Sai lầm nối tiếp sai lầm.
Bẵng đi một thời gian, tôi không có gặp lại Gia Hy. Mặc dù tôi với thằng nhóc đó học chung trường thật đấy nhưng xác suất gặp được nhau chỉ là 0,001%. Thì như tôi đã nói từ trước ấy, Gia Hy là người vô cùng thần bí, thoắt ẩn thoắt hiện như ma, nếu cậu ta đã muốn tránh mặt thì có lục tung cả cái trường này lên cũng không tìm được. Vốn đã quen với việc có Gia Hy bên cạnh, đột nhiên cậu ta biến mất cũng khiến tôi thấy hơi hụt hẫng.
Mà kể cũng lạ, rõ ràng cậu ta nói rằng không thích tôi, mắc mớ gì mà phải tránh mặt tôi chứ? Chẳng lẽ nói không thích là nói dối. Phải tìm cậu ta hỏi cho ra nhẽ mới được.
Còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để tìm được Gia Hy thì một người có dáng vẻ thư sinh, khuôn mặt xinh như con gái với cùng với biểu cảm dửng dưng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vui mừng ra mặt, đang định hỏi cậu ta có phải vì thích tôi thật nên mới tránh mặt thì cậu ta đã lên tiếng trước: "Này sao mặt chị hớn hở thế, không phải là thích tôi rồi đấy chứ?" Nói xong còn không quên khuyến mại một nụ cười đậm chất trêu chọc.
Tôi như bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, toàn thân lạnh toát. Thế quái nào mà thằng nhóc này lại nghĩ rằng tôi thích nó cơ chứ? Khẽ lườm Gia Hy một cái, tôi cao giọng nói: "Cậu đừng có ảo tưởng sức mạnh quá, tôi có chồng vừa đẹp trai vừa giàu, lại yêu chiều tôi, ngu gì mà bỏ chồng đi thích cậu." Yêu chiều thì không chắc nhưng giàu với đẹp trai là thật 100%.
Gia Hy nhướn mày nhìn tôi, tỏ vẻ không tin. Tôi cũng gườm gườm nhìn lại cậu ta, nếu còn dám nói linh tinh tôi sẵn sàng đập cho cậu ta mấy phát. Thấy tôi tỏ vẻ dữ dằn như vậy Gia Hy cũng không dám trêu nữa, lẳng lặng đưa cho tôi một chiếc vé. Nhìn kĩ mới nhận ra đây là vé xem concert của Nguyên Vũ ở sân vận động thành phố vào tối ngày 28-3 này.
Bấy giờ tôi mới ngộ ra một điều, Gia Hy đối tốt với tôi không phải vì thích mà vì tôi là em gái của Nguyên Vũ. Theo bản năng tôi lùi lại cách Gia Hy vài bước, cảnh giác quan sát cậu ta. Thằng nhóc này không phải là fan cuồng đấy chứ? Bọn fan cuồng đáng sợ lắm, toàn làm ra mấy cái trò biến thái không chịu được.
Tôi sợ hãi lùi thêm một bước thì Gia Hy lại tiến thêm một bước, một người tiến một người lùi như thế cho đến khi tôi bị dồn vào góc tường, không còn chỗ để lùi nữa. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy sợ như thế này, bình thường gặp phải bọn lưu manh, tôi không đánh cho chúng chạy mất dép mới là lạ, vậy mà hôm nay đối diện với Gia Hy tôi lại không dám xuống tay. Có lẽ trong thâm tâm đã coi cậu ta như một người em trai, một người bạn. Còn đang hoang mang không biết phải làm sao thì chợt Gia Hy bật cười ha ha, giơ tay cốc đầu tôi rồi nói: "Chị đang nghĩ gì mà mặt tỏ ra nguy hiểm thế, tôi chỉ muốn rủ chị đi xem concert của thần tượng của tôi thôi mà."
Thấy tôi vẫn giữ nguyên sự cảnh giác mà đám học sinh nhiều chuyện lại bắt đầu vây xung quanh chỉ trỏ bàn tán, Gia Hy liền kéo tay tôi đi, vừa đi vừa giải thích cặn kẽ mọi chuyện.
Lần đầu tiên Gia Hy gặp tôi ở siêu thị, dáng vẻ rồi hành động của tôi lúc đó rất giống với người chị gái đã mất của cậu ấy, chính vì thế nên cậu ấy mới giúp tôi. Qua vài lần tiếp xúc, cậu ấy thấy tôi thực sự rất giống với người chị gái kia nên mới suốt ngày đi theo. Không ngờ lại bị tôi hiểu lầm thành có tình cảm đặc biệt, Gia Hy sợ tôi ngại vì màn hiểu lầm ấy nên mới không dám đến gặp nữa. Sau này cậu ấy tình cờ biết được tôi là em gái của thần tượng nên mới rủ tôi đi xem concert, nhân cơ hội này sẽ giải thích rõ cho tôi hiểu.
Thực ra sau khi nghe Gia Hy giải thích xong tôi còn thấy ngại hơn ấy. Rõ ràng Gia Hy đối tốt với tôi vì tôi rất giống chị gái của cậu ấy, thế mà tôi lại hiểu nhầm thành có tình cảm đặc biệt, không những thế còn tưởng cậu ấy là fan cuồng có ý đồ xấu với mình. Nhưng cũng không thể trách tôi được, người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ là Gia Hy thích tôi, huống chi là người trong cuộc. Cuối cùng tôi đã quyết định nhận Gia Hy làm em trai nuôi và hứa sẽ đi xem concert với cậu ấy. Tôi vẫn luôn ao ước có một đứa em kém mình một đến hai tuổi, thật ngoan ngoãn và biết nghe lời để tiện sai vặt hoặc tâm sự những chuyện trên trời dưới đất. Bây giờ tìm được một đứa em trai vừa giỏi vừa đẹp trai vừa tốt bụng, quả là ngoài mong đợi.
Kể từ hôm đó, tôi với Gia Hy trở thành cặp bài trùng, đi đâu cũng có nhau, còn con nhỏ Hạ Băng ấy hả, từ cái hồi cặp kè với Đình Quân nó đã không còn đếm xỉa gì đến tôi nữa rồi. Tôi có nói đểu hai ba câu thì nó lại biện bạch rằng tôi đã có Đình Phong chăm sóc bảo vệ, không cần tới sự che chở của nó nữa. Đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn, đưa ra một cái lí do hết sức vớ vẩn. Tôi tức lắm nhưng không làm gì được, Hạ Băng cũng cần có không gian riêng, không thể suốt ngày ở bên nghe tôi than thở được. Bây giờ thì vui rồi, có nhiều chuyện không thể kể với Hạ Băng nhưng có thể kể với Gia Hy. Thằng nhóc này trông có vẻ thờ ơ dửng dưng với mọi chuyện nhưng hễ mỗi lần tôi kể chuyện đều rất chú tâm lắng nghe. Hơn nữa nghe xong lại giữ kín trong lòng, không kể với ai khác, thành ra chẳng mấy chốc cậu ấy liền trở thành cái hộp chứa bí mật của tôi.
Tối ngày 28, tôi xin nghỉ học thêm rồi cùng Gia Hy đi xem concert, vốn định rủ Đình Phong đi cùng nhưng nghĩ đến ân oán giữa hai nhà tôi lại chẳng dám rủ nữa, chỉ nhắn tin báo cho anh biết là tôi sẽ đi xem concert của Nguyên Vũ.
Sân vận động thành phố đông nghẹt người, tôi với Gia Hy khó khăn lắm mới chen được vào trong. Vé Gia Hy mua là vé V-Vip, được đứng sát ngay sân khấu. Không khí lúc biểu diễn rất náo nhiệt, chúng tôi hò hét đến khản cả tiếng, Nguyên Vũ thấy tôi thì liên tục ném bóng với áo phông có in hình của anh kèm theo chữ ký về phía tôi. Mấy thứ này ở nhà tôi có hàng đống ấy, đem ra kinh doanh khéo lại thu được ối tiền. Thế là tôi lại tặng hết những thứ Nguyên Vũ ném về phía tôi cho Gia Hy và mấy bạn fan đứng cạnh. Chỉ giữ lại một quả bóng nhỏ, lát về nhà sẽ đem bày lên giá đựng bộ sưu tập những thứ liên quan đến Nguyên Vũ của Đình Nhi.
Hồi mới đến làm bảo mẫu cho Đình Nhi, tôi suýt chút nữa bị ngất vì choáng trước bộ sưu tập ấy của con bé. Hóa ra Đình Nhi là fan ruột của anh trai tôi, những thứ liên quan đến Nguyên Vũ con bé đều có cả, lại còn đóng nguyên một cái giá gỗ lớn để đựng những thứ đó nữa. Từ sau khi Đình Nhi mất, Đình Phong cấm mọi người không được vào phòng ngủ của con bé nữa nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn lén vào để dọn dẹp lau chùi. Cứ coi như là làm chút việc gì đó để bù đắp.
Buổi concert kết thúc, Gia Hy nói muốn xin chữ ký của Nguyên Vũ để tặng chị gái vào ngày giỗ sắp tới, tôi thân là chị gái nuôi, thiết nghĩ cũng nên giúp đứa em tốt bụng này một chút. Dù sao cậu ấy cũng từng giúp tôi nhiều lần, không thể cứ nhận của người ta mãi được. Mọi người ở đây hầu hết đều đã quen mặt tôi nên chẳng có ai ngăn cản hay chặn hỏi cả. Vì vậy mà tôi rất thuận lợi mang theo Gia Hy vào phòng thay đồ của Nguyên Vũ.
Đúng lúc tôi vừa đặt chân vào phòng thay đồ thì có một cô gái đẩy dây treo quần áo biểu diễn của Nguyên Vũ ra ngoài. Lúc tôi và cô gái đó bước qua nhau, tôi thoáng thấy môi cô ta còn hơi nhếch lên. Tôi hơi ngờ ngợ nhìn lại thì chỉ còn thấy bóng lưng của cô ta, nụ cười vừa rồi hình như tôi đã gặp ở đâu đó. Nhưng chư kịp nghĩ ra thì đã bị Gia Hy kéo vào trong, chuyện vừa diễn ra chưa đầy một phút trước lập tức bị lãng quên vì nụ cười ấm áp của Nguyên Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...