Phương Nhi và Mạnh Bảo nhanh chóng tìm đến căn hộ mà Khánh Quang nói. Có vẻ căn hộ này được canh gác khá cẩn mật, dù đã đóng cửa cài then kín mít. Cả hai không đi vào ngay mà đứng từ xa quan sát căn hộ, phát hiện ra cửa tầng hầm thì mới nhẹ nhàng đi tới đó, cố gắng để không bị những người canh gác chỗ khác phát hiện ra mình.
Tầng hầm có tới ba người đứng bên ngoài lận, tên Khánh Quang này rất cẩn thận vì tầng hầm là "nơi bí mật" của ông ta. Mạnh Bảo từ từ đi về phía ba kẻ đang canh gác, nghe tiếng động chúng quay phắt lại nhưng đã bị anh tung ột cú đá. Kẻ này bị đá thì kéo theo kẻ kia ngã dúi dụi, chỉ chờ có thế Phương Nhi lấy luôn dây thừng mình cẩn thận mang theo trói ba gã lại, rồi bịt miệng để không giãy giụa kêu cứu nổi. Cô rút luôn cái chìa khóa giắt trên hông một gã, mở cửa hầm:
"Nhanh lên, Mạnh Bảo!"
Cả hai đi vào trong hầm. Tầng hầm này vừa tối om lại vừa rộng, có nhiều căn phòng nhìn như phòng giam. Có lẽ cái tầng hầm này là phòng giam trá hình rồi, tên Khánh Quang này thật thâm hiểm. Mọi thứ yên lặng, tối tăm đến đáng sợ, Mạnh Bảo phải soi đèn điện thoại thì mới nhìn được đường để dò.
Lo sợ mất thời gian, Phương Nhi đánh bạo gọi:
"Mẹ ơi!"
Nghe tiếng cô gọi, một giọng phụ nữ yếu ớt đáp lại:
"Phương...Nhi...!"
"Mẹ! Mẹ ở đâu vậy!?"
"Mẹ...ở phòng giam gần cuối đây con...Con đến đây đi..."
Phương Nhi chạy theo tiếng mẹ, Mạnh Bảo cũng đi theo. Nhưng chưa đến nơi, anh bỗng sững lại khi chạy qua một phòng giam. Vì trong đó...hình như là một người phụ nữ...
Anh ngó vào, quả thật là như anh nghĩ. Một người phụ nữ có mái tóc dài để xõa, ngồi thất thần vào một góc phòng giam. Ánh sáng lờ mờ của phòng giam khiến anh không nhìn rõ hẳn mặt bà, nhưng anh biết đây là một người phụ nữ có nhan sắc, tuy nhiên gương mặt bà hình như chứa điều gì đó lo sợ, hãi hùng, đau khổ.
"Anh làm cái gì đấy? Mau đến đây đi!"
Mạnh Bảo giật mình nghe tiếng Phương Nhi gọi, tỉnh cả người chạy đến chỗ cô. Cô đứng trước cửa một phòng giam đã khóa chặt, bên trong phòng giam chính là mẹ của cô - bà Ngân. Bà đã tiều tụy đi khá nhiều, ánh mắt vẫn đầy sợ hãi vì bị nhốt tại nơi đây. Không thể chần chừ lâu, Phương Nhi lôi luôn chùm chìa khóa vừa lấy được của gã canh gác, quả nhiên có chìa mở phòng giam. Cô mở cửa:
"Mẹ! Mẹ mau ra đây!"
"Chúa ơi, cảm ơn con!" - Bà mẹ còn chưa hoàn hồn, vội vã đi ra ngoài với con.
"Mạnh Bảo, chúng ta nên rời khỏi đây ngay trước khi xảy ra chuyện. Mau báo nhanh cho Thanh Linh biết tình hình!" - Phương Nhi giục.
"Thanh Linh...Thanh Linh..." - Bỗng có tiếng vang lên, giọng nói khàn khàn khiến người ta sởn tóc gáy.
Cả hai giật mình quay người lại về phía phòng giam của người đàn bà lạ. Bà Ngân kinh hãi:
"Đừng lại gần đó! Hình như đó là một người đàn bà điên, thần kinh hoặc chấn động gì về tâm lý. Bà ta đáng sợ lắm!"
"Điên ư?" - Mạnh Bảo nghi hoặc - "Điên mà bà ấy gọi tên Thanh Linh ạ? Chắc chắn bà ấy và Thanh Linh có nhiều chuyện."
"Giờ không phải là lúc lo chuyện đó! Đi ngay!" - Phương Nhi kéo tay Mạnh Bảo đi, cô linh cảm chuyện gì không lành.
Nhưng đã quá muộn! Cả hai chưa kịp bước ra cửa thì đã đứng sững lại vì có ai đó bị ném vào trong tầng hầm. Họ giật mình, và ngỡ ngàng khi thấy...
Đó là bác sĩ Vĩnh Sơn! Vị bác sĩ trẻ bị đánh bầm dập, ngất xỉu ra đó.
"Cái thằng bác sĩ không biết trời cao đất dày, đánh một quả ngã chổng vó rồi."
Phương Nhi, Mạnh Bảo quay lại cửa tầng hầm. Khánh Vinh đứng đó, phủi phủi tay, nụ cười xảo quyệt nhìn hai người. Đằng sau hắn là cả một đoàn người mà trong đó không thể không nhận ra Khánh Quang và Thanh Chi. Cả Phương Nhi và Mạnh Bảo cùng lùi lại, che chắn cho bà Ngân, họ biết những gương mặt độc ác kia sẽ giở trò không hay.
"Khánh Quang...Hóa ra, ông đã biết tất cả!" - Mạnh Bảo tức giận.
"Con bé Thanh Linh thật thâm hiểm, y như gã cha của nó vậy, suýt nữa tao rơi bẫy. Cơ mà để xem nó có thể làm gì khi người nó yêu ở đây, và mẹ nó cũng ở đây." - Khánh Quang cười điệu cười gian ngoa.
Ai nấy bàng hoàng. Mẹ? Mẹ của Thanh Linh? Lẽ nào...
"Ông nói gì cơ?" - Thanh Chi giật mình - "Mẹ Thanh Linh? Vậy chẳng phải là mẹ tôi ư? Đừng nói ông đang bảo người đàn bà điên xấu xí trong kia là..."
"Choáng quá sao? Nghĩ rằng mẹ của một nhan sắc chim sa cá lặn như Thanh Linh mà cũng xinh đẹp sao? Con mụ đó hết thời rồi, haha!"
"Ông..." - Phương Nhi cố kìm tức giận - "Ông đã hủy hoại nhan sắc của bà ấy, làm cho bà ấy trở nên điên loạn!?"
"Là tự mụ ta chuốc lấy! Khốn khổ ột phụ nữ từng say đắm lòng người, không ngờ vì tình mà thê lương như ngày hôm nay. Khốn nạn ghê!" - Khánh Quang hét to lên, nhìn về phía người đàn bà kia vẫn ngồi im lìm ở trong căn phòng đó.
Mạnh Bảo mím chặt môi. Biết bao con người từng xúc động, đau thương ối tình của vận động viên Võ Phúc Nguyên và cô gái Lưu Thanh Thảo ngày ấy. Người phụ nữ này, vì tình mà đau khổ.
Tất cả là tại Khánh Quang! Kẻ đã giết chết Phúc Nguyên, bắt cóc Thanh Thảo, và làm hại Thanh Linh...Hắn đã chia rẽ gia đình ấy bằng bàn tay dính đầy máu tội lỗi của mình. Mạnh Bảo nhớ lại phút giây hoảng sợ của Thanh Linh khi gặp lại Khánh Quang. Nhớ cô đã đau khổ thế nào khi nhớ về quá khứ tồi tệ hắn đã gây ra.
"Lão già khốn nạn! Mày còn muốn hại người ta tới bao giờ nữa!!!??" - Mạnh Bảo không chịu được nữa, như một con mãnh thú lao vào định xé xác Khánh Quang.
Nhưng Khánh Vinh đã nhanh chóng tóm lấy anh, bè lũ đệ tử cũng tới giữ anh lại để đề phòng anh thoát ra được. Anh cố vùng ra càng khó, vì Khánh Vinh quá khỏe. Phương Nhi thất kinh, vội lao đến định cứu anh nhưng ngay lập tức một gã võ sĩ đệ tử Khánh Vinh giữ chặt cô. Gã này trong cuộc thi võ đã bị cô hạ, nhưng giờ bệnh của cô đã nặng, cô không còn sức lực để làm gì gã nữa. Nhìn thấy Phương Nhi như vậy, Mạnh Bảo càng điên tiết hơn, nhưng liệu anh có thể làm gì khi rơi vào cái bẫy của lũ người độc ác.
"Có trò vui rồi đây." - Khánh Quang nở nụ cười độc ác - "Thanh Chi!"
"Sao?"
"Cô gọi chị cô đến đây đi."
"Đồ khốn...Không được làm gì Thanh Linh!!" - Mạnh Bảo hét lên.
"Kệ nó, gọi cô ta đến đây để chiêm ngưỡng trò vui." - Khánh Quang nói rồi quay ra Khánh Vinh - "Con trai, có việc cho con rồi."
"Chị Linh, có người đến gặp chị này!" - Bé Bông từ sân chùa chạy vào trong.
"Ai thế?"
"Hình như là em gái anh Bảo đó ạ."
Thanh Linh đứng lên, đi ra ngoài. Vân Trang đứng ngoài đó cùng Minh Thiên, Minh Phú.
"Chị Linh!" - Vân Trang đi tới - "Anh Bảo, chị Nhi sao đi đâu lâu quá vậy? Em lo quá!"
"Mọi người cứ ngồi xuống đây đi. Bông, lấy nước giùm chị."
Bông xăng xái chạy đi lấy nước, còn cẩn thận rửa cốc chén cẩn thận. Ai cũng phải mỉm cười nhìn cô bé ngoan ngoãn đó, nhất là Minh Phú, cậu bé chưa thấy cô bé nào ngoan như vậy, chắc sống trong chùa và có cả sự dạy bảo của Thanh Linh nữa. (Ố ồ cúp pồ mới :))
"Thanh Linh, em biết Mạnh Bảo đi đâu đúng không?" - Minh Thiên hỏi.
"..."
"Chị đừng có lạnh lùng nữa được không?" - Vân Trang bắt đầu cáu - "Có phải chị bảo hai người đó đi đâu đúng không? Chị nói đi, anh trai em có mệnh hệ gì em phải làm sao chứ??"
"Hai người đi tìm họ đi." - Thanh Linh ngẩng lên. - "Tôi bảo họ đi để cứu mẹ Phương Nhi đang bị Khánh Quang giam giữ..."
"Trời ơi!! Sao chị lại bảo họ đi tìm? Vướng vào Khánh Quang thì xong đời rồi! Hắn ta không dễ chơi đâu."
"Phương Nhi rất thông minh, chị không nghĩ là cô ấy để Khánh Quang phát hiện ra mình. Mạnh Bảo cũng ở bên cạnh bảo vệ, chị hy vọng hai người họ có thể thành công."
"Chị nói thế mà được sao!!?? Vậy tại sao chị không đi theo họ đi!? Chị còn ngồi đây mà hy với chả vọng! Thanh Linh, em đã từng rất yêu quý chị, nhưng giờ thì em càng thấy khó chịu vì chị!! Sao chị hèn nhát thế?" - Vân Trang đang rối loạn, không thể bình tĩnh được.
"Tôi làm thế là vì ai hả!!??" - Thanh Linh đứng hẳn lên, quát lớn làm ai nấy giật mình im bặt. Bé Bông cũng phải rùng mình, chưa bao giờ thấy Thanh Linh tức giận - "Em cho rằng tôi chỉ là kẻ đứng ngoài sai bảo người khác hả!? Nếu tôi đi theo, hậu quả sẽ còn lớn hơn, em có biết không!!??"
"Chị..."
"Mục tiêu của Khánh Quang là tôi! Tôi mà đến đó, hắn còn có thể làm những chuyện động trời hơn để tôi phải đầu hàng. Tôi lẩn đi đâu phải là tôi hèn nhát! Em cho rằng tôi là ai chứ!!?? Nếu như tôi hèn nhát, tôi có cần phải đi tìm thông tin, tung tích của hắn không? Tôi có cần phải giúp hai người đó tìm lại bà Ngân không, khi mà hai người đó đều khiến tôi như thế này!"
"Thanh Linh, em nói gì vậy?" - Minh Thiên sững sờ.
"Tại sao tôi phải đứng nhìn như thế? Tôi nhìn hai người đó đi cùng nhau, ở bên nhau sao? Tôi đâu phải người máy mà tôi có thể lờ đi!!??"
Không khí trở nên căng thẳng tệ hại. Đôi mắt đau buồn đến tột cùng của Thanh Linh khiến bất cứ sự tức giận nào trong lòng Vân Trang cũng nén xuống. Ban nãy cô nói cái gì vậy chứ? Cô nói Thanh Linh hèn nhát sao? Tại sao cô có thể không kiềm chế lại bản thân, nói thiếu suy nghĩ như vậy?
"Thanh Linh, em xin lỗi. Em không biết mình đã nói cái gì nữa..."
Thanh Linh cũng lặng im. Vân Trang không có tội tình gì, chỉ là Vân Trang quá lo lắng cho anh trai. Cô bé ấy tốt bụng và chỉ nói những suy nghĩ thật lòng. Trên đời này, con người làm tổn thương nhau, là chuyện thường tình. Chẳng ai có thể tốt mãi mãi được. Chẳng có ai có thể bình tĩnh, thấu hiểu nhau được nhanh. Vân Trang cũng chỉ là người như vậy thôi.
"Em không có lỗi, Vân Trang..."
"Ngồi mà đùn đẩy lỗi cho nhau, đều có lỗi hết thì nhận luôn đi, cứ làm như mình thánh thiện." - Một giọng nói chua ngoa vang lên ngoài chùa.
Cả hai giật mình nhìn ra. Là Thanh Chi.
"Hế lô chị gái, nhớ em chứ?"
"Cô đến đây làm gì!!??" - Minh Thiên tức tối.
"Bình tĩnh nào, tôi đến báo tin thôi: Mạnh Bảo, Phương Nhi đã nằm trong tay tụi này, mời chị Linh đến thăm nhé!"
"Cái gì!!??" - Vân Trang đứng lên.
Thanh Linh suy nghĩ rất nhanh rồi nói:
"Vân Trang, Minh Thiên, hai người đi đi! Tôi sẽ không đi!"
Thanh Chi cau mày, Thanh Linh quá thông minh, nhận ra sự nham hiểm khi Thanh Chi "mời" cô đến chỗ Khánh Quang. Đúng là dụ dỗ Thanh Linh thì khó hơn lên trời, sự lạnh lùng và bình tĩnh kia đã giúp cho cô có suy nghĩ thấu đáo. Nhưng giờ Thanh Linh mới là "món ăn chính", Minh Thiên, Vân Trang thì giúp ích gì chứ! Thanh Chi cười:
"Không đi sao chị, mẹ chúng ta đang ở đó đấy."
Quả như dự đoán, Thanh Linh quay mặt lại đầy ngạc nhiên.
"Chị xem đây là ai." - Thanh Chi lôi điện thoại ra giơ cho Thanh Linh xem một bức ảnh.
Bức ảnh đó chính là ảnh Thanh Thảo - mẹ Thanh Linh đang tàn tạ trong nhà giam. Thanh Linh không tin vào mắt mình nữa, chẳng lẽ đó chính là mẹ cô thật sao!!?? Thanh Chi cất ngay điện thoại, quay người đi:
"Bái bai, đi hay không thì tùy nhé!" - Cô ta nhảy ngay lên cái xe máy, phóng vụt đi.
Thanh Linh không đứng yên được nữa:
"Đuổi theo đi!"
Minh Thiên gọi một cái taxi rồi cùng nhau lên xe đuổi theo Thanh Chi. Có vẻ Thanh Chi cố tình đi chậm để chiếc xe đuổi kịp. Ngồi trong xe, Thanh Linh lạnh lùng nhưng ai biết cô đang rất hỗn loạn. Cô linh cảm được những âm mưu xấu xa khi dụ cô đến đó, nhưng cô làm sao có thể không đi? Khánh Quang giam giữ mẹ cô. Và hắn giam giữ người cô yêu...
Mạnh Bảo, Phương Nhi bị xích chặt tay lại, không có cách nào thoát được. Bà Ngân lại bị bắt về chỗ cũ. Những kẻ độc ác kia vẫn đứng ở bên ngoài canh gác. Một tên chạy vào:
"Thanh Chi sắp về tới nơi, cô ta đã dụ được Thanh Linh đến."
"Tốt lắm! Khánh Vinh, hành động đi." - Khánh Quang cười nham hiểm.
Khánh Vinh ngoắc tay ột gã võ sĩ. Gã này đi vào phòng giam của Thanh Thảo, lôi bà ra. Có vẻ như bà nhận thấy chuyện chẳng lành, hét lên ầm ĩ, giãy giụa, cố chống đỡ lại tên võ sĩ to khỏe. Nhưng người đàn bà yếu ớt thì làm sao làm gì được, bà bị lôi ra xềnh xệch.
"Con mụ điên này, vẫn còn cố chống cự sao? Treo lên!"
Gã võ sĩ buộc dây thừng quanh bụng bà, treo cao lên bằng một hệ thống dây treo khá công phu được đặt sẵn ở tầng hầm này. Nhìn kinh dị chẳng khác gì kiểu hành xác thời cổ, thiếu mỗi cái roi da nữa là quá giống rồi. Người đàn bà tội nghiệp la hét chán chê rồi ngất xỉu đi, nhưng chẳng kẻ nào thương xót cả mà chúng còn cười khoái chí. Tiếp theo, Khánh Vinh đích thân đi vào trong phòng giam Mạnh Bảo và Phương Nhi.
"Thằng khốn, mày cút ra! Đừng có đụng vào cô ấy!" - Mạnh Bảo hét lên.
"Tao không có đụng vào cô ta đâu, hehe." - Hắn nhìn anh bằng ánh mắt đầy xảo quyệt.
"Mày...mày định làm gì!!??"
"Tất nhiên là ày xuống gặp Diêm vương rồi."
"Khốn nạn! Mày biến đi!!!' - Mạnh Bảo không cử động được tay nữa thì dùng chân đạp.
Nhưng Khánh Vinh đã tránh ngay cú đạp, rồi đáp trả bằng một cú đạp ngay giữa ngực Mạnh Bảo khiến anh quỵ xuống.
"Mạnh Bảo! Không, thằng kia, mày dám..." - Phương Nhi bất lực vì bị trói, cô tức không thể chịu nổi nữa.
"Ngồi đó ngắm đi nhé, Phương Nhi, xong sẽ đến lượt mày thôi." - Khánh Vinh túm tóc Mạnh Bảo, quăng mạnh ra ngoài.
Mấy gã võ sĩ chỉ chờ có thế, buộc Mạnh Bảo treo lên. Phương Nhi kinh hãi và giận dữ, dây trói không chỉ trói tay mà cột luôn cô vào tường, không di chuyển nổi. Cô không thể đứng yên nhìn như thế này được! Khốn kiếp, cô mà thoát được thì có chết cũng không thể tha thứ cho những kẻ vô nhân tính kia!
Bỗng KẸT! Cánh cửa tầng hầm mở.
"Anh!!!!" - Tiếng Vân Trang từ đâu vang lên khiến Mạnh Bảo tỉnh người, quay ra cửa.
Vân Trang, Minh Thiên, Minh Phú đang thất kinh trước cảnh tượng nhìn thấy. Và Thanh Linh sững sờ tới mức đứng bất động mấy giây. Trên cao, mẹ cô và Mạnh Bảo...Trong phòng giam, Phương Nhi và bà Ngân...Dưới sàn, Vĩnh Sơn nằm ngất lịm vì bị đánh...
"Tóm lấy ba đứa kia!" - Khánh Quang ra lệnh.
Chưa hiểu gì thì Vân Trang, Minh Thiên, Minh Phú đã bị giữ chặt lại bởi ba tên võ sĩ lực lưỡng. Chỉ còn mỗi Thanh Linh đứng giữa những kẻ vô lại. Cô đã sập bẫy sao? Cô biết nhưng đâu nghĩ cái bẫy nó sẽ như thế này chứ?
"Thanh Linh, cô thông minh thật, suýt nữa bị lừa rồi." - Khánh Quang cười.
"Muốn tính sổ thì cứ tìm nhau, cần gì phải hại những người xung quanh!" - Thanh Linh tức giận.
"Khánh Quang này đâu có thích như thế. Sao? Lo lắng lắm hả? Sinh mạng những kẻ này đang nằm trong tay cô đấy."
"Cái gì?"
"Nhìn đi, Mạnh Bảo và mụ Thanh Thảo đang được treo trên kia, chỉ cần một phát đạn là đi đời." - Khánh Quang rút ra một cây súng.
"Tao cấm mày, thằng già khốn!" - Thanh Linh thực sự không thể nào chịu nổi tên vô nhân tính này.
"Bình tĩnh nào, muốn cứu không, tao cho cơ hội."
"Nói!"
Khánh Quang cười:
"Ba người này, Mạnh Bảo, Phương Nhi, Thanh Thảo, mày giết một trong ba người là hai người còn lại sẽ được sống!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...