Dưới ánh trăng, hai đầu trong giáo đường, một đầu là cửa lớn, một đầu là lỗ đạn trên cây thánh giá, hai bên đều có ánh sáng chiếu vào, chẳng qua một cái rõ ràng, một cái mờ mịt.
Cầm súng đứng trước cửa, chính là Bạch Ngọc Đường.
Mà người ngồi dưới cây thánh giá đang thu dọn đồ đạc, là một ông già trên mặt đầy nếp nhăn, theo tư thế vừa rồi của ông, có thể nhìn ra một chút.
Lúc này ông đang ngồi xổm bên cạnh một cái rương, trên tay cầm súng lục, dưới đất có hai viên đạn.
Bạch Ngọc Đường đã từng gặp người này, hoàn toàn không hề đoán sai, chính là gợi ý mà sáng sớm Triệu Tước cho bọn họ — Tiếng chuông vang theo tiết tấu, động tác của bàn tay tạo ra giai điệu cố định, ông già này, chính là người rung chuông của nhà thờ, là người duy nhất còn lại sống trong nhà thờ, không ai chú ý tới ông, mà điều đáng để chú ý nhất chính là ngay ngày đầu tiên bọn họ tới thành phố T, lần đầu bước vào nhà thờ, bọn họ đã gặp qua người này.
Bạch Ngọc Đường đứng đối diện người nọ.
Người nọ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, tay hơi run, cầm súng lục hoang mang lắp đạn.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi ngồi xuống, nhìn ông, hai ánh mắt đối diện, mở miệng, “Nếu dùng phân tích chuyên nghiệp của con mèo mà nói, tay run vì do khẩn trương, mà toàn thân cũng đều run lên, nói cách khác, không chỉ có tay run, mà là toàn thân đều run rẩy, đồng thời phối hợp với căng thẳng, còn có đổ mồ hôi. Tôi thấy tay ông run rất vững vàng, hành động cũng chẳng có trở ngại.”
Quả nhiên, tay người kia đang run như đồng hồ quả lắc, lập tức từ từ chậm rãi dừng lại, trong yên lặng còn mang theo một loại vững vàng, súng lục tùy ý ném trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, “Vốn tưởng rằng người đuổi theo là Bạch Diệp, ai ngờ lại là cậu.”
Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên, “Giả bộ què không phiền à?”
Người nọ chậm rãi cởi giày, vươn tay cởi áo khoác thật lớn trên người xuống, cả người cũng gầy hẳn, vóc dáng bé đi không ít, thanh âm cũng thay đổi, có chút trung tính, “Cậu đúng là rất giống Bạch Diệp, đặc biệt là lực quan sát.”
Bạch Ngọc Đường đánh giá người nọ, đột nhiên hiểu ra sao lại có lời đồn Ghost là một cô gái xinh đẹp, người trước mặt mặc một thân áo da màu đen, rất gầy, vóc dáng nhìn đại khái khoảng chừng 1m50 hoặc 1m60, bộ dáng phải hình dung thế nào nhỉ, không phải thanh tú cũng không phải khó coi, mà là nằm giữa giữa, nói cách khác chính là một chút đặc điểm cũng không có. Loại khuôn mặt này rất dễ hóa trang, tóc ngắn màu đen, vô luận là hành vi hay cử chỉ, thanh âm nói chuyện, đều có vẻ vô cùng trung tính, rất khó phân biệt là trai hay gái. Người nọ cũng chẳng phải ông bác gì, mặt nạ sau khi bị tháo xuống, trên đó chẳng có nếp nhăn nào, mà là một khuôn mặt rất trẻ, đương nhiên… Hai mắt có phải thật hay không thì Bạch Ngọc Đường cũng không rảnh để đi nghiên cứu, cũng chẳng có hứng thú, cái hắn hứng thú bây giờ chính là xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng. Bạch Ngọc Đường biết, còn một khẩu súng nữa, hơn nữa còn nằm trước ngực đối phương.
“Có thể đoán ra ta là ai không?” Người đứng đối diện không thể phân biệt tuổi tác, càng không biết rõ thân phận, đứng dưới ánh trăng, thân ảnh thập phần thon nhỏ, có vẻ dị dạng.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, “Ngươi mới là Ghost?”
“A.” Đối phương tìm một cái bàn, nửa ngồi nửa đứng dựa vào nó, “Từ khi Triệu Tước tới thành phố T, ta đã biết chuyện lần này sẽ không xong, hắn giống như con dòi bám vào xác chết, đuổi cách nào cũng không đi.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, mở miệng, “Hẳn là nên dùng một loài sinh vật đẹp hơn để hình dung, dòi bọ bám trên xác chết có vẻ hợp với ngươi hơn.”
Đối phương nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cậu là cảnh sát, Triệu Tước là kẻ trộm, sao lại nói tốt cho hắn?”
“Kẻ trộm được phân ra rất nhiều loại.” Bạch Ngọc Đường cũng không biết tại sao lại muốn thay Triệu Tước nói hai câu, hắn luôn cảm thấy giữa Triển Chiêu và Triệu Tước có một mối liên hệ nào đó không rõ ràng, vũ nhục Triệu Tước cũng y như vũ nhục Triển Chiêu, làm cho hắn ghét vô cùng, “Hàng tốt cũng có loại kém, có người cảm thấy buồn nôn, có người lại thưởng thức.”
“Cậu thích Triệu Tước?” Đối phương khoa trương nở nụ cười, lắc đầu liên tục, “Vậy thì có lẽ đây là truyện cười vui nhất mà ta từng nghe, cũng giống như sử dụng bom nguyên tử để tán thưởng Oppenheimer (*) vậy, một vở hài kịch mang tính châm biếm.”
(*) Oppenheimer có tên đầy đủ là Robert Oppenheimer, ông là ‘cha đẻ của bom hạt nhân’.
Bạch Ngọc Đường có thể hiểu lời ám chỉ trong ý người kia, đối phương đang nói, tạo ra mọi đau khổ chính là Triệu Tước, chú ta mới là người khởi xướng tất cả!
Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường là người đứng đầu SCI, là người đưa ra quyết định, đương nhiên là có năng lực làm rõ đúng sai, cũng có chủ kiến của mình, mặc kệ lời nói của đối phương có bao nhiêu đáng tin, đó cũng chỉ là một phía, hắn tin chứng cớ hơn. Còn mặt kia, hắn không biết một nhà khoa học, có dã tâm và tham lam của một nhà chính trí gia mang trách nhiệm gì trên lưng. Từ đó có hai loại khởi đầu, chế tạo binh khí và sử dụng binh khí, bình thường đều là hai loại người.
Thấy Bạch Ngọc Đường không bị thuyết phục, đối phương có chút mất mát, bàn tay vẫn thả xuôi bên hông, hiện ra một loại vừa khẩn trương vừa thả lỏng, Bạch Ngọc Đường biết, đối phương đang chờ cơ hội rút súng, bây giờ hẳn là đang chuẩn bị. Nhưng vì bản thân không hề mất cảnh giác, đối phương cũng chẳng có cơ hội rút súng, thời gian giằng co càng lâu, sẽ càng bất lợi cho đối phương, cho nên người kia chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để đoạt lấy cơ hội sống sót cuối cùng của mình. Mặt khác, cũng là quan trọng nhất, Bạch Ngọc Đường vẫn còn chưa rõ, thủ phạm thật sự của vụ án lần này, rốt cuộc là ai?
Ngay lúc hai bên đang giằng co, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân không nặng không nhẹ.
Hai bên cùng liếc mắt nhìn, Bạch Ngọc Đường cảm nhận được hơi thở phía sau, không quen thuộc cũng không xa lạ — Triệu Tước.
“Ô.”
Bước tới trước cửa, Triệu Tước dựa vào cánh cửa, nói vào bên trong nhà thờ tối đen, “Chậc chậc, thì ra là màn hình phẳng!”
Đối phương hơi lùi ra sau, “Mi đúng là âm hồn không tan!”
Triệu Tước bước tới phía sau Bạch Ngọc Đường, cằm đặt bên tai hắn, thấp giọng nói, “Người này chính là PTW, hỏi thăm một chút đi!”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt.
“Ngoại trừ là PTW, hắn còn là Ghost.” Triệu Tước nhỏ giọng nói, “Mà người cậu vừa bắn chết lúc nãy…”
“Cũng là Ghost?” Bạch Ngọc Đường cẩn thận suy nghĩ, nhíu mày, “Ghost không phải một người, mà chính là bản thân PTW? Lời đồn thực nghiệm của PTW năm đó thất bại, phải tiêu hủy tất cả thành phẩm thất bại, hắn bỏ chạy, để lại một Ghost tự bảo vệ mình. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Tất cả thành phẩm thất bại đi giết người sáng lập, sau đó ngụy trang thành người sáng lập rồi bỏ trốn, để lại một mình Ghost… Sở dĩ Ghost lại trở thành sát thủ cực mạnh, chính là vì Ghost không chỉ có một người.”
“Ha hả…” Người nọ nhịn không được vỗ tay, “Rất thông minh, rất thông minh, nhưng mà vẫn có chút đoán sai.”
Bạch Ngọc Đường chờ hắn nói, đồng thời cũng cảm thấy có một hơi thở đang tới gần.
“Ông già đó không bị chúng tôi giết chết, mà là bị người khác giết, trùng hợp, cái chết của ông ta lại là con đường sống cho chúng tôi.” Người nọ nói xong, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, “Nhưng mà chúng tôi không phải thành phẩm thất bại, kế hoạch của PTW là rất đúng đắn, người sai là mi, sớm hay muộn gì ta cũng sẽ chứng minh được, mi mới là đồ khiếm khuyết!” Nói xong, vươn tay chỉ Triệu Tước.
Triệu Tước nhìn người nọ trong chốc lát, nhịn không được mở miệng, “Đồ ngu, là hoàn chỉnh.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, chửi hay lắm.
“Bạch Ngọc Đường.” Người nọ đứng dậy, “Hay chúng ta làm một giao dịch, thế nào?”
Bạch Ngọc Đường mặt không đổi sắc, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Chúng ta thật ra không oán không thù, hơn nữa lại có chung kẻ thù, ta có thể cho cậu một số tư liệu và manh mối mà các cậu chưa từng có.”
“Điều kiện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Buông tha chúng tôi.”
Bạch Ngọc Đường hỏi lại, “Còn những đứa nhỏ bị bắt cóc thì sao?”
“Đó đều là thành phẩm thất bại.” Đối phương rất thản nhiên, “Chúng nó khi sinh ra đã mang trong mình căn bệnh nan y, vô cùng kém cỏi, kết cục chỉ có hai, không phải bị giết thì chính là đi giết người.”
“Nói đi, bọn nhỏ ở đâu?” Bạch Ngọc Đường ngại lời dong dài.
“Nghĩa địa.” Đối phương mở miệng, ngữ điệu không cao không thấp, “Đó là chốn về của chúng nó.”
“Vậy sao ngươi không về đi?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Chốn về của người khác, ngươi chẳng có quyền quyết định.”
“Ý của cậu là gì?”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Nếu phải hợp tác, thì người phía sau ngươi còn giá trị hơn. Trong tay đã có thứ tốt thì tại sao lại phải hợp tác với đồ phế thải như ngươi?”
Triệu Tước ở bên cạnh gật đầu, vỗ tay, nói rất hay! Đồng thời, ông cũng liếc nhìn vết đạn phía trên cây thánh giá.
Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vươn tay đẩy Triệu Tước sang một bên.
Triệu Tước lảo đảo, chợt nghe “Đoàng” một tiếng, viên đạn xẹt qua hai người tạo ra tiếng gió như xé toạt không khí…
Đồng thời, có một người ngã quỵ đằng sau Bạch Ngọc Đường và Triệu Tước, trên trán có một lỗ đạn, trong tay hắn cầm súng tựa hồ mới vừa chạy vào đây, chuẩn bị đánh lén. Mà viên đạn bắn trúng hắn, chính là xuyên qua lỗ đạn trên cây thánh giá, xuyên thẳng vào trán, rất chuẩn.
Ghost đứng ở đầu kia khẽ cau mày, xoay đầu nhìn lỗ đạn, “Quả nhiên là cao thủ.”
Ở phía xa xa, Mã Hán rút vỏ đạn, nhắm tiếp, còn oán giận nói, “Súng của Bạch Diệp khó xài quá.”
Triệu Hổ cầm súng yểm trợ bên cạnh, “Chuẩn quá Tiểu Mã ca!”
Mã Hán lầm bầm, “Lỗ đạn kia tuyệt đối không hề đơn giản.”
“Có ý gì?”
“Không có góc chết! Có thể bắn tới mọi vị trí trong nhà thờ.” Mã Hán thấp giọng nói, “Tôi có một cảm giác.”
“Cảm giác gì?”
“Là do Bạch Diệp làm, lỗ đạn trên cây thánh giá kia.”
“Ngô… đúng là rất có sức thuyết phục, nhưng mà…” Triệu Hổ nhíu mày, hỏi Mã Hán, “Đứa nhỏ bị ngộ sát kia, còn có hằng năm Bạch Diệp đều tới cúng bái, chẳng lẽ chú ta là người ngộ sát Tân Tân?”
Mã Hán không nói lời nào, “Có lẽ…”
“Em vẫn luôn tưởng là Eleven.” Triệu Hổ vừa quan sát bốn phía, vào chỗ phòng bị, vừa nói, “Bởi vì Eleven nói cái gì tổn thương linh tinh gì đó.”
Mã Hán không nói gì, “Lúc Eleven nói với tôi câu đó, thời gian sớm hơn, có lẽ…”
“Có lẽ cái gì?”
“Có lẽ, Eleven xuất hiện ở đây vì mục đích khác.” Mã Hán nhíu mày, nhắm bên kia nổ một phát súng, vỏ đạn vẫn rơi ra như cũ. Vỏ đạn màu vàng kim trên không trung tạo ra một vòng cung đẹp mắt, rơi xuống đất tạo thành âm thanh leng keng, lăn đi trên mặt đất, vừa lúc lăn tới bên chân một người.
Triệu Hổ kinh ngạc, “Tiến sĩ Triển, sao anh lại tới đây?”
Triển Chiêu cầm ống nhòm trong tay, một tay đút vào túi quần, “Triệu Tước bảo tôi tới, nói là có trò hay.”
“Trò hay?” Triệu Hổ khó hiểu, nhìn ra phía sau Triển Chiêu, nguyên bản nói phân công nhau đi tìm Bạch Ngọc Đường, Bạch Diệp cũng đã tới, hình như là đi cùng Triển Chiêu.
“A?” Triệu Hổ kinh ngạc, “Chú không phải nói đi tìm đội trưởng ư?”
Bạch Diệp bước tới trước ban công nhìn về phía xa xa, thấp giọng nói, “Triệu Tước bảo tôi tới đây.”
“Lại là ổng?” Triệu Hổ kinh ngạc, “Nè, hai người không thể nói tới đây giúp chúng tôi sao? Toàn là chạy tới xem náo nhiệt.”
Bạch Diệp giơ ống nhòm nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại một chỗ, nhìn ra phía xa.
Triển Chiêu cũng cầm ống nhòm, hướng về cùng một phương, phát hiện Bạch Diệp đang nhìn về vùng núi, nghĩ nghĩ, “Bên kia là vị trí của khe núi?”
“Là khe núi mà Công Tôn bọn họ lần trước tới sao?” Triệu Hổ cũng bước tới.
Chỉ có Mã Hán là nổ phát súng thứ ba, tổng cộng bắn chết ba người tới gần nhà thờ, có ý định đánh lén Bạch Ngọc Đường.
Ở một chỗ khác, Triệu Tước ngáp một cái, nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Mã bắn không tồi nha.”
Bạch Ngọc Đường không nói nhiều lời, cảm thấy hình như có chút kì lạ.
Đúng lúc này, Triệu Tước đột nhiên thổi vào lỗ tai hắn.
Bạch Ngọc Đường cả kinh, vốn tưởng mình lộ sơ hở, sẽ bị đánh lén, nhưng kì lạ chính là, Ghost xoay mình, chạy vào trong bóng tối.
Bạch Ngọc Đường muốn đuổi theo, Triệu Tước bắt lấy hắn, “Đuổi theo làm chi.”
Bạch Ngọc Đường có chút không biết nói sao, “Chú toàn gây trở ngại, chả giúp ích được gì.”
“Xuỵt.” Triệu Tước vươn ngón tay nhẹ nhàng chỉ, “Nhìn bên kia.”
Bạch Ngọc Đường thấy ông chỉ về hướng ngược lại, có chút khó hiểu, “Có ý gì?”
Triệu Tước cười thần bí, “Có một câu là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau, sắp có trò hay để coi nè.”
Xa xa, Triển Chiêu buông ống nhòm, quay sang liếc Bạch Diệp, “Đây là món quà Triệu Tước tặng chú?”
Bạch Diệp trầm mặc thật lâu, bất đắc dĩ lắc đầu, “Yêu hắn, trái tim nhất định phải vượt qua cả sự vững vàng mới chịu được.”
“Đúng nha.” Triển Chiêu lầm bầm, “Không phải điên nhất, mà là càng ngày càng điên, lấy tất cả làm đến mức tận cùng, mới chính là phẩm vị của Triệu Tước.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...