S.C.I. Mê Án Tập

Trong phòng nghỉ của SCI, sau khi trải qua quá trình tắm rửa cắt tóc cạo râu, vị “nhân chứng” được nhóm Triển Chiêu cứu ra từ trong đống rác, rốt cuộc cũng sạch sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.

Người này nhìn không ra đã bao nhiêu tuổi, dựa vào khuôn mặt thì hẳn là khoảng 40 tuổi, làn da tái nhợt vóc người thon gầy, vẻ bề ngoài … nên hình dung thế nào nhỉ? À, là rất thú vị!

Hắn có khuôn mặt rất sắc nhọn!

Mặt như thế nào thì gọi là sắc nhọn? Cũng không phải là cằm nhọn hay đầu nhọn, mà là “góc cạnh phân minh”, khuôn mặt không có miếng thịt nào.

Càng thú vị chính là, hắn bị mù, nhưng lại có đôi mắt vô cùng thâm thúy, nếu đem đổi cặp mắt trắng dã kia thành đôi mắt bình thường thì có thể hình dung người này là —— một vị trung niên có đôi mắt sắc bén.

Gã lang thang được  gọi là “A Mạc” này, có vẻ đã bị dọa một chút, ngồi trên sô pha mà có vẻ đặc biệt khẩn trương.

Có điều đối với một người mù, bắt hắn rời khỏi nơi quen thuộc đến một chỗ hoàn toàn lạ lẫm, khẩn trương cũng là bình thường.

Bạch Trì rót cho hắn một ly trà nóng, nâng tay hắn giúp hắn cầm chắc.

Người của SCI đều vây quanh, quanh sát “nhân chứng” này.

Vương Đại Bình ngồi trên ghế xoay, chống cằm thở dài.

Tương Bình có chút thông cảm với hắn, dù sao cũng bỏ công ngồi tù 10 năm a!

Triển Chiêu nói, “Nếu như hắn thực sự không có giá trị thì sẽ không có sát thủ vác súng đuổi giết như vậy.”

Vương Đại Bình gật đầu, “Tôi biết, chỉ là tất cả những việc này hình như đã vượt qua phạm vi mà tôi có thể lý giải.”

Nói xong, hắn nhún vai, “Tôi đã lãng phí 10 năm vô ích rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút A Mạc, rồi hỏi Triển Chiêu, “Mấy người Triệu Tước đâu rồi?”

Triển Chiêu nhún vai, từ lúc về đây anh đã tìm thử, Triệu Tước vô duyên vô cớ thất tung, với tính tình của ông ta, không thể nào có chuyện hí hửng chạy theo sau bọn họ đi bắt nhân chứng được, nói cách khác, ông ta có việc gấp phải xử lý.

Lúc này, Dương Phàm và Hác Linh nhận được điện thoại đều cầm thùng thuốc chạy tới.

Hai anh em Lam Kỳ và Lam Tây cũng tới, hai người một thân tây trang, vô cùng xuất chúng.

Bên trong áo blouse của Hác Linh cũng là y phục dạ hội trang trọng, vì vậy Triển Chiêu tò mò hỏi thăm, “Đi uống rượu mừng a?”


Lam Kỳ và Lam Tây đều bó tay nhìn hai người, “Hôm nay không phải tiệc mừng 10 năm của Bạch thị sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sau đó hít sâu một hơi … Hai người bọn họ ra chủ ý xấu giật dây Bạch Cẩm Đường mở tiệc mời khách để thuận tiện quan sát vị Nhạc Hải thần bí nọ, ai ngờ rốt cuộc là hai người lại quên phéng chuyện này!

Bên ngoài, Công Tôn cầm một chiếc đèn pin chuyên dụng tiến đến, hỏi, “Các cậu chưa chịu thay đồ là muốn bị đại ca các cậu cho ăn đập sao?”

Hai người vội vã chạy đi thay quần áo.

Hác Linh và Dương Phàm kiểm tra mắt cho A Mạc.

Công Tôn hiếu kỳ, “Hắn bị đục thủy tinh thể sao? Thế nào mà nguyên con mắt màu trắng vậy?”

Hác Linh nghiêng đầu nhìn A Mạc, xoa cằm, “Cái này đúng là hiếm thấy! Tôi chưa từng gặp ca bệnh kiểu này.”

Dương Phàm đẩy gọng kính,  “Có lẽ hắn bẩm sinh đã bị bệnh về mắt, hình như tôi đã thấy bệnh này ở đâu đó rồi.”

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, hỏi Triển Chiêu đang thay áo sơ mi, “Nếu hắn không nhìn thấy thì vì sao phải phái sát thủ tới giết nhỉ?”

Triển Chiêu vừa đeo caravat vừa lắc đầu, thuận tay đưa áo vest của Bạch Ngọc Đường cho anh.

“Không nhìn thấy vậy có lẽ là nghe được cái gì đó?” Bạch Trì hỏi.

Triển Chiêu lại lắc đầu, “Chắc không đơn giản vậy đâu.”

Bạch Trì thử nói chuyện với A Mạc một chút, nhưng hắn ngoại trừ rất dễ giật mình ra, đầu óc đúng là có chút ngốc ngốc, nói năng không rõ ràng, không thể diễn đạt được ý. Nhưng nếu nói hắn bị điên thì có vẻ cũng không đúng, hắn có thể nghe hiểu lời người khác nói, kêu hắn ngồi xuống, đứng lên, uống trà các loại, hắn đều có thể hiểu.

Triển Chiêu hiển nhiên vô cùng hứng thú với A Mạc, nhưng hiện tại không phải lúc để nghiên cứu, bởi vì bữa tiệc sắp bắt đầu, nếu lúc này bọn họ đánh bài chuồn với Bạch Cẩm Đường, phỏng chừng sẽ bị đập rất thảm. Hơn nữa cơ hội khó có được, Nhạc Hải thân phận thần bí, cũng là một đầu mối quan trọng.

Chỉ là, phải làm sao để bảo đảm an toàn cho A Mạc đây?

Tuy rằng cục cảnh sát là nơi an toàn nhất, nhưng trước đây từng có vài vụ án xảy ra ngay bên trong này, khiến mọi người không thể nào an tâm.

“Phương pháp an toàn nhất chính là giữ ở bên cạnh.” Triển Chiêu đột nhiên mở miệng.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ý cậu là dẫn hắn đi dự tiệc luôn hả?”

Triển Chiêu gật đầu, “Đến sảnh tiệc, Nhạc Hải đã ở đó, không chừng sẽ có phát hiện ngoài ý muốn, nếu đã là nhân chứng, mặc kệ hắn nhìn được hay không, nếu có thể gặp được sát thủ thì sẽ có phát hiện. Cho dù hắn chẳng biết gì, thì những kẻ có mưu đồ với hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.”


Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, có vẻ đang cân nhắc thiệt hơn trong kế hoạch của Triển Chiêu.

Lúc này, chợt nghe một giọng nói ở ngoài cửa truyền vào, “Đúng là một cách tốt.”

Mọi người quay đầu lại, là Triệu Tước và Bạch Diệp đã trở về.

Triệu Tước vừa xoa cằm vừa đánh giá A Mạc, quan sát cặp mắt trắng đục của người kia, trên mặt là sự hưng phấn khó che giấu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, có thể thấy được, Triệu Tước biết một số điều về A Mạc mà hai người không biết. Có điều, với tính cách của Triệu Tước thì hẳn sẽ không chủ động nói ra, nếu được hỏi thì chuyện ông ta có nói hay không cũng phải xem tình hình.

Bạch Diệp cũng đi tới, nói với Bạch Ngọc Đường, “Nếu dẫn hắn tới bữa tiệc, kết quả thu được sẽ tốt, nhưng sẽ có mạo hiểm nhất định.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chú đang nói đến phiêu lưu ở phương diện nào?”

“Lúc các cậu đi tìm hắn, có sát thủ ở đó đúng không?” Bạch Diệp hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Bạch Diệp nhước mày, “Đó chỉ là mở màn thôi.”

“Nói cách khác, sau này sẽ có sát thủ tới nữa?” Triển Chiêu hỏi, “Rất nhiều người tới tham dự tiệc, có thể xảy ra sai lầm?”

“Có cặp song sinh sắp xếp, an ninh không phải vấn đề lớn, nên nói trước với bọn họ để không đến mức xảy ra đại loạn.” Bạch Diệp thật ra khá tin tưởng vào cặp song sinh, “Có điều … làm vậy sẽ nói cho cả thế giới biết, nhân chứng đang ở đây.”

“Rất nhiều người đang tìm nhân chứng sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Diệp cười, “Dù sao cũng chỉ có một người duy nhất, cậu cũng biết gần đây thành phố S tụ tập thêm rất nhiều người.”

“Những sát thủ đó không phải tìm đến G sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Mục đích mọi người tìm G đều như nhau.” Triệu Tước chắp tay sau lưng đi quanh A Mạc một vòng, đưa tay chọt cổ A Mạc, có lẽ muốn cảm thụ một chút xúc cảm.

A Mạc dựa vào cảm giác, quay sang nhìn Triệu Tước.

“Kẻ thù của kẻ thù cho dù không phải bạn cũng có thể hợp tác.” Bạch Diệp nói, “Có thể phải tốn sức một chút để làm công tác đàm phán.”


Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhíu mày, hợp tác như thế nào? Mấy sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu kiểu Eleven không có cách nào khống chế, rất khó để hợp tác.

Nói đến đây, Triệu Tước đột nhiên búng tay về phía Mã Hán, sau đó ngoắc tay, như muốn đòi thứ gì đó.

Mã Hán lấy bật lửa ra ném cho ông ta.

Tất cả mọi người trừng mắt nhìn —— Mã Hán dĩ nhiên biết Triệu Tước muốn đòi cái gì.

Triệu Hổ huých tay vào Mã Hán, ý là —— có phải hiệu quả do lần trước ông ấy thôi miên anh không.

Mã Hán cũng có chút không giải thích được, bản thân mình rốt cuộc làm thế nào mà thông qua động tác của Triệu Tước để đoán ra ông ta muốn bật lửa, không lẽ mình bị không chế thật? Vừa rồi nhìn động tác của ông ta xong, ngay lập tức nghĩ đến bật lửa, tuyệt đối là một loại phản ứng bản năng!

Triển Chiêu liếc Triệu Tước, không nói gì.

Triệu Tước bật lửa, trong khoảnh khắc ngọn lửa phụt lên, đầu A Mạc cũng quay sang, đôi mắt trắng đục nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

Theo ngọn lửa được Triệu Tước chậm rãi đưa sang chỗ khác, đầu A Mạc cũng chầm chậm xoay theo.

Dương Phàm và Hác Linh đều hiếu kỳ, “Cảm quang a?”

“Nếu là cảm quang vì sao không phản ứng với đèn pin?” Mã Hân không giải thích được.

“Không phải cảm quang.” Công Tôn đột nhiên mở miệng, “Là cảm nhiệt…”

“Là sao a?” Tất cả mọi người mở to hai mắt.

Hạ Thiên hỏi, “Lẽ nào giống mắt rắn a?!”

“Cách” một tiếng, Triệu Tước khép bật lửa lại, biểu tình trên mặt có thể dùng từ nhảy nhót để hình dung, ông ta nhìn chằm chằm A Mạc, nói, “Người di truyền!”

Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn Triển Chiêu —— người di truyền? Thuật ngữ chuyên ngành à?

Triển Chiêu cũng nhíu mày, tâm lý học không có thuật ngữ nào là “người di truyền” a, hơn nữa, trên đời này, ai mà không phải là người di truyền a?

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu đột nhiên nghĩ ra gì đó, khẽ há miệng nhìn A Mạc.

Bạch Ngọc Đường nhạy cảm phát hiện ra biểu tình đã hiểu của Triển Chiêu, liền quay sang nhìn anh.

Triệu Tước khẽ nhếch khóe miệng, khá thỏa mãn với biểu tình tỉnh ngộ của Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình, thì nhắc nhở, “Hắn không phải bị mù!”

Công Tôn cũng gật đầu, “Có thể hắn không phải bị mù, chỉ là hai mắt được di truyền chứng bệnh hiếm thấy, có thể nhìn được nhiệt độ …”


Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng hiểu ra, hỏi Triển Chiêu, “Ý cậu là, nếu hắn là nhân chứng, thứ hắn thấy không phải mặt kẻ kia, mà là nhiệt độ hoặc nhiệt lượng của kẻ đó?”

Triển Chiêu nói, “Không bằng làm thí nghiệm!”

Nói rồi, Triển Chiêu hỏi A Mạc, “Muốn uống thêm trà không?”

Cái ly trong tay A Mạc đã cạn sạch từ lâu rồi, hắn hiển nhiên nghe hiểu, liền gật đầu.

Triển Chiêu nói, “Người vừa rồi rót trà cho anh… Hãy đưa ly cho cậu nhóc.”

A Mạc chậm rãi quay đầu, chuẩn xác đưa cái ly cho Bạch Trì đang đứng phía sau cách hắn không xa.

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Triển Chiêu hỏi tiếp, “Vừa rồi là ai chọt cổ anh?”

A Mạc lại quay đầu, hướng mặt về phía Triệu Tước.

Triệu Hổ kinh ngạc há to miệng, “Này rốt cuộc là mù hay không mù a?”

“Mù!” Triển Chiêu nói, “Hắn không thể nhìn thấy thứ chúng ta thấy, nhưng có thể thấy thứ chúng ta không thấy!”

“Là gì a?” Triệu Hổ bắt đầu bảo trì trạng thái há hốc mồm.

“Nhiệt độ!” Triển Chiêu nói.

Hai vị bác sĩ Dương Phàm và Hác Linh vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào hai mắt A Mạc.

Công Tôn cũng nói, “Đúng là thần kỳ!”

“Có thể giải thích cụ thể hơn không?” Mã Hán hỏi.

“Người trên thế gian này tuy đều cùng một giống loài, nhưng giữa người với người lại có những khác biệt căn bản, hoàn toàn không có sự tồn tại của hai người y hệt nhau! Mỗi người đều có tin tức thuộc về chính mình, những điểm để phân biệt mà chúng ta đã biết có rất nhiều, tỷ như vân tay, DNA, giác mạc, giọng nói. Nhưng ngoại trừ những thứ đã biết ra còn có những thứ chưa được biết tới! Tỷ như nhiệt độ, mùi, sóng não, điện từ vân vân.” Triển Chiêu nói, “Chúng ta ngoại trừ vẻ bề ngoài ra, trên người kỳ thực còn được dán một mã vạch độc nhất vô nhị, mắt thường căn bản không thể đọc được.”

Tất cả mọi người đã hiểu.

Bạch Trì lại rót cho A Mạc ly trà rồi đặt vào tay hắn, nói, “Hắn quả thật không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể thấy nhiệt độ của mỗi người, cái này là mã vạch đặc thù, đúng không?”

“Đó là thứ không thể ngụy trang!” Triển Chiêu cũng có chút hưng phấn, “Chúng ta vẫn không rõ hắn làm thế nào để phân biệt người này người kia, có thể hắn nhìn thấy rất nhiều tin tức chúng ta không nhìn thấy! Một người không thể nào ngụy trang được thứ mà hắn không biết và không thể khống chế! Ai có thể khống chế nhiệt lượng do chính mình tỏa ra? Ai có thể khống chế từ trường xung quanh mình? Kẻ ngụy trang có cao tay tới đâu cũng không thể che giấu trước mắt hắn!”

Tất cả mọi người soạt một cái xoay mặt nhìn A Mạc.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cho dù là người có khuôn mặt không ai nhớ được, cũng trốn không thoát đôi mắt của hắn, hắn là một nhân chứng– độc nhất vô nhị!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui