Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Mạnh Bảo vẫn không thể lấy lại nổi gương mặt vui vẻ như ban nãy để cổ vũ Phương Nhi, nhìn cô đang rất tràn đầy năng lượng anh lại càng cảm thấy có gì lo lắng. Anh xiết chặt cái khăn trong tay, chưa bao giờ anh có cảm giác lo sợ đến thế này. Phương Nhi, liệu sức khoẻ của cô có đủ để chiến thắng không? Khánh Vinh là một tên không bao giờ xông vào đánh và đánh, mà hắn ra đòn rất hiểm, chính vì thế mà anh và Thanh Linh chẳng thể đấu được hắn bao giờ.
Phương Nhi nhếch môi cười nhạt:
“Đội trưởng Khánh Vinh, còn đứng đó làm gì? Đánh đi chứ!”
“Đàn bà con gái thì nên đánh trước.”
Gã kiêu ngạo này, hắn lúc nào cũng muốn người ta đánh mình trước rồi dùng một chiêu quật ngã luôn người ta thua ngay tại chỗ. Hắn nghĩ cô không nhận ra cái trò đó sao? Nhưng thôi, hắn muốn thì cô sẽ chiều vậy. Nghĩ đến bàn tay ghê tởm kia đã bắt cóc mẹ cô để làm con tin, người cô như muốn rực lửa! Cô chạy nhanh như chớp về phía hắn, giơ nắm đấm thẳng vào mặt hắn.
Và tất nhiên, Khánh Vinh nhanh chóng né, đòn đấm của cô làm sao nhanh bằng một cú nghiêng đầu của hắn.
Nhưng hắn đã nhầm! Phương Nhi khi đưa nắm đấm đến gần hắn thì lại mở tay ra chứ không nắm đấm nữa, và phạt mạnh vào cổ hắn. Khánh Vinh bị đánh bất ngờ, suýt nữa thì ngã ra đó cũng may là đứng trụ được, cổ hắn đau điếng vì bàn tay của Phương Nhi chém không hề nhẹ. (Ai hiểu chỗ này không đấy? Không hiểu thì cứ lấy tay mình chém chém như chém gió ý là hiểu :)) Hắn loạng choạng lại phía sau, nhân lúc đó Phương Nhi vòng ra đằng sau lưng hắn giơ chân định đạp cho hắn một quả. Nhưng Khánh Vinh đã kịp nhận ra mưu mẹo của Phương Nhi, hắn không thể quay lưng lại vì sẽ ăn thẳng cú đạp của Phương Nhi vào giữa mặt mất, liền vội vã nhảy sang một bên để tránh cô. Cô đạp hụt nhưng không cay cú, ngược lại còn nhìn hắn cười:
“Chẹp chẹp, tôi tưởng anh tài giỏi lắm mà, sao từ bấy đến giờ toàn tránh né thế?”
Khánh Vinh hầm hầm tức giận, hắn vừa cay vừa điên, vừa bước vào chưa kịp làm gì đã ăn một quả vào cổ và suýt nữa là bị hạ gục luôn. Cái cổ của hắn vẫn thấy đau nhức, tay cô ta làm bằng sắt hay thép mà một cú chém cũng đau thế, may là không phải đấm. Lúc này sao hắn muốn băm vằm Thanh Chi thế không biết!? Hắn cứ nghĩ Thanh Chi mưu mô, xảo quyệt sẽ giúp được, hắn đã phải ngọt giọng mãi mới được Thanh Chi bước vào kế hoạch giả làm Thanh Linh. Thanh Chi cố tình để Phương Nhi biết sự thật “Thanh Linh giả” rồi lại lập kế hoạch bắt cóc mẹ Phương Nhi nhằm mục đích duy nhất là làm Phương Nhi đau khổ, tức giận, điên người vì không thể làm gì được Thanh Chi khi mà sự trắng trợn rõ rành rành trước mắt cô như thế. Thanh Chi tin rằng, Phương Nhi sẽ không tài nào chịu nổi được cảnh một đứa con gái lạ hoắc ở bên Mạnh Bảo nhưng Phương Nhi lại chẳng nói được ra sự thật đó, cô ta muốn làm Phương Nhi tức giận, muốn làm Phương Nhi hao tổn sức khỏe khi trái tim đã tổn thương, khi đã mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo. Ấy vậy mà, Phương Nhi vẫn không hề có chút gọi là “hao tổn sức khỏe” như Thanh Chi nói, ngược lại trông cô rất mạnh mẽ và còn khỏe hơn trước. Phen này Khánh Vinh khó giành được giải thưởng và tiền bạc mà hắn ao ước rồi.
“Hừ, mày chưa biết tài nghệ của Khánh Vinh này đâu. Mày chưa chiến thắng được Mạnh Bảo thì có nghĩa không bao giờ mày thắng được tao!”
Khánh Vinh rít lên đầy giận dữ, rồi quay người lại và lao đến với tốc độ như tên bắn về phía Phương Nhi. Phương Nhi chưa kịp định thần đã bị hắn xông tới dùng bàn tay như sắt thép bóp cổ, hắn xiết cả cổ cô lại cứ như là muốn bẻ gẫy cổ cô vậy. Phương Nhi ngạt thở, tím tái mặt mày, khán giả lại hú hét nhưng không phải cổ vũ Khánh Vinh mà cổ vũ cô, kêu cô phải thoát ra ngay. Thoát ra thế nào đây!? Tên chết tiệt này, cái tay hắn như cái gông cùm vậy, nếu giãy giụa, vùng vẫy thế nào hắn cũng xiết chặt thêm, hắn trả thù cho cái cổ của hắn đây mà! Không còn cách nào khác, cô phải giơ tay lên định đấm thẳng vào mặt hắn.
Nhưng Khánh Vinh nhanh chóng để ý, một tay hắn vẫn giữ cổ cô, và tay kia hắn giữ luôn lấy cổ tay cô bẻ mạnh. Rắc! Trời ơi, cơn đau lan thấu đến tận tim! Cú bẻ của hắn quá khỏe, tưởng rằng cô gãy tan tành xương rồi. Phương Nhi nghiến chặt răng cố nuốt cơn đau, cô còn tay còn lại cơ mà. Cô cố đưa tay lên để cho kẻ trơ trẽn này một quả, nhưng hắn chỉ cười khinh bỉ, dùng đầu gối thúc thẳng vào bụng cô! Cô đau đến quỵ ngay xuống. Và máu từ đâu lại tràn ra khắp miệng cô.
Mạnh Bảo đứng ngay dậy, anh có nhìn nhầm không!!?? Phương Nhi...với gương mặt đã đầy máu...Đồng đội của cô và khán giả vội hét lên:
“Trời ơi, Phương Nhi, làm sao thế kia!!?? Mau đứng dậy đi! Sao lại có máu đầy mặt thế kia!??”
“Cô ấy bị bệnh rồi! Máu chảy ra cả cổ kia kìa!”
Ban tổ chức và trọng tài không thể đứng yên, vội nói:
“Anh Khánh Vinh, đây chỉ là một cuộc thi, không phải…”

“Một cú thúc bụng thì cũng là chiêu võ, đâu có làm gì đâu mà lo sợ thế? Chảy máu là do cơ thể cô ấy yếu quá thì có. Chúng tôi sẽ kết thúc hiệp đấu nhanh thôi, tôi không gây ra việc gì quá tổn hại đến cô ấy đâu.” - Khánh Vinh “chặn họng” ban tổ chức ngay.
Rồi hắn cúi xuống cô, tay vẫn nắm chặt cổ cô:
“Căn bệnh lại phát tác rồi sao cô gái xinh đẹp? Khổ nhỉ, ban nãy chiến đấu hăng thế mà cứ nhìn thấy tao thì lại phát bệnh.”
“...” - Phương Nhi vẫn nghiến chặt răng, cô đang rất đau.
“Dù sao thì mày vẫn phải chết thôi, mày cứ cố mạnh mẽ làm gì? Cứ phải tỏ ra vui vẻ trước mặt thằng đó làm gì hả đồ ngu?” - Khánh Vinh tiếp tục nói những lời đầy khinh bỉ cô.
“...”
“Mày yêu nó ư? Mày có điên không? Chính nó đã nghi ngờ Thanh Linh mà dẫn đến việc mất cô ta đấy. Nó không xứng đáng để mày yêu đâu, nó chỉ là một thằng ti tiện, bỉ ổi, chỉ biết dùng vẻ ngoài và lời nói ngon ngọt dụ dỗ người ta thôi. Mạnh Bảo là của Thanh Chi, mày nghe rõ chưa? Mày không là ai cả! Mày sẽ không bao giờ có thể làm gì được Thanh Chi dù mày là người đã biết sự thật cô ta đóng giả Thanh Linh! Mày chỉ là một đứa vô dụng. Mày hãy chấp nhận số kiếp của mày đi. Yêu đơn phương thì cứ mãi mà đơn phương với mối tình ngu ngốc đi, hahaa.” - Khánh Vinh nói chỉ đủ để Phương Nhi nghe, hắn càng nói càng thấy vui người vì chắc chắn đã tác động đến cô.
Nhưng hắn đã lầm...
“Mày cũng giống như con Thanh Chi đó, khinh thường tao quá mức!” - Giọng Phương Nhi vang lên rừng rực lửa giận.
“Mày…”
“Mày nghĩ mấy lời nói đó là đủ để tao nhụt chí và chịu thua thằng hèn hạ bỉ ổi như mày à.”
Khánh Vinh sởn da gà trước giọng nói đó, Phương Nhi có vẻ đang tức giận thực sự. Nhưng tức giận lại không làm cô yếu đi mà lại làm cô khỏe thêm, cô quên mất cái tay đau và cái bụng của mình vừa bị thúc một cú, giơ nắm đấm còn lại của bàn tay không đau và BỐP! Quả đấm lao thẳng giữa bụng Khánh Vinh với một lực đánh cực mạnh, hắn rú lên một tiếng vì bụng hắn cứ như bị đấm vỡ giống mảnh thủy tinh luôn rồi! Hắn buông tay đang bóp cổ Phương Nhi ra, ôm bụng lùi lại. Trời ơi, đau chết mất! (đáng đời, gậy ông đập lưng ông) Khán giả thêm phấn khích với màn đáp trả đó của Phương Nhi, hô rất to tên cô “PHƯƠNG NHI, PHƯƠNG NHI! MAU ĐỨNG LÊN ĐI!!”
Và cô đứng lên, trong bộ quần áo đồng phục trắng đã nhuốm màu máu đỏ. Cô hiên ngang giữa bầu trời đang rạng rỡ ánh nắng.
“Phương Nhi, chị giỏi lắm!” - Vân Trang, Minh Phú vỗ tay nhiệt liệt.
“Cô ta đỉnh ghê!” - Minh Thiên phải bật cười.
Chỉ có Mạnh Bảo, vẫn không hề cười hay cổ vũ Phương Nhi. Anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng khiến ai cũng khó hiểu không hiểu thái độ của anh nữa. Anh đang để ý tới gương mặt cô...đầy máu… Và đôi mắt cô, đằng sau khí thế rực lửa là một nỗi đau đớn giằng xé đến khôn cùng! Chỉ có anh nhìn thấy điều đó…

Phương Nhi ngẩng lên khán đài, thét lớn:
“Ai vừa nói tôi bị bệnh?”
“Hả? Không có ai đâu…” - Nhiều người nhao nhao “chối tội”.
“Mặc dù quý vị có là khán giả đi chăng nữa, nhưng đừng có phán bừa về tôi, tôi sẽ không nể ai hết đâu!” - Phương Nhi dùng tay áo mình lau sạch máu trên mặt, quay về phía Khánh Vinh.
Hắn vẫn đang quằn quại cái bụng vì cú đấm mạnh như muốn đâm thủng bụng hắn của cô. Cô lạnh lùng tiến tới, đạp tiếp vào bụng hắn phát nữa khiến hắn ngã lăn ra đất. Cô cúi xuống, nắm áo hắn lôi hắn dậy, nhìn thẳng hắn và cười-khinh-bỉ:
“Mày giỏi võ hơn rất nhiều người, và hôm nay sức khỏe của mày hơn tao rất nhiều, mày có thể thắng tao một cách xứng đáng nếu như mày biết thi đấu sòng phẳng…”
“Câm đi…”
“Nhưng hôm nay tao thấy mày yếu hèn hơn ai hết! Mày nghĩ gì khi huênh hoang cho rằng Mạnh Bảo và Thanh Linh thua mày là tao cũng thua mày? Mạnh Bảo, Thanh Linh cũng vì không lường trước được độ hèn hạ của mày nên mới thua mày thôi! Mày mạnh thật, mày khỏe thật, nhưng chỉ là một thằng ham giải thưởng, ham tiền bạc, được voi đòi tiên, sẵn sàng làm chuyện bỉ ổi nhất vì những thứ đó. Mày nên nhớ, chẳng có ai là không có điểm yếu, và điểm yếu của mày lại hiện ra khi mày cố tình nói những chuyện để hạ gục người khác.”
“Mày…”
“Nếu như mày cứ câm mồm mà đánh, mày thắng tao là cái chắc! Vì giờ tao yếu hơn mày rất nhiều! Nhưng mày quá sai lầm khi nghĩ rằng mấy lời khích bác của mày làm tao nhụt chí, cúi xuống nhường chiến thắng ày. Mày nghĩ tao ngu ngốc vì yêu Mạnh Bảo? Mày nghĩ Mạnh Bảo là một kẻ hay ghen, có thể làm tổn thương người khác? Hay là chính mày đã đánh thức ác quỷ trong lòng anh ấy, mày nên nhận ra điều đó chứ!” - Phương Nhi nói đến lạc cả giọng, giọng cô lại to và vang khắp khán đài, khán giả ngơ ngác không hiểu cô nói gì…
Chỉ có chàng trai ấy là hiểu tất cả.
“Khánh Vinh, tao sẽ không bao giờ thua mày! Tao hận mày vì đã chia rẽ hạnh phúc của anh ấy! Anh ấy đã không được cười, anh ấy lúc nào cũng phải sống trong u buồn, trong dằn vặt, trong hối hận, cũng chỉ vì thằng khốn là mày! Tao thực sự muốn giết chết mày!!” - Phương Nhi chẳng thể kiềm chế cơn tức giận.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” - Tiếng thét vang như sấm khắp khán đài.
“Mạnh Bảo…” - Cô giật mình ngẩng lên.
“Ban tổ chức, trận đấu đã hết thời gian rồi phải không?” - Anh quay lại ban tổ chức.

“Đúng, đã hết rồi. Quá 5 phút rồi!”
“Thế sao còn để cô ấy phải đứng đó nữa!” - Anh nhảy xuống, đẩy mấy người bảo vệ ra đi thẳng vào sân đấu, bước tới chỗ Phương Nhi kéo cô dậy - “Cô gái này đã chiến thắng! Đội võ mang tên cô ấy trở thành quán quân năm nay, phải không mọi người?”
“ĐÚNG!!! CÔ ẤY ĐÃ CHIẾN THẮNG!!” - Khán giả reo hò ầm ĩ.
“Đội trưởng, đội chúng ta thắng rồi! Đó là chiến thắng của cậu đó đội trưởng!!!” - Cả đội cô nhẩy cẫng lên vì vui.
“Phương Nhi, cô ấy thật tuyệt vời!”
“Một cô gái đáng khâm phục!”
“Cô ấy là vô địch!!”
Những lời tán dương không ngớt vang lên khắp sân đấu, Phương Nhi cũng đã quay lại được với niềm vui chiến thắng của mình. Khóe mắt cô cay cay vì cảm động, cô không biết nói gì nữa khi được mọi người hò reo cổ vũ như vậy. Cô thắng thật sao? Cô đã thắng tên Khánh Vinh đó, cô đã thắng bản thân mình, cô đã vượt qua đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần để có thể đứng lên.
Trước đó tôi đã từng sợ hãi
Khi tiến tới một điều gì đó lớn lao hơn
Nhưng giờ tôi đã biết điều đó thuộc về tôi, tôi sẽ bắt lấy nó
Chỉ cần tiến lên và cố gắng
Chẳng ai có thể thay đổi suy nghĩ của tôi đâu (--> lời dịch tên chap)
Không có điều gì gọi là quá muộn cả!
Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến bạn tin tôi
Một ngày nào đó, tôi sẽ có tất cả những thứ mà tôi cần
Một ngày nào đó thôi, đừng cố gắng mà nói rằng tôi không thể
Và giờ, tôi viết lên ánh sáng cho tương lai chính mình
Xem đi, tôi luôn tiến tới và sẽ không dừng lại!

Một ngày nào đó, rồi bạn sẽ biết tôi là ai
Tôi sẽ bay thật cao và đầy tự do
Đó là số phận của tôi, hãy chờ xem, một ngày nào đó chẳng xa”
(One day - Charice)
Mạnh Bảo nhìn Phương Nhi:
“Đi thôi, em đừng đứng ở đây nữa.”
“Vâng.” - Cô cũng mỉm cười đi cùng anh.
Nụ cười đó của cô làm lòng anh đau như dao cắt. Sao cô có thể cười được như thế? Anh cảm thấy giận và ghét chính mình. “Mạnh Bảo, sao một cô gái tốt thế này lại phải hy sinh vì cái thằng như mày chứ? Mày xứng đáng gì, mày có điểm gì tốt, mày chỉ làm tổn thương những người con gái yêu mày, thế mà cô gái này đã chấp nhận chiến đấu với Khánh Vinh “vì nhiều thứ”, nhưng cái lý do quan trọng nhất vẫn là “Anh ấy đã không được cười, anh ấy lúc nào cũng phải sống trong u buồn, trong dằn vặt, trong hối hận, cũng chỉ vì thằng khốn là mày - Khánh Vinh!””
“Anh nghĩ cái gì đấy, đi thôi!” - Phương Nhi giục.
“Ờ đi thôi, về mừng chiến thắng của em thôi.”
Nhưng kẻ đang ngồi đằng sau không để họ đi dễ dàng như vậy. Hắn rút ra một con dao...được cất trong áo…
“Con khốn Phương Nhi! Tao không chịu được mày nữa rồi!”
Hắn hoàn toàn không còn lý trí, cầm dao nhắm thẳm vào lưng Phương Nhi.
Đúng lúc đó, Mạnh Bảo quay lại:
“Trời ơi, cẩn thận, Phương Nhi!!!”
Anh vội ôm Phương Nhi vào lòng, chắn cho cô và…
“MẠNH BẢO, KHÔNG!!!” - Cô hét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui