S.C.I. Mê Án Tập

Bạch Diệp thắt dây an toàn, nhìn Triệu Tước ngồi ở ghế phó lái, rút giấy ăn ra bắt đầu xếp gì đó, “Em có cả đống việc trên đầu không phải còn chưa xong xuôi sao? Hiện tại lại đi tìm bọn chúng?”

“Hừm.” Triệu Tước hừ hừ một tiếng, tiếp tục bắt tay vào xếp giấy ăn.

Bạch Diệp thở dài, khởi động xe, xoay mặt, thấy Triệu Tước cầm trong tay một cái chong chóng xếp từ giấy ăn.

Bạch Diệp khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước xếp giấy ăn thành cái chong chóng giấy bày trên đầu gối, khóe miệng nhếch lên thành một nét cười. Lại ngẩng mặt lên, nét cười hơi tà ác xuất hiện trên mặt, nhẹ nhàng nhướn lên hai hàng lông mày, Triệu Tước liếc Diệp, “Đao của anh có mang theo không?”

Bạch Diệp nghe xong, trầm mặc chốc lát, hỏi ngược, “Em không phải là đao của tôi sao?”

Triệu Tước liếc hắn, sau đó dùng giọng điệu trêu chọc hỏi, “Miệng anh trở nên ngọt ngào rồi a, đột biến gien đấy hả? Không phải anh luôn là người không thay đổi đó sao?”

Bạch Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, mở cần gạt nước, lái xe đến tiểu khu ven biển.

“Thắt dây an toàn vào.” Bạch Diệp nhắc nhở Triệu Tước.

Triệu Tước khẽ đưa tay mở cửa sổ, thắt dây an toàn, “Trạng thái của anh hình như vẫn luôn là sợ tôi chết với phán tôi chết đổi qua đổi lại mãi nha, có phiền không vậy a?”

Bạch Diệp thở dài, “Hôm nay sát khí của em có chút nặng.”

“Tâm tình tốt mà.” Triệu Tước đóng cửa cửa sổ xe.

Xe chạy đi như bay, giấy ăn mềm mại thuận gió nhẹ nhàng vút ra ngoài, rơi vào trong vũng nước dơ bẩn, rất nhanh đã bị bánh xe cấp tốc phóng qua nghiền thành bùn nhão.



Trong nhà Lưu Kim, tiếng chuông cửa vang lên.

Lưu Kim định đi mở cửa, thế nhưng Triển Chiêu khoát tay, ý bảo —— mình làm là được rồi.

Vì vậy Lưu Kim ngồi không nhúc nhích.

Triển Chiêu ấn mở khóa điện tử cửa lầu dưới.

Chờ tới khi ở cửa vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gần, người kia hình như rốt cuộc cũng đứng ở trước thềm, chuông reo lên trong nháy mắt, Triển Chiêu mở cửa.

Người đứng ở đó hiển nhiên cũng bởi vì cửa đột nhiên bị mở mà lại càng giật mình, sững sờ tại chỗ, tay vẫn còn đặt trên chuông, trừng mắt há miệng nhìn Triển Chiêu xuất hiện tại cửa.

Triển Chiêu lúc này đã đang quan sát người kia —— người này cỡ 50 tuổi, tóc bán hoa râm, y phục đúng mực thập phần nhã nhặn, tướng mạo cũng không tệ, mặt hình chữ ‘quốc’ (国) ngũ quan đoan chính.

Từ sự phân bố nếp nhăn trên mặt—— không thích cười hay nhíu mày, là một người cuồng nghiên cứu học thuật.

Từ tình trạng da và hòa màu da—— không thường phơi nắng thế nhưng cũng không chú trọng bảo dưỡng, là một trạch giả lôi thôi lếch thếch.

Từ độ dày kính cận và kiểu dáng —— là một người có thói quen đọc sách quanh năm, đồng thời vô cùng chú trọng tiểu tiết.

Từ kiểu tóc tùy tiện và áo sơmi hơi nhàu —— chưa kết hôn hoặc đã ly hôn, không có thú cưng, lẻ loi một mình.

Từ vành mắt hơi đen và tròng mắt ửng đỏ —— tối qua ngủ muộn, hoặc có thói quen thức đêm.

Từ kiểu dáng áo khoác và độ rộng của quần —— tướng mạo so với niên kỉ thực tế hẳn là thấp bé hơn một chút.

Từ chi tiết ngón tay và móng tay —— sống an nhàn sung sướng sinh hoạt dư dả, cuồng kiểm soát, một mặt nào đó phi thường cố chấp.

Từ biểu cảm trên mặt —— người này biết mình, đồng thời đối với mình xuất hiện biểu cảm khiếp sợ.

Từ hình dạng điện thoại di động trong túi quần và trạng thái số tiền nhét trong áo khoác —— thu nhập khả quan, không cổ hủ không bài xích khoa học kỹ thuật hiện đại, bình thường có cơ hội cùng thanh niên tiếp xúc.


Từ chỉnh thể vóc người và trạng thái đôi giày —— gia giáo nghiêm ngặt, từ nhỏ dưỡng thành thói quen biết hài lòng, thích vận động.

Vì vậy cuối cùng, Triển Chiêu cho ra một kết luận —— giáo sư tâm lý học của một trường đại học nào đó, không bất lương, là người tốt, hơn nữa … là một fan cuồng!

“Cậu… Cậu là tiến sĩ Triển sao?” Đến lúc người ở cửa tỉnh lại thì bắt đầu kích động, “Tôi… Tôi là Tống Thiên Kiệt, là giảng viên tâm lý học trường đại học E, tôi có đi dự toạ đàm tâm lý học của cậu rồi, tôi cực kỳ sùng bái cậu! Không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này gặp được!”

Triển Chiêu nhướn nhướn mày —— suy đoán phù hợp. Người này cùng mình khả năng liên hệ duy nhất là thông qua một lần diễn thuyết nào đó. Bản thân mình ngoại trừ trước đây dạy ở trường đại học X ra, công khai diễn thuyết hay là toạ đàm rất ít, giao lưu học thuật cũng không nhiều, sàng lọc một chút thôi.

Triển Chiêu nhướn mày, “Buổi tâm lý học quốc tế thường niên hai năm trước?”

Tống Thiên Kiệt há to miệng, “Ôi… Đúng vậy, cậu thế mà nhớ rõ chứ.”

Nhóm Bạch Ngọc Đường yên lặng uống trà —— Triển Chiêu phỏng chừng ngay cả người y tá hộ sinh cho mẹ mình hình dáng thế nào cũng nhớ rõ ấy chứ…

Tống Thiên Kiệt hiển nhiên hoàn bị lâm vào tình trạng vô cùng căng thẳng công thêm mơ mơ hồ hồ cùng với tình trạng hưng phấn vì gặp được thần tượng, vào cửa rồi mờ mịt nhìn Lưu Kim ngồi ở phía trước bàn trà, chờ đến lúc thấy được nhóm Bạch Ngọc Đường, mới hiểu được, “A… Các vị có chuyện cần nói, vậy hôm nào khác tôi trở lại.”

“Không cần, ngồi xuống cùng nhau đàm đạo đi.” Bạch Ngọc Đường ý bảo anh ta ngồi xuống.

Tống Thiên Kiệt đi tới bên người Lưu Kim ngồi xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu, hỏi, “SCI tham gia vào vụ án của lão Lưu sao?”

Triển Chiêu đi tới bên sô pha ngồi xuống, “Anh biết chúng tôi là SCI?”

Tống Thiên Kiệt gật đầu, hình như còn rất xấu hổ, “Mỗi quyển sách của cậu tôi đều mua, thông tin online về vụ án của các cậu ta cũng xem một ít.”

Bạch Ngọc Đường lúc này rất thả lỏng, anh cũng không phải đến thẩm tra phạm nhân, chỉ là đến xem tình hình, Triệu Hổ Mã Hán càng không hiểu gì, chí có Triển Chiêu thật ra rất hăng hái và hào hứng.

“Chong chóng trận kia là anh nghĩ ra sao?” Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú hỏi.

Tống Thiên Kiệt quay đầu lại nhìn đám chong chóng trên ban công, nói, “Kỳ thực không phải tôi nghĩ ra, có người dạy tôi.”

Triển Chiêu mắt sáng trưng, “Ai dạy anh?”

“À, một người gặp được ở trong phòng thiền.” Tống Thiên Kiệt trả lời.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, “Phòng thiền?”

“À, bình thường tôi hay đến một nhà thiền ngồi thiền, cùng mấy người xa lạ tâm sự một chút, hóa giải một vài tâm tình không tốt.” Tống Thiên Kiệt trả lời, “Lão Lưu là bạn với tối rất nhiều năm rồi, chứng ‘thiếu một trong hai’ của ông ấy rất nhiều bác sĩ đều không thể chữa trị, tác dụng phụ của trị liệu bằng thuốc cũng khiến ông ấy bài xích trị liệu. Tôi ngày đó ở phòng thiền, cùng một người trẻ tuổi trò chuyện đến việc này, cậu ta vẽ ra cho tôi.” Nói rồi, hắn giơ tay chỉ về phía ban công, “Tôi dựa theo bản vẽ thiết kế của cậu ta để làm tổ chong chóng này, kết quả bệnh tình lão Lưu thực sự chuyển biến tốt đẹp, quả thực quá thần kỳ.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, hỏi, “Anh nói, người dạy anh phương pháp này tuổi còn rất trẻ?”

“Đúng! Có thể cũng chỉ mới gần ba mươi, một người trẻ tuổi cao cao gầy gầy, mặc cả người một màu đen, tóc đen.” Tống Thiên Kiệt thở dài, “Thực sự là hậu sinh khả uý a.”

“Anh gặp cậu ta ở nhà thiền nào a?” Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú hỏi.

Tống Thiên Kiệt viết địa chỉ cho Triển Chiêu.

“Nhưng cậu ta hình như không phải hay lui tới, sau đó tôi không còn thấy cậu ta nữa.” Tống Thiên Kiệt nói, “Nói thật tôi còn thực sự muốn hỏi thăm danh tính của cậu ta, đáng tiếc phòng thiền đều có chế độ bảo mật hội viên, mọi người cũng không biết tên lẫn nhau, ông chủ cũng không chịu tiết lộ.”

Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Ngoại trừ những thứ anh miêu tả ra, cậu ta còn có đặc điểm gì khác hay không?”

“À…” Tống Thiên Kiệt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói, “Đúng rồi, màu con ngươi của cậu ta không giống người Châu Á lắm, thế nhưng đặc điểm khuôn mặt thì đúng thật là người Châu Á.”

“Con ngươi có màu gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Giống màu mắt xanh xám có tạp sắc rất phổ biến của người Châu Âu.” Tống Thiên Kiệt khoa tay múa chân, “Ban đầu tôi còn tưởng là kính sát tròng mà thanh niên hiện nay thường mang, nhưng nhìn kỹ thì đúng thật là màu tự nhiên.”

“À…” Triển Chiêu gật đầu.

Lúc này, Triển Chiêu và Lưu Kim lại hàn huyên trò chuyện, Lưu Kim kể lại ba lần trải nghiệm tận mắt chứng kiến án sát nhân, không khác mấy với tình tiết vụ án mà nhóm Bạch Ngọc Đường thường nghe được.


Toàn bộ quá trình, Triển Chiêu đều không nói, tựa ở sô pha, lẳng lặng nghe.

Chờ Lưu Kim nói hết, Triển Chiêu lại nhìn Tống Thiên Kiệt bên cạnh, hỏi, “Anh trước đây có nghe qua những chuyện này chưa?”

Tống Thiên Kiệt gật đầu.

Lưu Kim nói, “Tôi và Thiên Kiệt là bạn bè lâu năm, bình thường hay trò chuyện, cậu ấy cũng sẽ phân tích cho tôi một chút.”

“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu, đứng lên, nhìn điện thoại di động… Phát hiện đã qua một giờ rồi.

Vì vậy, Triển Chiêu nhíu mày với Bạch Ngọc Đường, ý là —— đi về thôi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đứng lên, lúc đi ra ngoài, hỏi Triển Chiêu, “Không đợi Triệu Tước sao?”

“Ông ta không phải nói lập tức đến sao.” Triển Chiêu cũng có chút khó hiểu, “Bây giờ còn chưa tới?”

Mọi người rời khỏi nhà Lưu Kim, xuống lầu, liền thấy trước tòa nhà có một chiếc xe thể thao màu trắng đậu ở đó.

Thấy cửa sổ xe hạ xuống, người trong xe nhìn mọi người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— là Bạch Diệp.

Đi tới bên cửa sổ xe, Triển Chiêu nghiêng mặt nhìn, quả nhiên, ở ghế phó lái, Triệu Tước đang ngồi, mái tóc đen hình như lại dài thêm, mặt mày chỉn chu, đang ngáp, “Thật chậm chạp.”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn chong chóng trên lầu, “Ông không lên sao?”

“Đồ nhà quê, hại tôi mất công hưng phấn.” Triệu Tước bĩu môi.

Triển Chiêu thấy ông ta không mấy hăng hái, đột nhiên hỏi, “Ông có biết một người Châu Á có mắt màu xanh xám nào không?”

Triệu Tước hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu lấy ra địa chỉ Tống Thiên Kiệt viết cho anh nhìn một chút, phòng thiền kia hẳn là ở ngay phụ cận ven biển, vì vậy lắc lắc địa chỉ, “Đi ngồi thiền một chút rồi về đi.”

Nói xong lấy ra điện thoại nhờ Tương Bình hỗ trợ tìm được địa chỉ phòng thiền sau đó hướng dẫn đường đi.

Triệu Tước vội vàng từ trong xe chạy ra, theo Triển Chiêu cùng nhau đi.

Triệu Hổ và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, theo tới.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy Bạch Diệp thở dài, ý bảo anh lên xe.

Bạch Ngọc Đường ngồi vào trong xe, đưa Bạch Diệp lái xe lại đỗ bên cạnh xe mình, sau đó hai người xuống xe, cũng đi về hướng ven biển.

Hai người sóng vai đi tới, lúc này mưa đã ngừng từ lâu, gió cũng bớt, trên đường cũng nhiều người hơn vừa nãy một chút.

Không ít người trên đường đi qua đều liếc mắt nhìn Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường, ánh mắt như là đang cảm khái —— di truyền thực sự là vĩ đại a! Nhìn xem hai anh em này giống nhau kinh chưa!

Triệu Hổ đầu tiên là nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước song song đi phía trước, hai người cậu một câu tôi một câu không biết đang trò chuyện cái gì, sau đó lại bắt đầu cướp điện thoại di động, giao lưu có phần ấu trĩ.

Rồi quay đầu lại nhìn Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường… Hai đại soái ca mặc cả thân một màu trắng vẫn duy trì cự ly khoảng trên dưới 1m, tay đút túi chân dài bước đi, chiều cao và tỉ lệ vóc người đáng tự hào khiến cho người qua đường bên cạnh đều y như bị hóa đá, chỉ là biểu cảm có lạnh lùng một chút, không hề giao lưu gì.

Triệu Hổ khóe miệng giật giật, lại quay đầu nhìn Mã Hán bên người hai tay đút túi cũng đang vô thanh vô tức, thở dài.

Mã Hán vốn đang nhìn khu biệt thự xa xa trên sườn núi, nghe Triệu Hổ thở dài, liền nhìn cậu ta, “Sao vậy?”


Triệu hổ ra hiệu cho anh nhìn phía trước.

Mã Hán giương mắt, thấy Triển Chiêu đang đập điện thoại, Triệu Tước ở một bên lảm nhảm, “Hư đó!”

Triệu Hổ lại nói anh quay đầu lại.

Mã Hán quay đầu lại nhìn thoáng qua. Thấy Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường cách đó không xa…

Mã Hán không hiểu gì hỏi Triệu Hổ, “Làm sao cơ?”

Triệu Hổ nhỏ giọng nói, “Hình thức ở chung a.”

Mã Hán nghi hoặc.

Chính lúc này, chỉ thấy phía trước Triển Chiêu và Triệu Tước đều ngừng lại, ngẩng mặt nhìn một bên cửa tiệm trên đường, một tòa nhà màu đen.

Triệu hổ Và Mã Hán cũng đi tới phía sau hai người bọn họ, ngẩng mặt nhìn, đều nhướn mày, chỗ này làm quá ghê a, bảng hiệu chỉ có một chữ —— thiền!

Triệu Tước khoanh tay hỏi Triển Chiêu, “Đây là cách trang trí miếu kiểu mới sao?”

Triển Chiêu hết nói nổi, “Đây là phòng thiền.”

Triệu Tước vuốt cằm, “Sao… Hiện tại thanh niên toàn chơi thế này a?”

Triển Chiêu nhìn trời —— người lớn tuổi xa rời thời đại thì có.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp cũng đã đến cửa.

Bạch Diệp nhìn thoáng qua, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiền… là nơi nào?”

Bạch Ngọc Đường nhìn, trả lời, “Miếu đó.”

Bạch Diệp gật đầu, “À…”



Triển Chiêu khóe miệng giật giật, một bên Triệu Tước liếc mắt nhìn anh —— ba đối một!

Phòng thiền này cơ bản là một khối hình vuông kết cấu thủy tinh, bốn phía có từng vòng từng vòng hoa văn bằng sắt, trang trí rất hiện đại. Thế nhưng bên trong hình như có một chút cảm xúc khuynh hướng phong cách cổ xưa kiểu Trung Quốc… Nói chung, nhìn rất xa hoa.

Cửa lớn bằng thủy tinh, Triệu Hổ đi tới trước, cửa tự động cảm ứng mở.

Phía trong là phòng khách, phong cách trang trí càng thêm cổ xưa, hoàn toàn là kiểu gia trang Trung Quốc, nhìn giống một phòng trà.

Trước bàn trực có một nhân viên phục vụ mặc y phục màu đen, cậu nam sinh, phỏng chừng cũng không ngờ thời tiết xấu như thế này mà vẫn còn có người đến, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy có sáu người vào, đều là dáng cao dễ nhìn.

Phục vụ sinh ngốc sửng sốt một lúc lâu, hỏi, “À… Ở đây chúng tôi thuộc chế độ hội viên, các vị có người giới thiệu không?”

Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp còn cả Mã Hán ba vị cuồng im lặng tiếp tục ở phía sau vừa làm hình nhân, đứng tạo hình không nói lời nào. Triệu Tước và Triển Chiêu quan sát khắp nơi, tiện thể quan sát luôn người phục vụ sinh kia.

Triệu Hổ không thể làm gì khác hơn là tiến lên phụ trách cùng phục vụ sinh giao tiếp, “Là giáo sư Tống giới thiệu.”

“À!” Phục vụ sinh lập tức hiểu, “Giáo sư Tống a, các vị là học sinh của ông ấy sao?”

Triệu hổ bất đắc dĩ, “Đúng vậy, học lớp tâm lý học của ông ấy, ông ấy nhất định muốn chúng tôi đến ngồi thiền.”

Phục vụ sinh cười gật đầu, hỏi, “Các vị muốn nhập hội, hay là muốn…”.

Chỉ là cậu ta nói còn chưa nói xong, thấy Triệu Tước một bên bắt đầu đi đến, đứng ở phía trước bàn.

Phục vụ sinh ngây ngô nhìn.

Triệu Hổ cũng nhìn ông ta, Tước gia hiển nhiên không chút nhẫn nại nào, ý bảo Triệu Hổ —— xê ra tiểu quỷ!

Triệu Hổ yên lặng trốn về bên cạnh Mã Hán, thực hành chủ trương nhất quán “Không nên chọc Triệu Tước” của mình.

Triệu Tước giơ ngón tay ngoắc cậu nam sinh, “Chỗ này của các cậu có camera an ninh không?”


“À… Có.” Nam sinh ngây ngô nhìn mắt Triệu Tước.

Lông mày trái của Triệu Tước hơi nhướn, nâng tay vỗ nhẹ nhẹ vai cậu nam sinh, “Tôi muốn xem camera an ninh của các cậu, còn có, danh sách toàn bộ hội viên.”

“Vâng…” Nam sinh ngây ngô lấy ra danh sách cho Triệu Tước xem.

Triệu Tước lật xem một chút, nhướn mày, “Chỉ có họ không có tên a?”

“Tài liệu danh tính hội viên là bảo mật …” Cậu nam sinh thành thật trả lời, “Tài liệu đều ở trong máy tính trong phòng làm việc của ông chủ, không cho ai xem.”

Triệu Tước cười tủm tỉm hỏi, “Máy tính chỗ các cậu có kết nối network không?”

Phục vụ sinh gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu —— nam sinh kia bị cái gì vậy?

Triển Chiêu nhún nhún vai —— bị Triệu Tước khống chế.

Triệu Tước từ trong túi lấy ra một cái USB, cắm vào ổ cắm USB trên máy vi tính phục vụ trên bàn trực, lấy ra điện thoại, “Trạch nam kỹ thuật! Hack cho tôi cái máy tính này.”

Trong phòng làm việc SCI, Tương Bình ngậm một cái bánh donut ngọt gõ bàn phím, khoảng chừng một phút sau, nói với điện thoại trên bàn, “Hack rớt rồi, dùng máy tính bảng của tiến sĩ Triển là có thể trực tiếp truy cập vào máy chủ của đối phương tra tư liệu.”

Triệu Tước mỹ mãn lấy cái máy tính bảng của Triển Chiêu qua, tra tài liệu.

Triệu Hổ há to miệng nhìn phục vụ sinh đang ngây ngốc trước mắt, những người khác thì ở phía sau tham quan học hỏi toàn bộ quá trình phạm tội trong vòng 2 phút của Triệu Tước.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Triển Chiêu giật điện thoại qua hỏi Tương Bình, “Sao cậu lại làm việc cho ông ta!”

Tương Bình sửng sốt một lúc lâu, vô tội trả lời, “Ông ta… Dùng điện thoại của anh mà.”

Triển Chiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn, chỉ thấy cái điện thoại giống như đúc với cái lấy từ trong túi ra, mới phát hiện Triệu Tước vừa rồi thừa lúc khắc khẩu lén tráo đổi điện thoại của mình.

Không nói gì đoạt lấy điện thoại, Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhìn qua một bên, trên mặt không có biểu cảm gì, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một độ cung. Đối với một người mặt than mà nói, đó đã là biểu cảm hả hê rất rõ ràng rồi.

Triển Chiêu nổi bão.

“Không có người kia.” Triệu Tước xem lướt qua toàn bộ tài liệu xong, để cái máy tính bảng sang một bên, nhìn nam sinh kia một hồi, sau đó đột nhiên nở nụ cười.

Ngay khi Triệu Tước cười, nam sinh kia bỗng nhiên máy móc mở ngăn kéo… Chỉ thấy cậu ta từ trong ngăn kéo lấy ra một khẩu súng, nâng tay… Chĩa vào Triệu Tước.

Một bên Triệu Hổ kinh ngạc, định kéo Triệu Tước, thế nhưng Triệu Tước cũng không thèm trốn, chỉ đứng tại chỗ cười.

Ngay trong nháy mắt nam sinh kia sắp ấn hạ cò súng, “tách” một tiếng truyền đến.

Nam sinh giật mình sửng sốt, sau đó hoang mang nhìn tay mình.

Mọi người đảo mắt, chỉ thấy Triển Chiêu vẫn đứng ở bên người Triệu Tước đã ra tay, trước mắt nam sinh búng tay một cái.

“Oa a!” Nam sinh đột nhiên ném súng đi, đặt mông ngồi trên mặt đất, mờ mịt nhìn khắp nơi, còn có mọi người trước mắt.

Mã Hán và Triệu Hổ đi thăm dò tình trạng phục vụ sinh kia.

Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, “Lần này là cá lớn sao?”

Triệu Tước cười mỹ mãn, hai hàng lông mày vung lên một độ cung hoàn mỹ, hài lòng gật đầu, “Oh, yes!”

Phía sau, Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Diệp.

Bạch Diệp đột nhiên hỏi, “Cậu có thường chơi đao không?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Nhưng tôi có một thanh đao tốt.”

Bạch Diệp gật đầu, “Vậy a, lúc rảnh rỗi chúng ta luận bàn một chút.”

Bạch Ngọc Đường thở dài —— chưa có vụ án nào quỷ dị hơn vụ án này, hướng phát triển… Không tốt rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui