao hạnh phúc vì đã gặp lại anh. Trong lòng anh dấy lên bao cảm xúc, vừa cảm thấy xót xa, vừa cảm thấy vui mừng.
“Anh, anh Thiên, hai người không sao chứ?” - Vân Trang hỏi.
“Anh không sao! Sao Phương Nhi…” - Minh Thiên ngạc nhiên.
“Chị ấy dù bệnh nhưng vẫn không ngại để tới cứu hai người đấy!”
Phương Nhi chỉ khẽ cười, tiến tới chỗ Mạnh Bảo:
“Anh đứng dậy đi!”
“Tại sao…? Em đã tới đây bằng cách nào?” - Mạnh Bảo vẫn kinh ngạc, giữ tay cô lại.
“Được rồi, giờ không phải lúc kể. Đi ngay thôi!”
Mạnh Bảo đứng lên, thấy anh thám tử đi cùng cô đang giữ Thanh Thảo thì cũng lờ mờ hiểu ra. Thanh Thảo ít nhiều cũng biết nhiều cửa bí mật để tới căn phòng giam này, có bà ta thì Phương Nhi chắc chắn tìm ra anh rồi. Mọi người nhanh chóng rời đi.
“Đừng, đừng…”
Phương Nhi bỗng đứng lại. Cô vừa nghe thấy có tiến ai. Tiếng rất nhỏ nhưng cô nhận ra.
“Phương Nhi, làm sao thế?”
“Anh đi theo thám tử ra ngoài trước đi, em quay lại!”
“Không được, nhỡ có chuyện…”
“Em đã vào được tận trong này, thì anh nghĩ còn chuyện gì xảy ra được nữa? Mau đi nhanh đi!” - Phương Nhi buông một câu chắc nịch rồi đi nhanh trở lại.
Minh Phú ngồi trong căn phòng ẩm ướt, cựa quậy khó chịu khi bị trói chặt không thể làm gì. Đã mấy ngày nay không ăn gì mà chỉ uống mấy cốc nước lọc, cứ bị giam như thế này cậu sắp lả đi đến nơi rồi. Cậu muốn quay trở lại với anh trai, với mọi người…
Kẹt! Có ai bước vào. Minh Phú mở to mắt vì kinh ngạc.
Thanh Linh dường như không để ý tới sự có mặt của cậu, lẳng lặng tiến tới cái tủ nhỏ mà Khánh Quang có để mấy thứ vũ khí. Cô nhìn mấy thứ đó không có gì chần chừ, ánh mắt cô lạnh lùng đầy căm hận. Chiếc nơ trên tóc cô lại bay lên theo gió…
“Thanh Linh, chị định làm gì vậy!?” - Minh Phú không thể không hỏi.
Cô không đáp.
“Anh Mạnh Bảo và Minh Thiên bị bắt tới đây, chị định giết họ sao?”
“Muốn giết hai kẻ đó thì đâu phải đợi tới lúc cô ta xuất hiện.” - Thanh Linh lạnh lẽo đáp.
“Cô ta...Phương Nhi ư? Chị định…”

Thanh Linh cười:
“Biết rồi hả em trai? Chị không được giết đứa con gái chướng mắt đó sao?”
“Chị...chị không phải chị Linh…!” - Minh Phú vừa tức giận vừa hoảng sợ - “Chị Linh sẽ không giết người!”
“Thanh Linh của ngày xưa không còn nữa đâu! Tất cả là tại đồ vô liêm sỉ đó! Cô ta có tư cách gì mà cầm chiếc nơ này, mà để nó rơi vào tay kẻ khác!?”
Minh Phú kêu lên:
“Chị không được nói chị Nhi như vậy!!”
“Cái gì cơ?” - Thanh Linh ngẩng lên nhìn cậu.
“Em biết chị hận chị Nhi vì chị Nhi đã khiến anh Bảo không thể ở bên chị! Nhưng chị Nhi không phải kẻ vô liêm sỉ! Chị Nhi chưa bao giờ muốn cướp anh Bảo. Chính chị ấy đã muốn ra đi để anh Bảo về bên chị, mặc dù lúc đó là do Thanh Chi đóng giả chị!!”
“Vậy sao bây giờ không ra đi đi lại bám chặt thế? Chẳng lẽ là tôi ra đi?”
“Ý em không phải vậy…”
“Cô ta là kẻ đến sau, anh ấy thuộc về tôi, anh ấy đã yêu tôi, cô ta là kẻ phải đi chứ không phải tôi!” - Thanh Linh gằn giọng, ánh mắt tóe đầy tia lửa khi nghĩ đến cảnh Phương Nhi đã cầm chiếc nơ của mình - “Tôi chịu cô ta đủ rồi! Cậu hãy ngồi đó mà đợi cô gái “không phải kẻ vô liêm sỉ” trong mắt cậu thảm bại thế nào đi!”
Thảm bại? Hai chữ đó...sẽ “dành” cho Phương Nhi ư!? Phương Nhi sẽ thảm bại ư? Cô gái đó không bao giờ chịu thua cái gì cả! Không, Minh Phú không thể để Phương Nhi bại! Và cậu cũng không thể nhìn Thanh Linh như thế kia, không bao giờ!
“Em không bỏ hai năm để đi tìm một kẻ giết người!”
“Hả? Cậu nói gì?”
“Chị giết chị Nhi, chị có làm anh Bảo quay lại với chị không? Mà kể cả trên đời này không có Phương Nhi, liệu có chắc chị và anh Bảo tìm được nhau, sống được với nhau hạnh phúc như chị mong ước? Tình yêu của chị chỉ dành cho anh ấy, em tin chị không thể để khoảng cách giữa mình với anh ấy xa hơn nữa! Chị muốn anh ấy nghĩ chị là kẻ giết người!? Chị muốn anh ấy dù Phương Nhi sống hay chết vẫn sẽ không dành trọn tình yêu cho chị nữa, chị muốn thế hay sao!!??”
“Cậu…”
“Em không muốn nhìn thấy chị như thế này! Em muốn nhìn thấy người con gái đã khiến anh trai em yêu thương! Chị luôn mạnh mẽ, nhân hậu, không bao giờ khuất phục trước sóng gió, chị là như thế mà!! Chị Linh, chị đừng có như thế nữa! Chị Nhi hoàn toàn không có ý muốn giao chiếc nơ của chị vào tay kẻ khác! Chị Nhi là người tốt, chị cũng tốt, cả hai chị không đáng phải đau khổ!”
Tai Thanh Linh ù đi.
“Lúc này mà cậu còn nói mấy lời đó ra vẻ cậu hiểu lắm sao!? Cậu hiểu tôi lắm à!!??”
“Không, không phải…”
“Nghe có vẻ hay đấy, nhưng hóa ra cũng chỉ muốn tôi không giết cô ta thôi! Cô ta bao giờ cũng thắng! Ai cũng yêu quý cô ta, còn tôi thì ai cũng nói tôi thay đổi này nọ! Được thôi, đã đi thì chẳng quay lại được đâu. Để xem cậu nói được câu gì lay động được tôi!”
“Tôi không hiểu chị, nhưng ít nhất tôi biết hậu quả nếu chị cứ tiếp tục hành động như thế!!!” - Minh Phú hét lên.
“Cái gì?”
“Anh Minh Thiên tốn công yêu chị! Anh ấy đã vô vọng theo đuổi chị, còn chị đối xử với mọi người không ra gì hết!!”
Thanh Linh tóm lấy con dao trên tủ, giọng đầy giận dữ:
“Thằng nhãi, mày có tin tao sẽ ày một nhát không?”
Minh Phú nhận ra mình đã quá lời. Nhưng Thanh Linh đã giận đến đỉnh điểm, cô lạnh lùng cầm con dao đến chỗ cậu:
“Đừng, đừng…!!” - Cậu kêu lên hoảng hốt.

“Khốn nạn, mày nghĩ mày là ai mà nói được Thanh Linh này?”
“Không, đừng,...!”
“Mày cũng có khác gì Phương Nhi đâu!! Để tao ày xem thế nào là ĐỐI XỬ KHÔNG RA GÌ!!!”
Con dao sáng loáng lao xuống!
Máu bắn ra từng tia!
“Á Á!!!!” - Minh Phú hét lên đau đớn.
Vết dao đâm thẳng vào ngực cậu. Máu trào tuôn, cơn đau lan ra thấm tận xương tủy! Đôi mắt đau thương nhìn Thanh Linh như muốn cố dập tắt ngọn lửa hận trong lòng cô gái đó. Thanh Linh sững sờ. Cô đã…
“Minh Phú!”
Thanh Linh nhìn ra cửa. Phương Nhi đứng ngoài đó, bàng hoàng nhìn Minh Phú gục xuống sau nhát dao của Thanh Linh. Quên cả Thanh Linh đang ngồi đó, cô lao đến lay gọi cậu:
“Chị đã đến muộn! Em tỉnh lại đi, chị đây! Phú, chị Nhi đây, em tỉnh lại đi!!!”
Minh Phú không đáp lại cô nữa. Phương Nhi hoảng thực sự, lay mạnh hơn:
“Thằng ngốc này! Ai bảo em bướng như thế!!?? Chị tự lo được ình, đâu cần em chịu thế này!!???? Tỉnh lại đi!!!”
Cô càng gọi, cậu càng không đáp, chỉ có lòng cô như vỡ tan thành từng mảnh. Cô ôm lấy Minh Phú, không thể gọi được nữa hay sao!? Tại sao vì cô mà bao người chịu khổ thế này!!?? Cậu thiếu niên vô tội này không đáng phải chết! Những giọt nước mắt rơi ra tuyệt vọng khi cô nhớ đến lúc cô ngồi với cậu trên ngọn núi, cậu đã tiếp sức cho cô, đã làm cô cười như thế nào...
Người con gái ngồi sau cô vẫn quan sát không chớp mắt. Con dao trên tay cô đã dính máu...
“Giả tạo đến thế là cùng!”
Con dao tiếp tục định lao xuống một lần nữa. Nhưng…
Phương Nhi không quay lại, chỉ tóm lấy cánh tay Thanh Linh nhanh như chớp. Tay cô siết chặt tay Thanh Linh như thể hiện sự tức giận cực độ. Cô gạt nhanh nước mắt, đứng lên và đối diện với Thanh Linh, tay không buông tay. Ánh mắt căm hận của Thanh Linh đụng vào ánh mắt đầy giận dữ của Phương Nhi thật không biết ai đẩy lùi được ai!
“Mấy ngày không hề thấy đụng vào Mạnh Bảo, hóa ra là đợi con này đến đúng không?”
“Cũng thông minh đấy!”
“Cô không nghĩ rằng lão Khánh Quang để cô giết tôi xong thì lão sẽ thanh toán luôn cô và cả Mạnh-Bảo-của-cô không?”
“Cũng tốt, ít ra tôi có thể giết được kẻ đã khiến tôi như thế này!”
“Lúc gặp nhau thì hiền lành xưng bạn xưng bè lắm cơ mà, sao giờ lại nghe theo Khánh Quang rồi? Đúng là cô hai mặt ghê ha!” - Phương Nhi vẫn cười đầy khinh thường.
“Vậy thì cô một mặt sao? Cái nơ này là Mạnh Bảo dành cho tôi, chính cô đã để nó rơi vào tay Khánh Vinh. Như thế đủ để tôi biết cô cũng đố kỵ nhỏ nhoi chẳng kém ai!”
“Hóa ra là vì cái nơ đó sao? Một cái nơ cũng đủ để phán xét tôi là người như thế nào à? Thanh Linh, cô đừng có giống mụ Thanh Thảo nhé, tôi biết cô tốt chưa tin hai người là hai mẹ con nên đừng làm tôi tin!”
“Đừng có nhắc tên bà ta trước mặt tôi!” - Thanh Linh cay nghiệt - “Biết tôi tốt? Cô giả tạo vừa thôi! Tôi đã sai lầm vì mấy lần không ra tay, chỉ như một con nhu nhược nhìn cô được anh ấy quan tâm! Cuộc đời tôi gặp những kẻ khốn nạn chưa đủ hay sao mà phải gặp thêm cả cô!?”
(Hai chị đá xoáy giỏi vật vã ==)

“Vậy tôi không nhìn hay sao? Tôi cũng đã phải nhìn anh ấy dằn vặt vì nhớ cô! Tôi yêu anh ấy cũng chỉ vì anh ấy quá yêu cô, tôi khâm phục cái tình yêu ấy nhưng cũng vì nó mà chịu làm người đến sau. Cô nghĩ cô đang đứng sau? Dù thế nào thì cô vẫn là người đến trước! Cô có thể lấy lại trái tim anh ấy bất cứ lúc nào, còn tôi thì có lấy được bao nhiêu? Anh ấy đến tận bây giờ cũng không quên cô!”
“Phương Nhi, lúc nào cô cũng chiến thắng!” - Thanh Linh bỗng nghẹn ngào - “Anh ấy không quên tôi, nhưng anh ấy có cô rồi! Trái tim anh ấy có cô rồi! Cô phải chịu đau khổ, cô phải làm người đến sau thật, nhưng cuối cùng anh ấy cũng đón nhận cô rồi còn gì!!?? Khi tôi ở bên anh ấy, anh ấy không còn nghĩ đến một mình tôi, không nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương của ngày xưa, không nở với tôi nụ cười cũ, không ôm tôi như ngày trước anh ấy đã ôm. Cô có biết khi tôi lỡ chân ngã xuống nước, phải để Minh Thiên cứu, anh ấy đã cuống lên mà tìm tôi, tìm rồi thì lao vào ôm chặt tôi như muốn giữ tôi lại mãi mãi! Giờ thì sao!? Anh ấy tìm được tôi khi đi cùng với cô, vì cô xuất hiện mà anh ấy còn coi tôi như người con gái anh ấy biết của ngày xưa không!!???”
“OK, là lỗi của tôi! Cứ cho là thế đi vì tôi có nói gì cô cũng không nghe đâu! Phải, tôi xuất hiện làm thay đổi cuộc sống của hai người, tôi biết chứ! Cô hận tôi, tôi biết! Cô muốn giết tôi, tôi biết! Nhưng tại sao...Cô không giết tôi mà giết Minh Phú!!???”
Thanh Linh sững người.
“Cô chỉ muốn tôi đi khuất khỏi cuộc đời này đúng không? Okay, muốn thì tôi đi, nhưng hà tất phải dùng cách giết Minh Phú!? Nó có tội gì!? Nó đã làm gì cô? Nó cũng chỉ vì muốn cô đừng thay đổi, muốn cô là cô của ngày xưa, là một Thanh Linh không bao giờ sợ hãi, yếu đuối, khuất phục vì khó khăn. Thế mà cô giết nó!!?? Cô muốn giết tôi thì cứ đi tìm tôi, mặc kệ lời nó nói! Giờ thì sao đây? Cô giết nó rồi, thì tôi nói cho cô biết, cô không đủ tư cách mà giết tôi đâu!”
Thanh Linh không nói gì nữa, cô quay người chạy vụt đi. Trời đổ cơn mưa như khóc thay cho người con gái đã vỡ tan cảm xúc.
“Phương Nhi, em ở đâu vậy?”
Tiếng của anh. Là tiếng của anh! Anh đang quay lại để tìm Phương Nhi. Đúng là anh rồi! Cô chạy về phía tiếng nói đó.
“Mạnh Bảo…”
“Hả? Thanh Linh, là em sao?” - Anh vội chạy về phía cô, nhưng dừng lại ngay…
Máu chảy đầy trên tay cô.
“Em...em đã làm gì Phương Nhi…”
“Không…là Minh Phú…” - Cô hoảng loạn.
“Hả!? Em…”
“Nếu em nói em giết Minh Phú, anh sẽ bỏ em mãi mãi sao!?”
“Em...Thanh Linh, đừng đùa anh nữa!”
“Anh còn coi em là gì!? Em đã luôn yêu anh như thế, nhưng anh coi em là gì!!??”
Nói rồi cô lao đến...Hôn anh!
Hai năm rồi, cô đã nhớ nụ hôn của anh biết bao. Chỉ là lần này...anh không còn hôn cô nữa, mà là cô hôn anh. Nụ hôn như muốn giữ chặt anh lại về bên mình dù giờ hy vọng đã quá mỏng manh. Anh không thể đẩy cô ra, chính anh cũng nhớ nụ hôn này, cô vẫn là cô, là cô gái yêu anh chân thành không một chút dối gian. Cô hôn anh mãnh liệt hơn, nước mắt cô rơi vào khóe môi anh mặn chát. Cô có thể thay đổi nhiều thứ, nhưng nụ hôn này mãi mãi dành cho anh, chỉ yêu một mình anh không có gì lay chuyển được!
Từng dòng ký ức như cơn mưa rào rào đổ xuống trong nụ hôn đầy đau đớn. Tất cả mãi là ký ức. Tất cả mãi như cơn mưa trôi đi không thể lấy lại. Anh yêu cô, nhưng chỉ còn trong quá khứ đã buông rời khỏi cô từ lúc nào!
Bỗng anh giật mình...Phương Nhi đứng đằng sau, lặng nhìn cảnh đó. Đau đớn quặn lòng.
Cô quay người bỏ đi. Mạnh Bảo tỉnh hẳn lại, bỏ Thanh Linh ra định chạy theo. Nhưng Thanh Linh đã níu tay anh lại:
“Anh đi theo cô ấy thật sao?”
“...”
“Em ra tay với Minh Phú, cũng chỉ vì em đã quá tuyệt vọng khi níu giữ anh!”
“Bỏ anh ra!”
“Bỏ anh ra thì anh sẽ đi! Anh đi theo cô ấy, anh không còn quay lại nhìn em nữa!!”
“Vậy nếu anh cứ tiếp tục như thế này, anh không lựa chọn được ai, em có chịu được không?”
“Vậy anh lựa chọn em! Anh không làm được điều đó hay sao??”
Mạnh Bảo cắn răng:
“Không!”
Anh buông tay cô ra. Để lại cô đứng đó. Chơi vơi.

“Nếu anh chọn em, em cũng đau khổ. Anh không xứng với em! Chỉ có buông tay, em mới không phải níu kéo bằng hành động sai lầm như vậy!”
Anh đủ can đảm buông tay cô. Nhưng không đủ can đảm nói với cô những lời đó.
Mưa vẫn đổ xuống rào rào ngoài kia. Mưa có rửa trôi được nỗi đau trong trái tim đã tan nát của người con gái? Cô sụp xuống, không nhìn thấy gì nữa ngoài một không gian bơ vơ lạnh lẽo chẳng còn một ai. Đau khổ, níu kéo, hận thù, tất cả đã trở thành vô nghĩa! Ký ức xưa vỡ toang và đâm mạnh vào trái tim cô. Nỗi đau loang lổ, thấm vào tận đáy tâm can!
“Đừng bỏ mặc em nơi đây một mình
Đừng bỏ mặc em bơ vơ trong sầu nhớ
Đừng để nước mắt em rơi trong vô vọng
Đừng làm tim em thêm nhói đau vì anh
Đừng để thời gian xóa hết những kỉ niệm
Đừng để khoảng cách chia đôi duyên tình ta
Mặc dù thế giới dẫu có những thay đổi
Thì tình yêu em vẫn mãi trao về anh”
(Xin đừng bỏ mặc em)
“Phương Nhi, nghe anh nói!”
Mạnh Bảo chạy theo Phương Nhi. Cô quay lại:
“Được rồi nói sau, giúp em đưa Minh Phú đi!”
Cả hai vội vã đưa Minh Phú ra ngoài. Minh Thiên đang đứng với Vân Trang, trông thấy Mạnh Bảo bế em trai mình bị thương thì hốt hoảng lao đến.
“Minh Phú, thằng bé làm sao thế này!!??”
“Nó…” - Phương Nhi ngập ngừng.
“Nói cho tôi, kẻ nào đã làm chuyện này!!?? Phương Nhi, nói cho tôi đi!!! Ai đã đâm nó, nói cho tôi!!???”
“Tôi….”
Minh Thiên sững sờ.
“Thanh Linh hả?”
“Hả? Anh biết…”
“Chỉ có Thanh Linh cô mới không nói, còn nếu Khánh Quang, Khánh Vinh thì cô đã nói rồi! Cô giấu được tôi hay sao hả Phương Nhi!!!????”
“Minh Thiên, anh bình tĩnh đi, mọi chuyện còn nhiều uẩn khúc!” - Vân Trang vội nói.
Minh Thiên ôm lấy em trai, hoảng loạn tột độ:
“Tại sao…Tại sao…? Tại sao lại giết em tôi!? Tại sao!?”
“Minh Thiên…”
Anh không thể bình tĩnh nổi, gầm lên:
“Cô ta! Thanh Linh, tôi hận cô ta!! Là cô ta giết em tôi!! Tôi không để cô ta yên đâu!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui