Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Cách đây 2 năm, vào một mùa hè như bao mùa hè khác.
Tại Hà Nội, gia đình Báo Đốm đã trở nên quen thuộc với tất cả mọi người. Đó là gia đình của Mạnh Duy – chàng vận động viên điển trai, tài năng, chạy đua nhanh như báo đốm từng làm các cô gái điên đảo giờ đã hạnh phúc bên người vợ Vân Hoa của mình. Hai người không còn trẻ nữa, nhưng tình yêu thì vẫn thắm thiết như ngày mới yêu. 20 năm trôi qua đi, Mạnh Duy vẫn là một vận động viên, một thầy giáo thể dục được ngưỡng mộ, còn Vân Hoa trở thành một đầu bếp tài giỏi ở cửa hàng bánh đắt hàng nhất thành phố. Con trai cả của họ, Mạnh Bảo, nhanh chóng trở thành một chàng trai cao lớn tuổi 20, anh thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố lẫn mẹ nên lại càng điển trai, cộng thêm tài năng thể thao, trí tuệ không kém ai nên sức hút thật chẳng tồi. Con gái theo đuổi anh cứ phải là hàng đống, ai mà chẳng muốn được yêu anh chàng đẹp trai và có nụ cười rạng rỡ đầy quyến rũ đó chứ. Nhưng người con gái mà Mạnh Bảo đối xử tốt chỉ có Vân Trang, còn đâu anh chỉ khoác tay khoác chân đi chơi vài buổi cho vui rồi…đá về.
Vân Trang là em gái Mạnh Bảo, kém anh 5 tuổi, vừa học xong lớp 9. Ban đầu Mạnh Bảo có biệt danh Báo Con nhưng vì sau này có em nên đổi thành Báo Huynh – Báo Muội. Vừa lúc cô bé thi học kỳ xong và trở thành học sinh xuất sắc. Nghe được tin đó, Mạnh Duy vui vẻ:
“Nè mẹ nó, có thưởng cho Báo Muội cái gì không?”
“Anh thưởng đi, em thì biết thưởng gì?”
“Thưởng cho con nữa nhá, con có công dạy Trang học chứ bộ.” – Mạnh Bảo kể công.
“Anh mấy tuổi rồi còn đòi mấy ông bà già này thưởng? Chỉ biết đi chơi với gái chứ cần gì bố mẹ.” – Vân Hoa đùa con.
“Mẹ cứ đùa, con cũng muốn đi chơi với nhà mình chứ bộ. Bố, hay là bố cho đi du lịch đi. Hè rồi, nóng muốn chết à!”
“Đúng rồi, con ủng hộ ý kiến của anh!” – Vân Trang thế mà quý anh trai nhất nhà.
Mạnh Duy suy nghĩ một lát rồi nói:
“Hai cô cậu thì khôn lắm. Dẫu sao bố cũng được mời đến xem đại hội thể thao môn võ thuật diễn ra ở đảo C. hè này, nên ấy mẹ con đi. Trang cũng đang ôn thi cấp III phải không, thôi đến đó tự ôn mấy ngày rồi bố lại cho về. Cái khả năng tự học của con bố cũng yên tâm.”
“Hura bố muôn năm!” – Hai anh em reo lên.
“Bố chủ yếu thưởng cái Trang thôi, còn thằng Bảo đừng có đến đó lại đi chơi đâu đấy. Theo bố đi xem đại hội cho biết nhiều thứ.”
“Ây da xem võ ấy à, chán chết.”
“Thế anh có muốn đi không thì bảo tôi một tiếng đây?”
“Có chứ, con đi!” – Mạnh Bảo tặc lưỡi. Thà thế còn hơn ở đây nóng chảy mỡ ra rồi.
Thế là gia đình Báo Đốm lên đường. Vân Trang háo hức vô cùng vì dù đi biển nhiều nhưng cô bé chưa ra đảo bao giờ. Suốt đường đi cô lôi cái Ipad ra tra Google về hòn đảo mà cô sắp tới. Đó là một hòn đảo nhỏ trong số nhiều hòn đảo của vùng Vịnh Bắc Bộ, nhưng lại là một khu du lịch rất đẹp. Cô quay ra anh trai thì thấy Mạnh Bảo nằm ngả ra ghế, thở phì phò như…heo, chắc nóng quá đây mà.

“Báo Muội, mang cho huynh cốc nước. Nóng chết mất!”
“Đây!” – Vân Trang đưa nước cho anh – “Anh có vẻ muốn đến đó lắm nhỉ?”
“Anh chẳng muốn, chỉ là giờ nóng quá, chỗ nào mát thì đi thôi.”
“Thế nào anh cũng muốn ở đó à coi!”
Vân Trang không hề biết rằng lời nói đùa đó lại thành sự thật…

Cuối cùng mọi người cũng đến được đảo C. Hòn đảo nhỏ mà đẹp vô cùng, không thua những danh thắng du lịch khác. Bờ cát trải dài với hàng dừa xanh đung đưa theo gió biển mặn mặn, sóng biển vỗ vào cát mát dịu đi cái nóng mùa hè. Anh em Mạnh Bảo – Vân Trang vừa đến nơi đã chạy ra biển nô đùa như trẻ con vậy khiến ai cũng bật cười. Anh trai 20 tuổi, em gái 15 tuổi nói chẳng ai tin tí nào.
“Mạnh Bảo!” – Tiếng Mạnh Duy gọi.
“Gì đấy bố?” – Mạnh Bảo tiếc nuối biển xanh mát, chạy về chỗ bố.
“Đi thôi, đại hội sắp diễn ra rồi.”
“Hả? Nhanh thế? Vừa mới đến mà…”
“Chỉ hôm nay thôi rồi ngày mai cho đi chơi đến lúc nào cũng được.”
Nghe bố nói vậy Mạnh Bảo mới mềm lòng đi theo. Hai bố con đến một sân vận động lớn đã chật ních khán giả dù giờ còn là sáng sớm. Môn võ thuật mà cũng được nhiều người yêu thích ra phết. Lại chả thế, hội tụ rất nhiều nhân tài khắp đất nước kia mà. Mạnh Bảo chẳng ham với thể thao thôi chứ thế này cũng vui thật. Anh ngồi xuống cạnh bố quan sát sân đấu. Có rất nhiều đội chơi, đa phần toàn là nam, chỉ có số ít là nữ. Họ đều là vận động viên nhiều môn võ, có võ cổ truyền, karate, taekwondo, judo, wushu,…Đa phần nhiều người mặc đồ võ trắng, có người mặc áo vàng, áo đen, và đều có đai. Mạnh Bảo tự nhủ: “Thú vị ra phết!”.
“Mạnh Bảo, thấy đội nào được nhất?” – Mạnh Duy hỏi.
“Con có biết đội nào là đội nào đâu? Từng thành phố một chẳng biết đội nào mà lần.”
“Thì con cứ xem đi, họ đứng thành đội hết mà. Để xem con trai có con mắt tinh tường không.”

Nghe bố bảo vậy, Mạnh Bảo cũng đành nhìn các đội thi đấu. Hừm đội nào cũng to khoẻ lực lưỡng như nhau, sao bố đánh đố anh vậy chứ? Thôi thì trả lời toẹt ra đội nào cũng được cho rảnh! Nhưng anh chưa kịp nói câu đó ra thì…
Anh lướt qua nhóm thi Karate và thấy một đội võ. Đội đó cũng giống như bao đội khác nhưng điều mà anh chú ý là đội trưởng của đội,…
…một nữ vận động viên.
Không phải con trai, mà là con gái. Một cô gái nhỏ nhắn lại là thủ lĩnh của một đội võ toàn con trai to khoẻ. Mạnh Bảo không rời mắt khỏi cô gái đó. Tuy hơi xa, nhưng anh cũng nhìn thấy đó là một cô gái xinh đẹp, mái tóc rất dài của cô được buộc cao gọn gàng. Cô mặc bộ đồ karate màu trắng, đeo đai đỏ, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn vào đối thủ của mình phía trước. Cô không cao lớn như những kẻ kia nhưng dáng đứng thẳng rất hiên ngang khiến người ta phải chú ý đến cô.
“Này bố! Đội bên Karate có cô gái kia là đội nào vậy?”
“Ủa con nhìn sang đội nào thế? À hình như là đội chủ nhà đấy.”
“Tức là đội của đảo này đấy hả bố? Con gái mà làm đội trưởng sao?”
“Đừng khinh con gái chứ, con gái học võ là đáng khen đó! Có vẻ như nhóm Karate thi đấu đầu tiên, để xem đánh đấm thế nào.”
Mạnh Bảo bắt đầu tò mò dán mắt vào trận đấu. Tự dưng anh hơi lo, cô võ sĩ kia trông lọt thỏm vậy liệu có đánh được toàn tên to con thế không? Dù biết là thi nhưng nhìn “bóng hồng” bị dập là anh hơi bị tiếc đấy. Nhưng cứ xem nào, chưa bao giờ anh thấy con gái đấu võ cả.
Tiếng còi vang lên. Hàng ngàn khán giả reo hò cổ vũ. Mạnh Bảo vẫn ngồi đó, quan sát cô gái. Một gã nhìn rất “bự” bước tới chỗ cô. Hai người chào nhau một cái và bắt đầu trận đấu. Ôi cha mẹ ơi cái thằng kia mà đấm thì đau phải biết, sao cô ta dại dột thế nhỉ? Mạnh Bảo đang chờ xem “thảm kịch” thì…Vút! Cô gái né tránh gã vận động viên bự con đó nhanh như chớp. Anh ta cũng không phải tay vừa, tung một cú đấm mạnh hòng hạ cô nhưng bị cô dùng tay quặp lấy, và đá chân lên phía cổ anh ta. Hành động của cô chuẩn xác đến từng milimet khiến Mạnh Bảo không rời mắt nổi. Chưa đầy mấy phút, cô gái nhỏ con đó đã hạ đo ván một tên to con và mười phút sau, vẫn chỉ những chiêu võ chuẩn xác mà mấy tên đã chịu thua trước cô, nói gì là cả đội của cô.
Mạnh Duy gật gật:
“Một nữ vận động viên giỏi!”
Mạnh Bảo không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô gái ấy. Cô nữ vận động viên xinh đẹp có đôi mắt sắc lạnh mà lại phảng phất buồn…
Đại hội tiếp tục diễn ra nhưng sau khi đội võ Karate thi xong thì Mạnh Bảo đã trở về một mình. Anh chẳng hứng thú với võ vẽ gì lắm, nhưng hội lần này khiến anh chú ý thật. Đang mải nghĩ thì anh nghe thấy có tiếng:
“Bỏ ra, các anh làm gì vậy?”
Mạnh Bảo đi tới chỗ có tiếng kêu. Chủ nhân của tiếng kêu là một cô gái. Anh giật mình, cô gái này…sao nhìn giống cô gái kia thế? Dù là cô ta mặc váy, nhưng mái tóc cô ta buộc cao và cái vóc dáng đủ để anh thấy hai người này giống nhau. Có mỗi đôi mắt là khác, mắt cô này nhìn dữ dữ, không đẹp lắm. Mạnh Bảo đoán ngay đây là họ hàng của cô nữ vận động viên kia rồi.

“Nè cô em xinh đẹp, bệnh tật mà cũng đi chơi được à?” – Tiếng mấy thằng con trai đang giữ tay cô gái lại.
“Kệ tôi! Tôi đến xem chị tôi thi chứ bộ!”
“Xem chị thi? Ai chả biết thói ham chơi của mày rồi, có vẻ mày chẳng quan tâm đến việc ốm đau nhỉ. Thôi đã tới đây thì mau nói ấy anh biết thông tin về chị mày đi. Chị mày đẹp như thế mà chưa có ai cưa được còn gì.”
“Tôi không nói! Mấy anh bỏ tôi ra!”
“Không nói là tụi tao ày một nhát đấy.”
Mạnh Bảo không thể đứng yên được, đứng ra:
“Thôi im đi mấy thằng chém gió.”
“Hả? Mày là thằng nào?” – Mấy thằng kia quay lại.
“Đây chướng mắt cái cảnh bắt nạt con gái lắm nhé. Bỏ cô ấy ra!”
“Không bỏ đấy, mày làm gì được nào?”
“Làm được này này!”
Chưa dứt lời, Mạnh Bảo đã phi thẳng cục đá vừa nhặt được về phía thằng đang hất hàm nhìn anh. Cục đá văng thẳng vào miệng hắn làm hắn gãy luôn một cái răng. Hắn ngã nhào xuống đất trước sự bàng hoàng của mấy thằng anh em. Chúng sợ quá bỏ luôn thủ lĩnh đang gãy răng lại mà chuồn. Gã thủ lĩnh vẫn ngoan cố đứng lên, giơ nắm đấm về phía Mạnh Bảo:
“Thằng khốn, mày biết tay tao!”
Mạnh Bảo chộp lấy cổ tay hắn, vặn mạnh một cái rồi đẩy ra:
“Yếu xìu!”
“Mày…mày…Mày đợi đấy!”
Tên thủ lĩnh tức nghẹn cổ nhưng không làm gì được, định quay mặt chạy đi thì:
“Định đi đâu?” – Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Mạnh Bảo ngỡ ngàng.
“Ơ…cô là…”

BỐP! Một cú đấm như sắt thép giáng thặt vào cái mặt đáng thương kia khiến cho gã bất tỉnh ngã lăn ra. Mạnh Bảo vẫn đứng như trời trồng. Cái thân hình to tướng của gã con trai ngã xuống hiện ra người vừa đánh hắn. Là cô gái đó! Đúng là cô, và giờ đây anh nhìn thấy cô trong khoảng cách gần như vậy. Vẫn là đôi mắt sắc lạnh ấy khiến anh rùng mình. Nhìn gần mới thấy cô quá xinh đẹp. Gương mặt cô toát ra vẻ đẹp thanh thoát đến từng đường nét, mái tóc của cô không buộc cao như ban nãy nữa mà buông xoã ra tung bay trong gió khiến cô đẹp bội phần. Đó chính là nữ vận động viên võ thuật anh đã thấy ư? Anh không tin nổi, vì ban nãy cô mặc bộ quần áo võ thuật màu trắng nhìn thật mạnh mẽ, hiên ngang còn giờ cô mặc váy. Một chiếc váy màu xanh lam nhẹ giống chiếc váy của cô gái vừa được anh cứu đây, trông cô mong manh như làn gió thổi qua. Ánh mắt cô, dường như có điều gì đó buồn rầu ẩn chứa sau sự lạnh lùng đến đáng sợ, không dung tha cho kẻ nào nhất là những kẻ như gã thủ lĩnh kia.
Cô gái không để ý đến Mạnh Bảo, tiến về phía cô gái kia:
“Đứng dậy! Chị bảo em đến đây à?”
“Nhưng mà em…”
“Nguy hiểm lắm, lần sau cứ ở nhà đợi chị thi xong. Mau về thôi.”
Cô đang định đi thì cô em gái vội níu lại:
“Anh chàng đẹp trai kia cứu em đó!”
“Thế à?” – Nữ vận động viên nhìn Mạnh Bảo – “Cám ơn anh!”
“Không có gì, tôi đi qua thì cứu thôi. Tại tôi không thích nhìn con gái bị bắt nạt.”
“Biết rồi, anh không phải nói nhiều vậy.” – Nói rồi cô quay đi.
“Ê này!” – Anh gọi cô và cô dừng lại – “Tôi biết tên cô được không?”
Cô gái thở dài:
“Anh lại là một kẻ muốn cưa cẩm tôi đấy à?”
“Cô đừng có tưởng bở! Tôi ấn tượng với tài năng đấu võ của cô nên tôi mới muốn biết tên cô thôi. Tôi thèm gì có hứng với con gái như cô, sợ ăn đấm như gã kia lắm.”
“…”
“Nào, dẫu sao tôi cũng đã cứu em gái cô mà!”
Cô gái nghĩ mấy giây rồi buông một câu trước khi bước đi:
“Võ Thanh Linh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui